- Trang chủ
- Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
- Chương 87: Khách hàng cũ
Tác giả: Thiên Cầm
"Chú Lãnh, chú còn chưa đưa cháu đi ăn bánh pudding xoài". Tiểu Thư Tuyết kéo ống quần Lãnh Phong lớn tiếng nói: "Người khác đều đưa cháu đi đó".
Lâm Tử Hàn vỗ mông con bé một cái nói: "Chú Lãnh thiếu nợ chúng ta nhưng đã trả hết".
"Nhưng mà người ta muốn ăn". Tiểu Thư Tuyết mất hứng nói.
Trên mặt Lãnh Phong lộ ra một nụ cười nhạt như có như không, một tay ôm con bé từ trên mặt đất lên, cất bước nhanh đi về phía trước. Lâm Tử Hàn quýnh lên, đuổi theo nói: "Phong ca, anh không phải là muốn đưa nó đi chứ, đừng bị nó lừa, bọn tôi đều bị chiêu này của nó lừa qua".
Lãnh Phong cũng không dừng bước, đi đến một nhà hàng xa hoa, Lâm Tử Hàn không thể làm gì khác hơn là đi theo anh vào nhà hàng, ngồi đối diện với anh.
"Nhìn xem cô muốn ăn cái gì". Lãnh Phong nói với Lâm Tử Hàn, rất đúng lúc đưa menu vào tay cô.
"Tôi muốn một xuất cơm chiên trứng". Lâm Tử Hàn hắc hắc cười nói, cơm ở đây nhất định rất đắt, có lẽ đừng để cho người ta tốn kém thì tốt hơn, tuy rằng anh thoạt nhìn không giống như người nghèo túng.
"Xin lỗi, tiểu thư, ở chỗ này không có cơm chiên trứng". Bồi bàn áy náy mở lời.
"Hả? Lâm Tử Hàn sửng sốt, thứ đơn giản như vậy cũng không có?
Lãnh Phong liếc mắt nhìn cô, nói với bồi bàn: "Cho cô ấy một phần bò bít tết chín bảy phần".
"Cô đang nói cái gì?" Lãnh Phong cười như không cười nhìn chằm chằm cô.
"A, không có gì, tôi đang nói anh là thần". Lâm Tử Hàn vội xua tay, lập tức đánh giá anh nghi hoặc nói: "Anh không phải vì đưa tôi hơn một ngàn tệ, đặc biệt chạy tới nơi này chứ?"
"Tôi vừa nãy đã nói, không thích thiếu tiền người khác, nhất là phụ nữ". Lãnh Phong vẫn thản nhiên nói ra, muốn anh thừa nhân là đột nhiên muốn gặp cô, mới mượn cớ xuất hiện ngăn cô ấy, chết cũng không nhận!
"Ha ha, anh thật có cá tính, được rồi, gần đây có bận cái gì không? Còn đang tìm châu báu sao?"
"Cô không nên nói về việc không có hứng thú".
"Tôi không có hứng thú, chỉ là cảm thấy anh rất thần bí, muốn gặp anh một lần hình như rất khó khăn".
Gặp anh? Lãnh Phong nghi hoặc, lấy bút từ trong túi ra, viết một chuỗi dãy số trên giấy ăn, đưa đến trước mắt của cô, nói: "Nếu như muốn gặp, chỉ cần gọi đến số điện thoại này".
Cô chỉ vừa nói như thế, không nghĩ tới muốn gặp anh nha, Lâm Tử Hàn chần chờ tiếp nhận giấy ăn, vì nể mặt anh ta, không thể làm gì khác hơn là làm bộ dạng nhận lấy.
"Mẹ, bánh pudding xoài, ăn rất ngon". Tiểu Thư Tuyết vùi đầu xuống hết mức, ngẩng mặt như hoa lên hướng Lâm Tử Hàn cười hì hì.
"Người ta trả thứ gì đó đều ăn rất ngon". Lâm Tử Hàn lên tiếng, tiện tay lấy giấy ăn ra lau mặt con bé.
Chờ một chút, làm sao lại cảm thấy lạnh cả toàn thân vậy, Lãnh đại ca thân ái làm sao vậy? Tại sao lại dùng loại ánh mắt hàn băng lạnh đến thấu xương nhìn cô?
Quay đầu lại, gặp ánh mắt của anh đang nhìn mặt cô cùng tờ giấy ăn đang di chuyển, Lâm Tử Hàn sửng sốt, lúc này mới phát giác giấy ăn trong tay không hề giống những loại giấy ăn khác nha, mặt trên còn lưu lại chữ người nào đó tự tay viết.
"Ha ha, tôi sai rồi". Lâm Tử Hàn cười gượng hai tiếng, một lần nữa nhét giấy ăn vào trong túi xách.
Ba người ăn xong bữa cơm sau đó đi ra nhà hàng, bên cạnh là một quán tạp hóa quần áo thấp kém ở chợ đêm, Tiểu Thư Tuyết chỉ cái vòng ở các quầy hàng nũng nịu nói: "Mẹ, con muốn tiểu trư trư".
Lâm Tử Hàn liếc nhìn con heo con màu trắng kia, con bé đã yêu cầu vô số lần, cô cũng tiêu qua không ít tiền, nhưng lại không có cách nào thỏa mãn tâm nguyện của nó, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: "Mẹ thử một lần nữa, nhưng chỉ tiêu một tệ thôi nhé".
"Được!" Tiểu Thư Tuyết thoải mái nói.
Lâm Tử Hàn ngửa đầu cười với Lãnh Phong nói: "Hôm nay có anh ở đây, có lẽ tôi sẽ có vận may". Nói xong vui vẻ nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi muốn một tệ tiền vòng".
"Được rồi, một tệ năm cái, bởi vì là khách hàng cũ, đặc biệt tặng thêm cô một cái". Ông chủ cười tủm tỉm mà đưa sáu cái vòng trúc cho cô, ông ta rất vui mừng khi thấy hai mẹ con này, bởi vì tiền của cô rất dễ kiếm được!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Hàn ửng hồng một mảnh, làm sao trước mặt người kia không để cho mình có mặt mũi như thế, cần phải nói ra cô là khách quen ở đây sao.
Muốn đi đến, cô vẫn còn cười ngọt ngào với ông chủ: "Cảm ơn ông chủ".
Nói xong liền vung vòng tre lên, ngắm nhìn phải trái, nhắm ngay con heo màu phấn hồng. "Mẹ, cố gắng lên!" Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng nói.
"Hôm nay không mang con heo màu phấn hồng này về không được". Lâm Tử Hàn hướng tới con heo sứ phấn hồng "vù" một tiếng, vòng trúc lại không hợp tác mà rơi ở bên cạnh.
"Haizz —- " Tiểu Thư Tuyết giống như một tiểu đại nhân, lắc đầu thở dài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Con đừng nhanh thất vọng về mẹ như vậy nha, phụ nữ thất bại cần sự cổ vũ" Lâm Tử Hàn vội la lên.
"Nhưng mà mẹ thực sự rất vô dụng nha".
Khá lắm, một chút mặt mũi cũng không cho, hôm nay không giành được thành tích gì thì không được, Lâm Tử Hàn căm giận trừng mắt với con heo phấn hồng không hợp tác kia thầm nghĩ.
Khi tung vòng tre thứ hai, đều chồng lên trên cái thứ nhất, dứt khoát không trúng mục tiêu mà cô nhắm vào, sau đó là cái thứ ba, thứ tư… Cho đến khi một cái vòng tre cũng không còn, cô mới nhụt chí mà sụp hai vai xuống.
Được rồi, cô thừa nhận mình thực sự rất vô dụng! Thế thì, dùng giọng điệu năn nỉ với ông chủ quầy hàng: "Ông chủ, xin ngài thương xót, bán con heo kia cho tôi đi, mười tệ với ông mua còn không được sao?" Con heo kia xem ra nhiều nhất cũng chỉ có giá hai tệ.
______
Chú thích:
Bò bít tết chín bảy phần còn gọi là Filetsteak là thịt đùi trong, mềm và ngọt thịt hơn lại không mỡ, thích hợp ăn giảm béo, bảo trì vóc dáng cho phụ nữ.
Bò bít tết chín năm phần còn gọi là Sirloin Steak dùng thịt đùi sau của bò, mềm và dai, thích hợp cho người trẻ tuổi và có răng tốt.