- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 308: Hòa đàm
Tác giả: Mạc Vũ
Bùi Minh Thúy nhẹ giọng nói, giống như khe suối chảy, rõ ràng trong suốt.
Tiêu Bố Y lắng nghe không nói, Từ Thế Tích đã có chút khâm phục nói: "Bùi tiểu thư chỉ điểm đại sự giang sơn, đạo lý rõ ràng, ta cũng thấy mặc cảm. Mặc dù ta cảm thấy Lý Mật cũng không phải là minh chủ, nhưng lại thật không ngờ Bùi tiểu thư phân tích còn thấu triệt hơn, cũng không biết cái nhìn của Bùi tiểu thư đối với Tiêu tướng quân như thế nào?"
Mọi người đều có tâm tò mò, Từ Thế Tích đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, đối với chuyện tranh đoạt thiên hạ, người nào cũng chỉ có thể làm tận sức, an theo thiên mệnh, cũng không có mười phần nắm chắc. Hôm nay coi như là Lý Mật địa vị trong mắt Bùi Minh Thúy cũng không tính là cao, khó tránh khỏi làm cho Từ Thế Tích cũng muốn nghe một chút cái nhìn của nàng đối với Tiêu Bố Y.
Bùi Minh Thúy nhẹ giọng nói: "Trung Nguyên trục lộc, trong ngẫu nhiên lại chứa tất nhiên. Tiêu huynh lúc này mặc dù thế lực tạm thời không bằng Lý Mật, nhưng nếu nói về khả năng trục lộc, so với Lý Mật thì mạnh hơn một ít".
Tiêu Bố Y vẫn mỉm cười, Từ Thế Tích lại nhướng mày, "Chỉ mạnh hơn một ít thôi sao?"
Bùi Minh Thúy cười nói: "Tiêu huynh cũng không cấp bách, Từ Tổng quản sốt ruột như thế làm cái gì? Thật ra đặt chân tại Tương Dương theo ta thấy, đã xem như một nước cờ cao, quốc thủ diệu chiêu, chỉ là từ xưa đến nay, từ đây nhất thống thiên hạ cũng chưa bao giờ có…"
"Chưa bao giờ có không có nghĩa là sau này không có!" Từ Thế Tích giờ khắc này tràn đầy hăng hái, "Nghĩ tới Hoàn Ôn dựa vào Tương Dương bắc phạt, ba lần vốn đợi thành công, nhưng lại không hiểu lại xuất ra hôn chiêu, ngồi đợi toàn thắng, không có tiến lên đoạt lấy, kết quả vô công mà về, thật sự làm cho người ta thất vọng. Giang Nam đã sớm không phải là Giang Nam năm đó, địa linh nhân kiệt càng hơn trước, Từ Thế Tích nếu được Tiêu tướng quân tín nhiệm, lại đã có vết xe đổ, cũng không phải đơn độc tác chiến, tất nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ!"
Bùi Minh Thúy gật đầu than nhẹ, "Từ Tổng quản hào tình tráng chí, cái nhìn không giống như tầm thường, có thể trở thành tựu một phen sự nghiệp vĩ đại. Ngươi nói không sai, Giang Nam sớm không phải là Giang Nam năm đó, hôm nay vô luận là phương diện nào, cũng có những bước tiến dài. Nghĩ tới ban đầu hai bờ sông Hoàng Hà được khia phát, phát triển rất mạnh, Giang Nam đa số là nơi hoang dã, ít có người bận tâm, lúc này mới hình thành cục diện bắc cường nam nhược. Nhưng nay đã khác xưa, ba trăm năm trước Đông Tấn Đại tướng quân Hoàn Ôn đã lấy Tương Dương làm căn cơ, lúc đầu lấy nam phạt bắc cơ hồ đã thành công. Ba trăm năm sau Từ Tổng quản lần nữa dựa vào Tương Dương, rất có khả năng mở ra một vùng trời đất mới. Bất quá môn phiệt sĩ tộc dù sao cũng không thể khinh thường, vọng tưởng một nhát diệt trừ thì vẫn còn rất xa".
Từ Thế Tích rốt cuộc thoáng trầm mặc, hắn phát hiện so với sự hăng hái của hắn, Bùi Minh Thúy ngược lại hơn nhiều phần trầm ngưng.
Cái này cũng không có gì là lạ, nghĩ tới Từ Thế Tích vẫn ở tại Ngõa Cương, tuy có hào tình, nhưng lại buồn bực bất đắc chí. Hôm nay đi theo Tiêu Bố Y, cuối cùng có cơ hội nắm trong tay đại cục, thi triển quyền cước, khó tránh khỏi cảm thấy thế sự mặc dù gian nan, nhưng cũng không gì là không thể. Bùi Minh Thúy thì lại hoàn toàn trái ngược với hắn. Sự hăng hái ban đầu cho tới bây giờthì hứng thú đã rã rời, cũng ít có chuyện gì có thể làm cho nàng cảm thấy hứng thú.
Hai người tuổi tương đồng, nhưng kinh nghiệm lại hoàn toàn trái ngược, nhìn vấn đề lại không khác nhau mấy. Nhưng vô luận như thế nào, Bùi Minh Thúy lại đặt mình ở bên ngoài, ngược lại tỉnh táo hơn một ít.
Nàng nói chuyện lạnh nhạt, nhưng thường thường là một châm thấy máu, Từ Thế Tích nghe nói trước mắt chính là Bùi Minh Thúy đại danh đỉnh đỉnh, khó tránh khỏi có ý nghĩ tỷ thí cao thấp một phen trong đầu, nhưng lại thấy được lời nói của nàng thong dong, cũng không có ý đối chọi, đột nhiên sự cao hứng trong lòng cũng đã hạ xuống. Thầm nghĩ Bùi Minh Thúy cũng không có địch ý, mình chung quy lại muốn cao hơn nàng một cái đầu, thì đã xem như rơi vào hạ thừa. Tiêu Bố Y từ đầu tới cuối, cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe, toàn bộ không phản bác, trách không được Bùi Minh Thúy đầu tiên đã nói Tiêu Bố Y biết nghe lời người khác nói, hơn xa người bên ngoài. Ít nhất về điểm ấy, mình đã không bằng Tiêu Bố Y, nhưng ở trong lòng Bùi Minh Thúy, mình được đánh giá ra sao?
Hắn đang suy nghĩ tâm sự, trong lúc nhất thời quên hỏi tại sao, Tiêu Bố Y rốt cuộc hỏi: "Vậy ý của Bùi tiểu thư là sao?"
"Biển nạp trăm dòng, sức chứa rất lớn" Bùi Minh Thúy nhẹ giọng nói: "Thật ra Thánh thượng ở điểm ấy cũng làm không sai, ít nhất Đại Tùy tự khi lập quốc tới nay, đạo phật đều xem trọng, lại trọng nho sinh, các nghiệp hưng vinh, khai khoa thủ sĩ tuy nói đối với cựu phiệt đã tạo thành sự trùng kích. Nhưng dù sao cũng là từ từ mà làm, cũng không có đối lập đến tình trạng ngươi chết ta sống. Nếu không có chuyện Cao Lệ, thiên hạ hôm nay nói không chừng thì tân môn cựu phiệt đều phát triển, đã sang thời kỳ hưng thinh như Tần Hoàng Hán Vũ. Lý Mật thân là quý tộc, nhưng lại đột nhiên cùng cựu phiệt sĩ tộc vạch ra giới hạn, cho dù Thánh thượng căn cơ co lớn, cũng không dám làm như thế, huống chi là hắn? Nếu Tiêu huynh có thể từ từ dung nạp, dùng thời gian hơn mười năm,[có lẽ có thể sẽ không tiếng động mà tiêu tan cục diện trước mắt. Nghĩ tới Hoa Hạ ta là nước lớn, mấy ngàn năm không suy, mặc dù ngẫu nhiên bị xâm lấn, cũng không bị dị tộc thống trị, năng lực trong đó không cần nói cũng biết. Tiêu huynh hiện tại có thể được thương cổ hoa tộc Giang Nam tương trợ, còn thiếu chính là cao môn cựu phiệt ủng hộ. Tiêu huynh kế sách trước mắt, thuận lấy Giang Nam, cũng không phải là chuyện khó. Nhưng nếu xoay sang công phương bắc, có thể nói không người nào ủng hộ, thân hãm khổ địa, thắng bại cũng khó nói".
Từ Thế Tích không nhịn được hỏi, "Vậy theo ý của Bùi tiểu thư, để cho Tiêu tướng quân tiếp nạp chức vị Đại tướng quân, sau đó mượn thế mà mượn sức của các môn phiệt trong thiên hạ sao? Nhưng chuyện chỉ sợ không có đơn giản như vậy".
"Đương nhiên không có đơn giản như vậy, bất quá nếu đi theo chánh đạo, chung quy so với nam viên bắc triệt thì vẫn tốt hơn rất nhiều" Bùi Minh Thúy mỉm cười nói: "Lúc này Thánh thượng nghe theo kế của Dương Thái phó, năm lộ đại quân trực tiếp tấn công Lý Mật, Tiêu huynh cũng là một lộ trong đó, bốn lộ còn lại chính phân biệt là Đông Đô, Hổ Lao, Tiết Thế Hùng cùng Vương Thế Sung. Ta hy vọng Tiêu tướng quân đi Đông Đô trước, Thống soái tinh binh Hữu kiêu vệ, tái chiến Ngõa Cương, mượn sức Đông Đô chư phiệt, định ra địa vị bất thế. Đến lúc đó tây tiến vào Quan Trung, soái kỳ đi qua có thể sẽ ít đi rất nhiều lực cản trở".
Tiêu Bố Y trầm mặc một lúc lâu, "Bùi tiểu thư để ta mượn binh Đông Đô đi công Lý Mật?"
Từ Thế Tích tâm tư xoay chuyển, thầm nghĩ làm như thế, không tổn hại căn cơ, thực sự là kế sách kiềm chế Ngõa Cương tốt nhất, nhưng mà…
Bùi Minh Thúy mỉm cười nói: "Ta lời đã tận, cụ thể như thế nào, cũng không bắt buộc, Tiêu huynh cứ tự thân mà định đoạt. Nếu Tiêu huynh đi tới Đông Đô, ta cũng sẽ cùng huynh đi gặp Việt vương, nếu Tiêu huynh không muốn đi, ta cũng nên quay về Dương Châu phục chỉ".
"Ta thật ra rất muốn hỏi một câu, Bùi tiểu thư đối với tạo phản luôn ghét cay ghét đắng, nhưng cô đã biết rõ… tại sao còn muốn giúp ta?" Tiêu Bố Y trầm giọng hỏi.
Bùi Minh Thúy nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, "Ta không phải giúp ngươi, ta đang giúp bản thân ta".
"Giúp cô cái gì?" Từ Thế Tích không nhịn được hỏi, hắn phát hiện nếu nói về trầm ổn, thì mình đích xác thua Tiêu Bố Y.
Bùi Minh Thúy nhìn vào mắt Tiêu Bố Y, "Ta muốn tìm một đáp án, sự tình ở trên đời này, vốn đều là có qua có lại. Ta trước kia cùng Tiêu huynh tuy là bằng hữu, nhưng ân tình trong đó đã sớm tính rõ ràng, không còn nợ nần. Lần này Tiêu huynh có cơ hội được phiệt môn tương trợ, ta cũng có cơ hội tìm được đáp án trong lòng…"
Từ Thế Tích đột nhiên nói: "Không được, Đông Đô trọng địa, Tiêu tướng quân lấy thân phạm hiểm, tuyệt đối không thể".
Bùi Minh Thúy gật đầu, "Lo lắng này cũng là bình thường, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?"
Từ Thế Tích lắc đầu nói: "Có thể mượn sức cựu phiệt được hay không ta còn chưa biết được, nhưng Tiêu tướng quân lần này vào Đông Đô, quá nửa sẽ bị người quản chế, thậm chí sẽảnh hưởng đến tính mạng, ta không muốn đồng ý, trừ khi Bùi tiểu thư có thể ra cam đoan, cam đoan sự an nguy của Tiêu tướng quân".
Bùi Minh Thúy buông chén trà xuống, lạnh nhạt nói: "Điều này ta không thể cam đoan, ta thậm chí không biết bản thânngày mai có thể nhìn thấy mặt trời hay không, làm sao có thể cam đoan được an nguy của người khác?"
Từ Thế Tích lạnh lùng nói: "Vậy Bùi tiểu thư cảm thấy Tiêu tướng quân sẽ đi?"
"Từ Thế Tích không phải Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cũng không phải Từ Thế Tích" Bùi Minh Thúy chậm rãi đứng dậy, "Tiêu huynh, ta chờ huynh ba ngày, hy vọng huynh có thể trả lời cho ta".
Nàng đứng dậy hướng ra bên ngoài phủ mà đi, Tiêu Bố Y đột nhiên nói: "Bùi tiểu thư, chờ một chút".
Bùi Minh Thúy cũng không xoay người, "Huynh đã cân nhắc xong chưa?"
"Ta không cần cân nhắc, ta đồng ý với đề nghị của cô. Ta có thể cùng cô đi Đông Đô!" Tiêu Bố Y trầm giọng nói.
Bùi Minh Thúy lúc này mới xoay người lại, trên mặt cũng không có vẻ mặt gì, "Tốt, vậy khi nào xuất phát?"
"Hôm nay cũng có thể" Tiêu Bố Y cười nói: "Nhưng ta có thể mang thêm vài người đi hay không?"
Bùi Minh Thúy rốt cuộc nở nụ cười, "Huynh mang mấy ngàn nhân mã đi cũng có thể, ta không thể cam đoan sự an nguy của huynh, cho nên cũng mong chính huynh tự mình chiếu cố".
Từ Thế Tích cau mày, nhưng lại rốt cuộc không có khuyên can nữa, chuyện mà Tiêu Bố Y đã ra quyết định, thì ít có người sửa đổi được. Tiêu Bố Y gật đầu, "Mấy ngàn người thì ta cũng không cần, vài người là đủ. Mong Bùi tiểu thư chờ ta mấy canh giờ, sau khi ta triệu tập nhân thủ, sau giờ ngọ sẽ xuất phát".
Bùi Minh Thúy gật đầu, "Ta sau giờ ngọ sẽ tới tìm huynh".
Nàng rời phủ tướng quân, đón ánh mặt trời chiếu rọi, nhưng lưu lại một bóng lưng cô đơn.
Từ Thế Tích nhìn bóng lưng của nàng, lẩm bẩm nói: "Bùi Minh Thúy là người phụ nữ đặc biệt nhất mà ta từng thấy. Tiêu tướng quân, ta vẫn cảm thấy nàng ta đang ẩn dấu cái gì đó, ta thật sự không muốn người đi mạo hiểm. Cho dù không mượn sức cựu phiệt, chúng ta cũng có thể đánh một trận".
"Đối với chúng ta lại buông tha thời cơ tốt nhất có thể đả kích Lý Mật" Tiêu Bố Y khẽ thở dài: "Năm lộ đại quân trực tiếp công Lý Mật, đánh hắn một phát không gượng dậy nổi, địa bàn Ngõa Cương có thể tất cả thuộc về chúng ta. Nếu bỏ qua cơ hội này, Tùy quân bại lui, thế lực của hắn càng mạnh, tất sẽ toàn lực tấn công chúng ta! Nếu sớm muộn cũng phải đánh một trận, có thể mượn lực tiêu hao thực lực của hắn, cũng là một phương pháp không mất mát gì".
"Vậy người tất cả phải cẩn thận" Từ Thế Tích bất đắc dĩ nói.
Tiêu Bố Y gật đầu, "Thật ra ta cũng tin tưởng Bùi Minh Thúy, ta biết nàng sẽ không hại ta. Hiện nay người mà nàng căm ghét rất là nhiều, hẳn là sẽ không đi hại bằng hữu của một người cô đơn như nàng". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Bằng hữu của một người cô đơn?" Từ Thế Tích đột nhiên hỏi: "Tiêu tướng quân, người hình như rất hiểu nàng? Hoặc là cảm thấy nàng ta… rất cô đơn?"
Tiêu Bố Y cười khổ, "Nàng không cần bất luận kẻ nào thương xót, nàng muốn làm cái gì, ta vĩnh viễn không biết".
"Thì ra là thế" Từ Thế Tích còn muốn hỏi cái gì nữa, nhưng rốt cuộc lại nhịn xuống, vệ binh lại vội vã chạy tới, "Tướng quân, Ngõa Cương Phòng Huyền Tảo đến bái hội".
Hai người liếc nhìn nhau một cái, cùng kêu lên: "Tới nhanh như vậy?"
Phòng Huyền Tảo dĩ nhiên là chống gậy đi tới Tương Dương.
Bất quá hắn cho dù chống gậy, thoạt nhìn so với Mạnh Nhượng, Hác Hiếu Đức cưỡi ngựa còn nhanh hơn rất nhiều.
Ít nhất Mạnh Nhượng, Hác Hiếu Đức mới chạy trốn tới Nhữ Nam, hắn đã trực tiếp tới Tương Dương. Từ Thế Tích nhớ tới Đỗ Như Hối phân tích, khóe miệng xuất hiện nụ cười. Rất hiển nhiên, Đỗ Như Hối phán đoán tuyệt đối là chính xác, Mạnh Nhượng, Hác Hiếu Đức bất quá chỉ là nghi binh, nhưng thật không ngờ bị bọn họ đương đầu một kích. Phòng Huyền Tảo lần này đến đây, không cần nói cũng biết, chính là đến kết minh.
Phòng Huyền Tảo cũng mỉm cười nhìn Từ Thế Tích, "Không biết Từ tướng quân vì sao bật cười?"
Từ Thế Tích lại cười nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện cười".
"Ồ… không biết ta có vinh hạnh cùng Từ tướng quân cùng nghe câu chuyện đó hay không?"
Từ Thế Tích cười nói: "Đương nhiên là có thể, trước đây có người đi ở trên đường… đột nhiên bị té ngã".
Hắn sau khi nói xong thì ngồi xuống, một lúc lâu cũng không nói gì, Phòng Huyền Tảo không nhịn được hỏi, "Sau đó?"
"Không có sau đó gì cả" Từ Thế Tích thản nhiên nói: "Đây là chuyện cười mà ta kể đó".
Phòng Huyền Tảo sửng sốt một hồi lâu, "Chuyện cười mà Từ tướng quân kể quả nhiên là buồn cười".
Miệng hắn nhếch lên, muốn nở nụ cười, nhưng sắc mặt thoạt nhìn so với khóc còn muốn khó coi hơn. Từ Thế Tích nâng chung trà lên nói: "Thế sự vốn là như thế, một người cảm thấy là chuyện buồn cười, có người cảm thấy bình thản, có người lại cảm thấy nhàm chán, còn có người nghe xong chỉ muốn khóc rống lên một hồi. Cũng như là người uống nước, nóng lạnh tự biết. Phòng tiên sinh, bây giờ ngươi có thể đem ý đồ đến đây nói ra được rồi".
Hắn thái độ không nóng không lạnh, Phòng Huyền Tảo cũng không giận, "Ta nghĩ với sự thông minh của Từ tướng quân, đương nhiên sẽ biết ta tới để làm cái gì".
Từ Thế Tích nhìn về phía chân của hắn, lạnh nhạt hỏi, "Ngươi chẳng phải tới tìm ta để trị chân sao?"
Phòng Huyền Tảo nâng chung trà lên, nhấp một ngụm trà, khi ngẩng đầu lên lại tươi cười đầy mặt, "Lúc trước bất quá chỉ là hiểu lầm, cũng mong Từ tướng quân không nên đểở trong lòng".
Từ Thế Tích gật đầu, "Nếu là hiểu lầm, như vậy xóa bỏ là được rồi. Dù sao hiện tại chống gậy cũng không phải là ta".
"Hình như Từ tướng quân đối với ta vẫn có chút địch ý?" Phòng Huyền Tảo hỏi.
Từ Thế Tích gật đầu, "Phòng tiên sinh nói nãy giờ tuy nhiều, nhưng lời này mới là chính xác nhất. Thử hỏi ngươi nếu ở nhà, có người uy hiếp cha của ngươi tới, uy hiếp bắt ngươi mở cửa, đoạt châu báu tài bảo của ngươi, ngươi có thể cho rằng hắn có ý tốt không?"
Phòng Huyền Tảo biết hắn đang nói về chuyện uy hiếp Từ Cái, đánh lén Tương Dương. Hắn cho dù da mặt dày, nhưng cũng có chút đỏ lên, "Từ tướng quân thật biết kể chuyện cười".
Từ Thế Tích ngửa mặt lên trời cười ha hả, "Tốt lắm, chuyện cười đều kể nói xong, có thể nói chính sự".
Phòng Huyền Tảo ánh mắt lóe lên, "Tiêu tướng quân không có ở đây sao?"
"Có".
"Vậy người vì sao không có đi ra?" Phòng Huyền Tảo hỏi.
"Tướng quân không muốn gặp ngươi" Từ Thế Tích trả lời thẳng. Hắn khi đi ra là đã không có ý định xem sắc mặt của Phòng Huyền Tảo. Nên lại cấp cho Phòng Huyền Tảo một đáp án lạnh như băng.
Không muốn gặp ngươi đương nhiên cũng là một lý do, hơn nữa là lý do trực tiếp nhất. Nếu là Vương Bá Đương ở đây, quá nửa là sẽ vung quyền lên, nếu là Đan Hùng Tín đến, thì đã sớm xấu hổ mà đi, nhưng Phòng Huyền Tảo lại vẫn tươi cười đầy mặt, "Ta hiểu tâm tình của Tiêu tướng quân, cũng hiểu sự bất mãn của Từ tướng quân. Nhưng ta dù sao cũng mang theo thành ý đi gặp hai vị tướng quân".
"Ta chỉ thấy ngươi mang theo hai cây gậy chống tới đây" Từ Thế Tích nhìn Phòng Huyền Tảo từ trên xuống dưới.
Phòng Huyền Tảo rốt cuộc thở dài một hơi, biết nói như vậy nữa, có nói đến sang năm cũng không thấy được đáp án. Ho nhẹ một tiếng, Phòng Huyền Tảo trầm giọng nói: "Hôm nay Dương Quảng hôn quân vô đạo, đào kênh đào, phạt Cao Lệ, làm cho dân chúng không thể sinh sống, thiên hạ đại loạn. Túng khánh nam sơn chi trúc, thư tội vị cùng ; quyết đông hải chi ba, lưu ác nan tẫn… (viết hết trúc Nam Sơn cũng không hết tội, rửa cả nước Biển Đông cũng không sạch mùi)"
Từ Thế Tích cắt lời nói: "Phòng tiên sinh, thứ cho ta tầm mắt ngắn ngủi, xem không được quá xa, Dương Quảng có tội cùng chúng ta tranh đoạt thiên hạ thì có quan hệ như thế nào?"
Phòng Huyền Tảo trầm giọng nói: "Dương Quảng tội ác ngập trời, khó mà ghi hết tội, Từ tướng quân vốn là nghĩa sĩ Ngõa Cương, hợp sức cùng Ngõa Cương. Hôm nay mặc dù quy thuận Tiêu tướng quân, cũng nên cùng đánh Đông Đô, lật đổ bạo chánh, trả lại cho dân chúng trong thiên hạ sự an bình".
"Bồ Sơn Công suy nghĩ như thế sao?" Từ Thế Tích tò mò hỏi.
Phòng Huyền Tảo gật đầu, "Đương nhiên là như thế, nếu không tại sao phái ta đến đây cùng Tiêu tướng quân, Từ tướng quân giải hòa?"
"Ồ, ta chỉ nghĩ ngươi tới để hạ chiến thư chứ" Từ Thế Tích lạnh nhạt nói: "Bồ Sơn Công lấy đạp đổ Tùy triều bạo chánh làm mục đích, bản thân là niềm hy vọng của dân chúng trong thiên hạ, thật làm cho người ta khâm phục vạn phần. Nhưng hắn lấy Đông Đô thì thôi đi, lại còn phái thủ hạ đến lấy An Lục, Hoài An, thẳng bức Nghĩa Dương, Tương Dương, đoạt chiếm địa bàn của nghĩa cùng nghĩa cử, bực cử chỉ nhân nghĩa này, thật sự làm cho chúng ta trong lòng lo sợ".
Phòng Huyền Tảo nghiêm mặt nói: "Thật ra Mạnh Nhượng, Hác Hiếu Đức uy hiếp Nghĩa Dương An Lục, thật sự cũng không phải là ý của Bồ Sơn Công. Bồ Sơn Công sau khi biết được việc này, lập tức phái thủ hạ triệu tập hai người nọ quay trở về, lại cho ta trong đêm chạy tới đây, đến đây nhận lỗi, cũng mong Từ tướng quân cùng Tiêu tướng quân đại nhân đại lượng, không so đo".
Từ Thế Tích tiếng thở dài, "Chúng ta sao dám so đo? Chỉ cần mỗi ngày khẩn cầu người khác đừng tới tấn công là tốt rồi. Phòng tiên sinh nếu xin lỗi thì ta cũng cảm thấy thư thái. Nếu không có việc gì, ta còn có chuyện cần xử lý" Hắn nói xong đứng dậy, Phòng Huyền Tảo vội vàng nói: "Từ tướng quân xin dừng bước, ta còn có chuyện khác cần thương lượng. Thật ra Bồ Sơn Công lần này cho ta đến đây, là muốn Tương Dương xuất ra một nhánh nghĩa quân, cùng lấy Đông Đô".
Từ Thế Tích xoay người lại, "Vậy Đông Đô long ý chỉ có một cái, là cho Bồ Sơn Công hay là cấp cho Tiêu tướng quân?"
"Cái này…" Phòng Huyền Tảo âm thầm cau mày, một bụng buồn phiền.
Từ Thế Tích trầm giọng nói: "Phiền Phòng tiên sinh quay về nói lại cho Bồ Sơn Công, chúng ta đối với Đông Đô cũng không hứng thú. Chúng ta chỉ kinh doanh nhỏ, cũng không thể chịu nổi sóng gió lớn, nghĩa cử Đông Đô này hay là làm phiền Bồ Sơn Công vất vả đi".
"Vậy… Bồ Sơn Công còn nói, mọi người đều là lấy lật đổ hôn quân bạo chánh làm mục tiêu, trước đây đều là hiểu lầm, chúng ta lúc này lấy đại cuộc làm trọng, không bằng tạm hoãn giao binh có được không?"
Từ Thế Tích nở nụ cười, "Thì ra Phòng tiên sinh lại đây vốn đã định ước hưu binh, việc gì phải nói nhiều như vậy, sao không đi thẳng vào vấn đề?"
Phòng Huyền Tảo cũng mỉm cười nói: "Vậy cũng là do ta thất sách, bất quá nói muộn còn hơn không nói, không biết Từ tướng quân đối với chuyện hưu binh ý kiến như thế nào?"
"Còn không biết sách lược hưu binh của Bồ Sơn Công như thế nào?" Từ Thế Tích thật ra cũng có hứng thú.
Phòng Huyền Tảo mỉm cười nói: "Hôm nay thiên hạ đại loạn, tất cả các quận huyền vốn là vật vô chủ, ai có khả năng thì được. Bồ Sơn Công không muốn cùng Từ tướng quân khởi xung đột nữa, không biết như vậy có được hay không. Chúng ta lấy Hào thủy, Hoài Thủy làm giới hạn, Hào Thủy lấy đông, Hoài Thủy lấy bắc là của Ngõa Cương. Hào Thủy lấy tây, Hoài Thủy lấy nam, Từ tướng quân muốn làm gì thì làm. Như vậy mà nói, Hoài An tính là địa giới Ngõa Cương, mà An Lục tất cả thuộc về Từ tướng quân, Tiêu tướng quân. Không biết ý của Từ tướng quân như thế nào?"
Hắn nói tính ra cũng công bình, Từ Thế Tích chăm chú suy nghĩ một chút, "Như thế rất tốt, chỉ cần Ngõa Cương không qua Hoài Thủy, Hào Thủy. Ta sẽ không tấn công Ngõa Cương".
Phòng Huyền Tảo trước mắt sáng ngời, "Từ tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, ta tin ngươi, đã như vậy, chúng ta một lời đã định…"
"Chờ một chút," Từ Thế Tích vội vàng ngăn lại nói: "Ta có thể lập minh thệ, nhưng nếu quân của Ngõa Cương qua Hoài Thủy thì sao?"
Phòng Huyền Tảo nghiêm mặt nói: "Bồ Sơn Công nhân nghĩa hơn người, cũng nhất ngôn cửu đỉnh. Ngươi và ta hôm nay ước định, Đông Đô còn chưa đổ, nếu vi phạm lời thề này, người thần đều cùng tức giận".
Từ Thế Tích mỉm cười nói: "Đã như vậy, thì xem như một lời đã định! Làm phiền Phòng tiên sinh quay về báo lại cho Bồ Sơn Công, mong nhớ kỹ minh thệ hôm nay, ân oán ngày xưa cứ như vậy mà cho qua".
Phòng Huyền Tảo gật mạnh đầu, "Như thế là tốt nhất! Từ tướng quân có phong độ Đại tướng, không kể hiềm khích trước kia, tại hạ bội phục!"
Tiêu Bố Y mặc kệ Phòng Huyền Tảo cùng TừThế Tích thề kết minh như thế nào. Hắn lập tức trước đi tìm đám người Biển Bức. Đối với bọn họ mà nói, loại minh thệ này cùng với súc miệng cũng không có khác nhau nhiều lắm. Có đôi khi, tạm thời kết minh bất quá là vì kéo dài sự chuẩn bị cho ngày sau mà thôi.
Có lẽ càng chuẩn xác mà nói, loại hòa đàm này coi như là một loại giao phong cùng thử dò xét, trinh sát hoặc làm cho mê muội.
Tiêu Bố Y thông báo đám người Biển bức dẫn nhân thủ đi Đông Đô trước, Tiêu Bố Y lúc này mới đi tìm nữ tử kiếm pháp cực kỳ cao kia. Gõ gõ cửa phòng, trong phòng truyền đến thanh âm phụ nữ như nước, "Cứ vào".
Tiêu Bố Y đẩy cửa tiến vào, lúc này mới phát hiện cửa phòng không có khóa, nữ tử áo đen vẫn che mặt, chỉ lộ ra hai mắt thần quang trầm tĩnh, đang khoanh chân ngồi ở trên giường.
Nữ tử đều không giống nhau, Bùi Minh Thúy làm cho người ta có cảm giác cô đơn, nữ tử này làm cho người ta lại cảm giác lạnh nhạt.
Bùi Minh Thúy có rất nhiều bận tâm, nữ tử này lại dường như cái gì cũng không đểở trong lòng.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến vào, nữ tử áo đen thậm chí không có ngẩng đầu, cũng không hỏi, chỉ im lặng chờ Tiêu Bố Y lên tiếng.
"Không biết Thiên thư có từng ghi lại bước tiếp theo của ta sẽ làm cái gì không?" Tiêu Bố Y nhìn xung quanh, phát hiện phòng phi thường đơn giản, có lẽ cho dù là phòng của Đạo Tín cũng không có gì hơn được phòng này.
Tiêu Bố Y vì cái liên tưởng này cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cố nhịn lại nụ cười không cho xuất ra.
Nữ tử áo đen trả lời rất ngắn gọn, "Không biết!"
"Ồ, Thiên thư cũng có chuyện không biết sao?" Tiêu Bố Y tìm chuyện để nói.
Nữ tử áo đen thấp giọng nói: "Không phải Thiên thư không biết, mà là ta không biết".
Tiêu Bố Y nở nụ cười, "Nhưng ta biết bản thân bước tiếp theo muốn làm cái gì!" Nữ tử áo đen trầm mặc, Tiêu Bố Y chỉ có thể nói tiếp: "Ta muốn đi Đông Đô, đi làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, không biết cô có thể đi cùng ta hay không?"
Nữ tử áo đen không có hỏi nguyên do, chỉ không chút do dự nói: "Ta đi".
"Tốt lắm, mong cô thu thập hành trang, chúng ta sau giờ ngọ xuất phát" Tiêu Bố Y khi đi tới cửa, chợt ngừng lại, "Ta còn chưa biết tên của cô, không biết hôm nay có thể biết được không?"
Nữ tử áo đen một hồi lâu mới nói: "Cái tên ăn cơm trắng cũng hay, ta thích nó".
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nhún vai, đẩy cửa đi ra ngoài, nữ tử áo đen đi xuống giường, chuẩn bị hành trang. Động tác của nàng không nhanh không chậm, nhưng trong mắt lại có sự cổ quái, lẩm bẩm nói: "Thật ra ta cũng muốn biết tên của ta…"
Viên Lam biết đến Đông Đô chỉ có Tiêu Bố Y cùng nữ tử áo đen, cũng không kinh ngạc, thậm chí hỏi cũng không hỏi một câu.
Viên Xảo Hề biết Tiêu Bố Y muốn đi Đông Đô, rất là lo lắng, nàng từ Vĩnh Tu đến Tương Dương, cùng Tiêu Bố Y bất quá gặp nhau chỉ ngắn ngủi, thấy hắn bận rộn chỉ hận không thể giúp đỡ, chỉ có thể yên lặng tiễn hắn rời Tương Dương, không hề thẹn thùng nữa, chỉ có sự lo lắng.
Ba người Tiêu Bố Y đi thuyền thuận Hào Thủy, sau đó mới chuyển sang đi ngựa. Tiêu Bố Y biết Bùi Minh Thúy thân thể suy yếu, sợ Bùi Minh Thúy vất vả, cũng không nóng nảy đi nhanh, nếu không lấy tốc độ của hắn, ngày đi ngàn dậm, đêm đi tám trăm, một ngày đêm là tới được Đông Đô.
Bùi Minh Thúy cũng không cấp bách, hoàn toàn y theo Tiêu Bố Y an bài, dọc theo đường đi cũng chỉ có trầm mặc rất nhiều, hình như rất có tâm sự.
Tiêu Bố Y trong trí nhớ, đồng hành một đường với Bùi Minh Thúy chỉ có lần này, hồi tưởng lại năm đó sự hào sảng nhiệt tình khi mới gặp gỡở Mã ấp, cứ như là mới ngày hôm qua, trong lòng chua xót, muốn an ủi, cũng không biết bắt đầu từ nơi đâu.
Có lẽ có đôi khi, làm như không biết gì chính là sự an ủi tốt nhất.
Nam Dương, Tương Thành các quận cũng là phía đông Hào Thủy, phía bắc Hoài Thủy, cũng xem như là địa giới Ngõa Cương, dọc theo đường đi đạo phỉ vô số, hung hãn ngang ngược, cướp bóc cưỡng hiếp, không chỗ nào mà không thấy! Nhìn thấy ba người đơn độc, khó tránh khỏi có kẻ đui mù có chủ ý đi lại tấn công ba người.
Nhưng chỉ là mấy tặc phỉ tầm thường, làm sao mà Tiêu Bố Y đặt ở trong mắt. Dọc theo đường đi Tiêu Bố Y ra tay mấy lần, đánh cho đạo phỉ kêu cha gọi mẹ, cuống quít cầu xin tha thứ.
Dưới sự nhiệt tình tiếp đãi của đạo phỉ ven đường, ba người rốt cuộc đã chạy tới Đông Đô.
Nhìn thấy tường thành cao vút hùng tráng ở phía trước, nghe Lạc Thủy lẳng lặng trôi qua, nhìn về ngọn núi nguy nga ở nơi xa, Tiêu Bố Y có loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đây là thiên cổ danh đô, đến tột cùng là người nào làm chủ? Hành trình đến Đông Đô lần này, là hung hay lành?
Bùi Minh Thúy một khắc khi trông thấy Đông Đô, rốt cuộc mở miệng hỏi một câu, "Tiêu Bố Y, nếu như có thể lựa chọn lại một lần nữa, ngươi có lựa chọn cùng ta quen biết hay không?"
Tiêu Bố Y chợt mờ mịt trong chốc lát, không biết đáp lại như thế nào, Bùi Minh Thúy lại vung roi giục ngựa chạy về phía trước, chỉ là trong nháy mắt khi quay đầu lại, không biết là ảo giác hay là nước sông ánh lên, Tiêu Bố Y nhìn thấy trong khóe mắt Bùi Minh Thúy, lóe lên ánh lệ quang!