- Trang chủ
- Đại Phụng Đả Canh Nhân
- Chương 918: Đòi thù lao (2)
Tác giả: Mại Báo Tiểu Lang Quân
Thái tử sao lại đến đây, đừng đến lúc đó mang ta đuổi đi, vậy xong con bê rồi, Phiếu Phiếu hận chết ta... Hứa Thất An có chút muốn chửi má nó.
Thái tử điện hạ quần áo gấm vóc đi nhanh vào, trước hết chú ý tới không phải Lâm An, mà là Hứa Thất An, cái này giống nữ nhân xinh đẹp chú ý trước hết vĩnh viễn là người cùng giới tính so với mình càng xinh đẹp hơn.
Thái tử bây giờ cũng có loại cảm giác này.
Tuy thân là thái tử, thân phận cao quý, huyết thống bản thân nổi trội xuất sắc, bề ngoài cực tốt, nhưng so sánh với vị thứ cát sĩ này, thì có chút trở nên tầm thường.
Đặc biệt hắn hôm nay mặc hoa phục màu xanh da trời, quý khí ngạo khí không thua mình chút nào, mà tinh khí thần thì thắng mình rất nhiều.
“Hứa đại nhân cũng có mặt à.”
Thái tử mặt mỉm cười, quay đầu liền mang chút mất hứng nho nhỏ đó vứt bỏ, chỉ là có chút kinh ngạc, hắn không nhớ rõ em gái ruột cùng Hứa Tân Niên có liên hệ gì.
Vừa lúc, hắn là đường đệ của Hứa Thất An, ta mang hắn mượn sức đến trong trận doanh trước, đến lúc đó, Hứa Thất An còn có thể không nể mặt ta?
Thái tử lập tức vào ngồi, nóng lòng triển khai nói chuyện với nhau cùng Hứa Tân Niên.
Sau khi chuyện phiếm, thái tử như lơ đãng mang đề tài đưa tới việc triều đình, cười nói:
“Mắt kém rồi, mắt kém rồi, vốn tưởng Vương đảng lần này phải thương cân động cốt, không ngờ về sau xoay chuyển ngược lại, Viên Hùng bị giáng làm hữu đốc sát ngự sử, Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo tức đến mức ốm đau ở giường...”
Hắn đã mở đầu, sau đó nhìn Hứa Thất An, chờ mong gã có thể theo đề tài nói tiếp.
Thích chỉ điểm giang sơn, bình luận việc triều đình, là bệnh chung của quan viên trẻ tuổi. Đặc biệt là tiến sĩ khoa cử mới ra đời.
Hứa Thất An cười bình thản, thuận miệng lấy lệ: “Triều đình tranh đấu, sóng gió quỷ quyệt, xảy ra xoay chuyển như thế nào cũng có khả năng.”
Lâm An chán đến chết nghe, nàng bây giờ chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút, nhưng nơi này là Thiều m cung, thân chủ nhân, nàng phải ngồi cùng, tự rời đi bỏ lại “khách nhân” là chuyện rất thất lễ.
Xem ra vẫn có cảnh giác... Ánh mắt thái tử chợt lóe, không dùng lời lẽ sắc bén nữa, đi thẳng vào vấn đề nói:
“Bản cung nghe nói, Vương đảng sở dĩ có thể tập kết quần thần, thuận lợi qua ải, tất cả đều là công lao Hứa đại nhân.”
Phiếu Phiếu chợt mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Thái tử điện hạ thật sự là diễn viên phụ hàng đầu... Hứa Thất An liếc Lâm An, không biểu hiện gì đáp lại: “Cũng không phải là công lao của ta, là công lao của đại ca ta.”
Quả nhiên, Lâm An nghe xong lời hắn nói, hít thở chợt dồn dập một phen: “Hứa đại nhân, ngươi nói cái gì? Cái gì gọi là đều là công lao đại ca ngươi, đoạn, đoạn thời gian trước triều đình tranh đấu, Hứa, Hứa Ninh Yến hắn cũng có tham dự?”
Thái tử tiếp nhận đề tài, nói:
“Lâm An, muội còn không biết nhỉ, nghe nói Tào quốc công lúc còn sống từng lưu lại một ít thư mật, bên trên viết hắn mấy năm nay ăn hối lộ trái pháp luật, lén nuốt cống phẩm các loại hành vi phạm tội, người nào hợp mưu với hắn, người nào tham dự trong đó, viết rành mạch, rõ ràng.
“Hứa Thất An không biết từ đâu đạt được những chứng cứ phạm tội này, chính là vì những chứng cứ phạm tội này, Vương đảng mới có thể vượt qua nguy cơ lần này. Vi huynh nói những thứ này đều là cơ mật, Lâm An tuyệt đối đừng truyền ra ngoài.”
Lâm An hơi nghiêng người tới, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Hứa Thất An, mắt không chớp, giọng điệu dồn dập:
“Cẩu... Hứa Ninh Yến vì sao phải giúp Vương đảng?”
Nàng có thể cảm giác được, trái tim mình điên cuồng nhảy lên phành phành, tựa như tâm tâm niệm niệm ngóng trông sự kiện nào đó, lại sợ hãi nhìn thấy kết quả, đã thấp thỏm lại chờ mong.
Ha, tim Lâm An đập nhanh như vậy? Ta nếu là nói: đại ca là vì kết minh với Vương thủ phụ, nàng có thể khóc ngay tại chỗ hay không?
Hứa Thất An cười nói: “Đại ca nói, bởi vì Lâm An điện hạ phái người đến truyền lời, chuyện Lâm An điện hạ muốn làm, hắn sẽ dốc hết toàn lực đi hoàn thành, cho dù đã không phải Ngân la, như vậy năng lực có hạn.”
Vì ta, vì ta... Lâm An lẩm bẩm.
Nàng tựa như người qua đường bị lạc ở nơi hoang dã, thấy ánh đèn, lòng bỗng nhiên yên ổn, mắt cong cong, khóe miệng cong lên.
Loại vui sướng phát ra từ trong lòng đó, giấu cũng không giấu được.
Thái tử liếc em gái ruột bỗng nhiên tươi tắn như hoa, mặt không đổi sắc, ngược lại phát ra lời mời: “Ngày mai bản cung ở ngoài cung bày tiệc, Hứa đại nhân có thể nể mặt không?”
Thái tử lộ ra nụ cười, thấy “Hứa Tân Niên” chưa có ý tứ rời khỏi, nghĩ, đợi ngày mai lại nói với Lâm An cũng không muộn.
Lập tức đứng dậy, nói: “Bản cung rảnh đến nhàm chán, tới đây ngồi chút, còn có việc xử lý, đi trước một bước.”
Lâm An đứng dậy, cùng Hứa Thất An tiễn thái tử ra khỏi sân, nhìn theo bóng lưng thái tử rời đi, nàng nâng cái cằm mượt mà, cười nhẹ nói:
“Hứa đại nhân còn có việc gì sao?”
Hứa Thất An dùng giọng của mình, nhỏ như muỗi kêu nói: “Điện hạ, ty chức nhớ ngươi muốn chết.”
Thân thể yểu điệu của Lâm An chợt cứng ngắc, trong mắt hoa đào đa tình hiện lên kinh hỉ, ngạc nhiên cùng kích động, khuôn mặt mượt mà trắng nõn dâng lên đỏ ửng say lòng người.
Lông mi dày chớp vài cái, kiềm chế vui sướng cùng kích động, cố gắng trấn định, nói: “Hứa đại nhân, bản cung còn có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, vào nhà nói.”
Quay về phòng tiếp khách, nàng âm điệu bình tĩnh phân phó: “Các ngươi lui hết ra.”
Cung nữ đứng hầu ở đại sảnh hành một lễ, rời khỏi phòng tiếp khách.
Người ngoài thối lui, Phiếu Phiếu lập tức thay đổi sắc mặt, chống vòng eo nhỏ, trừng mắt, phồng má, nổi giận đùng đùng nói: “Cẩu nô tài, vì sao không gửi thư về? Vì sao không đến thăm bản cung?”
“Điện hạ có phải nhớ ta nhớ nóng ruột nóng gan, cơm nước chẳng màng, đêm không thể ngủ hay không?” Hứa Thất An không ngụy trang nữa, cười hì hì nói.
“Ngươi, ngươi đừng nói hươu nói vượn, bản cung không thèm nhớ ngươi đâu.”
Lâm An vội vàng phủ nhận, nàng là công chúa chưa lấy chồng, là Lâm An băng thanh ngọc khiết, khẳng định không thể thừa nhận nhớ nam nhân nào đó loại chuyện xấu hổ này.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng, ta nhớ điện hạ nhớ cơm nước chẳng màng, nhớ đêm không thể ngủ, hận không thể chắp cánh, bay vào cung.
“Cho dù bệ hạ giương cung, mang ta bắn xuống, chỉ cần có thể nhìn thấy điện hạ, ta chết cũng không tiếc.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Phiếu Phiếu lập tức đỏ lên, mặt đỏ tai hồng, nàng lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi không thể nói chuyện với bản cung như vậy.”
Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác tâm hoảng ý loạn, bày tỏ rõ ràng lớn mật như vậy, là nàng chưa bao giờ trải qua, nàng cảm giác mình là chuột trắng nhỏ bị bức bách đến góc tường.
“Điện hạ, đến, ta nói với ngươi chuyện thú vị mấy ngày nay ở Kiếm Châu.”
Hứa Thất An bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.