- Trang chủ
- Hải Đường Nhàn Thê
- Quyển 1 – Chương 13
Tác giả: Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Đêm đó Hải Đường đã có một cơn ác mộng. Nàng nằm mơ thấy Phương Sở Đình đang bóp cổ mình và Đô Đô. Khi tỉnh dậy, toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi, lại nhìn sang Đô Đô thấy nhóc con vẫn đang ngủ thật say, nàng không nhịn được cúi xuống hôn con một cái. Từ khi đến thế giới cổ đại này nàng chưa hề có ý nghĩ sẽ rời khỏi Phương gia. Xem ra hiện tại phải cẩn thận suy nghĩ lại, nếu đợi đến khi Phương Sở Đình hưu mình, e là lúc ấy hắn sẽ không cho nàng mang theo Đô Đô. Nói gì thì nói, nàng nhất quyết không để Đô Đô ở lại Phương phủ. Phải làm sao đây? Phương Sở Đình và Diệp gia rốt cuộc có thù hận gì? Qua lời nói của hắn chiều hôm nay, nàng biết hắn hận nàng đến tận xương tủy, hắn bất đắc dĩ mới phải thành thân thành thân với nàng. Xã hội cũ vạn ác a! Làm nữ nhân đã khó, làm nữ nhân cổ đại càng khó hơn. Ai~chuyện này phải cẩn thận ngẫm lại.
Sáng hôm sau, hai mắt Hải Đường thâm quầng như gấu trúc. Nàng gọi Tiểu Tình và Trầm nhũ mẫu vào phòng rồi kể lại sự tình ngày hôm qua đối diện với Phương Sở Đình. Ánh mắt Tiểu Tình để lộ vẻ hoảng sợ, “Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ? Cô gia sẽ hưu người sao?”
“Việc hưu hay không để sau, trước tiên ta muốn biết Diệp gia chúng ta cùng hắn có ân oán gì?”.
Tiểu Tình nhìn Hải Đường lắc đầu.
“Trầm nhũ mẫu, ta biết người là nha hoàn theo hầu mẫu thân của ta, sự tình ở Diệp phủ người phải rõ ràng nhất. Ta đã muốn quên tất cả nhưng ta vẫn phải biết, nếu không tương lai của ta và Đô Đô không biết sẽ ra sao?”
Trầm nhũ mẫu sắc mặt nghiêm túc nhìn nàng gật đầu rồi bắt đầu khoa tay múa chân.
Chuyện ngày trước của Phương Sở Đình rất kịch tính. Vốn là đại thiếu gia của một gia đình đại học sĩ nhưng lại để ý một nữ nhân nhà tiểu quan lại, hai người vừa gặp đã yêu, cùng thề non hẹn biển. Nhưng người trong nhà đã định trước hôn sự cho hắn, đối phương là nữ nhi của trọng thần đương triều, môn đăng hộ đối. Hắn liều chết không theo, cuối cùng náo loạn một hồi rồi để lại một phong thư trốn đi. Thể diện Diệp gia bị hắn bôi nhọ, Diệp đại nhân giận dữ tung ra tuyệt chiêu, đưa người yêu của hắn tiến cung làm phi tử Hoàng Thượng, đoạn tuyệt triệt để ý niệm trong đầu hắn. Mà bản thân hắn cũng bị phụ thân trói lại mang về rồi tổ chức lễ bái đường thành thân. Mặt khác, Oánh Phi nương nương cũng không phải nhân vật tầm thường, không đến một năm nàng đã chiếm được sủng ái của Hoàng Thượng, còn thông qua thánh chỉ đem tiểu muội của mình ban cho Phương Sở Đình làm thiếp. Nghe nói nàng ta còn xúi giục Hoàng Thượng hạ chỉ hưu Diệp Hải Đường, không ngờ Phương gia lão gia liều chết không theo, bảo rằng con dâu của mình không phạm “thất xuất chi điều”, không thể hưu thê.
Hải Đường cuối cùng đã hiểu rõ, mối hận đoạt thê này Phương Sở Đình không thể trả được, tình địch là cửu ngũ chí tôn a! Tô Oánh Nhi kia lại một lòng một dạ muốn Diệp gia thân bại danh liệt, thật là ngây thơ! Phương Sở Đình, ngươi thật đáng thương, xã hội cũ vạn ác a! Nhưng chẳng lẽ ngươi không biết lòng người khó đoán, Tô Oánh Nhi kia thật lòng không muốn tiến cung sao?
“Tiểu Tình, Trầm nhũ mẫu, từ giờ trở đi chúng ta phải cẩn thận lên kế hoạch. Nếu thật sự không thể ở lại Phương gia nữa thì chúng ta phải làm sao? Ta không thể chờ Phương Sở Đình hưu ta, nếu không Đô Đô phải ở lại Phương gia”
“Không được!”, Tiểu Tình vốn đang do dự nhưng nghe đến việc Đô Đô phải một mình lưu lại Phương gia liền cự tuyệt hoàn toàn.
“Hiện tại chỉ còn một biện pháp, chúng ta phải lén lút trốn đi. Đương nhiên thời điểm hiện tại vẫn chưa thích hợp, chúng ta phải đợi đến khi trong phủ xảy ra sự cố lớn, khi đó chúng ta sẽ rời đi”.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói, “Tiểu Tình, ngươi thường có cơ hội xuất phủ. Hãy đi tìm một căn nhà, không cần quá lớn, chỉ cần đủ cho vài người trụ lại, càng xa Phương phủ càng tốt, chọn nơi phố xá sầm uất nhiều người cũng được. Trước tiên ngươi không cần vội, cứ xem thử vài nơi. Đúng rồi, Tiểu Tình, chúng ta còn bao nhiêu ngân lượng?”
Tiểu Tình bắt đầu tính, “Tiểu thư, cách đây vài ngày Diệp phủ có đem đến không ít ngân lượng, tiền tiêu mỗi tháng chúng ta giữ lại cũng không nhiều, nhưng còn có tiền tiêu vặt hàng tháng của ta, gom lại cũng khoảng ba trăm lượng bạc. Của hồi môn lúc trước của tiêu thư vẫn còn không ít châu báu linh tình gì đó, cái này ta cũng không nhớ chính xác”.
Hải Đường vỗ vỗ tay nàng, “Ta sẽ không dùng tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi, lưu lại làm của hồi môn đi”.
Trầm nhũ mẫu sốt ruột khoa chân múa tay, “Trầm nhũ mẫu, tiền của người cũng không được, tương lai phải dùng để dưỡng lão. Được rồi, bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng ngươi đưa Tiểu Cam vài món trang sức cùng châu báu ra ngoài đổi thành ngân phiếu, vải vóc cũng vậy. Người khác có hỏi thì bảo rằng tiền tiêu vặt hàng tháng của chúng ta không đủ chi tiêu”.
Tiểu Tình nhìn Hải Đường có lời muốn nói nhưng lại thôi, “Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?”
“Tiểu thư, nếu chúng ta bỏ trốn thì Tiểu Cam cùng Di tẩu phải làm sao bây giờ? Không thể để các nàng ở lại đây a!”. Hải Đường không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên mặt bàn. Thật không có biện pháp, trước hết phải đem các nàng an bài thật tốt, không phải vẫn còn Tam thẩm sao? Tam thẩm sẽ chiếu cố các nàng.
Kế hoạch chậm rãi bắt đầu. Tiểu Tình thường lấy cớ mua đồ cho tiểu thư để xuất phủ, mỗi lần như vậy nàng đều đi quanh quẩn quan sát vài nơi trong thành, cuối cùng cũng chọn được một tòa nhà nằm ở gần cửa thành nhưng lại cách Phương phủ khá xa, xung quanh đều là môn trạch của thương nhân, nói chung cũng khá yên tĩnh. Tòa nhà vây quanh bằng hàng thủy trúc trang nhã, diện tích tuy không thể gọi là lớn nhưng lại có hai tiểu viện, trong viện còn có tòa tú lâu hai tầng. Chủ nhân tòa nhà là một thương nhân, Hoàng Thượng dời đô nên người này cũng muốn di chuyển đến phương bắc để thuận tiện buôn bán. Bởi vì cần bán gấp nên giá cả cũng có thể thương lượng, một trăm bốn mươi lượng bạc. Tiểu Tình đau lòng vài ngày không ngủ được. Trầm nhũ mẫu cũng đã đến đó một chuyến, sau khi trở về nói với Hải Đường rằng đồ đạc bên trong vẫn còn dùng được, chỉ là không tốt lắm, xem ra còn phải tốn thêm một ít tiền để sắm sửa nội thất. Trở lại thời cổ đại này Hải Đường cảm thấy chính mình thật vô dụng. Chuyên môn của nàng là tin học, hiện tại hoàn toàn không có “đất dụng võ”. Một khi nàng bỏ trốn khỏi Phương gia sẽ không còn tiền tiêu vặt hàng tháng, lúc đó phải sống thế nào đây? Quên đi, đến bước nào hay bước đó, trước tiên phải bắt đầu tiết kiệm.
Nói đến hai chữ “tiết kiệm” lại làm Hải Đường đau đầu. Chi tiêu trong viện không nhỏ, Đô Đô đã cai sữa nên phải ăn thức ăn bổ dưỡng. Huống hồ miệng ăn trong viện cũng không ít, tuy rằng Tam thẩm có đóng góp tiền nhưng cũng nên chuẩn bị của hồi môn cho Văn Tiệp. Xem ra, vấn đề này phải suy tính cẩn thận một lần nữa.
Tuy nhiên, một cơ hội ngẫu nhiên đã giúp Hải Đường mở ra con đường phát tài. Nhân dịp sinh nhật của Văn Tiệp, Hải Đường muốn tặng cho nàng ta một món quà sinh nhật đặc biệt. Hải Đường xin phép Đại phu nhân xuất phủ, rốt cuộc cũng có cơ hội nhìn ngắm phong cảnh cố đô một ngàn năm trước. Nàng thay đổi trang phục bình thường, mang theo Tiểu Tình và Trầm nhũ mẫu đi cùng.
Trên đường người qua lại tấp nập, cửa tiệm hai bên đường rực rỡ muôn màu. Hải Đường đi vào một cửa tiệm kim hoàn, nàng nhìn ngó đống trang sức hồi lâu vẫn không ưng ý thứ nào. Xem ra chỉ có thể thiết kế kiểu dáng rồi nhờ cửa tiệm gia công. Nàng tìm đến chưởng quầy rồi đưa cho ông ta một bức vẽ kiểu dáng vòng nhẫn hổ phách của mình ở kiếp trước, “Chưởng quầy, ở chỗ của ngươi có thể làm ra kiểu dáng này không?”.
Chưởng quầy nhìn bức tranh cả nửa ngày, Hải Đường đứng một bên kiên nhẫn giải thích: bên ngoài nhân khắc hoa văn hình mặt trời, bên trong khảm một khối hổ phách hình tròn,…Chưởng quầy kích động nhìn bức tranh, hai bàn tay run lên, “Thật đẹp, thiết kế này quả thật rất đẹp, phu nhân yên tâm, ta nhất định làm được!”
Hai người đang nói chuyện thì một nữ nhân trẻ tuổi từ bên ngoài bước vào, vừa nhìn thấy hoa văn trên bức tranh hai mắt liền sáng lên, “Ta cũng muốn. Triệu thúc thúc, ngài cũng làm cho ta một chiếc đi!”
Chưởng quầy dùng vẻ mặt khó xử nói, “Tiểu thư, đây là kiểu dáng của vị phu nhân này, chúng ta không thể dùng!”
Nữ tử trầm mặt xuống, bĩu môi, “Có đáng gì đâu, người trả tiền cho vị phu nhân này để nàng đem bản thiết kế bán cho tiệm chúng ta, không được sao?”
Chưởng quầy không nói gì nhưng lại hướng ánh mắt chờ mong nhìn chăm chăm Hải Đường, đợi nửa ngày rốt cuộc hắn cũng mở miệng, “Phu nhân, ngài xem như vậy có được không? Ngài có thể đem kiểu dáng đến bán cho chúng ta, hai mươi lượng cũng không thành vấn đề!”
Nghe được những lời này tâm trạng hưng phấn của Hải Đường bùng nổ như pháo hoa. Chỉ là bản lĩnh ép giá nhiều năm khiến nàng không để lộ sắc mặt vui mừng ra ngoài. Nàng nhăn mặt cau mày nói, “Hai mươi lượng?”
Chưởng quầy liếc thấy Hải Đường không đáp ứng liền thả thêm mồi câu, “Ta sẽ làm một chiếc nhẫn miễn phí cho phu nhân, thế nào?”
Hải Đường khó xử lắc đầu. Vị cô nương kia vội vàng lên tiếng, “Triệu thúc thúc, trả nàng hai mươi hai lượng, thế nào?”.
Hải Đường mừng rỡ nhưng vẫn cố làm ra vẻ, “Nếu tiểu thư thích thì tốt rồi, ta đem kiểu dáng này bán cho ngươi”.
Chưởng quầy sảng khoái bước vào phòng lấy bạc trả cho nàng, “Phu nhân, nhẫn của ngài sợ phải năm ngày mới làm xong, bạc này ngài cứ cầm trước. Phu nhân, sau này nếu còn bản thiết kế nào khác thì cứ mang đến đây, chỉ cần trong thành không có kiểu dáng đó thì bổn tiệm chắc chắn sẽ thu mua”.
Nữ tử kia cũng tươi cười bước lại gần, “Đúng vậy, chuyện này bổn tiểu thư có thể làm chủ, chỉ cần là thiết kế mới chúng ta sẽ mua hết”.
Hải Đường mỉm cười gật đầu. Trên đường trở về tâm trạng của nàng thật phấn khởi, nhìn thấy cửa tiệm hai bên đường có bán món gì ngon nàng cũng sà vô mua hai phần. Trên tay Trầm nhũ mẫu đã mang vác lỉnh kỉnh gói lớn gói nhỏ, nhưng dường như nàng vẫn còn chưa tận hứng.
Tiểu Tình phàn nàn, “Tiểu thư, ngươi mua nhiều như vậy đã tốn không ít tiền, chúng ta quay về đi”.
Nàng phất tay ném ra một câu, “Không sao, ta có tiền”
“Tiểu thư, chúng ta còn phải tính toán cho tương lai nữa, tiết kiệm một chút vẫn hơn”.
Quản gia nhà nàng lại bắt đầu lải nhải. Quên đi, về nhà!
Sau khi trở về biệt viện Hải Đượng tự nhốt mình trong thư phòng, nàng đem tất cả kiểu dáng trang sức mà mình nhớ vẽ giấy, phương pháp kiếm tiền đã có, chỉ còn chờ một cơ hội tốt mà thôi.
“Tiểu tình, cuộc sống sau này của chúng ta không cần phải lo lắng nữa. Tháng sau ngươi lại đến tiệm kim hoàn đó, đem những bức vẽ này bán cho họ rồi mua thêm ít vật dụng cho nhà mới”.
“Tiêu thư, vậy thì người vẽ nhiều thêm đi”
“Tiền phải kiếm một cách chậm rãi, không được vội vàng. Hơn nữa, nếu ta lập tức đưa cho bọn họ nhiều bản vẽ cùng một lúc thì họ sẽ không cảm thấy nó quí hiếm, ta chỉ muốn bọn họ chờ mong một chút. Đúng rồi, lúc ngươi xuất môn cũng nên thay đổi trang phục, chúng ta không thể để bọn họ nhìn ra mình là người của Phương phủ”.
“Dạ, tiểu thư. Còn có một chuyện, nhà mới của chúng ta cũng không nên để trống như vậy, người có muốn thuê một vài nha hoàn không?”
Hải Đường gật đầu, “Chuyện này ngươi cứ bàn bạc với Trầm nhũ mẫu, ta muốn tìm người có thể tin cậy”.
Trầm nhũ mẫu vỗ vỗ tay Tiểu Tình rồi khoa chân múa tay, “Có người rồi, là đệ đệ của Trầm nhũ mẫu năm đó đã theo phu nhânDiệp gia. Hiện tại Diệp phủ phải di chuyển về phía bắc, Trầm thúc không muốn rời xa cố hương nên có ý định cáo lão. Trầm thúc còn có một nữ nhi, bây giờ hai phụ tử đang tìm nơi trú ngụ, chi bằng chúng ta đến tìm họ?”
“Được đó. Dùng người quen là tốt nhất, Trầm nhũ mẫu phiền người đến thỉnh Trầm thúc đi trước đến nhà mới, tiền tiêu vặt hằng tháng thì chúng ta sẽ căn cứ theo tiêu chuẩn Diệp phủ để chi trả, người xem vậy có được không? Nhưng khoan đem kế hoạch của chúng ta nói ra, chỉ nói là chúng ta âm thầm mua cho Đô Đô một ngoại viện”.
Sinh nhật Văn Tiệp. Hải Đường tự mình xuống bếp loay hoay làm một chiếc bánh kem, vì không có lò nướng nên tốn khá nhiều thời gian. Để làm kem, Hải Đường đã phải dùng phần sữa năm ngày của Đô Đô, tuy rằng hương vị không ngon như kiếp trước nhưng cũng không tồi. Thời điểm bánh sinh nhật được mang đến, tất cả mọi người đều sững sờ. Màu kem bơ trắng ngà, phía trên còn có hoa quả tươi trang trí, cục cưng từ trong lòng Tam thẩm vươn người tới, suýt chút nữa là nhào thẳng vào chiếc bánh kem. Hải Đường bị một phen đổ mồ hôi lạnh, “Hài tử ngoan, đợi lát nữa rồi ăn, trước hết phải chờ cô cô ước nguyện”.
Nhóc con khó chịu càu nhàu, “Ăn! Ăn!”. Xú tiểu tử này sau khi biết nói liền chỉ dùng duy nhất một chữ để bày tỏ ý muốn, mặc kệ dạy dỗ hắn thế nào thì hắn trước sau vẫn như một. Hải Đường phân phó Tiểu Cam đến cắm nến lên ổ bánh, nàng bảo Văn Tiệp nhắm mắt ước nguyện rồi thổi nến, “Ngọn nến trong ngày sinh nhật rất linh ứng, nhưng ngàn vạn lần cũng không được nói ra ước muốn của mình, bằng không sẽ không linh nghiệm”.
Mỗi người đều cầm chiếc bánh ngọt trên tay rồi bắt đầu dùng đũa gắp ăn. Hải Đường âm thàm than thở trong lòng, kiểu ăn này mà để người “trong nghề” nhìn thấy được thì không cười chết mới lạ! Cục cưng của nàng rất thích ăn bánh sinh nhật, hắn trực tiếp dùng tay cầm bánh cho vào miệng, mặt mũi dính kem bê bết, hắn còn đem bàn tay dính đầy kem chùi vào áo nàng, miệng hô to gọi nhỏ, “Nương, ăn, ăn!”. Nàng lấy cho hắn một con gà làm bằng đường, “Tiểu tử, còn ăn nổi sao!”