- Trang chủ
- Đao Kiếm Thần Hoàng
- Chương 481: Chính là tên khùng này
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
- Ha ha, không tin ngươi sẽ như rùa rút đầu luôn ở trong tòa cổ thành, chờ mấy ngày nữa viện binh đến ta sẽ băm vằm ngươi ra trăm ngàn mảnh!
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thầm thề trong lòng.
* * *
Đinh Hạo càng lúc càng ngạc nhiên.
Bên tai Đinh Hạo tràn ngập tiếng gâm rõ ràng như có ngàn vạn người hét to.
Thanh âm này phát ra từ người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, từ mỗi một tế bào, giọt máu. Lực lượng giận dữ không ngừng quấy nhiễu tinh thần Đinh Hạo, sinh ra cảm xúc kinh hoàng, sợ hãi.
Cùng lúc đó, ánh sáng huyết quanh người thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã đốt cháy, lực lượng bí ẩn bao phủ gã khiến sức chiến đấu tăng vùn vụt, từ lúc ban đầu ba mươi bảy ngàn cân đến gần năm mươi ngàn cân.
Con số quá đáng sợ.
Đinh Hạo dốc sức đánh trả mới ngang tay với thiếu niên thợ săn Trương Phàm về lực lượng cơ thể.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Đây chính là uy lực của Thập Hoàng Thể Tôn Công?
Sức chiến đấu như vậy đánh vỡ mọi người khinh thường lực lượng cơ thể. Lúc trước Đinh Hạo nhìn sơ công pháp Thập Hoàng Thể Tôn Công, nếu hắn không đoán sai thì cảnh giới hiện tại của thiếu niên thợ săn Trương Phàm sắp có 'nhất hoàng chi lực'. Thật đáng sợ, nếu thiếu niên thợ săn Trương Phàm tu luyện đến thập hoàng chi lực rồi kết hợp, đánh ra hết sức thì là thần ma lực.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm tu luyện mau chóng đã tiến vào cảnh giới nhất hoàng chi lực chắc vì gặp kỳ ngộ khác.
Tểu huynh đệ của hắn đã tìm ra đường tu luyện thuộc về mình.
Tần Khả Diệc, Ngải Thanh, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đứng bên cạnh há hốc mồm.
Ban đầu Tần Khả Diệc, Ngải Thanh, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm khinh thường minh văn nguyên thủy, giờ thì trong mắt bọn họ đầy sợ hãi, kinh khủng. Tần Khả Diệc, Ngải Thanh, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm nằm mơ cũng không ngờ thiếu niên to đen cười ngây ngô khủng bố như vậy. Ngải Thanh nghĩ mà sợ, không ai muốn gặp đối thủ như vậy.
Đinh Hạo bỗng hét to chấm dứt cuộc tỷ thí:
- Ngừng!
Đinh Hạo cảm giác được thiếu niên thợ săn Trương Phàm chưa thi triển sát chiêu cực kỳ lợi hại, hai huynh đệ tỷ thí không cần lật hết con bài ra, dù gì còn mấy người ngoài đứng xem. Đinh Hạo không muốn người khác thấy vũ khí bí mật của thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
- Tiểu tử giỏi, sau này còn ai dám cười thiên phú của ngươi kém? Mấy tên Phương Thiên Dực bây giờ có giục ngựa cũng không theo kịp ngươi.
Đinh Hạo vỗ vai thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nói:
- Đi, dẫn ngươi gặp một người.
Khi Đinh Hạo dẫn thiếu niên thợ săn Trương Phàm xuất hiện trước giường đá thì gã ngẩn ngơ.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm trầm giọng hỏi:
- Là ai làm?
Đối với rất nhiều người từng là đệ tử Thanh Sam Đông Viện thì Tây Môn Thiên Tuyết giống như tiên, mỗi người đều được giáo sư dịu dàng kiên nhãn dạy dỗ. Có nhiều người không thích tri thức linh thảo nhưng rất kính nể Tây Môn giáo sư.
Đặc biệt là thiếu niên thợ săn Trương Phàm, thên phú võ đạo của gã kém, con người kiệm lời nên mấy giáo sư khác không thích gã. Chỉ có đan dược, linh thảo là thiếu niên thợ săn Trương Phàm thể hiện thiên phú rất cao. Tây Môn Thiên Tuyết khá thích phong cách nghiêm túc, thành thật của thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nhiều lần biểu dương gã.
Trong ký ức về Vấn Kiếm tông của thiếu niên thợ săn Trương Phàm có hai đoạn ngắn vĩnh viễn tỏa sáng, thứ nhất là Đinh Hạo, thứ hai là Tây Môn Thiên Tuyết.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm không ngờ khi gặp lại, Tây Môn giáo sư gã tôn kính như thần ở trong tình huống xấu như vậy.
Đinh Hạo không giấu giếm thiếu niên thợ săn Trương Phàm, kể tỉ mỉ chuyện xảy ra.
- Đoạn đức, chết sớm coi như may.
Giọng thiếu niên thợ săn Trương Phàm nặng nề, mắt bắn ra tia sáng bén hơn đao.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gằn từng chữ:
- Tốt, ta nhớ kỹ Liệt Thiên Kiếm Tông.
Đinh Hạo cứng người.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bây giờ óc hơi thở cực kỳ nguy hiểm, như thanh thần đao bỗng phát ra ánh sáng tuyệt thế.
Qua thời gian dài như vậy, thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngày xưa dâng dạ, kiệm lời đã thay đổi, không chỉ nâng cao thực lực mà tính tình cũng sắc bén hơn. Khi thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói chuyện thể hiện tự tin, bá khí trước kia không có. Hơn một năm qua có lẽ thiếu niên thợ săn Trương Phàm được rèn luyện rất nhiều trong đường sống cõi chết, nhìn đủ thế giới lạnh băng cường giả là vua, người thích hợp thì sống.
Đinh Hạo bỗng thấy hắn không hợp tư cách làm bằng hữu.
Bởi vì Đinh Hạo không biết hơn một năm qua thiếu niên thợ săn Trương Phàm gặp chuyện gì.
Đinh Hạo nhẹ vỗ vai thiếu niên thợ săn Trương Phàm, nói:
- Ngươi đến đúng lúc, Ninh Khiếu Hổ còn ở ngoài thành, ta đang tìm cách dụ hắn ra giải quyết.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật mạnh đầu nói:
- Ta nghe lời Đinh sư huynh.
Dù có thay đổi như thế nào thì thiếu niên thợ săn Trương Phàm không đổi tin tưởng, tôn sùng Đinh Hạo. Nếu lúc này Đinh Hạo kêu thiếu niên thợ săn Trương Phàm đi chết thì gã sẽ không chút do dự vượt lửa qua sông.
Khi Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói chuyện thì bên ngoài chợt có tiếng Ngải Thanh hoảng hốt bối rối.
- Chủ nhân, chủ nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt...
Đinh Hạo nhíu mày cùng thiếu niên thợ săn Trương Phàm đi ra.
Vẻ mặt Ngải Thanh kinh hoàng hớt ha hớt hải chạy tới, run giọng nói:
- Có... Có... Có kẻ xông vào thành... Là... Là tay chân của Ninh Hổ Khiếu... Còn là Thanh Vân... Lần này tiêu... Rồi...
- Hoảng cái gì? Ninh Hổ Khiếu không dám tới, lâu la của hắn có gì đáng sợ?
Đinh Hạo nói:
- Đến đúng lúc, đỡ cho ta tìm bọn chúng như đào chuột.
Bốp bốp bốp!
Mấy tiếng vỗ tay giòn vang từ phía xa truyền đến.
Một thiếu niên tuấn tú mặc trường bào màu xanh, ung dung hoa quý từng bước một từ phía xa đi đến.
Thiếu niên khoảng hơn hai mươi tuổi, da trắng như nữ nhân, vừa đi vừa vỗ tay.
Thiếu niên tuấn tú cười châm chọc:
- Hay, nói rất đúng. Ninh Khiếu Hổ nói không sai, các ngươi quá cuồng vọng, tuyên bố càn quét mọi thiên tài Bắc vực, không để mắt cả Thanh Vân tông ta. Tốt, nói thật là đã nhiều năm ta không thấy thứ không biết chết sống như các ngươi. Ninh Khiếu Hổ nói đúng, các ngươi quá cuồng vọng,
Đinh Hạo liếc Ngải Thanh:
- Chính là tên khùng này?
Ngải Thanh cực kỳ sợ thiếu niên tuấn tú đó:
- Vâng... Đúng là... Hắn là...
- Ngươi là phản đồ của Liệt Thiên Kiếm Tông? Quả nhiên là xấu xa hạ tiện, ha ha ha ha ha ha! Mấy lão quỷ Liệt Thiên Kiếm Tông tự cho mình siêu phàm, tự cho là thuật khống chế tông môn thiên hạ vô song, cho đến nay mưu tính đứng đầu kiếm tu Kiếm Châu. Bọn họ dạy đệ tử lại có tên phản đồ đê tiện như vậy...
Mỹ thiếu niên hoa phục nói đến đây liếc Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm vẻ mặt kênh kiệu.
Mỹ thiếu niên hoa phục càng cười coi rẻ nói:
- Bị hai tên tiện man vùng núi thu phục, làm mất hết mặt kiếm tu Kiếm Châu!
Ngải Thanh bị nhục nhã chỉ cúi đầu, không dám nói gì.
Mỹ thiếu niên hoa phục nói với Ngải Thanh:
- Được rồi, ngươi hãy nói cho hai tên mọi rợ này biết ta là ai.
- Vâng vâng.
Ngải Thanh không dám cãi lời mỹ thiếu niên hoa phục, nhỏ giọng thì thầm vào tai Đinh Hạo:
- Chủ nhân, hắn là Lâm Thiên Vũ, đệ tử của Thanh Vân tông Thanh Châu, xếp cuối cùng trong Thanh Vân Thập Nhị Tú, là thiên tài có tên trong Bảng tiềm long Thanh Châu, đã là cao thủ đẳng cấp Võ Hoàng cảnh, thực lực trên Ninh Khiếu Hổ.
Thanh Châu?
Bắc vực đệ nhất đại châu, Thanh Châu?
Giờ Đinh Hạo đã biết. Diện tích lãnh thổ Thanh Châu khoảng một phần tư Bắc vực, có thể nói là mênh mông. Một trăm Tuyết Châu gộp lại cũng không bằng diện tích Thanh Châu, trong châu vực đó tàng long ngọa hổ, cao thủ như mây, rất có khả năng ra vài nhân vật kỳ tài ngút trời.
Tuy Đinh Hạo chưa nghe danh hiệu Thanh Vân Thập Nhị Tú nhưng thấy biểu tình kinh hoảng của Ngải Thanh suy ra lai lịch Lâm Thiên Vũ không đơn giản.
Vẻ mặt Lâm Thiên Vũ kiêu ngạo:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi biết ta là ai rồi đi?
Lâm Thiên Vũ chờ đợi thấy biểu tinh hoảng hốt, chịu thua của Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Nhưng...
Đinh Hạo hờ hững phất tay:
- Tiểu Phàm, đuổi hắn đi giùm ta. Tây Môn giáo sư đang hồi phục, cần yên tĩnh.
Đinh Hạo xoay người trở vào đại điện, hắn còn nhiều việc cần hoàn thành, không rảnh quan tâm mấy thiên tài châu nào đó không biết sống chết ra oai.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu, từng bước một đi hướng Lâm Thiên Vũ.
Nụ cười kiêu ngạo đông trên mặt Lâm Thiên Vũ biến thành tức giận.
* * *
Nửa canh giờ sau.
Trên chiếc thuyền hoang bên ngoài tòa binh trạm cổ thành.
Mặt mũi Lâm Thiên Vũ bầm dập, y phục xanh xa hoa rách rưới như ăn mày, gã cụp đuôi liều mạng trốn khỏi tòa binh trạm cổ thành.
Lâm Thiên Vũ như dã thú bị thương tức giận quát:
- Ninh Khiếu Hổ, thằng khốn này dám lợi dụng ta?
Rầm!
Lâm Thiên Vũ đạp sàn thuyền cổ đạp vỡ mấy miếng gỗ có minh văn nguyên thủy gia cố, có thể thấy gã tức giận cỡ nào.
Lâm Thiên Vũ không ngờ bị một tên dã man to đen đánh như sơ mướp.
Đây là sỉ nhục hết chỗ nói.
Lâm Thiên Vũ không nuốt trôi cơn tức này nhưng gã không có can đảm quay về tòa binh trạm cổ thành đấu tiếp.
Lâm Thiên Vũ không ngờ thiếu niên to đen không biết tên tuổi có thực lực khủng khiếp như vậy, hình như gã tu luyện công pháp luyện thế quái dị gì đó càng đấu càng dữ. Cuối cùng từ người tiểu tử đó phát ra tiếng gầm kỳ dị như thiên quân vạn mã gào rú, huyết khí toàn thân đốt cháy. Lâm Thiên Vũ cảm thấy như đối diện thần sơn thiêu đốt, ác ma đến từ Tu La địa ngục không chịu chết đi.
- Tạp chủng Ninh Khiếu Hổ cố ý chơi ta!
Mới đầu Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu không nói cho Lâm Thiên Vũ biết minh văn nguyên thủy trong tòa binh trạm cổ thành áp chế tu vi huyền khí của võ giả, không nói rằng lực lượng cơ thể của hai thiếu niên sánh bằng mãnh thú tuyệt thế. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu chỉ nói là hai tên mọi rợ thực lực yếu ớt ở châu vùng sâu xa, báo hại Lâm Thiên Vũ sơ ý chịu thiệt lớn.
Mượn đao giết người.
Bây giờ ngẫm lại buổi sáng Lâm Thiên Vũ vô tình gặp Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, kiếm tu chết tiệt đó châm lửa góp gió châm ngòi ly gián xúi giục, rõ ràng cố ý kích thích gã đối đầu với hai thiếu niên. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu âm hiểu cố ý khiến Lâm Thiên Vũ đi chịu chết. Đúng rồi, bản thân Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thua hai thiếu niên nên biết không đấu nổi, xúi Lâm Thiên Vũ không biết sự thật đi chết tay. Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu làm như vậy là...
Lâm Thiên Vũ không ngốc.
Lâm Thiên Vũ nhanh chóng hiểu được lý do Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu làm như vậy.
Một khi gã chết trong tay hai thiếu niên thì các đại ca sẽ báo thù cho Lâm Thiên Vũ. Tên tạp chủng đó muốn mượn đao giết người.
May mắn hôm nay vào phút sinh tử, thiếu niên mặt trắng trong đại điện lên tiếng ngăn cản thiếu niên mặt đen truy sát không thì hôm nay Lâm Thiên Vũ sẽ chết trong tòa cổ thành nho nhỏ. Đại ca nói đúng, trên đời có ngàn vạn cao thủ, cường giả như mây, nếu quá kiêu ngạo dễ chọc vào vài tồn tại không trêu nổi, lần này gã thất bại thảm hại.
Dù Lâm Thiên Vũ không cam lòng nhưng gã nghĩ thông vụ việc, càng hạn Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu.
Thiếu niên đen quyết đấu ngay mặt khiến Lâm Thiên Vũ chịu phục, dù sao đấu quang minh chính đại, không lén hại người.
Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu thì đâm sau lưng Lâm Thiên Vũ.
- Chắc lúc này Ninh Khiếu Hổ đã đi tìm các đại ca, ta phải mau trở về tránh cho các đại ca bị lừa đi tìm hai tên mọi rợ kia báo thù.
Lâm Thiên Vũ xoay người định đi chợt nghĩ tới cái gì, dừng lại lấy y phục mới từ trữ vật giới chỉ ra mặc vào. Lâm Thiên Vũ cầm huyền khí kính cổ động cực kỳ tinh xảo tỉ mỉ sửa soạng, trở về hình tượng mỹ thiếu niên hao phục phiên phiên như trước, Lâm Thiên Vũ hóa thành luồng sáng bay mất.
- Lâm Thiên Vũ ta phong lưu phóng khoáng, được gọi là một trong mười mỹ nam Thanh Châu, vô số nữ tu theo đuổi nhưng hôm nay bị người đánh thành đầu heo. Tuyệt đối không thể để ai biết ta bị hai tên mọi nhà quê đánh chật vật, bà nội nó, quá mất mặt!
* * *
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khó hiểu hỏi:
- Đinh sư huynh, tại sao không cho ta giết hắn?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chiếm ưu thế áp đảo, có nắm chắc giết thiên tài Thanh Vân tông kênh kiệu gì nhưng phú cuối bị Đinh Hạo ra tiếng ngăn lại.
Đinh Hạo trầm ngâm nói:
- Theo Ngải Thanh nói thì quan hệ giữa Liệt Thiên Kiếm Tông và Thanh Vân tông không chặt chẽ, bọn họ không liên quan đến vụ Tây Môn giáo sư. Nghe giọng nói, hành động của Lâm Thiên Vũ thì ta thấy hình như hắn bị Ninh Khiếu Hổ lừa đến đây, hắn thậm chí không biết tòa cổ thành áp chế tu vi huyền khí. Nếu giết Lâm Thiên Vũ tương đương với đối địch Thanh Vân tông, sẽ chỉ tăng thêm cường địch cho chúng ta, khiến Ninh Khiếu Hổ được lợi. Dạy một trận rồi thả Lâm Thiên Vũ là được rồi.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gật đầu.
Đinh Hạo nói:
- Chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta rời khỏi tòa binh trạm cổ thành, không thể ở lại đây nữa. Phải tìm thần thảo chữa cho Tây Môn giáo sư, chắc chắn Ninh Khiếu Hổ sẽ chờ bên ngoài, khi đó chúng ta có trận ác chiến.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm tiếp tục gật đầu canh cửa đại điện.
Đinh Hạo trở vào trong, lấy bốn trái tim mãnh thú tuyệt thế bị phong ấn ra khỏi trữ vật giới chỉ, lại lấy chút xương, tài liệu thiết kim loại góp nhặt được bắt đầu giai đoạn luyện chế rườm rà. Đinh Hạo muốn đào hố để Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu tự mình nhảy vào, hoàn toàn giải quyết mối họa. Còn Thanh Vân tông, tin tưởng sau khi Lâm Thiên Vũ trở lại mọi sự thật sẽ rõ ràng, có lẽ không đến mức trở thành tử địch