- Trang chủ
- Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng
- Chương 142: Chương 141
Tác giả: Trầm Tiêu Chi
Vân Hy nói: “Bẩm bệ hạ, mạt tướng…… biết tối hôm qua.”
“Hai ngươi thật to gan!” Chiêu Nguyên Đế nghe vậy, tức giận nói, “Lừa trên gạt dưới, biết mà không báo, người đâu ——”
“Bệ hạ……”
Đúng lúc này, một tiếng kêu yếu ớt từ bên giường truyền đến.
Điền Trạch vừa tỉnh, hắn cực kỳ mệt mỏi, không rõ đang xảy ra chuyện gì, cho đến khi nghe thấy tiếng “Ngũ điện hạ” sắc bén của Ngô Mão mới biết mình đã bị Chiêu Nguyên Đế nhận ra.
Hắn không biết nên đối mặt như thế nào, đành phải nhắm mắt nằm trên giường.
Không ngờ đúng lúc này, Vân Hy và Điền Tứ vào cung tìm hắn, thấy Chiêu Nguyên Đế có vẻ muốn trừng phạt bọn họ, dưới tình thế cấp bách hắn bất chấp chuyện khác, đành gượng đứng dậy.
Hiện tại thân phận của vị này không nhỏ, nội thị trong viện thấy hắn muốn dậy, vội vàng bước tới đỡ, phủ thêm áo ngoài cho hắn.
Điền Trạch chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Hy, cố hết sức quỳ xuống nói: “Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến Vân tướng quân và huynh trưởng…… A Tứ, giấu bệ hạ là ý tưởng một mình thần, xin bệ hạ đừng trách tội bọn họ.”
Chiêu Nguyên Đế nghe hắn “quân quân thần thần” đầy miệng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Húc Nhi, chuyện xảy ra khi ngươi còn nhỏ, không rành sự đời, nếu không có người xúi giục, vì sao phụ tử chúng ta ly tán bao nhiêu năm? Tính tình của ngươi trong sáng thiện lương, không muốn truy cứu chuyện này cũng không sao, không cần lo lắng, trẫm đã có quyết định.”
“Bệ hạ, không phải như thế, thần luôn biết nhân quả năm đó, sau khi thần trở lại Kim Lăng, sở dĩ mai danh ẩn tích, thật sự là vì……”
Hắn vốn định nói thật ra là vì hắn không muốn làm hoàng tử, nhưng nói đến nửa chừng, hắn bỗng nhiên ý thức được những lời này có lẽ sẽ trái ý Chiêu Nguyên Đế, vì thế cắt đứt nửa câu sau, dừng một chút, quỳ sát đất dập đầu nói, “Xin bệ hạ chớ nên trách người khác, nếu muốn phạt, chỉ phạt một mình thần.”
Chiêu Nguyên Đế nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu mới từ từ nói: “Ngươi là nhi tử của ta, sao trẫm trách tội ngươi được?”
“Thôi, nếu ngươi khăng khăng cầu xin, trẫm có thể truy cứu tội của Minh Uy sau, nhưng hoạn quan này,” Chiêu Nguyên Đế lại nhìn Điền Tứ, “Hắn vốn là người trong cung, biết ngươi là nhi tử của ta lại không báo, thật sự là tội ác tày trời, người đâu ——”
“Có mặt!” Hai cấm vệ đáp lời và bước ra, giữ hai bên Điền Tứ, muốn kéo hắn đi.
“Bệ hạ!” Điền Trạch thấy thế, quỳ lết mấy bước, định cầu xin cho Điền Tứ lần nữa, nhưng chưa kịp mở miệng, vô tình bắt gặp ánh mắt của Chiêu Nguyên Đế.
Ánh mắt ông lạnh thấu xương và chứa đầy chờ mong.
Điền Trạch sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến câu vừa rồi của Chiêu Nguyên Đế “Ngươi là nhi tử của ta”, rốt cuộc nhận ra, sửa lời: “Bệ hạ…… Không, phụ hoàng, A Tứ chăm sóc cho nhi thần bao năm nay, nếu không có hắn, nhi thần không thể sống sót trở lại Kim Lăng.”
“Nhi thần……” Hắn mím môi, “Không phải nhi thần không muốn nhận phụ hoàng, sở dĩ mai danh ẩn tích là bởi vì…… bởi vì nhi thần lo lắng mình ít kiến thức thì phụ hoàng sẽ ghét bỏ nhi thần, bởi vậy mới liều mạng thi khoa cử, muốn có chút công danh mới nhận phụ hoàng.”
Chiêu Nguyên Đế nhìn Điền Trạch, sự nghiêm nghị trong ánh mắt dần dần mất đi: “Lời này là thật hay sao?”
“Nhi thần không dám dối gạt phụ hoàng.” Điền Trạch nói, liếc nhìn Điền Tứ, lại giải thích, “Chắc phụ hoàng không biết, mấy năm nay A Tứ luôn khuyên nhi thần nhận phụ hoàng, ý tưởng về Kim Lăng cũng là của hắn.
Hắn chăm lo cho nhi thần học hành, còn đến Kinh Triệu phủ làm nha sai, chính là vì để nhi thần sớm ngày thi đậu khoa cử, nhận tổ quy tông.”
“Hóa ra là như vậy.” Chiêu Nguyên Đế thở dài, “Xem ra, trẫm đã trách lầm hắn.”
“Ngươi hiện nay tên là Điền Tứ?” Chiêu Nguyên Đế nhìn Điền Tứ hỏi.
“Bẩm, bẩm bệ hạ, vâng.”
“Dù sao ngươi cũng là hoạn quan, hoạn quan nên ở trong cung.” Chiêu Nguyên Đế nói, “Ngô Mão.”
“Nô tỳ có mặt.”
“Xem thử có nơi nào thích hợp, sắp xếp cho hắn ở chỗ đó.”
Đây là muốn tách Điền Tứ khỏi Điền Trạch.
Tuy rằng Điền Trạch là hoàng tử, nhưng hắn được Uyển tần dạy dỗ, lại lớn lên ở bên ngoài cung, phẩm hạnh nhân từ, càng không kiêu căng kiểu hoàng tộc, mấy năm nay đồng cam cộng khổ, đã coi Điền Tứ như huynh trưởng ruột thịt, sao nỡ nhẫn tâm nhìn hắn bị nhốt trong thâm cung?
Nhỡ một ngày nào đó, Chiêu Nguyên Đế không vui, muốn trị tội hắn thì sao?
“Phụ hoàng, hiện tại phụ hoàng đã nhận nhi thần, nhi thần không thể về cung ở hay sao?” Điền Trạch hỏi.
“Ngươi muốn về cung?” Chiêu Nguyên Đế dừng một chút, “Cũng được, hơi vội một chút, nhưng ngươi là hoàng tử, tạm thời chưa lập phủ và phong vương, nên dọn về cung.”
“Tông Nhân Phủ.”
“Thần có mặt.”
“Ngươi đi thu xếp, trong vòng hôm nay nhất định phải thu dọn xong Hàm Nguyên Điện.”
Hàm Nguyên Điện, nơi Thái Tử Trình Dương ở năm đó trước khi dọn vào Đông Cung.
Tả tông chính nghe vậy, hơi sửng sốt, lập tức khom người: “Thần tuân chỉ.”
Điền Trạch cụp mắt nói, “Phụ hoàng, nhi thần ở lâu trong cung, nhất định có rất nhiều điều không quen.
Phụ hoàng có thể cho A Tứ ở bên cạnh nhi thần được không, có hắn, nhi thần cũng có thể yên tâm một chút.”
“Ngươi đã nói như vậy, theo ý ngươi đi.” Chiêu Nguyên Đế nói, “Về phần Trung Dũng Hầu phủ ——”
Vân Hy vái lạy.
Chiêu Nguyên Đế liếc nhìn Điền Trạch, sau đó nhìn Vân Hy: “Trẫm nhớ rõ gần đây ngươi bị cấm túc ở phủ, sao hôm nay vào cung, Tuyên Uy không để ý hay sao?”
“Bẩm bệ hạ, chuyện này không liên quan đến ca ca, mạt tướng vào cung là vì ——”
“Minh Uy tướng quân vào cung, tất nhiên là nghe nói nhi thần bị đánh, lo lắng cho sự an nguy của nhi thần, cho nên mới mang theo A Tứ vào cung thăm nhi thần.” Không đợi Vân Hy nói xong, Điền Trạch đã giúp nàng giải thích.
Chiêu Nguyên Đế khẽ gật đầu: “Thôi được, nếu Húc Nhi cầu xin giúp ngươi, trẫm sẽ không truy cứu ngươi tự tiện xâm phạm lệnh cấm, lừa trên gạt dưới, ngươi tự đến Xu Mật Viện viết một lá thư hối lỗi, coi như giải quyết lệnh cấm.”
Vân Hy trầm mặc: “Mạt tướng khấu tạ bệ hạ, khấu tạ ——” nàng quay qua phía Điền Trạch, “Ngũ điện hạ.”
“Ây dà, sao Ngũ điện hạ còn quỳ?” Lúc này, Ngô Mão nói, “Mau đứng lên, mau đứng lên, điện hạ vừa mới bị đánh oan, cẩn thận ảnh hưởng thân thể!”
Lời vừa dứt, nội thị trong viện vội nâng Điền Trạch dậy, Vân Hy và Điền Tứ cũng đứng dậy theo, lui sang một bên.
Bị dày vò một trận như vậy, sắc mặt Điền Trạch đã trắng bệch, quần áo mới thay lại ướt đẫm mồ hôi.
Dược quan dìu hắn đến giường, Trương viện phán bắt mạch cho hắn, bẩm báo với Chiêu Nguyên Đế: “Bệ hạ, vết thương của điện hạ chưa lành, ra mồ hôi mấy lần, cực kỳ yếu và mệt, không nên để tinh thần mệt mỏi.”
Chiêu Nguyên Đế gật đầu, dặn Điền Trạch tạm thời nghỉ tại Thái Y Viện, sau đó ra lệnh: “Ngô Mão, ngươi dẫn người chuẩn bị ở đây.” Sau đó rời Thái Y Viện, đi ngang qua chúng thần đang chờ bên ngoài, dừng lại, nhàn nhạt nói: “Hôm nay nghỉ triều một ngày.
Huyên nhi, Sưởng Nhi, hai ngươi đi cùng trẫm.”
Lăng Vương và Trình Sưởng chắp tay đáp lời, lập tức theo Chiêu Nguyên Đế đến Văn Đức Điện.
Bệ hạ vừa đi, Ngũ điện hạ lại muốn nghỉ ngơi, thần tử còn lại đương nhiên không cần ở lâu, chỉ nửa khắc đã giải tán.
Vân Hy vốn định giúp Điền Tứ chăm sóc Điền Trạch, nhưng thân phận của Điền Trạch đã khác xưa, nàng ở lại đây sẽ không hợp lễ nghĩa, thấy chúng thần rời đi, đành phải cùng đi theo.
Không bao lâu sau, Ngô Mão đã chuẩn bị xong, thấy Điền Trạch đã nghỉ ngơi sau khi uống thuốc nên mang theo tiểu thái giám rời đi.
Điền Tứ đưa hai người đến cửa Thái Y Viện, Ngô Mão giơ phất trần bảo hắn dừng bước, cười nói: “Tạp gia nhớ rõ ngươi, năm đó tạp gia và sư phụ của ngươi cùng nhau hầu hạ tiên đế gia.
Lúc sư phụ của ngươi nhận ngươi làm đồ đệ, nói rằng ngươi là đứa trẻ có tình có nghĩa.
Sau đó tiên đế gia băng hà, ngươi đi theo sư phụ đến chùa Minh Ẩn để chăm sóc cho các thái phi, đúng không?”
Điền Tứ cụp mắt nói: “Ngô, Ngô công công có trí nhớ rất tốt.”
“Bây giờ ngươi đã trở về trong cung, có gì không tiện thì tìm tạp gia.” Ngô Mão nói, “Tạp gia đã ở trong cung rất nhiều năm, tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng không đến mức mắt mù.”
“Vâng, đa, đa tạ Ngô công công.”
“Tạ cái gì.” Ngô Mão lại cười, cầm phất trần, mang theo tiểu thái giám rời đi.
Đã gần trưa, sáng nay mặt trời lên cao, không biết mây đến từ khi nào, nhấn chìm trời đất trong một màn sương mù xám xịt.
Tiểu thái giám đi theo Ngô Mão ra ngoài một đoạn, quay đầu lại nhìn, thấy Điền Tứ đã vào Thái Y Viện, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, mấy năm nay Ngũ điện hạ có thể sống yên ổn, A Tứ rõ ràng có công không nhỏ, tại sao bệ hạ vừa thấy hắn, không những không thưởng mà còn muốn trị tội hắn?”
Ngô Mão nghe vậy, dừng chân, giơ ngón tay gõ thật mạnh vào trán tiểu thái giám: “Lâu như vậy mà ngươi không có chút tiến bộ nào? Bệ hạ là ai? Chính là ngôi cửu ngũ.”
Tiểu thái giám khó hiểu, ngẫm nghĩ, thử thăm dò: “Ý của sư phụ là, ở trong lòng bệ hạ, công lao của A Tứ không quan trọng?”
Ngô Mão hài lòng gật đầu, cầm phất trần đi phía trước: “Ngươi phải nhớ kỹ, ở trong lòng hoàng đế, tình nghĩa, công hay tội giống như mây bay trên trời, gió thổi qua sẽ tan, điều quan trọng duy nhất là giang sơn và long ỷ phía sau ông ta.”
“Cho đến hôm qua, chưa có người thừa kế thích hợp cho long ỷ, cuối cùng mới được một người, bệ hạ không bắt lấy hay sao?”
Tiểu thái giám kinh ngạc: “Ý của sư phụ là, bệ hạ có ý cho Ngũ điện hạ làm Thái Tử Đông Cung?”
“Tạp gia không biết có ý hay không, chung quy là muốn hắn nhận tổ quy tông trước.” Ngô Mão nói, “Ngũ điện hạ về Kim Lăng đã lâu nhưng không muốn nhận bệ hạ, trong lòng hắn tính toán điều gì, lẽ nào bệ hạ không biết? Chính vì biết, mới muốn trị tội A Tứ.”
“Ngươi xem, chỉ cần trị tội, Ngũ điện hạ đương nhiên sẽ chấp nhận thân phận hoàng tử? Chẳng phải cha hiền con hiếu thảo một cách thuận lợi hay sao?”
Nhờ Ngô Mão chỉ dạy như vậy, tiểu thái giám mới hiểu ra: “Bệ hạ lợi dụng A Tứ để ép Ngũ điện hạ về cung.”
Chiêu Nguyên Đế đã già, không còn nhiều thời gian để nối lại tình cha con, cho dù ông ta nhớ thương Uyển tần, coi trọng vị hoàng tử mà bà sinh ra cho ông ta, nhưng trong lòng ông ta, những chuyện này không lớn hơn giang sơn và ngôi vị hoàng đế.
Ông ta ghét bỏ Lăng Vương, lại lo lắng Trình Sưởng nắm quyền, hiện giờ đã tìm được Trình Húc, cho dù dùng chút thủ đoạn, cũng muốn buộc hắn nhận thân phận hoàng tử trước.
“Như vậy xem ra, hôm nay Minh Uy tướng quân và A Tứ vào cung lại trở thành có ý tốt làm chuyện xấu.”
Vốn dĩ để giúp Điền Trạch, không ngờ lại trở thành nhược điểm để Chiêu Nguyên Đế thao túng Điền Trạch.
“Đồ ngu xuẩn.” Ngô Mão giơ phất trần lên, đuôi phất trần quét qua mặt tiểu thái giám, “Nếu Vân thị nữ và A Tứ không vào cung, bệ hạ không thể truyền triệu bọn họ hay sao? Chỉ cần bọn họ còn sống, chính là điểm yếu của Ngũ điện hạ, chỉ cần bệ hạ muốn, có thể dùng bọn họ để uy hiếp Ngũ điện hạ.”
“Hôm nay Vân thị nữ vào cung là đúng.
Hôm nay tới mới là thông minh nhất.”
Ngoài Điền Tứ, Trung Dũng Hầu phủ cũng là điểm yếu của Điền Trạch.
Nhưng Trung Dũng Hầu phủ, ngoài Vân Hy, còn có Vân Lạc.
Vân Hy vào cung, Chiêu Nguyên Đế nhiều nhất sẽ nói rằng nàng vi phạm lệnh cấm, nếu nàng không tới, Chiêu Nguyên Đế sẽ bắt Vân Lạc để uy hiếp Điền Trạch, tội đánh cắp bản đồ phòng thủ của Vân Lạc lớn hơn rất nhiều so với vi phạm lệnh cấm.
“Nàng tới, bệ hạ bán cho nàng một ân tình trước mặt Ngũ điện hạ và chúng thần, để tất cả mọi người nhìn thấy, Trung Dũng Hầu phủ rốt cuộc đứng về phía Ngũ điện hạ.”
Trình Sưởng khăng khăng muốn cưới Vân Hy, Chiêu Nguyên Đế không thể ngăn cản mãi, đành phải sử dụng kế chia rẽ hai bên.
Tiểu thái giám hỏi: “Vậy…… Vậy Tam công tử sẽ không đến Trung Dũng Hầu phủ cầu hôn hay sao?”
“Tam công tử?” Ngô Mão nói, “Nếu Tam công tử đơn giản giống như ngươi nói, nhìn cái gì tin cái nấy, thì sẽ không có ngày hôm nay.”
“Ngươi cho rằng chuyện hôm nay là một sự trùng hợp? Ngũ điện hạ tự mình đụng vào trước mắt bệ hạ để cha con nhận nhau?”
Ông thở dài: “Thâm cung này không phải là chỗ cho người ngốc, một người thật tốt mà điên cuồng như vậy.”
Tiểu thái giám hỏi: “Sư phụ nói ai điên cuồng? Sao đồ đệ không thấy?”
Ngô Mão liếc hắn: “Kiến thức của ngươi quá nông cạn, cần phải luyện tập nhiều hơn.
Sóng gió sắp tới, trải qua chuyến này, về sau ngươi sẽ hiểu rõ.”.