- Trang chủ
- Hải Đường Nhàn Thê
- Quyển 3 – Chương 21
Tác giả: Hải Đường Xuân Thụy Tảo
Hải Đường xoa xoa trán, đêm qua thật lạnh, khi ngủ dậy da đầu tựa như bị đạn pháo oanh tạc mà bùm bùm nổ vang, muốn tập trung một chút cũng không thể. Sổ sách trước mắt nàng đã nhìn ba lần nhưng lại không nhớ chút gì, thật giống một tiểu quỷ nghịch ngợm nhảy nhót không ngừng, báo hại nàng choáng váng đầu óc, chỉ nghĩ đến đã buồn nôn.
“Thiếu phu nhân, người cảm thấy trong người không thoái mái sao, sắc mặt của người rất khó coi”, Như Sinh đứng một bên đã nhìn chằm chằm nàng rất lâu.
Hải Đường lắc lắc đầu rồi thở dài một hơi, “Không có gì, chỉ thiếu tập trung một chút thôi”, nàng vừa nói vừa lật một trang giấy.
“Người nghỉ ngơi một lát đi, bằng không, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, hôm nay thời tiết không tồi!”
“Được rồi”, Hải Đường buông sổ sách trong tay rồi bước ra cửa.
Hiện giờ sắc thu đã ngập tràn, khắp nơi lá vàng rơi rụng, bước chân nàng dẫm lên lá phát ra thanh âm lạo xạo. Thật lâu Hải Đường đã không đến nơi này, lúc trước nàng thường cùng Tiểu Tình ngồi đây phơi nắng, hóng gió, trước đó vài ngày nha đầu kia có gửi thư, nói là đang mang thai ba tháng, người ta cũng đã sắp làm nương, ngày tháng trôi qua thật nhanh a!
Thái dương tỏa ánh nắng ấm áp, Hải Đường tựa vào lan can nhắm mắt suy nghĩ, nàng nghe được Như Sinh bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, “Thiếu phu nhân, Tam thiếu gia đang đi tới”
Hải Đường cố sức mở mắt rồi chỉnh trang lại thân mình, Sở Các vẫn mặc chiếc áo choàng màu bạc ánh trăng, chính chiếc áo choàng kia đã khiến thân ảnh của hắn càng thêm vẻ đơn bạc. Trong lòng nàng có chút không rõ, tại sao hắn lại muốn người khác cảm giác mình đơn bạc như vậy? Sở Các tiến đến cách nàng ba bước liền ngừng lại, “Đại tẩu”.
“Đêm qua ít nhiều cũng nhờ đại tẩu thỉnh phụ thân quay về nên Sở Các mới có thể cầu mẫu thân tha thứ, Sở Các xin đa tạ Đại tẩu”, hắn nói xong liền thi lễ.
Hải Đường nghiêng thân mình nói, “Tam thúc đa lễ, ta cũng không làm được gì, không cần nói lời tạ ơn. Đúng rồi, Tam thúc đã làm gì mà khiến di nương phát hỏa lớn như vậy?”, tính tình bát quái này rốt cuộc vẫn không nhịn xuống được.
“Chuyện này…”, Sở Các có chút khó xử, chuyện mình đến thanh lâu uống rượu hoa thật không phải chuyện minh sáng gì, tuy đã có không ít người biết được nhưng đại tẩu dù sao cũng là người ngoài, “Hôm qua…tiên sinh phê bình văn phong của ta không tốt, ta…ta…đi uống vài chén rượu, mẫu thân sau khi biết được liền nổi giận, nói ta làm uծg phí khổ tâm của người”
“Di nương đặt rất nhiều hy vọng vào ngươi, Tam thúc cần phải cố gắng nhiều hơn”, Hải Đường cảm thấy hắn không muốn nói thật chân tướng với mình nên cũng không tiện truy vấn.
“Nương của ta tính tình không tốt, ngày thường nếu có chỗ nào đắc tội, thỉnh Đại tẩu rộng lòng tha thứ”
“Ta là vãn bối, làm sao có thể đối với trưởng bối như vậy, Tam thúc ngàn vạn lần đừng nói như vậy”
Sở Các bất đắc dĩ lắc đầu, trong ánh mắt của hắn mang theo bi ai, “Nương của ta nên ta biết rõ, có đôi khi ta cũng không thể tán đồng ý tưởng của người, nhưng người dù sao cũng là nương của ta, ta chỉ có thể nghe theo”
“Tam thúc, ta đã từng nghe người khác nói qua, tuy ngươi không thể thay đổi nương của ngươi nhưng ngươi có thể thay đổi chính mình. Nương của ngươi làm không được, nhưng ngươi có thể làm được”
Sở Các vẫn cúi đầu trầm mặc, thật lâu sau, trên mặt hắn xuất hiện vẻ kiên định, “Đại tẩu nói đúng, Sở Các thụ giáo”
“Tam thúc, chuyện văn vẻ ta không hiểu, bất quá, lão gia đã từng nói cô gia nhà chúng ta chính là môn sinh đắc ý của hắn, ngươi có bài vở hay bài tập gì cần hỏi thì có thể thỉnh giáo lão gia”
“Phụ thân bận việc…công vụ, Sở Các thật sự không dám phiền nhiễu người”
“Lời này Tam thúc nói không đúng rồi, nào có phụ thân nào cảm thấy phiền nhiễu khi hài tử thỉnh giáo chuyện học vấn, ngươi nguyện ý đến hỏi, người dĩ nhiên sẽ thật sự vui sướng”, trong mắt Hải Dường, Phương lão gia cũng không xem như là một người phong kiến bảo thủ.
“Sở Các hiểu được, đa tạ Đại tẩu chỉ điểm”
Hải người đứng bên bờ lẳng lặng nhìn mặt hồ, Như Sinh nhẹ giọng nhắc nhở, “Thiếu phu nhân, hôm nay người vẫn còn việc chưa xử lý xong, có phải hay không?”
“Tam thúc, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ta về trước”, Hải Đường thi lễ.
“Đại tẩu, thỉnh”
Hải Đường xem xong sổ sách, thấy thời gian vẫn còn sớm, nghĩ đến Đô Đô vẫn còn học trong thư phòng, nàng liền nổi lên ý định đến xem hắn. Đi xuyên qua dãy hành lang gấp khúc, Hải Đường nghe được thanh âm trẻ con đọc sách, khóe miệng nàng bất giác nhoẻn cười.
Hải Đường vừa định tránh bên cửa sổ nhìn lén tì một thân ảnh nhanh chóng tiếp cận bên người nàng, “Thiếu phu nhân”.
Hải Đường không được tự nhiên vuốt cổ, nàng nhẹ giọng cười cười, “Nhâm cô”
Nhâm cô hiền lành gật đầu, “Thiếu phu nhân đến xem Đô Đô thiếu gia sao?”
“Ta chỉ thuận đường đến xem một chút”
“Chỉ sợ là còn phải đợi một lát, Đô Đô thiếu gia mới bắt đầu học, nếu người không phiền thì xin vào đợi thêm một chút”
“Không được, ta sợ Đô Đô phân tâm, ta về viện trước cũng được”, kỳ thật Hải Đường vẫn muốn cùng con trai trở về, chỉ là nàng lo lắng Đô Đô có thể phân tâm.
“Vậy cũng được a!”, Nhâm cô dường như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, “Nếu không, thiếu phu nhân cứ ngồi bên kia, ta mang chút trà đến, chúng ta vừa uống trà vừa chờ tiểu thiếu gia”
Hải Đường nhìn theo tay nàng liền trông thấy một chiếc bàn đá phía góc sân, “Hải Đường sẽ chờ ở chỗ này, bất quá không cần dùng trà, rất phiền toái người”
Tuy rằng Hải Đường nói không cần uống trà nhưng Nhâm cô vẫn mang trà lại đây, trên bàn trà còn bày một quyển sách, Nhâm cô thật chu đáo. Hải Đường vừa lật được vài trang sách thì phía sau liền vang lên thanh âm của Đô Đô, “Nương!”
Đô Đô sôi nổi chạy đến bên cạnh nàng, hắn bê tách trà trước mặt nàng uống một hơi cạn sạch, “Đô Đô, học xong chưa? Uống chậm một chút”
“Nương, ta muốn tìm Nữu Nữu chơi cùng”, Đô Đô kéo tay nàng.
“Nữu Nữu?”, tại sao lúc này lại xuất hiện Nữu Nữu?
“Được không? Được không?”
Thật lâu đã không nhìn thấy Tiểu Tình, Hải Đường cũng có chút nhớ nàng, “Được rồi, chúng ta cùng đi”
“Thu Qua, đi, chúng ta cùng đi”, Đô Đô vội vàng không ngừng kéo Thu Qua chạy ra ngoài.
Đoàn người vừa đến được đại môn liền nhìn thấy Sở Đình từ trên xe ngựa nhảy xuống, “Các ngươi định đi đâu?”, Sở Đình bước tới nhấc bổng Đô Đô lên rồi xoay người hỏi nàng.
“Đô Đô muốn tìm Nữu Nữu chơi cùng, ta cũng đã lâu không gặp Tiểu Tình…ngươi có muốn đi cùng không?”
“Được rồi, lên xe đi”, Sở Đình vươn tay giúp đỡ Hải Đường lên xe.
Nhâm cô nhìn thấy có Thành Thụy đi theo liền buông lỏng cảnh giác trở về, trên xe ngựa có không ít người, Thu Qua tự giác ngồi ngoài giá xe, Đô Đô thấy Thu Qua ngồi bên ngoài cũng muốn bắt chước, chỉ là hắn bị Hải Đường kéo vào trong.
“Tại sao Thu Qua có thể ngồi bên ngoài?”, Đô Đô chu miệng bất bình.
“Thu Qua to lớn hơn ngươi, hắn lại có võ công, đương nhiên có thể ngồi bên ngoài”
“Đó là ta chưa trưởng thành, nương, cho ta ngồi bên ngoài đi!”, ngồi bên ngoài thật vui a, Đô Đô vừa hỏi vừa vén rèm nhìn ra.
Sở Đình sờ sờ đầu của hắn, “Khi nào ngươi lớn như Thu Qua cũng có thể ngồi bên ngoài”
Nghe được phụ thân nói thế, Đô Đô ủ rũ ngồi xuống.
Đứng trong đại đường Ngô gia, bọn họ chợt nghe thanh âm lảnh lảnh của Nữu Nữu béo tròn, “Đô Đô, Hải Đường cô cô, Phương thúc thúc”, Nữu Nữu múp míp ba bước thành hai bước vừa hô hoán vừa chạy tới, người đi bước nhỏ bên cạnh là Tiểu Tình đang sóng vai cùng Ngô Thiên Phàm.
“Sở Đình huynh, Phương phu nhân”
“Thiên Phàm huynh, lại quấy rầy rồi”
“Tiểu thư, cô gia, Đô Đô”
Đô Đô nhảy xuống ghế dựa, đầu tiên là nhào vào lòng Tiểu Tình, “Tình di!”. Sau khi thân thiết qua đi, hắn kéo tay Nữu Nữu rồi quay đầu gọi, “Thu Qua, Thu Qua, mau đến đây”. Đô Đô nói xong liền bỏ chạy ra khỏi viện, Thu Qua vẫn nghiêm mặt đứng bên cạnh Thành Thụy, nhìn thấy Đô Đô kéo Nữu Nữu chạy ra ngoài, trong mắt hắn có chút không vui nhưng chân vẫn bước theo tiểu tử kia ra ngoài.
Hải Đường nắm tay Tiểu Tình ngồi bên cạnh tâm sự, Ngô Thiên Phàm cùng Phương Sở Đình đi vào thư phòng bàn luận chuyện nam nhân đại sự, ngoài sân vang tiếng cười đùa của đám tiểu hài tử.
“Nữu Nữu, ngươi xem ta nè!”, Đô Đô khoe với Nữu Nữu thế trung bình tấn mà mình mới học được từ Thu Qua.
Nữu Nữu sau khi xem qua liền cười nhạt, “Có gì đâu, ta cũng làm được”, nhìn thấy bộ dáng không tin của Đô Đô, nàng liền vén váy, xắn quần, mông nhỏ vểnh lên, hai đùi dang ra đứng trung bình tấn.
Mới đứng trong chốc lát, chân của Nữu Nữu đã có chút run rẩy nhưng tiểu nha đầu vẫn cắn răng kiên trì, đôi mắt to nhìn Đô Đô, tựa như Đô Đô đứng được bao lâu thì nàng cũng phải đứng bấy lâu. Đô Đô cười ha ha chỉ vào nàng, “Ngươi đứng vậy là không đúng, phải học ta, học ta!”
Nữu Nữu quật cường liếc Đô Đô, thân mình khẽ dịch chuyển, không ngờ trọng tâm vừa chuyển dời liền “bịch” một tiếng, mông nàng nện xuống đất, đổi lấy một trận cười to của Đô Đô. Nữu Nữu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nước mắt rơi lộp độp, “Đô Đô hư, ta không chơi với ngươi nữa”, nàng nói xong liền lau nước mắt đứng lên rồi chạy như bay vào chính đường.
Đô Đô không cười nữa, hắn cũng thu tư thế, miệng há hộc đứng trong sân nhìn bóng dáng của nàng, “Thu Qua, tại sao nàng không chơi với ta nữa”
Thu Qua lắc đầu không nói gì, chỉ là khóe miệng thoáng cong lên một chút.
Tối hôm đó, Nữu Nữu không thèm để ý Đô Đô, vài lần Đô Đô muốn bắt chuyện với nàng nhưng cũng bị nàng phớt lờ, Đô Đô thật mất mặt, hắn ảo não tựa vào người Hải Đường, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Nữu Nữu.