- Trang chủ
- Thần Vương Lệnh
- Chương 207: 207: Thế Lực Lớn Đến Mức Nào
Tác giả: Dật Danh
Tần Thiên muốn nói cái gì, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Thấy là Lãnh Phong, hắn bắt máy: "Alo ——"
"Thiên ca, không phải anh bảo bọn tôi chiêu mộ người mới sao? Tôi vừa mới chọn được hai mươi người, đều là lính giải ngũ.”
"Khi nào anh trở về, tự mình kiểm tra đi."
Tần Thiên không nghĩ tới tên này lại kiên quyết như vậy, nghĩ đến cái gì đó, hắn nhịn không được cười nói: "Tôi đang ở bên bờ sông.”
"Kéo hết đến đây đi."
Lãnh Phong ngẩn người một chút, nói: "Được!”
Tần Thiên cúp điện thoại sau đó liếc mắt nhìn Lý Cường, cười nói: "Nhiều người phải không?”
"Nếu các người không sợ, trợ thủ của tôi sắp tới rồi."
"Chờ đi."
“Oắt con, mày gọi người tới sao?” Trong mắt Lý Cường hiện lên một chút bối rối.
Tần Thiên lười phản ứng, cười nói với ông bác bên cạnh: "Bác trai, sông có rất nhiều cá.”
"Tôi câu được rất nhiều, chờ một chút tặng bác hai con đem về nấu canh bồi bổ cơ thể.”
Ông bác hơi do dự, thấp giọng nói: "Chàng trai, cậu gọi người trên công trường của cậu đến sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, cũng vô dụng thôi!”
"Người trên công trường bọn họ làm sao dám ra tay với đám công tử bột này.”
“Đánh có vấn đề gì, các cậu có táng gia bại sản cũng không bồi thường nổi!”
Tần Thiên muốn nói cái gì, bỗng nhiên phao câu cá nổi lên kịch liệt, toàn bộ cần cá trong nháy mắt được kéo căng.
Trên mặt nước gợn sóng dữ dội.
“Có cá lớn!”
“Chàng trai, mau!”
Xem ra ông bác này cũng là một người yêu câu cá, có cá mắc câu cũng quên luôn đám sói bên cạnh.
Tần Thiên mừng rỡ, không thể không đứng dậy, kéo cần câu một lúc mới chậm rãi kéo được con cá lớn lên bờ.
Toàn bộ quá trình, đám phú nhị đại Lý Cường cũng bị thu hút, bọn họ cầm gậy bóng chày di chuyển theo Tần Thiên.
Trông rất buồn cười.
“Là cá mú!”
“Chàng trai, cậu thật may mắn!”
"Cá mú tự nhiên lớn như vậy rất hiếm, chà chắc bảy tám cân.”
(1 cân=1/2 kg)
Ông bác tự mình thu cần câu giúp Tần Thiên gỡ con cá mú bỏ vào thùng nước.
Tần Thiên cười ha hả!
Cá mú hấp thơm ngon, món ăn này nhất định có thể làm cho vợ hắn ăn đến vui vẻ.
Bởi vì đang vui cho nên ngay cả đám người Lý Cường bên cạnh, hắn nhìn cũng không còn thấy đáng ghét nữa.
“Cái thùng này không đựng được, trên xe tôi còn có một cái thùng nữa."
"Cậu đi lấy nó xuống giúp tôi."
Tần Thiên chỉ vào Lão Bạch nói.
"Được." Lão Bạch theo bản năng đồng ý, chuẩn bị đi đến cốp xe của Tần Thiên.
Đột nhiên cậu ta chợt nhận ra, không đúng nha!
Cậu ta thầm nghĩ ‘ông đây đang muốn đánh chết mày, sao mày dám sai bảo ông đây?’
Thấy Tần Thiên một lần nữa ngồi xuống ghế, treo mồi câu rồi ném móc xuống sông.
Cậu ta chỉ gậy bóng chày vào Tần Thiên, nghiến răng: “Khốn kiếp”
"Mày xác định muốn cứng rắn với tao sao?"
Đúng vậy, đây là một cuộc chiến, bọn họ phải nghiêm túc.
Đám người Lý Cường vội vàng vây quanh Tần Thiên lần nữa, nhao nhao chửi hét.
Tuy nhiên cũng chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.
Tần Thiên càng bình tĩnh bọn họ càng không dám ra tay trước.
"Lý thiếu, con cá mú kia thật tươi."
"Em muốn ăn." Vi Vi nũng nịu nói.
Lý Cường chửi: “Thứ chân lấm tay bùn ở công trường, cũng xứng đáng ăn cá mú!”
"Có biết cá mú ăn như thế nào không?"
“Các anh em, lấy đi!”
Anh t vừa ra lệnh một tiếng, hai phú nhị đại buông gậy bóng chày xuống, muốn đi đến thùng nước bắt con cá mú kia.
Ánh mắt Tần Thiên nheo lại.
Hắn định dùng con cá mú yêu quý này để chiêu đãi vợ yêu của hắn.
Dám động đến con cá mú của hắn, không thể chấp nhận hơn so với viẹc đánh hắn một gậy.
Hắn muốn ra tay, ông bác bên cạnh vội vàng nói: "Được rồi được rồi, để cho bọn họ lấy đi.”
"Coi như là xin lỗi bọn họ."
"Một con cá đổi lấy không bị đánh, cũng đáng giá!"
Thấy vẻ mặt tức giận của Tần Thiên, ông ta lại nói thêm: "Cùng lắm, chút nữa tôi câu được con cá mú sẽ đưa cho cậu.”
Tần Thiên còn muốn nói cái gì thì xa xa bên ngoài bãi đá truyền đến tiếng xe..
Hai chiếc Cadillac Escalade, hai chiếc Jinbei ở phía sau lao tới.
Tần Thiên cười nói: "Người của tôi tới rồi.”
“Các người chắc chắn vẫn muốn lấy sao?”
Đám người Lý Cường ngẩn người một chút, sau đó thấy cửa xe mở ra, đám người từ bên trong xe bắt đầu nhảy xuống.
Cầm đầu là mấy người đàn áo đen, cả đám đều trừng mắt hung ác giống như Diêm vương gia vậy.
Bên trong hai chiếc Jinbei phía sau có khoảng hai mươi người mặc trang phục rằn ri, nhìn ai cũng đằng đằng sát khí.
Mấy tên phú nhị đại sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Lãnh Phong nhìn thấy vậy, lớn tiếng nói: "Thiên ca, đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
"Nếu như tôi không nhìn lầm thì có một đám chó con không có mắt muốn động đến anh sao?"
Tần Thiên cười nói: "Đúng vậy.”
Thế là được rồi!
Lãnh Phong hét lớn một tiếng: "Bắt hết cho tôi!”
Những người này giống như một bầy sói, gầm lên giận dữ lập tức xông lên.
“Đừng!”
“Tha mạng!”
Mấy tên phú nhị đại thét chói tai, ngay lập tức ném gậy bóng chày xuống đất.
Sắc mặt mấy cô hot girl mạng kia cũng trắng bệch, quỳ run bần bật ở phía sau.
"Dám mạo phạm Thiên ca, xem ra các người chán sống rồi." Lãnh Phong vung tay lên: "Ném xuống sông cho rùa ăn đi.”
“Vâng!” Thủ hạ đáp lại, đang muốn ra tay.
“Dừng tay!” Cuối cùng ông bác kia vội vàng ngăn cản, nói với vẻ lo lắng: "Các người đến từ công trường nào?”
“Có thể ẩu đả nhưng không thể giết người.”
"Bọn họ đều là phú nhị đại! Trong nhà có tiền có thế, các người có thể chọc nổi sao?”
Ánh mắt Lãnh Phong đầy suy nghĩ nhìn về phía Tần Thiên.
Ông bác lại vội vàng nói với Tần Thiên: "Hôm nay như vậy thôi, các cậu đi nhanh đi.”
Tần Thiên cười, quay đầu lại nhìn đám người Lý Cường rồi nói: "Trong nhà các người đều có tiền có thế sao?”
"Nói xem có bao nhiêu tiền, có thế đến mức nào?"
Mấy tên phú nhị đại bình tĩnh lại.
Đúng vậy, tuy bọn họ đánh không lại những người thô lỗ này, nhưng bọn họ có tiền có thế mà!
Tùy tiện lấy chút tiền, tùy tiện móc nối quan hệ, chẳng phải sẽ chơi chết mấy tên chân lấm tay bùn này sao!
Lý Cường hừ lạnh một tiếng, muốn đứng lên.
"Ai cho mày đứng dậy? Quỳ nói.” Lãnh Phong tát vào vai anh ta.
Lý Cường kêu lên một tiếng đau đớn, hai đàu gối đập mạnh vào tảng đá.
Đau đến nỗi anh ta nhe răng trợn mắt.
Anh ta cắn răng nói: "Các người chết chắc rồi! ”
"Ba tôi là Lý Thành Nam của Dược phẩm Thành Nam."
“Ông ấy là thành viên của thương hội Long Giang, quen biết tất cả ông lớn ở Long Giang!”
“Về phần tiền trong nhà tôi, hừ, nói ra sợ sẽ dọa chết các người!”
Mấy tên khác cũng rối rít nói ra gia cảnh.
Người cuối cùng cũng là người có giá trị trên hàng trăm triệu nhân dân tệ.
Nghe xong lời này, ông bác càng sợ hãi hơn, khẽ nói: "Còn không mau thả bọn họ đi đi!”
“Tôi biết Dược phẩm Thành Nam, đó không phải là người bình thường có thể chọc được!”
Thì ra là con cái của nhóm người này.
Tần Thiên không xa lạ gì.
Hôm nay vui vẻ, hắn cũng không vội đi.
Thậm chí hắn còn nghĩ có thể câu thêm một ít cá mú nữa.
Vì thế cười nói với Lãnh Phong: "Để cho bọn họ gọi điện thoại cho ba bọn họ.”
"Giới hạn nửa tiếng, ba của tên nào không tới kịp thì ném tên đó xuống sông."
“Vâng!” Lãnh Phong biết Tần Thiên muốn chơi, hắn cũng vui vẻ tham gia.
"Mấy người thật sự định bắt cóc chúng tôi tống tiền sao?"
"Rất tốt! Các người cứ đợi đi!” Đám người Lý Cường ngẩn người, sua đó vội vàng gọi điện thoại cho ba của bọn họ..