- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 420: Xuất chinh (1)
Tác giả: Mạc Vũ
Những ngày đầu đông luôn mang theo cái khăn che mặt ngượng ngùng, chậm chạp trầm trọng không chịu thoát đi. Nhưng đại quân của Đông Đô, sắc mặt đã nghiêm nghị, áo giáp chinh tề chuần bị lập đội xuất chinh.
Thánh Thượng băng hà, Tây Lương Vương lệnh Đông Đô ngưng chiến ba ngày, hôm nay Tây Lương Vương không ngại cực khổ, một lần nữa thân chinh lành binh, đương nhiên là cầu một tĩận thành công!
Giá lạnh ngăn không được nhiệt huyết trong lòng binh sĩ, từ vong ngăn không được hy vọng trong lòng dũng sĩ. Ánh ban mai đã dẳn tan, mặt trời đò rực đã lên. chiếu lên trên thiết giáp, hiện ra hàn quang nhàn nhạt, trong tuyết trắng, binh sĩ san sát, trường mâu nhưmây.
Trước Thượng Xuân môn ngoại thành, binh sĩ đã chờ xuất phát, yên lặng ngóng nhìn về phía trước.
Không khí lạnh lẽo, thờ hơi thành sương, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, trên mặt mọi người đều mang theo sự kiên nghị. Vô số ánh mắt đều dừng ở trên người của ngươi ở trước nhất. Người nọ cười ngựa trắng, đứng ở trong gió lạnh, vững vàng như núi.
Tiêu Bố Y người trên lưng ngựa, mũ giáp che tai cơ hồ che cả nừa mặt, nhung ngăn không được hàn quang từ hai mắt của hắn, tràn trề khí thế không thể chống đờ. đối diện với binh sĩ rút yêu đao ra, nghe xoảng một tiếng, thanh âm reo vang to rõ. như phượng gáy. như rồng gầm...
Quân sĩ im lặng, không có nùa phẳn tiếng vang, gió lạnh thấu xương, thổi đại kỳ bay lên. dưới cờ xí, binh sì đứng bất động, không chút động tùứL
Tiêu Bố Y trầm giọng quát: "Hôm nay xuất chinh, Đông Đô tất thắng!"
Tám chữ của hắn vô cùng đơn giản, ngân vang ra xa, cờ xí phần phật bay múa, cồ vũ thanh uy, thanh âm ầm ầm như chuông vàng ngân vang, ba quân đều nghe thấy!
Ba quân đều nghe tiếng quát trầm ngưng như núi cùa Tiêu Bố Y, trong nội tâm lại kích động, sớm có binh sĩ rút yêu đao ra, chỉ xéo lên trời hô: "Hôm nay xuất chinh, Đông Đô tất thắng..
Đông Đô tất thắng... Đông Đô tất thắng!
Ánh đao thắng tuyết, tuyết ánh đao quang, trong lúc nhất thời trong trời đất tràn ngập ánh sáng đẹp mắt, làm cho người ta phân không rõ ánh sáng là tuyết hay là đao. Gió lạnh thổi qua, tuyết trên cây xôn xao bị thổi roi xuống.
Trong ánh đao tuyết rơi, thanh âm vang ra xa, làm cho những dân chúng ở xa xa cũng nghe được, cũngnhịn không được mà hô theo, tiếng hét phát ra từ phế phủ. phát ra từ sâu trong lòng, Đông Đô tất thắng! Đông Đô tẫt thắng!!! Thanh âm sôi sục truyền khắp phố lớn ngõ nhò, truyền khắp từng nơi hẻo lánh của Đông Đô, kích động tới nhiệt huyết trong lòng của từng dũng sĩ một
Tiêu Bố Y cho trường đao vấo vò, chi nghe xoạt một tiếng, ba quản đã yên lặng, xung quan lặng ngắt như tờ, tiếng hô quát xa xa chắn động, đan xen vào với tiếng vang, càng lộ ra vè có lực như Tiêu Bố Y lên tiếng!
"Xuất chinh!"
Hai chữ vô cùng đơn giản, cô đọng có lực, Truyền lệnh quan nhận được mệnh lệnh của Tây Lương Vương, lập tức cấp tốc truyền xuống, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn quân, thoáng qua trong ba quân chỉ còn lại một thanh âm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Xuất chinh.
Thanh âm to rõ ngắn gọn, càng truyền càng lớn, chỉ là ba quàn chinh tề. không có chút nào có âm hỗn tạp. Tiếng bước chân vang lên, tiên phong đi trước, tiếng vó ngựa lọc cọc, tiền quân xuất phát theo, bước chân rầm rập. Binh sĩ phân thành từng đội từng hàng, bước chân chinh tề kiên định, sau khi qua cừa thành, ở ngoài thành Đông đô hơi chỉnh lại trận hình, rồi tiệp tục đi về phía trước.
Đội ngũ bố trí chỉnh tề, không nhanh không chậm, dẳn dần hướng về phía Lạc Khẩu mà tràn qua. Trước Thượng Xuân môn, đã sớm đề phòng đạo phỉ mà kiến tạo chín doanh liên hoàn, hôm nay đã lộ ta không khí trang nghiêm, khiến cho dân chúng trỏng thấy thấy thi yên tâm, khiến cho đạo phi nhìn thấy thi trong lòng băng giá.
Chín doanh liên hoàn sau khi lập xong, tuy chưa bao giờ gặp đạo phi tặp kích, nhung lại khiến cho dân chúng Đông Đô xây dựng không oán không hối. ít nhắt bọn họ cũng hiểu rò một chút, những chuyện này là vì bảo vệ bọn họ, lại không có hao người tốn của. Sau khi có doanh trại, đạo phỉ không thể hội công, nhưng nếu không có những doanh trại này, bọn họ buổi tối ngủ cũng không an giấc, kênh đào trường thành Thồ Cốc Hồn cách bọn họ dù sao cũng rất xa XÔỊ dù sao đại đa số người ta cũng chỉ quan tâm đến chỗ cùa bản thân mà thôi.
Binh sĩ trong chín doanh không được phân phó, đã sớm xếp thành hàng ờ hai bên đường. Không có trường quan chỉ bảo, không có tướng quân ước thúc, thậm chí Lang tướng Thiên tướng sớm đã cười ngựa rời doanh, yên lặng đứng ờ hai bên đường.
Giờ phút này, các binh sĩ mặc dù không tuân thù quân kỷ, cũng đã không ai trách cứ.
Bọn họ đang nhìn chiến hữu của mình, đang nhìn huýiửi đệ của minh, không nói gi, nhưng lại dùng sự trầm mặc để động viên lẫn nhau. Bời vì ai cùng biết, lằn này xuát chinh, sinh từ không biết, những người này ra đi, có thể sẽ không trỏ về.
Cái nhìn này, ý nghĩa là sinh ly từ biệt, cái nhìn nay, ý nghĩa là tràn trọng lẫn nhau, cái nhìn này, rất có thể là cái nhìn cuối cùng!
Chết, cũng không đáng sợ, chỉ sợ đi tìm chết một cách không rò ràng! sống, cũng không phải là may mắn, bởi vì sống mà không rõ ràng thì gánh nặng càng lớn hơn nữa.
Đại quân tiến lên. kiên định, ồn trọng, quyết không chùn bước, Tiêu Bố Y thúc ngựa đi về phía trước, ngóng nhìn mây bay trên núi xa, thành lớn trong tuyết trắng, không biết tại sao, trong lồng ngực đã đàng lẽn từng tĩận nhiệt huyết.
Lần này có quá nhiều hy vọng của huynh đệ ký thác đối với hắn, cấp cho hắn áp lực nặng nề, nhung cũng lại là động lực của hắn, một trận này. nội thành ngoại thành, sông bẽn sơn kia đều sẽ có chém giết thảm thiết. Đến lúc đó tuyết sẽ không trắng nữa, trời sẽ không xanh nữa, vô luận kết cuộc như thế nào, hắn cũng sẽ không thẹn với lương tâm, không phụ lòng huynh đệ. không phụ lòng những binh sĩ Đông Đô luôn vì hắn mà tiến lên không ngừng kia.
Có hy vọng, có ánh dương! Có dũng khí. có động lực! Tiêu Bố Y một khắc này, khóe miệng lại xuất hiện nụ cười tự tin, sờ sờ trường cung trên yên ngựa. Tiêu Bố Y lầm bẳm nói: "Hiện tại, con mồi là ai?"
Đông Đô rốt cuộc đã xuất binh, dưới sự chờ mong cùa rất nhiều người mà xuất binh. Hoặc là nói, dưới sự chờ mong của tất cả mọi người mà xuất binh.
Trong đó có sự ký thác, có hi vọng, có âm mưu có tính toán, Tiêu Bố Y trên vai thật sự ráng rất nhiều, nhưng hắn vẫn không chút chùn bước.
Từ hướng đông cùa Đông Đô mà lan tràn ra, dọc theo Lạc Thùy mà tiến tới. phải đi qua thành Kim Dong, Yển Sư hai noi này, tiệp tới vòng qua hướng bắc tới Lạc Thủy, thi đến đại
Trời đất trắng xóa mênh mông, vạn vật đều bị tuyết trắng bao trùm. Bắc Mang sơn có vẻ mờ ảo xa xôi, xa xa trông qua, phàng phắt như một ngọc long vờn quanh bay múa. Lạc Thủy đã bị đông cứng lại, ở trên có tuyết đọng, dưới ánh dương chiếu rọi, long lanh tỗa sáng.
Ngày Đông Đô xuất binh, quân Ngoã Cương sớm đã có mười vạn đại quân ròi Lạc Khẳu Thương, hạ trại tại bờ đông Lạc Thủy, tĩnh lặng đợi Tùy quân đến.
Lý Mật đứng ờ một chỗ cao trên sườn núi, y phục mỏng manh, không chút nào để ý tới cái rét lạnh. Trời đông nliư vậy đối với hắn mà nói, cũng không tính là lạnh.
Hắn đã trải qua nhiều gian khổ. đã trải qua quá nhiều ần nhẵn, càng đã trải qua quá nhiều gió tuyết, nhưng hắn chưa từng buông tha bất luận suy nghĩ gì trong đầu. Hắn vốn là một trí giả. nhưng hắn hiện tại đã biến thành một con bạc, hắn đã sớm nhạy cảm ngửi được nguy cơ cùa Ngòa Cương. Hắn tuy võ công tuyệt cao, nhưng làm thế nào để cứu vãn thi lại đã vô kế khả thi. Nhưng ngay lúc này, cơ hội rốt cuộc đã tới, hắn muốn đánh lớn một ván. Thắng, hắn có thể đem cả vốn lẫn lời mà thắng trờ lại tất cả những gì mà vốn nên thuộc về hắn.
Nhưng nếu thua, Lý Mật không thèm nghĩ tới vắn đề này!
Bên cạnh Lý Mật đang đứng cáa tướng của Ngòa Cương, giáp trụ tại thân, sẵn sàng chuần bị nghênh chiến, Lý Mật trầm ngưng, bọn họ lại đều đăm chiêu.
ở phương xa có một điểm đen đang dần dẳn tới gần. tiếp qua một lát, một Du dịch sứ đã chạy qua Lạc Hà, vó ngựa tung bay, đạp tung lên tuyết đọng thảnh băng. Du địch sứ xoay người xuống ngựa, lớn tiếng nói: "Khời bầm Ngụy công, quân Đông Đô đã gần đến Yẻn Sư, xin Ngụy công định đoạt".
Các tướng Ngõa Cương nhìn nhau. Lý Mật lại thở phào một hơi. "Vương Bá Đương nghe lệnh".
"Có thuộc hạ" Vương Bá Đương bước nhanh tiến lên phía trước nói
"Tia lệnh cho ngươi dẫn hai ngàn kỵ binh đi Yển Sư tiệp chiến" Lý Mật trầm giọng nói.
Vương Bá Đương dù dũng mành, nhung thực sự cũng không khỏi sửng sốt, "Hai ngàn ky binh?"
"Ngươi không dám sao?" Lý Mật nhướng mày nói c
Vương Bá Đương phẫn nộ nói: "Ngụy công có lệnh. Bá Đương cho dù biết có chết cũng không sợ hãi. Nhưng Ngụy công... chi bằng hai ngàn kỵ binh, rất khó cản được đại quân của Tiêu Bố Y" Hắn tuy mấy lần thiểu chút nữa chẹt ở trên tay Tiêu Bố Y, nhung thặt ra đối với Tiêu Bố Y vẫn không có sợ hài. Nhưng hắn dù sao cũng hiểu rõ ràng, thầm nghĩ đại quân Tiêu Bố Y xâm phạm, không nói đến thiểt giáp kỵ binh, chi bằng vào trận hình sắt thép của Tùy quân cũng có thể đem bọn họ nghiền chết,
"Ta không bảo ngươi đi chết, chỉ cần ngươi bại là được" Lý Mật mim cười nói: "Ngươi chỉ cần đem Tùy quân dẫn đến đây là được, đến lúc đó ta sẽ có an bài".
Vương Bá Đương tinh ngộ. đột nhiên hòi: "Thì ra Ngụy công muốn thi triển kế dụ địch, nhưng bọn họ nếu không mắc mưu?"
Lý Mật than nhẹ nói: "Bọn họ sẽ không mắc mưu. nhung sẽ tới đây. Bá Đương, ta chỉ muốn ngươi xem cho rõ, người đến là Tiêu Bố Y, hay là Trương Trán Chu".
Vương Bá Đương giờ mới hiểu được dụng ý chân chính của Lý Mật, cười khồ nói: "Thứ cho Bá Đương ngu độn, ta sẽ lập tức xuất chiến".
Hắn nhanh chóng điểm hai ngàn binh mã, thét lệnh xuất chiến. Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng vó ngựa ầm ầm, bông tuyết cuồn cuộn. Hai ngàn thiết kỵ băng qua Lạc Thủy, xoáy lên một con rồng tuyết trực tiệp hướng về phía đông. Lý Mật cũng đã phân phó xuống, lệnh cho Tần Thúc Bảo lành binh bố trận bên trái. Lý Văn Tương bố trận bên phải. tự mình dẫn đại quân ở trung tâm, thẳm nghĩ chờ Tùy quân đến. là sẽ đại chiến một trận.
Đợi khi phân phó ra lệnh xong, Lý Mật đưa mắt nhìn sắc trời, phát hiện đã là buổi trua. lẩm bầm nói: "Tiêu Bố Y, lần này chỉ cần ngươi tới đây là được rồi".
Chờ đợi Tiêu Bố Y xuất binh còn có Nguyên Văn Đô. có Vương Thế Sung, có Lý Mật, có dân chúng Đông Đô, có quan binh Đại Tùy.
Ai cũng hy vọng Tiêu Bố Y lại đánh một trận, thắng bại chỉ xem ở hôm nay.
Nhưng nếu nói còn có người không hy vọng Tiêu Bố Y xuất chinh, thì không thể nghi ngờ chính là Viên Xào Hề. Mỗi lần khi Tiêu Bố Y xuất chinh, nàng cũng vì hắn mà cần thặn chuẩn bị quản áo. giống như thê từ tiễn trượng phu mình viễn chinh.
Tuy chinh chiến có thể được công danh, nhưng thật sự có mấy thê từ hy vọng trượng phu mình xuất chinh? Các nàng càng chờ mong hơn chính là, vĩnh viễn không có chiến tranh, các nàng có lẽ chi hy vọng, trượng phu minh bình an là tốt rồi.
Trong lòng của nàng, thật ra sớmđã xem Tiêu Bố Y là trượng phu của mình, vô luận như thế nào, cũng sẽ không thay đổi. Nàng cũng không để ý tới daiih phận gì, lại càng không muốn vinh hoa phú quý, tôn sùng vô thượng gi, đối với nàng mà nói, cũng không có quá nhiều ý nghĩa, nàng hiện tại chi muốn làm được giống nhưBÙi tỷ tỷ là tốt rồi.
Nàng so với Bùi Bội xuất thân tốt hơn, cùng không có nhung kinh nghiệm khó khăn như Bùi Bội, nhưng nàng không có nừa phẳn cảm thấy tốt hoụ nàng có đôi khi thậm chí cảm thấy được, nếu quả thật được như Bùi tỷ tỷ là tốt nhất, ít nhất nàng cũng có thể càng hiểu sâu hơn được về Tiêu Bố Y.
Nhưng Tiêu Bố Y thật rất bận rộn, mỗi ngày công việc vội vàng, lo lắng hết lòng, nàng nhìn vô cùng đau lòng, nhung lại không dám làm chậm trễ thời gian của hắn. Nàng chỉ cẳn thận, yên lặng đưa lên một cái khăn mặt. một chén nước trà, vì Tiêu Bố Y mà thắp lên một ngọn đèn. Những chuyện này không có ý nghĩa, nhung nàng ít nhất không cho là như vậy, những chuyện này ờ trong suy nghĩ cùa nàng lại cực kỳ quan trọng, bời vì nàng đã nghĩ không ra làm sao giúp được cho Tiêu Bố Y.
Phụ thân có nói qua, nam nhân làm việc, nữ nhân chớ có nhúng tay tay, mẫu thân cũng nói qua, làm nữ nhân, bồn phận hiền huệ là được rồi, ngàn vạn lần không cần lo lắng quá nhiều chuyện. Xảo Hề cho tới bây giờ. đều chịu sự day dỗ của cha mẹ. tắt nhiẽn sẽ cảm thấy những điều này đều là chuyện hiển nhiên.
Nàng cẩn thận ít nói, lưu ý quan sát người khác làm như thế nào. tuy Bùi Bội bảo nàng cứ là chính mình là tốt rồi, bời vì Bùi Bội có nói qua, gặp được nam nhân như Tiêu Bố Y, là chuyện may mắn cùa các nàng. Bởi vì hắn hiểu lõ việc tôn trọng nữ nhân, bời vì hắn sẽ không can thiệp vào chuyện cùa các nàng, ở bên cạnh Tiêu Bố Y, ít nhất có thể bảo trì bản sắc của chính mình. Nhưng Xào Hề vẫn muốn học tập. thậm chí có đôi khi ảo tưởng, mình không cần phải học cầm kỳ thư họa gì đó, mình nếu như biến thảnh một nữ hiệp thì tốt hơn biết bao nhiêu, như vậy ít nhất cũng có thể tiợ giúp Tiêu Bố Y, mà không giống như hiện tại. ở trong nhà, ngoại trừ lo lắng, chuyện gì cũng không làm được.
Nàng muốn vì Tiêu Bố Y mà làm chút ít chuyện nẳm trong khả năng, nàng không cần Tiêu Bố Y phải quá nhiều lòi. Nàng chỉ cần Tiêu Bố Y lúc mệt mòi, có thể ngẩng đầu nhìn nàng, cười với nàng, như vậy là đủ rỗi!