- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 375: Điệp ừong điệp (2)
Tác giả: Mạc Vũ
Địch Nhượng sau Khi về phù thì cũng phải chuẩn bị rất nhiều chuyện.
Tùy quân tập kích trại Ngõa Cương, trại chù không yên lòng về căn cơ, lúc này muốn quay về hộ vệ, việc này rất nhiều người cũng đã biết. Bất quá trong mắt đại đa số người, trại chù lần này quay về, nói vậy cũng rất nhanh sẽ quay trờ lại.
Lúc đầu khi công Huỳnh Dương trại chù đã quay đi quay lại một lần, khi công Lạc Khẩu Thương trại chù lại quay đi quay lại một lần, lần này lấy cớ quay về trại Ngõa Cương trại, nói vậy lại là muốn xử lý tiền tài trong tay, sau đó lại lần nữa quay về.
Trừ Vương Nho Tín, Địch Ma Hầu, Địch Hoằng ra, Địch Nhượng dẫn đi cũng chi mấy trăm binh sĩ.
Vương Nlio Tín bất đắc chí, Địch Ma Hằu là đích hệ Địch gia, Địch Hoằng là căn nguyên gây chuyện, ba người này đi theo Địch Nhượng cũng là hợp tình hợp ý.
Có thể thấy được chi có ba người này là đi theo Địch Nhượng, cho đù Đan Hùng Tín, cồ Hùng cũng không có đi theo, rất nhiều người đã cảm thấy lão trại chù đã xuống dốc, đi theo hắn lăn lộn cũng không ra được tiền đồ gi.
Mọi người vốn đều là dân chân lấm tay bùn, đánh để kiếm bữa cơm qua ngày, nhưng một đoạn thời gian gần đây cũng đã có thề diện, mờ rộng rầm mắt, rất nhiều người thầm nghĩ chì muốn hướng về phía trước, làm sao mà đồng ý trờ về trong núi sống qua ngày? Đạo phi có thể đi theo Địch Nhượng, đa số là từ trại Ngõa Cương đi ra, chỉ cảm thấy hôm nay tiền đồ mờ mịt. ý nghĩ muốn tiễn vào thế giới hào hoa Đông Đô trong đầu càng ngày càng yếu đi. chì có lưng dựa vào núi thi trong lòng mới yên được.
Bốn người muốn rời khỏi Lạc Khẩu, đương nhiên cũng phải thông báo một tiếng, Lý Mật sớm đã bày ra tiệc rượu, vi bốn người mà đưa tiễn, vô luận giữa bọn họ có khúc mắc gi, thì phần thể diện này cũng phải làm đù.
Địch Nhượng dẫn theo ba người đi dự tiệc, chi thấy trong phòng người cũng không nhiều, chi có Lý Mật đang nừa nằm nừa ngồi. Thái Kiến Đức đứng ờ phía sau hắn. Phòng Huyền Tảo, Vương Bá Đương đứng ờ hai bẽn.
ở phia dưới có bày mấy cái bàn, rượu và thức ăn cũng đã chuẩn bị thòa đáng.
Lý Mật nhìn thấy đám người Địch Nhượng vào phòng, ho nhẹ vài tiếng nói: "Trại chù mời ngồi, ta trong người bị thương, thứ không thể đứng lên đón chào".
Địch Nhượng vội vàng khoát tay nói: "Ngụy công quá mức khách khi, người đang bị trọng thương, lão pầu hỏm nay còn quấy nhiễu, thật sự là trong lòng bất an. Chúng ta hôm nay còn phải lên đường, sẽ không phiền Ngụy công đưa tiễn, về phần rượu và thức ăn thì miễn cũng được".
Hắn thi lễ, mới muốn cáo từ, Lý Mật mim cười nói: "Nếu đã tới thì ngồi một lát rồi đi cũng đâu có muộn".
"Đúng vậy, nếu đã tới, vậy uống vài hợp rượu rồi đi cũng được mà" Địch Hoằng đột nhiên nói.
Địch Nhượng trong lòng đã sớm có tính toán, thằm nghĩ sớm rời khòi noi này, nhưng bị hai người nói như vậy, chi có thể cười khổ nói: "Đã như vậy, cúng kính không bằng tuân mệnh".
Hắn tùy ý chọn một chỗ phía dưới mà ngồi xuống, Vương Nho Tín, Địch Ma Thánh, Địch Hoằng cũng đều ngồi xuống. Lý Mật đưa mắt nhìn Vương Bá Đương, Phòng Huyền Tảo, "Các ngươi cũng ngồi xuống đi".
Hai người thi lễ ngồi xuống, Lý Mật ở cao vị giơ chén rượu lên, khẽ thờ dài: "Đẩu tiên ta kính mấy người trại chù một chén, chỉ hy vọng các người thuận buồm xuôi gió".
Vương Nho Tín nhìn chén rượu có chút đo dự, Địch Nhượng lại không chút đo dự nâng chén rượu lẻn, uống một hơi cạn sạch nói: "Đa tạ Ngụy công".
Địch Nhượng người đã già, thoạt nhìn cũng vô đụng, nhưng thật ra suy nghĩ cũng nhiều. Vô luận như thế nào. trại Ngõa Cương sừng sững không ngã, Địch Nhượng có thể sống đến bây giờ, cũng có chỗ độc đáo cùa hắn.
Hắn biết Lý Mật hiện tại sẽ không giết hắn, ờ trong mắt Lý Mật, Địch Nhượng hắn thật sự không đáng là gi, càng đối với Lý Mật tạo không được uy hiếp, giết thì nùa điểm tốt cũng không có. Cho nên Địch Nhượng vẫn không cùng Lý Mật khởi xung đột, hắn cầu tài không cầu quyền, lần này biết đã đến lúc rời đi, bất quá cũng phải qua trận này, Lý Mật muốn giết hắn. sớm đã giết, trong rượu không cần hạ độc.
Địch Nhượng biết Vương Nho Tín đo dự cái gì, chỉ chốc lát đã suy nghĩ cản thận hoàn cảnh, lúc này sau khi uống hết rượu trong chén, đột nhiên dùng ống tay áo lau lau khóe mắt, nức nờ nói: "Ngụy công đối đãi với ta thật sự không tệ! Lào phu hôm nay rời đi. khó tránh khỏi thương cảm".
Lý Mật mùn cười nói: "Trại chù đối đãi với ta cũng rộng rãi".
Địch Nhượng khẽ thờ đài: "Lão phu đã già, gần đây cảm thấy cà người vô lực, chỉ sợ mạng cũng không còn bao lâu. Lão phu chỉ có đứa con gái Vô Song nọ, đều nói lá rụng về cội, đã ờ bên ngoài cả đời, sống quãng đời còn lại ờ Ngõa Cương cũng đã xem như không tệ. Chỉ trông mong Ngụy công đại triển hoảnh đồ, thành tựu bá nghiệp, lão phu không kéo bước tiến cùaNgụy công, cũng xem nhưvui mừng".
Phòng Huyền Tảo ờ phía dưới chậm răi lắc đẩu, làm tư thế trảm thù. Lý Mật mặc dù cùng bọn họ nói tùy tiện đề Địch Nhượng rời đi, nhưng mọi người thương nghị hai ngày, lại cảm thấy tuyệt đối không ổn, cũng khuyên Lý Mật tru sát Địch Nhượng, để tuyệt hậu hoạn. Phòng Huyền Tảo làm ra động tác như thế đề khuyên Lý Mật xuống tay, Lý Mật tháy nhưng không để ý tới, lắc đầu than nhẹ nói: "Trại chù sao lại nói ra lời ấy, nếu không có trại cầù, Ngõa Cương sao lại có ngày hôm nay? Ngõa Cương không thể thiếu trại chù, chi mong trại chù sau khi trò về, nhanh chóng quay lại, trợ giúp ta một tay".
Địch Nhượng thờ dài một tiếng nói: "Chi hy vọng là như thế".
Hai người nói tình chân ý thiết, thoạt nhìn như huynh đệ sinh ly từ biệt, ánh mắt mọi người đều tập trung ờ trên người hai người, cũng không có cầú ý tới Địch Hoằng len lén lấy ra một bầu rượu, lại cùng với bầu rượu trong bữa tiệc giống nhau như đúc.
Hắn lén tráo đồi bằu rượu đặt lên bàn, vô thanh vô tức, chì là khóe miệng lại mang theo nụ cười âm độc.
Lý Mật lại nâng lẻn chén rượu thứ hai, trầm giọng nói: "Chén rượu thứ hai này, là chén rượu hóa giải ân oán. Nghĩ tới cầúng ta ngày thường cũng có nhiều hiểu lầm, bất quá đều là vi đại nghiệp cùa Ngõa Cương, chén rượu này uống xong, nhưng ân oán trước đây đều được xóa bò, cũng không nhấn đến nữa".
Địch Nhượng mặt lộ vè vui mừng, gật đằu nói: "Như thế là tốt nhất" Hắn chì cầu bình yên rời khỏi nơi này, cho nên đưa ra tư thế hạ thắp mình, khóc mà tố khồ vốn chính là sờ trường cùa hắn.
Mọi người dưới sự uy nghiêm cùa Lý Mật, lại uống thêm một chén. Vương Bá Đương đột nhiên đứng lên nói: "Ngụy công. Ta cùng Huỳnh Dương Công trước kia có chút không hài lòng, hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới gặp lại. Thuộc hạ muốn kính hắn một chén, từ đó ân oán hai bên tiêu tan, cũng không thiểu nợ gì cùa nhau".
Lý Mật gật đầu, trầm giọng nói: "Như thế là tốt nhất" Vương Bá Đương cầm chén rượu tới trước mặt Địch Hoằng, nàng chén nghiêm nghị nói: "Huỳnh Dương Công, trước đây ta và ngươi có chút không hài lòng, hôm nay nể mặt Ngụy công cùng trại chù. toàn bộ ân oán đều Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
kết thúc trong chén rượu này có được không?"
Hắn nâng chén rượu lẻn, nhưng lại quên thêm rượu, Địch Hoằng nhìn thấy cười rộ lên, "Bá Đương quên rót đầy rượu rồi, đến đây... đến đây. ta rót đầy cho ngươi".
Địch Hoằng nhấc bầu rượu đầy rượu, tự nhiên rót đầy, sau đó lại rót cho mình đầy một chén rượu, không làm cho bất luận kẻ nào chú ý, trên mặt nhiều ít lộ ra nụ cười hoi chút đắc ý, Địch Hoằng trầm giọng nói: "Bá Đương... tất cả ân oán đều kết thúc trong chén rượu. Chúng ta cạn chén này!"
Sau khi nói xong, Địch Hoằng đã uống một hơi cạn sạch rượu trước, trong lòng nhiễu ít có cầút khán trương, vì giờ khắc này, hắn đã trù tính hai ngày.
Hắn thật ra cũng không muốn quay về Ngõa Cương, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ quay về Ngõa Cương, hắn cùng đám người Vương Bá Đương, Lý Mật tích oán đã lâu, sao có thể tùy tiện nói đồi câu là có thể ầóa giải?
Trong rượu đương nhiên là có độc, nhưng hắn cũng không sợ, đơn giản là bầu rượu hắn mang theo thiết kế xảo diệu, bên trong có hai tầng, chi cần đè lên một cái lỗ trên đó. rót ra chính là rượu độc, trái lại chính là rượu ngon! Độc chết Vương Bá Đương. Phòng Huyền Tảo võ công không cao, Lý Mật trọng thương thoạt nhìn đã không thể nhúc nhích, một Thái Kiến Đức cũng không đù gây sợ hãi! Hắn còn có hơn trăm người đang mai phục ờ bên ngoài, chỉ cần hiệu lệnh một tiếng vọt vào, là có thể đem bốn người này chém thành thịt vụn, đến lúc đó hắn ùng ầộ đệ đệ lẻn làm chính, đoạt ngôi chí tôn cùa Ngõa Cương, cũng không cần quay về nơi hốc núi mà tiốn đông trốn tây, đó chẳng phải là chuyện thống khoái sao!
Có chút người suy nghĩ quá nhiều, có người lại suy nghĩ quá ít, nghĩ quá nhiều khó tránh khỏi nhìn trước nhìn sau, do dự không quyết. Địch Hoẳng suy nghĩ ít, chì cảm thấy giờ khắc này đã nắm chắc thắng lợi, khẳn trương nhìn Vương Bá Đương cằm chén rượu, sau đó thấy Vương Bá Đương ngừa cồ uống một hơi toàn bộ rượu trong chén vào bụng.
***
"Địch Hoằng sẽ dùng độc hay không?" Tiêu Bố Y đột nhiên nờ nụ cười.
Hắn đứng ờ sườn núi, gió từ sơn cốc thồi đến, thồi tay áo tung bay, đôi mắt sáng như sao chi nhìn đâu đó ở sâu trong mây trắng, như nghĩ tới người nào đó.
Nơi này gọi là Thước Sơn, là ờ phía đông Hồ Lao, cách Lạc Khẩu cũng một đoạn đường, từ Đông Đô đến Thước Sơn người thường có lẽ cần lộ trình hai ba ngày, hắn ngựa nhanh nên đến nơi đây bất quá chỉ mất mấy canh giờ, trong khi người khác còn tường rằng hắn có lẽ đang ờ tại Đông Đô chinh lý chính vụ, hoặc đang trù bị đại hôn, thì hắn đã lặng yên không một tiếng động bắt đằu tiến hành đả kích trí mạng đối với Ngõa Cương.
Hắn đã đợi thật lâu, hắn cũng đã cùng Lý Tũứi nghiên cứu thật lâu, hôm nay đã tới lúc hắn thu hoạch.
Tất cà đã được tliiết lặp khi Lý Tữứi công thành, từng bước từng bước một tiết tấu rõ ràng. Trương Trẩn Chu, Vương Thế Sung hai lộ đại quân binh bức Lạc Thủy, thu hút quân Ngõa Cương toàn lực phòng ngự Lạc Khầu Thương, Vương Thế Sung cho đến bây giờ vẫn thái độ không rõ, nhưng Lý Mật tuyệt đối không dám khinh thị hắn. Kế tiệp chính là Lý Tĩnh đường xa tẩn công, đoạt lấy Lẽ Dương. Thư Triền Uy binh xuất lỗ hổng, tiến công quận Tương Thành, chuyền chiến phía nam Phương Sơn, chẳng khác nào ờ sau lưng Vương Thế Sung chôn giấu phục binh, Lý Tĩnh binh phát Lê Dương, thẳng chiến Kim Đê Quan, tấn công trại Ngõa Cương.
Một đạo Tùy quàn có lẽ cũng không có gì to lớn, nhưng cũng đã quấy nhiễu Ngõa Cương gà cầó không yên.
Tiêu Bố Y biết, bọn họ hiện tại cũng không cần toàn lực cùng Ngõa Cương đánh nhau, Lạc Khẳu Thương binh tinh lương đủ, hơn nữa là mệnh mạch Ngõa Cương, toàn lực tấn công, đạo phỉ vì miếng cơm, cũng sẽ dốc toàn lực mà chống đỡ.
Hôm nay hắn đang ờ Thước Sơn, bắc nhìn Hoàng Hà, nam ngó Tỷ Thủy, nếu có người từ Lạc Khẩu đi Ngõa Cương, nơi này xem như nhất định phải đi qua!
Bên cạnh Tiêu Bố Y chính là Tôn Thiểu Phương, Tiêu Bố Y nhìn ra phương xa, hắn lại chi nhìn Tiêu Bố Y, đối với toàn bộ kế hoạch, hắn cũng không tính là hiểu lõ toàn bộ.
"Ta chi sợ Địch Hoằng không có lá gan này!"
Tiêu Bố Y cười rộ lẽn, "Con người thật ra rất kỳ quái, cho đù là kẻ nhu nhược khi phẫn nộ lên, cũng dám giết người. Địch Hoằng tuy sợ chết, nhưng lại tàn bạo thô lỗ. nếu đã nhặn đại nhục như thế, nếu như còn có thể nhẫn nại nữa mà nói, vậy thật sự làm cho người ta thất vọng. Càng huống chi đối với hắn mà nói, lúc này là một cơ hội ngàn năm một thuở, ta cho rằng khả năng hắn ầạ độc có thể tính là khá lớn!"
"Người cho đám người Biển Bức ban đêm giả trang hai người Vương Bá Đương, Đan Hùng Tín, đi đánh cướp Địch Hoằng, sau đó làm bộ bất cần tiết lộ thân phận, lấy sự nóng nảy thô lỗ cùa Địch Hoằng, cho dù không thể nhìn thấu, nhưng người trước đó làm sao mà dụ hai người Đan, cồ đi ra?"
"Dụ Cổ Hùng đi ra rất dễ đàng, người này rất thích cờ bạc, nghe nói tới cờ bạc, hắn đến cha mẹ cũng có thể quèn, về phần dẫn Đan Hùng Tín rời đi. là bời vi một lá thư cùa Từ Thế Tích".
Tôn Thiếu Phương chợt hiểu nói: "Tiêu lão Đại, người muốn chiêu hàng Đan Hùng Tín sao?"
"Đan Hùng T ín này cực kỳ trung nghĩa, chúng ta cũng cần bực nhân thù này, nếu như có thể chiêu hàng, đương nhiên là tốt nhất, bất quá người này đối với Địch Nhượng một lòng trung thành, Địch Nhượng không chết không hàng, Đan Hùng Trá sẽ rất khó ròi khói Ngõa Cương" Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Lão Ngũ am hiểu giả trang, lão Tam am hiểu giọng nói các nơi, để bọn hắn giả trang hai người Vương. Đan lừa gạt Địch Hoằng, sau đó đánh cho hắn hòn mẻ, lại đi tìm Đan Hùng Tín thật sự lại. ta nghĩ Đan Hùng Tín nói vậy cũng không hiểu ra sao. Địch Hoằng này có thù tất báo, lúc đầu bời vi việc nhò mà bức Từ Thế Tích đi, lòng dạ hẹp hòi có thể thấy được, hắn có cơ hội có thể độc hại Vương Bá Đương, hẳn là sẽ không bỏ qua".
"Nhưng ta chi sợ rết chết thân vẫn còn cứng," Tôn Thiểu Phương thờ đài nói: "Lý Mật cho dù bị thương, cũng tuyệt không phải người thường có thể địch lại, Địch Hoằng nếu dám ầạđộc, một chân thật ra đã bước vào quan tài".
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Địch Hoằng đối với chúng ta mà nói, chết ý nghĩa so với sống lớn hơn nhiều, đã như vậy, giữ hắn lại làm gì".
Tôn Thiểu Phương cười khổ nói: "Còn Địch Nhượng thì sao? Địch Hoằng nếu chết, ta chi sợ Địch Nhượng cũng khó thoát khòi một kiệp này".
Tiêu Bố Y cười nói: "Đôi khi, cũng có thể trong tuyệt cảnh lại có đường sống..
Hắn nói lãnh đạm xa xôi, thần sắc cũng bất định giống như mây trắng trôi ở chân trời vậy, Tôn Thiểu Phương nhìn Tiêu Bố Y, trong lúc nhất thời có cầút cảm khái, ai có thể nghĩ đến, ờ ngoài trăm dặm tiến hành một hồi chém giết lại cùng với Tiêu Bố Y đang xem mây bay hoa rơi này lại có quan hệ rất lớn!
***
Giờ phút này, Địch Hoằng cái gì cũng không ngờ tới, chỉ là ánh mắt lộ ra vè đắc ý, hắn đã thấy được vẻ đau đớn ờ trẽn mặt cùa Vương Bá Đương, giống như một con ve. mà hắn chính là bọ ngựa bắt ve, đã chuẩn bị ầuy động lưỡi hái trong tay...
Nhưng hoàng tước ở nơi nào, hắn lại không có cơ hội nhìn thấy!