- Trang chủ
- Hoành Hành Yêu Thần Ký
- Chương 33: Lối ra
Tác giả: ✪⚚๖ۣۜTinh ๖ۣۜVũ⚚✪
“Tư Không Thọ, kêu đám tạp chủng này nhanh lên đi”
Một trung niên sắc mặt lạnh lùng nhìn qua một thanh niên lên tiếng nói.
Trung niên này tên là Tư Không Bát, là một Hắc Kim nhị tinh cường giả, với thực lực mạnh mẽ như vậy nên ở trong Ngân Dực thế gia địa vị không nhỏ.
Tư Không Thọ là một Hoàng Kim cấp cường giả, đặt ở Ngân Dực thế gia cũng chỉ bình thường, cho nên đối với phân phó của Tư Không Bát liền không dám phản kháng.
“Đám tạp chủng các ngươi nghe gì chưa hả, nhanh lên!”
Tư Không Thọ vung lên roi da trong tay hung hăng đánh xuống đám người nô lệ gần đó, máu me đầm đìa, từng tiếng xé rách da lưng vang lên liên tục.
Ba ba ba!
Hắn đánh người không chút thương tiếc, dùng đến toàn lực mà quất roi da trong tay lên đám người kia, trong mắt hắn, những người này đều là nô lệ ti tiện, không đáng một chút để bọn hắn thương cảm.
Những người bị đánh liền không dám phản kháng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cố gắng, trong đám người bị đánh này có không ít thiếu niên thanh niên mới lớn, cũng có lão nhân già nua, chỉ cần là người, còn già trẻ thì ở trong này đều có đủ.
“Ngươi coi đám tạp chủng này đi, đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không ta lấy đầu chó của ngươi!”
Tư Không Bát hừ lạnh một tiếng, quay người hướng bên ngoài rời đi.
Nếu như không phải là hôm nay vì đám thế gia kia, hắn lúc này làm gì tới chỗ dơ bẩn này chứ, nơi này với gã không khác gì nhà vệ sinh, thậm chí so với nó còn dơ bẩn hơn. Bất quá lần này hắn bị Tư Không Hồng Nguyệt điều tới đây, chỉ có thể để bất mãn trong lòng mà thôi.
Nghĩ tới Tư Không Hồng Nguyệt gã lại nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên tia tham lam. Tư Không Hồng Nguyệt là nữ nhân tuyệt sắc, bất kỳ ai ở trong Ngân Dực thế gia đều có tư tâm với nàng, gã cũng là một trong số đó.
Lục Viêm bên ngoài quan sát thấy Tư Không Bát rời đi liền cẩn thận đi theo, hắn đang sợ không có cơ hội ra tay đây, lúc này cơ hội đến hắn tự nhiên không bỏ qua.
Hai người một sáng một tối hướng ra bên ngoài rời đi, Tư Không Bát không biết có người đang bám theo mình phía sau, gã đang nghĩ đến Tư Không Hồng Nguyệt, nghĩ đến Tư Không Hồng Nguyệt cùng mình lăn lộn dã chiến, không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Tư Không Bát thèm thuồng Tư Không Hồng Nguyệt đã lâu rồi nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao trên Tư Không Hồng Nguyệt còn có Tư Không Dịch lão bất tử kia.
“Kẻ nào!”
Gã quay người quát lớn, không thấy một người nào, lại thấy gió thổi qua làm lá rơi xuống, trong lòng cảm thấy có tia bất ổn, nhưng lại không biết nói thế nào, Tư Không Bát híp mắt lại, lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ là ảo giác?”
Tư Không Bát lại lắc đầu, không tin trong Ngân Dực thế gia còn có người khác, hẳn là do ảo giác mà thôi, gã lại hướng phía trước đi tiếp.
Lục Viêm trong bóng tối cười lạnh, hắn vừa rồi thả ra một tia khí tức để thử xem kẻ này cảnh giác như thế nào, kẻ này đúng là cảnh giác rất lớn, thế nhưng lại chủ quan nên không để ý, một kẻ như thế thì muốn giết thật sự không khó.
Lục Viêm khống chế Yêu Linh cận thận đi tới phía Tư Không Bát, cây cối xung quanh càng lúc càng nhiều, Lục Viêm ẩn núp trong này càng thêm dễ dàng, đi tới gần Tư Không Bát một cách âm thầm không chút nào là bị phát hiện, khoảng cách chỉ còn lại hơn ba mét.
“Âm Ảnh Bộ!”
Trong lòng thầm quát, Lục Viêm đột nhiên lướt đi như bóng ma hướng tới Tư Không Bát, ba mét nhanh chóng bị thu ngắn lại, mặc dù tới gần nhưng Tư Không Bát vẫn không cách nào phát hiện được hắn đang tới.
Lục Viêm ẩn núp chính là đại tông sư, huống hồ đặc điểm của yêu linh càng thêm khó phát hiện, cho nên Tư Không Bát không phát hiện là bình thường.
“Tuyệt Sát!”
Móng vuốt quỷ thi như lưỡi kiếm chém qua, không khí bị cắt đứt, Lục Viêm không chút do dự mà chém qua, trên móng vuốt lập lòe ngân quang, khói đen từ đó bay ra ngun ngút.
Ngay khi Tư Không Bát còn không phát hiện được nguy hiểm sắp tới, một cỗ quỷ khí ập vào sau lưng làm gã run lên, khi gã còn chưa làm ra phản kháng đã thấy phía sau lưng lạnh ngắt.
Cơn đau từ sau lưng truyền đến, sau đó là một cỗ tê dại khiến lưng gã mất đi cảm giác. Tư Không Bát hoảng sợ nhìn lui phía sau, một đầu ác quỷ kinh khủng, hai mắt sâu hun hút, hai chiếc răng nanh lộ ra bên ngoài làm gã run lên.
Ngay sau đó bỗng thấy ác quỷ chuyển động, móng vuốt cắt qua yết hầu của gã, Tư Không Bát đưa tay lên đỡ, dù gì gã cũng là Hắc Kim nhị tinh, có thể trong lúc sống chết này làm ra phản ứng cũng đủ thấy gã không tồi.
Nhưng khi gã vừa đưa tay lên đỡ liền biến sắc, bởi gã lúc này vô lực đưa tay, thậm chí người cũng không có sức, đến cả hét lên cũng ú ớ trong họng không thể lên tiếng.
Phốc!
Yết hầu vỡ ra, máu từ bên trong tuôn trào, một bóng người ngã ầm xuống đất.
Một Hắc Kim nhị tinh cứ thế mà chết đi. Bất quá với thực lực Hắc Kim nhất tinh của Lục Viêm thì giết kẻ này cũng không khó, chẳng qua muốn vô thức mà giết đúng là không dễ dàng, phải chờ đợi thời cơ mới được.
Lục Viêm sau khi tiêu hủy xác của Tư Không Bát lại thao túng Quỷ Thi hướng về phía khu vực khai thác Xích Huyết chi tinh.
Lúc này bên trong chỉ còn có hai Hoàng Kim cấp cường giả, hắn cũng không cần phải cẩn thận nữa, trực tiếp hướng bên trong giết vào.
Khi Tư Không Thọ cùng Hoàng Kim cường giả khác chưa kịp nhìn mặt Lục Viêm đã bị móng vuốt đâm xuyên cổ, dưới một tiếng vang lên liền thấy hai cái thi thể không đầu nằm xuống, ngã trong vũng máu.
“Aa!”
Đám thợ mỏ nhìn thấy có người giết hai người Tư Không Thọ liền kinh hô một tiếng, nhưng sau đó liền cố bịt miệng im lặng lại, bởi bọn hắn bị ánh mắt đầy sát khí của Lục Viêm làm hoảng sợ không dám lên tiếng.
“Câm miệng cho ta!”
Lục Viêm lạnh lùng quát một tiếng, hướng một tên thanh niên đang run rẩy đứng ở đó bắt tới tay, lạnh lẽo nhìn hắn nói:
“Lối ra Ngân Dực thế gia ở nơi nào!”
Người thanh niên này run lên như cầy sấy, lắp bắp lên tiếng: “Ta... ta không biết”
“Không biết thì chết đi!”
Lục Viêm không chút dây dưa, cánh tay lóe lên một cái thì cổ của thanh niên kia cũng xoay cả ngàn độ, ánh mắt trợn ngược chết một cách đau đớn.
Hắn lại hỏi thêm vài người, gia có trẻ có, những người này lại vẫn không biết, cuối cùng đều bị hắn giết sạch, lúc có người phản kháng liền bị Lục Viêm một quyền oanh bạo thân thể, đánh thành huyết nhục tán loạn.
Cũng có người nói hướng không đúng, Lục Viêm sau khi chạy một vòng phát hiện ở đó toàn thủ vệ sâm nghiêm, làm gì có hướng ra nào, hắn trở về lại liền đem những kẻ đó giết sạch, từ đó không ai dám nói chỉ bậy nữa.
“Các ngươi ai biết lối ra bên ngoài Ngân Dực thế gia, nếu không biết thì các ngươi cũng không cần sống nữa”
Lục Viêm lạnh lùng nhìn qua đám thợ mỏ, không hỏi từng người nữa mà hỏi cả một đám, hắn chắc chắn sẽ có người biết.
Cả đám thợ mọ đều run lên, mỗi người trong này đều có không ít người là Hoàng Kim cấp, Bạch Ngân cấp, thế nhưng vẫn bị sát khí của Lục Viêm dọa sợ, càng bị thủ đoạn tàn khốc của hắn làm không đứng vững.
Khi nghe Lục Viêm muốn giết toàn bộ liền run lên sợ hãi, bọn hắn đều bị Ngân Dực thế gia bắt làm nô lệ, trên đường đi thì đã bị đánh ngất không biết bao nhiêu lần, hướng đi Ngân Dực thế gia cũng không rõ, cho nên không thể nào biết.
“Ta... ta biết”
Một âm thanh gia nua run rẩy vang lên, cánh tay gầy guộc đưa lên, đây là một lão nhân, hơi thở yếu ớt, cả người không còn bao nhiêu sinh khí.
“Trước khi bị bắt ta từng có đi qua Ngân Dực thế gia vài lần nên biết một chút nơi này, nếu đại nhân muốn tìm lối ra, ta có thể nói...”