Tác giả: Lục Ngấn
Về chuyện hôn sự của Tô Tam cô nương nên giải quyết
như thế nào, Mộc Sách cũng chưa rõ. Anh chỉ thúc giục mọi người thu dọn hành lý
cần dùng khi đi xa. Sau khi đem toàn bộ căn nhà lớn gửi gắm cho mẹ con quả phụ
sống dưới chân núi thay mình chăm sóc, lập tức dẫn theo toàn gia đuổi theo
người được Tô lão gia phái đến đón trước khi lên đường vào kinh thành.
Trong toa xe nhỏ hẹp, Hoa thẩm bất mãn nhìn cặp chân
dài không biết để đâu cho hết của Hạng Nam. Nó đã chiếm hết phân nữa chỗ ngồi
rồi.
“Nhóc con, xe ngựa nhà cậu không phải rất lớn hay sao?
Vì sao cậu lại vào đây chen chúc với chúng ta?” Sáng nào cũng đến đây chiếm
chỗ, bộ chiếc xe này của bọn họ là bảo địa phong thủy gì chắc?
Hạng Nam bất đắc dĩ nhìn ra chiếc xe ngựa to đang đi
theo phía sau, chậm rãi nhớ đến hai khuôn mặt nở đầy hoa đào kia.
“… Ở đó nóng lắm, chỗ này mát hơn.” Hắn cũng có muốn
ngồi đây chen chúc với mọi người đâu, nhưng hắn có thể không biết thức thời đến
mức qua đó làm kỳ đà hay sao?
Hoa thúc và Hoa thẩm lúc này mới nhận thấy vẻ mặt rạng
rỡ của hai người phía sau. Tự đáy lòng lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng là rất nóng…” Bọn họ ba người ngồi cùng một chỗ
còn tốt hơn.
Trên một chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi thoải mái khác,
Tô Mặc chống cằm không nói, nhìn ngắm nô nhân bên cạnh đang làm việc không biết
mệt mỏi.
Mộc Sách tâm tình rất tốt, đang vấn ba ngàn sợi tóc
của cô. Ban đầu, anh vấn tóc cho cô theo kiểu thiếu phụ đã có chồng, sau đó lại
vấn thành kiểu cô nương chưa kết hôn. Xong xuôi, chăm chú ngắm nhìn cô một lúc,
lại thấy tay nghề của mình không được tốt lắm, lập tức xõa tóc ra, bắt đầu một
lần nữa thay cô thắt bím theo kiểu tóc thường ngày của cô.
“Sao tôi cứ cảm thấy… thời gian này anh cứ bám dính
lấy tôi vậy nhỉ?” Hại tay chân cô cũng không biết phải để đi đâu.
Mộc Sách tỏ vẻ đương nhiên: “Đã nói rồi mà, hai ta
chưa đủ ăn ý, phải luyện tập nhiều thêm.”
Chẳng phải đã nói sẽ định thành danh phận rồi sao, còn
luyện cái gì nữa?
“Chuyện hai ta, anh đã nói gì với Hoa thúc Hoa
thẩm rồi sao?” Trong mấy người muốn vào kinh thành, có một người cứ bình chân
như vại. Khiến cho mọi người cứ nhìn chằm chằm vào tên lưu phạm không làm việc
đàng hoàng này.
“Đâu có.” Anh tò mò cúi đầu nhìn cô, “Sao?”
Cô với tay lấy từ trong hành lý của mình một cái túi
thêu. Lại từ trong đó lấy ra một chuỗi phật châu, cẩn thận đeo vào cổ tay cho
anh.
“Hoa thẩm thay anh cầu bình an đó.” Trưởng bối trong
nhà muốn tốt cho anh thôi.
“Cho tôi sao?” Anh hơi kinh ngạc, đáy lòng lại vì vậy
mà cảm thấy ấm áp.
Cô vỗ vỗ vào giữa trán của anh, “Nô nhân ơi nô nhân,
trên đầu anh còn gánh hơn hai mươi năm tội đày nha. Tuy rằng người họ hàng xa
đã nói, người trong thiên hạ cứ tưởng rằng anh đã chết rồi, nhưng ai mà biết
được, vào kinh rồi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu? Đeo cái này có lẽ
không có tác dụng gì, nhưng ít ra cả nhà chúng ta đều sẽ an tâm hơn.”
Tâm tình của anh rất tốt, hỏi: “Lo lắng cho tôi sao?”
“Chẳng lẽ có thể yên tâm sao?” Cô liếc nhìn anh bằng
nửa con mắt, trong lòng vô cùng khó hiểu, sao anh có thể thong dong như thế
nhỉ.
“Cô nương cũng quan tâm đến nô nhân như Hoa thẩm sao?”
Tô Mặc cười cười, vươn tay không ngừng lắc lắc thân
mình anh, “Nhìn da mặt này xem, là tôi dưỡng nha. Nhìn thân thể này xem, là tôi
bồi bổ nha. Anh nói tôi có thể không quan tâm sao?”
“Cô nương có phải đã quên cái gì rồi không?” Anh miễn
cưỡng cầm tay cô, con ngươi đen bóng nhìn thẳng vào đôi mắt cô, khiến cô nhìn
lại cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô hơi hơi nghiêng mặt đi, để lộ ra hai vành tai lại
đang đỏ ửng lên.
“… Nhìn nam nhân này xem, là của tôi.” Anh cứ nhất
định phải bắt cô nói ra sao?
Mộc Sách cười nhẹ, cảm thấy mỹ mãn rồi. Anh dùng tay
xoay khuôn mặt cô lại, cúi đầu làm thân với vành tai đỏ tươi của cô. Cô sợ
ngứa, vội rụt gáy, bất đắc dĩ mới tránh thoát được bên này. Nhưng vành tai bên
kia lại không thể tránh thoát được đòn tập kích của anh, hại cô vừa nhột vừa
xấu hổ. Cả mặt đều nóng lên, màu sắc cũng không thua kém gì hai vành tai.
Lắng nghe thấy tiếng chiếc xe đằng trước dừng lại, đôi
môi Mộc Sách mãi lưu luyến bên tai cô, cuối cùng cũng phải rời khỏi. Lúc bọn họ
áp chế xe ngựa dừng lại theo sau, anh thuận tay thay cô chỉnh tề lại áo quần,
sau đó vén màn xe lên. Liền nhìn thấy Hạng Nam đã xuống xe, vừa đi tới vừa
ngoắc ngoắc anh.
Xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn lại, biệt đế (dinh
thự biệt lập) của Hạng thị mà hôm nay bọn họ
sẽ ngủ lại đã ở trước mắt. Thật không hổ là hoàng thương tài lực vô cùng hùng
hậu. Kiến trúc đường hoàng cung lệ thu hút mọi ánh nhìn. Mộc Sách lắc đầu, khó
có thể lý giải được sở thích của người nhà Hạng thị. Sau khi vươn tay mở cửa
xe, anh nghiêng thân mình vươn tay đỡ Tô Mặc xuống xe.
“Lại đây đi. Sau khi vào trong, chúng ta lại luyện tập
bài học ngày hôm nay.”
Tô Mặc nghe xong, lập tức như gặp phải đại địch, nhanh
chóng túm lấy áo xe.
“Nhất định phải luyện sao?” Vì sao mỗi ngày, sau khi
bọn họ tìm được chỗ qua đêm, cô lại phải phụ trách đi mua đặc sản thổ sản mà
Hạng Nam chỉ định? Việc này không thể đối cho người khác được sao?
“Phải.” Anh nhìn bộ dáng kháng cự của cô, không nói
hai lời đã tiến sát lại vặn mở mười ngón tay của cô ra.
“Hôm nay tôi mệt lắm…” Cô xoay người muốn chui lại vào
trong xe.
“Không được, dù sao thì cũng không thể làm như vậy.”
Mộc Sách nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy thắt lưng cô, vừa nói vừa lôi cô
xuống xe, “Huống hồ, cô đã tiến bộ hơn rồi. Cho nên trước khi vào đến Vân Kinh,
phải tiếp tục luyện tập thêm.” So sánh với kết cục lần trước, lúc cô vào Phái
Thành bị phát bệnh, cho đến bây giờ khi bọn họ đi mua đồ, cô đã không còn thở
hổn hển hay tối sầm mặt mày nữa. Điều này đã cho thấy, kiên trì bền bỉ là việc
làm tốt nhất.
Đối với cảnh tượng ngày nào cũng thấy hai người bọn họ
lôi lôi kéo kéo, nhăn nhăn nhở nhở, Hạng Nam sớm đã hình thành thói quen rồi.
Hắn dùng mười phần nhẫn nại đứng chờ bên xe, đợi Mộc
Sách lôi được Tô Mặc lại đây. Sau đó mới tiến lại gần cô dâng lên danh sách các
đặc sản cần mua.
“Đây này, đây là phần của hôm nay, vẫn như cũ, không
hứa lậu nha.” Thái gia gia nhà hắn yêu nhất là ăn các món đặc sản ăn vặt của
các nơi. Bởi vậy, trước khi hắn phải về nhà lĩnh phạt, hắn muốn chuẩn bị tốt
mấy món cống phẩm mang về nịnh nọt.
Nhìn xa xa, đám đông nghìn nghịt người không biết từ
đâu ra, đang chen chúc nhau thành dòng, Tô Mặc nhất thời tim đập nhanh hơn
không ít. Cái cảm giác không thoải mái, hít thở không thông lại tìm đến quấn
lấy cô.
Một tay cô ấn ngực, tận lực trấn định lại tâm thần.
Vừa âm thầm tự nói với chính mình, thọt một chân cũng không phải là chuyện gì
đáng ngạc nhiên. Đó chỉ có một điểm bất đồng nho nhỏ mà thôi. Trong thành còn
có rất nhiều người đặc biệt hơn cô, cũng không phải chỉ có một mình cô…
Cô khẩn trương dặn dò Mộc Sách, “Anh đừng đi xa quá
nha.”
“Tôi sẽ luôn theo sát phía sau Tam cô nương mà.” Anh
nhẹ nhàng vuốt cằm, cũng giống hệt như những lần trước, đi phía sau cách cô vài
bước.
“Thật sự không được đi xa nha.” Cô đi phía trước, mới
được vài bước đã lo lắng quay đầu lại nhìn anh.
“Thật mà, không đi đâu, tôi ở ngay đây thôi.”
Sau khi có được một lời cam đoan của anh, Tô Mặc nắm
chặt bàn tay, mở rộng bước chân đi đến đám đông. Từng bước một, bước đến con
đường cái, chỗ có đám người đông nhất. Cô tận lực duy trì thần sắc tự nhiên,
bắt đầu tìm kiếm mấy tiểu điếm bày bán sản phẩm, cũng không biết đang ở đâu
trong mấy con ngõ nhỏ.
Cô đi lòng vòng hai ba lần trên đường phố chật chội,
sau đó đi đến con đường nhỏ ít người hơn một chút. Không có nhiều người che khuất,
những người đang đi trên đường bắt đầu chú ý đến cái chân phải của cô.
Đến khi càng ngày càng có nhiều người nhìn về phía mình, cô nhịn không được
xoay người bỏ về, chạy thẳng đến trốn đằng sau Mộc Sách, túm nhanh lấy áo anh
rồi nhỏ giọng tụng niệm.
“Trong nhà ngoài ngõ giết người phóng hỏa…”
Anh nhịn không được phải phì cười, từ từ lôi cô từ sau
lưng đi ra, “Không được, đã nói không được tránh né rồi mà…”
“Tôi…”
“Lại quên rồi sao? Tất cả bọn họ đều chỉ là cái gì
được nhổ lên từ vườn rau của cô?” Mộc Sách nâng mặt cô lên, ôn tồn hỏi.
Cô cau mày, thấp giọng lẩm bẩm, “Củ cải.”
“Cho nên cho dù bọn họ có nhìn chân cô thì có làm sao
nào? Ánh mắt bọn họ dù có quái lạ thì có làm sao? Cô thật sự không cần phải để
ý đến cái nhìn của củ cải.” Anh nói xong, lập tức lại đè mạnh hai vai cô,
chuyển thân mình cô xoay lại, không ngừng cố gắng đẩy cô đi về phía trước.
Tô Mặc đứng bất động tại chỗ, do dự nhìn anh trong
chốc lát. Trên đường thổi qua một trận gió tây táp lạnh, cô không khỏi run rẩy.
“Cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội hay bị kích động
trước mặt người khác mà thôi.” Mộc Sách đi lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang
lạnh như băng của cô, kiên nhẫn thay cô xoa xoa ủ ấm. “Không cần phải khiến bản
thân có chỗ nào sai trái. Những người kia cũng không phải do cô tạo nên. Cô
không nên vì những người không rõ lý lẽ này mà cảm thấy thương tâm sợ hãi, biết
không?”
Trái tim đập dồn trong lồng ngực, đến khi cô nhìn
thẳng vào đôi mắt bình tĩnh như nước của Mộc Sách, dường như trấn định, dần dần
dịu hẳn.
Cô nghiêng mặt nhìn xem. Quả nhiên, cách đó không xa,
Hoa thúc và Hoa thẩm lại vụng trộm đi theo phía sau. Trên khuôn mặt hai người
đều mang theo ý cười cổ vũ.
Cô hít vào một hơi thật sâu, “Tôi đi thử lại xem sao.”
“Ừm.”
Chiếu theo địa chỉ và tên quán Hạng Nam đưa cho, Tô
Mặc đã tỉnh táo hơn một chút, kéo một người lại hỏi thăm, lại tiếp tục đi xuyên
qua mấy con đường lớn và ngõ nhỏ.
Rốt cuộc thì cô cũng đã mua được tất cả những món đặc
sản được chỉ định. Hai tay mang theo bao lớn bao nhỏ tính đi trở về chỗ cũ. Lúc
quay người lại, lập tức đón nhận những ánh mắt từ mọi nơi nhắm đến. Khi đó mới
phát hiện, mình bây giờ bắt mắt đến mức nào.
“Cô nương?” Mộc Sách thấy cô đứng bất động thật lâu,
lo lắng đi tới giữ lấy thân mình cô, hỏi.
Giọng nói của cô hơi run run, “Bọn họ cứ nhìn tôi…”
“Vậy thì cười với bọn họ đi, ai nhìn cô, cô cứ cười
với họ là được.” Mộc Sách nghĩ nghĩ, vẫn không định vươn tay trợ giúp.
“Cười?”
“Ừm, mỉm cười càng ngọt ngào càng tốt.” Về điểm này,
anh rất tin chắc. Bởi vì anh cũng từng bị nụ cười của cô câu dẫn, thiếu chút
nữa đã không thể gọi được hồn quay trở về.
Tô Mặc bán tín bán nghi quay đầu đi, kiên trì từ từ
mỉm cười với những người qua đường đang trắng trợn đánh giá cô. Sau khi bọn họ
ngẩn người, cô thử thả lỏng cơ bắp toàn thân vốn đang căng cứng, thành tâm
thành ý hướng về phía mọi người, nở một nụ cười quyến rũ ngọt ngào mà cô vẫn
thường xuyên cười khi còn trên đỉnh núi Đào Hoa.
Thời gian trôi qua, những hồi báo cô nhận được, không
còn là những ánh mắt khinh mạn hèn mọn, cũng không phải có thể thấy được sự
đồng tình ngẫu nhiên, nhưng bọn họ lại mỉm cười với cô?
Giờ phút này, ý cười hơi vẻ xấu hổ trên mặt những
người qua đường, ở trong mắt cô mà nói, tựa như một đám mây dầy đặc vào buổi
cuối thu ở phía chân trời. Từng nụ cười ngượng ngùng, tựa như phân ưu, chẳng những
trân quý mà còn tỏa sáng như ánh mặt trời, lập tức xua tan mọi rét lạnh vốn
đang ngự trị trong cô.
“Ta thấy thanh sơn quyến rũ bao nhiêu, thì thanh sơn
cũng sẽ thấy ta quyến rũ bấy nhiêu. Tam cô nương có hiểu được không?” Mộc Sách
vừa nói, vừa lấy đi trong tay cô một nửa bao đồ, mỉm cười với cô, ý bảo cô tiếp
tục đi trước.
Tô Mặc ấn nỗi lòng đang tràn ngập mãnh liệt xuống
dưới, không cho nó hiển hiện ra mặt như sương sớm trên núi. Cô quay về phía anh
gật đầu thật mạnh, lại mở rộng bước chân.
Khi hai người bọn họ trở
lại biệt đế, trời đã dần dần trở tối. Sau khi Hạng Nam tiếp nhận một đống lớn
đặc sản, thật cẩn thận quan sát thần sắc của Tô Mặc.
“Sao rồi?” Hình như mặt
mày cũng không trắng bệch như hôm qua nữa. Xem ra lại có tiến bộ
rồi.
Cô khẽ nhếch khóe môi,
“Tôi rất tốt.”
“Không đập mạnh?” Hoa
thúc lo lắng kéo một tay của cô lại, bắt đầu cẩn thận chẩn mạch cho cô.
“Thật sự không có đập
mạnh đâu. Lúc này, hai mắt tôi không có tối sầm, cũng không lên cơn suyễn.” Nỗi
sợ hãi trong lòng cô đã kết thúc. Có được ngày này cô biết, là do chính mình đã
vượt qua được.
Hoa thẩm nhịn không được,
lau nước mắt, “Cô nương đã làm được rồi…”
“Vậy thì dùng bữa thôi.
Biểu cữu công, các người đi rửa mặt chải đầu một chút trước đã.” Trong bụng đã
sớm đói đến mức kêu réo rồi, Hạng Nam dẫn bọn họ đi vào biệt đế.
Mộc Sách đã sớm nhận ra
cô không quen chỗ. Sau khi vào biệt đế nhận phòng cho cô, anh vẫn đứng lì ở
trong phòng chưa chịu rời đi.
“Nương tử ơi nương tử.”
Anh quay mặt về phía cô, thấp giọng gọi.
“Ửm?”
Hai cánh tay dài của anh
mở rộng, ôm cô vào lòng, “Đừng nhịn nữa, đã có ta ở đây rồi, nàng muốn làm cái
gì cũng được.”
Tô Mặc ngẩn ra, rồi sau
đó không chút do dự nhào ngay vào lòng anh. Khi cảm giác được nhiệt độ cơ thể
anh ấp nóng hai gò má, hốc mắt cô cũng đồng thời trở nên ấm áp.
Nước mắt không hề câu nệ
tuôn rơi, lập tức thấm ướt vạt áo trước ngực anh.
Cô vẫn một mực nhẫn nại
suốt trên đường đi, nhịn không được nhớ lại, bắt đầu từ nhỏ đến nay đã có đủ
loại cảm xúc: nào là oán thù, ủy khuất, không cam lòng, phẫn nộ… từng cắn răng
chịu đựng, cho đến hôm nay đã chứng kiến tất cả… Đột nhiên trong một lúc, cô
cảm thấy bức tường dày trong lòng cô đã sụp đổ một góc. Đơn giản là từ lúc trên
đường trở về, những người qua đường đã nhìn cô với một nụ cười quá mức hiền
lành.
Nước mắt không thể khống
chế, dù lau cũng lau không hết, hứng cũng hứng không xong. Trầm thương, giống
như, cũng theo nước mắt của cô, lặng lẽ chảy ra hết…
Cũng không biết đến tột
cùng là cô đã khóc mất bao lâu. Đợi đến khi Tô Mặc phục hồi lại tinh thần thì
sắc trời cũng đã tối đen. Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân đến rồi lại đi,
nhưng cũng không có ai dừng lại gõ cửa quấy rầy.
Cô lau sạch nước mắt, sau
khi ổn định lại tinh thần mới ngửa đầu nhìn lên Mộc Sách nãy giờ vẫn một mực
yên lặng.
“Nô nhân ơi nô nhân.”
“Ửm?” Anh dùng tay nhè
nhẹ vỗ về hai hốc mắt đã sưng đỏ của cô.
“Bổn cô nương muốn về
nhà.” Cô rất muốn cứ như vậy mà ở trong lòng anh, một bước cũng không cần động.
Cô tuyệt đối không muốn đến Vân Kinh, không muốn đối mặt với những người và
những sự việc phiền toái này nữa.
“Đợi làm xong mọi chuyện
thỏa đáng đã, chúng ta sẽ trở về nhà.”
“Anh nghĩ sao về chuyện
cha tôi muốn tôi lập gia đình.” Cô hơi bất an nhíu mi, cũng không biết đến tột
cùng thì anh có tính toán gì không.
“Yên tâm đi.” Mộc Sách tự
tin mười phần, ôm cô càng chặt, “Bồn hoa của cô sẽ không bỏ trốn đâu.”
Còn cô thì lại rất muốn,
rất muốn chạy.
———- *** ———-
Ngày đó, vừa đến Tô phủ ở
Vân Kinh, mới xuống xe ngựa, Tô Mặc đã bị người ta đưa đến chính sảnh. Cô nhìn
quanh bốn phía liền thấy nhóm nô nhân của Tô phủ đang đứng một bên vây xem. Cô
lập tức nhận ra không ít gương mặt quen thuộc. Những gương mặt này từng gây cho
cô ấn tượng mười phần khắc sâu.
Đứng ở trong sảnh, lắng
nghe những tiếng nói nho nhỏ ùn ùn kéo đến, Tô Mặc đơn giản chỉ nhắm mắt hồi
tưởng lại khuôn mặt của Mộc Sách, vừa thấp giọng lẩm nhẩm: “Củ cải, củ cải, củ
cải…”
Hoa thẩm đứng bên cạnh cô
nhịn không được vội hỏi: “Cô nương, cô đang nói gì vậy?”
“Không có gì, tôi đang
niệm chú thôi.” Nô nhân nhà cô đã nói, đây là câu niệm chú của Mộc thị, cam
đoan hữu dụng.
Đợi một lúc lâu, gia chủ
gia mẫu của Tô phủ cuối cùng cũng xuất hiện.
Tô Mặc mở mắt ra, lại
nhìn thấy khuôn mặt ngồi trên ghế chủ vị kia. Nhưng nằm ngoài ý muốn của mình,
cô lại phát hiện bản thân trong giờ phút này không buồn cũng không vui.
Hồi tưởng lại ngọn nguồn
trí nhớ. Trong khoảng thời gian như một con sông dài kia, Tô Mặc đối với Tô phu
nhân trước mắt, kỳ thật cũng không có gì là hận. Tuy nói chân của cô là vì Tô
phu nhân mà bị phế, điều này là đúng, nhưng nói cho đến cùng thì Tô phu nhân
còn hận mẹ cô thân là tình nhân ngoài giá thú hơn nữa. Làm con gái, cô không có
chỗ lẩn trốn, cũng chỉ có thể thay mẫu thân chịu vài phần hận ý này.
Bởi vậy, cô xem cái chân
tật nguyền của mình như một sự đền bù. Mỗi khi trong lòng cảm thấy khổ sở, cô
sẽ nói với chính mình: như vậy cũng tốt, ít nhất thì mẹ làm thì con chịu, hai
bên xem như không ai thiếu nợ gì ai.
Trong Tô phủ, tuy nói cha
cô đúng là vẫn nhận cô, ngoài mặt cũng cho cô một danh phận là Tô Tam cô nương.
Nhưng bên trong, từ nhỏ cô đã phải lớn lên cùng đám hạ nhân. Mọi chi phí ăn mặc
ở hay đi lại cũng đều giống với hạ nhân. Chỉ có một điểm duy nhất không giống,
là cô mang họ Tô mà thôi.
Lâu dài cho tới nay,
trong mắt của vợ chồng Tô thị, sự tồn tại của cô cũng chỉ như một hạ nhân. Nếu
Tô nhị nương không đưa cô đến ở trên Đào Hoa sơn thì có lẽ cả đời này cô vẫn sẽ
ở mãi trong phòng bếp của Tô phủ làm một nữ đầu bếp, hoặc là bị sung quân đến
hiệu thuốc bắc của gia đình làm một nhân viên bốc thuốc tạm thời.
Nếu bọn họ lại lôi cô trở
về đối đãi như hạ nhân, thì cô cũng sẽ coi họ như ông chủ bà chủ đang
thuê sức lao động của mình mà thôi. Cũng không hiểu tại sao, khi cô suy nghĩ
được như vậy, trọng trách kia vốn vẫn trầm nặng trong lòng cô, giống như đã
được giải thoát khỏi sự giam cầm bấy lâu. Ngược lại, làm cho cô cảm thấy thoải
mái hơn rất nhiều.
Sau khi Mộc Sách ra khỏi
nhà lao rồi chết đi sống lại, còn có thể đem chuyện cũ từ lớn hóa nhỏ, vậy thì
tại sao cô lại không thể? Lại nói, dù thế nào thì chuyện trước mắt đều đã là ân
oán của thế hệ trước rồi, không có quan hệ gì đến cô nữa. Vì sao cô lại không
thể nhẹ nhàng mà buông nó xuống, vì sao cứ mãi đi tới đi lui trong cái vòng
tròn luẩn quẩn ấy? Cô thật sự không muốn sẽ cùng bọn họ, cũng không muốn đem
chuyện cũ năm xưa và chuyện hôm nay trộn lẫn vào nhau.
Một tiếng trống cảnh tỉnh
làm tinh thần thêm hăng hái.
Sau khi nói với cô về
chuyện kết thân với hạ nhân của phủ Cửu Vương gia, Tô phu nhân ngồi trên ghế
chủ vị, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, hơi khó hiểu nhìn Tô Mặc đang đứng trong
sảnh.
Hôm nay vừa thấy Tô Mặc
đã thấy không còn giống như lúc trước nữa. Cô không còn cứ thấy bóng người là
kinh hãi trốn trốn tránh tránh như thỏ con nữa, mà ngược lại, lúc này, cô giống
như một thân cây mới sinh, nhỏ nhắn đứng thẳng tắp.
Ban đầu, cô còn có thể
đưa mắt nhìn người ta, trên mặt lộ ra vẻ kính cẩn. Nhưng cũng không được bao
lâu, cô bắt đầu thất thần thật rõ. Sau thoáng thất thần, cô lại tiếp tục đảo
rời hai mắt, nhìn trái xem phải. Cuối cùng, cô đơn giản chỉ nhìn lên xà ngang
trên đỉnh đầu mà ngẩn người. Bộ dáng không thể nề hà, giống như không cẩn thận
đi nhầm vào chỗ nào rồi vậy.
Tô phu nhân nhịn không
được nữa, lên tiếng hỏi cô, lúc này hồn đã không biết bơi đến chỗ nào rồi.
“Ta nói, đến tột cùng thì
ngươi có nghe thấy không vậy?”
“Nghe được.” Tô Mặc từ
trong những suy nghĩ khôn cùng, miễn cưỡng hoàn hồn. Sau khi trấn định ánh mắt,
mới nhìn qua vị này, từng là người có nhiều khúc mắc với cô nhất.
Tô phu nhân vung tay lên,
“Vậy ngươi cứ chờ lấy chồng đi. Bên phía Vương phủ mấy ngày trước đã phái người
đến dâng sính lễ rồi.”
“Ta không lấy chồng.” Cô
đứng thẳng thân mình, thản nhiên mà nói. Sau đó bỗng nhiên cảm thấy những
chuyện trong dĩ vãng đã từng làm cho cô cảm thấy khó mà chịu nổi, kỳ thật căn
bản là không cần tồn tại.
Nếu thân tình không thể
cưỡng cầu được thì cô cứ xem như bản thân chỉ là hạ nhân đi. Ở Tô phủ làm hạ
nhân nhiều năm như vậy rồi, cô cũng chưa từng lĩnh được tiền tiêu vặt hàng
tháng gì cả. Nay cô cũng đã nhận ra, cô quyết định lập tức khai trừ bà chủ xem
cô không vừa mắt này, mang theo một nhà già trẻ đi tự lập vậy.
Chưa từng nghĩ đến người
có cá tính dịu ngoan như cô lại có lúc phản kháng, Tô phu nhân không thể tin
nổi, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta không phải là đồ vật,
không bán cũng không gả.” Tô Mặc mỉm cười nhìn thần sắc kinh ngạc của bà.
“Ngươi…”
Cô thong dong nói tiếp:
“Hôn sự này ta sẽ không theo. Nếu phu nhân chê ta thật chướng mắt, vậy thì cứ
trục xuất ta ra khỏi Tô phủ, từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ đi. Chứ chuyện
lấy chồng làm thiếp này, thật sự không có khả năng.”
“Phu nhân!” Trước khi cơn
phẫn nộ của Tô phu nhân kịp phát tác, Hoa thẩm đã vội vã giành mở miệng trước.
“Tiểu thư vượt đường xa bôn ba đến đây cũng quá mệt mỏi rồi. Theo tôi thấy, hôm
nay cứ dừng ở đây trước đi.”
Tô phu nhân vẫn cứ trợn
mắt nhìn bộ dáng hạ quyết tâm của Tô Mặc trừng trừng. Trong lòng tràn đầy phẫn
uất, bà nâng ngón tay chỉ vào hạ nhân bên cạnh.
“Đem nó nhốt vào căn
phòng nhỏ trong hậu viện. Cho đến khi nào nó thay đổi tâm ý mới được thả nó
ra!”
Kết cục này cũng không
nằm ngoài dự liệu của Tô Mặc. Bởi vậy, khi cô bị người ta lôi đến một căn phòng
nhỏ trong hậu viện, nhìn quanh gian phòng chỉ nhỏ như cái chuồng chim câu, cô
ngược lại còn cảm thấy tinh thần thư thả. Ít nhất thì cô cũng không cần tiếp
tục chung đụng với người bên ngoài nữa, lại bắt đầu niệm câu thần chú của Mộc
thị.
Khi cô thắp sáng những
ngọn nến trong phòng, một giọng nam trầm nhu hòa đột nhiên vang lên phía sau
cô.
“Cô nương quả thật đã cự
tuyệt hôn sự rồi sao?”
Cô nghiêng mặt lại, vô
tội nhìn hình ảnh nô nhân, người mà cô đã không gặp kể từ khi vào kinh, đến lúc
này mới vụng trộm lẻn vào trong phủ hội hợp với cô.
“Cự tuyệt rồi, nên mới bị
nhốt vào đây.” Cô hoài nghi hỏi anh, đang làm người xấu ép sát vào cô, “Anh nói
kế hoạch này của anh có thể thành công không?”
Thân là chủ mưu, anh vỗ
vỗ khuôn mặt cô, “Phải có kiên nhẫn.”
Trong không khí tràn ngập
hương thơm mê người của thức ăn được nướng chín. Tô Mặc thấy anh đi đến bên cửa
sổ, lấy một cái làn nhỏ. Sau đó đặt cái làn lên bàn rồi mở ra. Bên trong có một
con vịt nướng thơm lừng, còn có mấy đĩa dưa cải không biết tên.
“Đây là cái gì?” Cô cả
đêm chưa hề dùng bữa, đang rất đói bụng, lập tức mặt mày hớn hở ngồi xuống bên
cạnh bàn.
Anh vội vàng thay cô chia
thức ăn, “Mua được trên đường phố, nếm thử món ăn quê nhà của nô nhân đi.”
“Không có ai nhận ra anh
chứ?” Anh dám ngang nhiên đi lung tung ngoài đường sao?
“Không. Sau khi vào kinh,
tôi có tân trang một chút trên mặt.” Mọi người rất ỷ lại vào trí nhớ. Ở trên
mặt, anh gắn thêm một bộ râu lùm xùm, lại mặc phục sức quần đen áo đen của hạ
nhân thuần túy. Dù là ai thì cũng không thể liên tưởng đến Nhị thiếu gia nhà họ
Mộc trước kia vô cùng ngăn nắp lượng lệ. Ngay cả khi anh đứng xếp hàng cùng bọn
họ để chờ mua vịt nướng.
Giờ phút này, ăn vào
trong miệng, nó lại có tư vị tựa như nỗi nhớ quê hương?
Tô Mặc không nói, nhìn
kiểu cách ăn uống nhã nhặn của anh. Cô không biết sau khi anh trở về Vân Kinh,
tâm tình có biến hóa gì, hoặc là ở trong thành có gặp phải người nào hay không.
Tuy nói nhìn qua, anh vẫn như trước kia, khuôn mặt vẫn luôn bình lặng không gió
không mưa. Nhưng cô vẫn cứ có cảm giác, trên người anh, hình như có điều gì đó
đang lặng lẽ thay đổi.
Im lặng dùng xong bữa
tối, trong lúc Mộc Sách chuẩn bị pha trà, cô nhịn không được muốn tìm đề tài
nói chuyện để phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.
“Nghe người họ hàng xa
nói, năm anh hai mươi tuổi, anh ở kinh thành phong quang vô hạn?” Hạng Nam nói,
anh là người đầu tiên từ thời khai quốc cho đến nay liên tiếp giành được các
chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, lại còn trẻ như vậy. Lúc ấy, ngay
cả Thái hậu cũng muốn gả công chúa cho anh.
Anh không đồng ý, “Chỉ là
một cuộc thi đình mà thôi.”
“Nghe nói sau khi Bệ hạ
trông thấy anh trong cuộc thi đình ấy, đã rất tán thưởng.”
“Nhưng ngày đó ta lại
thấy khuôn mặt Bệ hạ không vừa mắt chút nào.” Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy, trực
giác của anh cũng thật chuẩn xác.
Cô sửng sốt, “A?”
“Ngay cả ông trời cũng
không muốn ta bán mạng cho hắn.” Mộc Sách cười cười, lấy khăn tay trong người
ra, đi đến bên bồn nước nhúng ướt rồi bắt đầu giúp cô lau mấy đầu ngón tay đã
dính đầy mỡ.
“Vậy rồi làm sao?”
“Sau cuộc thi đình ngày
đó không lâu, ta lấy cớ để tang mẫu thân, phải giữ đạo hiếu ba năm. Theo như
ban đầu thì sau khi thời kỳ thủ hiếu trôi qua, ta sẽ lãnh chỉ vào triều nhậm
chức.”
Cô đảo mắt suy nghĩ,
“Nhưng sau đó thì cha anh đã làm ra chuyện đó?”
“Đúng vậy. Vào năm cuối
cùng của thời kỳ thủ hiếu, Mộc gia chúng ta rước lấy đại họa. Ta cũng bị nhốt
vào lao ngục tăm tối, cuối cùng, còn bị đoạt công danh. Cô nói xem, đây không
phải là ý trời sao?” Anh nắm mười ngón tay lại, chậm rãi nói.
“Anh không thèm để ý sao?
Công danh vất vả lắm mới có được lại chỉ trong tức khắc như nước chảy về biển
đông.” Dù nói thế nào thì cũng đã gian khổ học tập mất mấy năm.
“Công danh lợi lộc sớm
muộn gì cũng là tro bụi, đâu cần phải để ý? Mộc gia chúng ta không phải là ví
dụ tốt nhất rồi đó sao?” Trên đời có thanh xuân thì có lão hóa. Đương nhiên
cũng không có vinh hoa phú quý vĩnh viễn được. Càng không thể có cái gì là bất
biến.
Vì vẻ mặt của anh bình
thản quá mức, thậm chí có thể nói là bất cần, Tô Mặc không khỏi càng cảm thấy
khả nghi. Càng nghĩ càng cảm thấy, những suy nghĩ của anh thật sự có thể nói là
có chút thoát khỏi quỹ đạo thông thường.
“Chẳng lẽ nói… Anh kỳ
thật cũng không muốn làm quan?” Không phải là anh muốn đi khảo sát năng lực của
bản thân đấy chứ?
Anh giảo hoạt nháy mắt
với cô mấy cái, “Nương tử ơi nương tử, nàng biết mà.”
Nhưng thật sự lại là như
vậy…
“Vì sao?” Một tay cô vỗ
trán, cảm thấy có chút hoảng hốt.
“Người ta không chấp nhận
những gì ta có thể làm.” Mộc Sách ngả người ra sau dựa lưng vào ghế, chậm rãi
nói, “Nói như vậy đi. Nếu làm thanh quan, đối với lương tâm vốn là không thành,
làm sao mà thanh? Làm tham quan đi, dân chúng lại không xin lỗi ta, có lý nào
ta lại phải đi xin lỗi bọn họ? Nhưng trong triều đình, không phải hắc thì chính
là bạch. Một khi đã nhập vào quan trường, dù thế nào cũng phải chọn lựa một phe
thôi.”
“Không muốn làm quan văn,
anh cũng có thể làm võ tướng mà? Chỉ cần dựa vào thâm thế của gia đình anh,
cùng một thân công phu của anh, thì sao phải sầu lo không thể rạng danh nơi
biên thùy, vì nước thành lập công lao sự nghiệp?” Cô vẫn cứ cảm thấy anh vẫn
nên có lựa chọn.
Vẻ mặt anh làm như đang
muốn nói ‘xin hãy buông tha cho kẻ bất tài’. Anh nói: “Sau đó thì sẽ bị phái
đến đóng quân trường kỳ tại một địa phương nào đó mà ngay cả chim cũng không
thèm đẻ trứng. Không phải quanh năm suốt tháng nhìn tái ngoại cuồn cuộn cát
vàng thì cũng chính là cùng đàn oán nam nhung mã, cả đời rời xa nơi chôn nhau
cắt rốn?”
Như vậy thì buồn biết bao,
nhàm chán biết bao! Tô Mặc chỉ ngẫm lại mà đã cảm thấy, phải sống những ngày
tháng như vậy so với việc ngồi tù, kỳ thật cũng chẳng khác gì mấy. Cũng không
thể lấy làm lạ vì sao cha anh của anh chịu đựng cuộc sống như vậy không được
bao lâu, cuối cùng cũng giữ không được tấm lòng đã sớm hoang vu rồi.
“Nói thật, ta vừa không
muốn trung quân, cũng không quá mức ái quốc, càng không có lòng dạ nào cần
chính yêu dân. Cô nói xem, ta làm quan như thế nào đây?” Cũng là vô tâm, cũng
là vô ý, vậy thì anh cũng sẽ không cô phụ người trong thiên hạ.
Cô nhợt nhạt cười, “Làm
nô nhân có tiền đồ hơn sao?”
“Còn không phải như vậy
sao?” Vẻ mặt anh thật sự rất tự đắc.
“Một chút tiền đồ ấy là
đủ rồi ư?”
Anh vươn cánh tay ra tìm
tòi, đem cô ủ vào trong lòng, thỏa mãn hít hà hương thơm tỏa ra từ trên người
cô.
“Chỉ cần có thể làm cho
cả nhà có được cuộc sống tốt đẹp. Ngày tháng trôi qua tựa như uống nước quả
ngọt. Với tôi mà nói, đã đủ tiền đồ rồi.” Ai nói trong lòng mỗi người đều phải
có ước muốn rất to lớn chứ? Giấc mơ của anh cũng chỉ đơn giản nhỏ bé như vậy mà
thôi.
Lúc Tô Mặc bị môi hôn của
anh bắt đầu dán lên vành tai, dần dần chuyển sang cắn cắn, cô nhịn không được
lui mày, sợ ngứa mà né tránh.
Mộc Sách chuyển hướng mục
tiêu, cẩn thận nhắm đến cần cổ của cô. Bàn tay rộng lớn nâng sau lưng cô, đôi
môi nhẹ nhàng từ phía trên mơn man xuống dưới. Tiếp theo một lát, anh nghiêng
đầu, ngón tay thân thiết vén áo cô lên, đôi môi chậm rãi rê đến sau gáy. Xúc
cảm ấm áp lướt qua cần cổ cô, đốt cháy một mảnh khiến người ta run rẩy nóng rực.
Cô mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía anh. Bỗng dưng phát hiện trong ánh mắt
anh chất chứa nhiệt tình, cô hơi hơi giật mình. Trong hơi thở giao hòa, anh
chân thành mỉm cười với cô, cúi đầu vừa hôn vừa khắc lên giữa vầng trán trơn
bóng của cô.
“Hai ngày nay… Đến tột
cùng thì anh đang làm những gì?” Cô hơi khàn khàn hỏi, cũng không biết anh
không nói tiếng nào đã chạy đi đâu.
“Trong lúc vội vàng chuẩn
bị giải quyết việc Tô lão gia gả con gái, việc nhà đau đầu của thằng nhóc, cùng
với hai việc nhỏ nhặt trong sư môn.” Anh kéo cô ngồi lên trên đùi mình, còn thu
đôi tay ôm chặt cô vào trong ngực.
“Có thể nắm chắc không?”
“Nô nhân cam chắc.”
Cô nhịn không được nở nụ
cười, cảm giác thật sự an tâm mà dựa sâu vào người anh, nhìn ngắm mười ngón tay
thon dài của anh trong vô ý thức.
Anh thấp giọng hỏi bên
tai cô: “Nương tử ơi nương tử, nàng có oán Tô đại phu nhân hay không?”
“Không oán.”
“Cũng không sợ bà ta
sao?”
“Có nô nhân ở đây, sợ chi
củ cải.”
Cô vươn năm ngón tay,
cùng anh đan xiết tay nhau.
Anh ở trên đỉnh đầu của
cô tiếp tục ấn hạ những nụ hôn, “Nàng nhớ rõ thì tốt rồi.”
———- *** ———-
Nghe Hoa thẩm nói, tác
phong làm việc của Tô nhị nương thường làm đau đầu Tô quý phủ. Sau khi nhận
được tin tức cô sắp lập gia đình, lại theo gia phu giết qua đến đây.
Vừa nhận được tin tức
liền đặc biệt đuổi theo cô đến phủ. Nghe nói đã ở lì trong Tô phủ ba ngày. Mà
ba ngày này, đủ khiến cho Tô lão gia cùng Tô phu nhân tức tối đến mức mi tâm
đánh lên mười hàng chữ ‘bế tắc’, hận không thể xem như chưa từng sinh ra đứa
con gái vừa tham tài vừa sĩ diện như thế này.
Ngày đó, sau khi nhận
được mật báo của Hoa thúc, Tô nhị nương cố ý tránh được ánh mắt của mọi người,
lén lút từ bên ngoài tiến vào Tô phủ rồi lại đi thẳng đến hậu viện. Mới ngồi
xuống chưa được bao lâu, lập tức đã mang đến cho Tô Mặc thông tin mới nhất về
chuyện hứa hôn. “Hôn sự tạm thời gác lại?”
Tô Mặc khó lòng tin nổi,
hỏi: “Chị đã làm gì?” Mấy ngày trước, không phải Tô phu nhân còn sai người đến
nhắn lại. Nói lúc này Tô phủ đã hạ quyết tâm, không thể không gả cô đi sao?
“Ta chỉ làm một chuyện.”
Tô nhị nương thần sắc thản nhiên tự đắc, uống một ngụm trà hương trong tay.
“Chuyện gì?”
“Khóc,”
“A?” Đơn giản vậy thôi
sao?
“Gặp mặt khóc, vấn an
cũng khóc, uống trà chiều khóc, ăn một bữa cơm lại khóc. Ngày cũng khóc, đêm
cũng khóc. Cứ nhắc đến hôn sự đó của em thì càng khóc như sắp chết đến nơi.”
Chỉ cần dùng sở trường, mục tiêu của nàng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
“…” Cô sai rồi, việc này
cũng không đơn giản. Phải có năng khiếu trời cho mới thành công được.
Tô nhị nương mặt mày hớn
hở, lúc uống trà do chính tay muội tử nhà nàng đích thân vì nàng mà pha, tận
đáy lòng kỳ thật chính là vô cùng cảm động, khó có thể nói được bằng lời!
Hơn hai mươi năm qua,
nàng rốt cuộc đã có cơ hội tiếp nhận tình cảm tỷ muội hòa thuận vui vẻ. Thật
không uổng công nàng đã không tiếc vốn gốc, đưa tiểu muội lên dưỡng trên núi
Đào Hoa mấy năm. Nhìn một cái, tiểu muội bây giờ đã không còn giống chút nào
của ngày trước. Không những không còn sợ nàng, mà còn chủ động thân cận với
nàng nữa.
Tô Mặc hoài nghi nhìn
nàng, hai mắt hoàn toàn không đỏ, cũng không thũng sâu, “Khóc như vậy… cũng
được sao?”
“Cha mẹ đã quyết tâm phải
gả em đi, cho nên làm một bộ cứng rắn. Nhưng không sao cả, tướng công nhà ta
chịu thua ta là được rồi.”
Đối tượng mà nàng khóc
lóc cho xem, không phải là cha mẹ nàng, mà là người đi chung với nàng, thiếu
gia Mộ gia.
“Tỷ phu hắn…”
“Tất nhiên là thật sự đau
lòng rồi.” Nàng đắc ý dào dạt nháy mắt, “Đừng quên, bây giờ ở Vân Kinh, người
một tay cáng đáng lo liệu cửa hàng Mộ gia chính là tỷ tỷ nhà em đó. Tỷ phu của
em nửa điểm kinh doanh cũng không biết gì hết, có thể không nghe theo ta hay
sao? Mà bố chồng nhà ta nếu không vì nể mặt cô con dâu đang nắm trong tay quyền
to này thì làm sao lại phái rất nhiều thuyết khách đến quý phủ Cửu Vương gia
khuyên hãy hoãn hôn sự này đi?”
“…” Thì ra là hiệp Thiên
tử lấy làm chư hầu a.
Tô Nhị nương tranh công
tiến sát lên, “Bội phục tỷ tỷ của em chưa?”
“Vậy còn không phải là Tô
nhị nương trong phủ Mộ gia một tay che trời rồi sao?” Tô Mặc sùng kính nhìn
nàng, đôi mắt sáng lóe tinh quang.
Trong lòng tràn ngập cảm
khoái hư vinh, lập tức bù đắp công lao của Tô nhị nương mấy ngày trước lãng phí
biết bao nhiêu nước mắt. Nàng ha ha cười. Đôi mắt thoáng chốc nhìn thấy vẻ tươi
cười của Tô Mặc, cảm động vô cùng. Cuối cùng cũng có thể thấy được Tô Mặc ở
trước mặt nàng vui vẻ tươi cười hiếm khó như vậy. Không khỏi nghĩ ngợi trong
lòng, muội muội nhà nàng, sao lại đáng yêu đến thế nhỉ.
Sau một lúc lâu, Tô nhị
nương trấn định tâm thần, áp chế vui sướng tràn ngập, nghiêm túc hỏi.
“Hôm nay em tìm ta đến,
tột cùng là có chuyện gì vậy?” Các nàng không phải đã giao trước phải tận lực
không để chạm mặt nhau trong Tô phủ rồi sao? Nếu để người ngoài biết được,
chuyện này đối với cả hai người đều không tốt.
Tô Mặc giao cho nàng một phong
thư, “Đây là nô nhân muốn em chuyển cho chị.”
“Mộc Sách?” Chính là tên
nam nhân không nói tiếng nào đã cuỗm mất muội tử nhà nàng đó sao?
“Dạ.” Cô cẩn thận nhìn Tô
nhị nương làm như đang có vẻ hờn giận.
Tô nhị nương không tình
nguyện, mở miệng, “Em và hắn…”
“Chuyện là như vậy đó.”
Cô tủm tỉm cười, hoàn toàn không hề dấu giếm thần sắc vui sướng.
“Hắn đối đãi với em tốt
chứ?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ
một lát, rồi sau đó trịnh trọng vuốt cằm. “Em nghĩ, em sẽ không hối hận.”
“Nói với hắn, khi nào
rảnh ta sẽ tìm hắn tâm sự.” Con gái lớn lên không thể nào giữ được nữa rồi! Tô
nhị nương thở dài thật sâu. Biết làm sao được, cũng chỉ có thể thành toàn cho
ước muốn của cô mà thôi.
“Dạ.”
Khi hoàng hôn buông
xuống, dưới sự che giấu của Hoa thúc cùng Hoa thẩm, Tô nhị nương lại len lén
chuồn ra khỏi Tô phủ. Sau khi tiễn nàng về, Tô Mặc khép góc xiêm y, đứng trước
cửa sổ nhìn ra dậu trúc đang lay động trong gió ngoài hậu viện, mãi cho đến khi
ánh trăng treo mình lên đỉnh Đông sơn.
Trong lúc cô thần người
ngắm cảnh, Mộc Sách cả một ngày không thấy bóng dáng, đã đi đến bên ngoài cửa
sổ của cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ cửa.
“Nương tử ơi nương tử,
giờ lên sàn hát tuồng đã đến rồi.”
Đôi mi thanh tú của cô
khẽ chớp, “Tuồng hát hôm nay là Ban công hội sao?”
“Chẳng hay Tam cô nương
có muốn cùng nô nhân đi dảo dưới trăng không?” Anh thay cô mở khung cửa ra,
đứng bên ngoài vươn một cánh tay vào.
Với sự trợ giúp của anh,
lần đầu tiên Tô Mặc leo cửa sổ bỏ nhà ra đi, chạy đến con đường chính của Vân
Kinh. Lúc này trên đường, đám đông thường ngày hay lui tới đã sớm trở về nhà.
Tốp năm tốp ba người đi đường cầm theo đèn lòng đang đi trên đường, bỗng một
cơn gió lạnh thổi ngang, khiến mọi người đều phải khép kín xiêm y, nhanh chân
chạy đi.
“Đi đâu vậy?” Tô Mặc ghé
vào lưng anh để được cõng đi, cũng không biết anh muốn mang cô đi đến nơi nào.
“Nhà của ta.”
Nhà anh sao?
Không phải đã bị… từ lâu
rồi sao?
Cô choàng hai tay vào cổ
anh, làm như muốn chia cho anh một chút ấm áp.
“Nô nhân ơi nô nhân, hôm
nay ta đã giao bức thư cho gia tỷ rồi.” Đi được hồil âu, thấy dọc đường đi anh
cũng không nói câu nào, cô cũng chỉ có thể nói chuyện chính sự với anh mà thôi.
“Biết rồi.” Anh vòng qua
Hạng Khẩu đã từng đi qua nhiều năm trước.
Cô không thể không nhắc
nhở anh, “Gia tỷ nói, chị ấy sẽ tìm đến anh để nói chuyện. Anh có biết, tính
tình chị ấy thế nào không…”
“Hơi bướng bỉnh.” Mộc
Sách thản nhiên cười, “Việc nay tôi sẽ có chừng mực, cho nên Tam cô nương cũng
đừng lo lắng.”
Một lát sau, bước chân
Mộc Sách đã đứng trước con đường dẫn đến một tòa phủ trạch.
Những vết tích xưa của
cảnh tượng xe ngựa khách khứa nhiệt liệt lui tới bên ngoài cửa phủ giờ đây lạnh
lùng chồng chất một đống lá khô chưa quét. Tô Mặc ngẩng đầu nhìn lên, phủ đệ
của đại tướng quân cửa cao phủ rộng, trong ánh đèn đuốc của vạn nhà lại chỉ còn
là một mảnh ảm đạm. Bên trong không thấy một tia ánh sáng nào. Trên đại môn còn
dán hai tấm giấy niêm phong đã ố vàng cũ kỹ.
Cõng cô thoải mái bay qua
bức tường cao của phủ viện, Mộc Sách nhẹ nhàng buông cô xuống. Sau khi đôi mắt
Tô Mặc đã thích ứng với cảnh tối ám thì phát hiện, đêm nay ánh trăng sáng ngời
khác thường. Trên một vùng đất lớn, tất cả đều được chiếu sáng thật rõ ràng.
Đại sảnh phòng ở đằng trước, cách đó không xa. Cửa thính phòng hình như bị hỏng
rồi. Một bên cánh cửa có vẻ cong cong vẹo vẹo. Trên khung cửa sổ cánh bên kia,
tất cả màn giấy đều đã bị gió nắng phá hoại. Gió lạnh cứ thế tự do lùa qua. Vì
lâu rồi không có người ở cũng không có ai sửa chữa, ở nhiều chỗ phô ra những đá
phiến đã bị bể nát. Trong đình, trước kia có lẽ hoa cỏ cây cối sum suê, nay đã
sớm trở thành một vùng khô hoang.
Nhìn phủ đệ chỉ trong mấy
năm ngắn ngủi mà đã có dáng vẻ thê lương đến thế, cô nhịn không được nắm chặt
lấy bàn tay anh.
“Nói cho ta nghe chuyện
trước đây của anh đi.”
“Ửm?” Kể từ khi đi vào,
Mộc Sách vẫn sợ run, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Cô lôi kéo anh đi vào bên
trong, “Ta muốn biết.”
Mộc Sách nắm tay cô, dưới
ánh trăng, dẫn cô đi vào từng chỗ từng chỗ trong phủ. Chỉ vào từng căn phòng
từng căn viện trong nhà lớn, cẩn thận giới thiệu cho cô. Đây là thư phòng, nơi
anh đã từng ngồi đọc sách. Còn trong cái sân này anh từng đứng tấn luyện công.
Từng ở phòng bếp, từng đi qua giếng nước, từng đứng dưới gốc cây này…
Từng câu chuyện nhỏ cứ
theo từng bước chân mà hiện lên trong đầu anh. Chúng đã quen thuộc và rõ ràng
như vậy, tựa như chỉ vừa lật qua một trang sách, tựa như chỉ mới xảy ra ngày
hôm qua. Chỉ cần anh quay đầu lại, những sinh mệnh đã sớm mất đi, liền có đủ
năng lực để trờ về với anh.
Nhưng rõ ràng, tất cả đều
đã theo cha và anh của anh, đi mất rồi…
Đau thương dù đuổi cũng
tiêu tan, vẫn đang tràn ngập trên khuôn mặt anh, uất nghẹn trong cổ họng anh.
Dần dần, giọng nói của anh càng lúc càng thấp, âm lượng càng lúc càng nhỏ. Đến
cuối cùng, hầu như nói không ra lời nữa.
Trong đáy mắt anh đã muốn
khô cạn, không có đến một giọt nước mắt nào, nhưng lại tồn tại một nỗi chua xót
lớn lao không có nơi ẩn nấp. Anh mới hiểu được, thì ra, quá khứ có thể đi qua,
những vết thương từng có cũng có thể dần dần phôi pha trong cuộc sống. Nhưng
chính những nỗi đau này, nó sẽ tồn tại đến vĩnh cửu. Cứ mỗi lần chạm đến hồi
ức, dù chỉ là một đoạn ngắn, nó sẽ từ chỗ sâu cùng trong trí nhớ trở mình trỗi
dậy, làm người ta đau đớn đến mức không thể kiềm chế được.
Một đôi bàn tay ấm áp ấp
lên hai gò má hơi lạnh của anh. Anh mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt sáng
ngời trong trẻo. Cô đắm chìm trong ánh trăng, đôi hàng mi mắt thật dài rất rõ
ràng, nhẹ nhàng chớp chớp trong gió. Hơi ấm từ lòng bàn tay cô truyền đến, từng
chút từng chút xóa tan nỗi cô đơn thanh tịch khắp đình khắp viện.
“Còn có thiếp đây mà.”
Trong ánh mắt ôn nhuận của cô mang theo sự quyến luyến, “Chàng còn có thiếp
mà.”
Mộc Sách vươn hai tay còn
để ở thắt lưng cô, kéo cô lại gần. Sau đó hơi cúi đầu, đôi môi hơi lạnh khẽ
chạm vào đôi môi cô. Thấy cô đã nhắm rèm mắt lại, anh trằn trọc hôn môi cô,
tiếp sau đó lại ôn tồn dùng lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô, hút và mút, tựa
như nhu cầu cấp bách chính là muốn có được cô.
Chìm trong nụ hôn này,
anh dường như không còn cảm thấy đau khổ áp lực nữa. Từ lúc vào Vân Kinh đến
nay, trong lòng chỉ có cảm giác lạnh lẽo. Hết thảy những chuyện đã xảy ra
ở kinh thành đều đã biến thành nỗi đau xót trong trí nhớ anh. Còn cuộc sống với
đủ loại công việc vặt vãnh vụn vặt trên Đào Hoa sơn lại trở nên tốt đẹp trong
trí nhớ anh. Cứ nhớ đến tất cả những chuyện trên đỉnh núi, lòng anh không hiểu
sao lại có cảm giác yên ổn trở lại, không còn hoảng sợ đến mức không chịu nổi
như vậy nữa, không còn cảm thấy phập phềnh bất an nữa.
Anh nhớ đến hàng ngày đều
ở trong vườn đào thu hoạch mùa vụ, hàng ngày lúc mặt trời chiều đã ngả về tây,
luôn luôn có người cùng đợi anh trở về nhà. Không hiểu sao anh liền cảm thấy an
tâm, tựa như anh vì đám tiểu nhạn mà làm một tổ ấm cho chúng. Trong bất tri bất
giác, anh đã ở trên đỉnh núi kia xây dựng một tổ ấm cho mình. Mà trong tổ ấm
đó, có những người không cùng huyết thống với anh, lại thân ái quan tâm anh như
người nhà.
Nếu so sánh với Đào Hoa
sơn thì Vân Kinh hàng năm lạnh lẽo, trong không khí có mùi mục rũa, không trung
tựa như ao hồ nghìn nghịt nước lặng, ứ đọng, bất cứ lúc nào cũng đều muốn nhấn
chìm anh.
Trong phồn hoa cẩm tú,
linh hồn luôn bị lạc đường, giam cầm anh trong sự tịch mịch. Ở nơi này, không
có lấy một người nào vào lúc tịch dương, khi ánh chiều tà đã tắt hẳn, có thể vì
anh mà tự tay thắp lên một ngọn đèn.
Anh chưa bao giờ nói cho
bất cứ ai nghe. Kể từ khi anh ngồi tù, anh liền trở nên sợ hãi bóng tối.
Mà sau ngày đầu tiên, từ khi anh đã nói với Tô Mặc đừng tắt đèn, thì mỗi đêm,
Tô Mặc đều sẽ vào phòng anh thắp lên một ngọn đèn. Để bất cứ khi nào anh tỉnh
lại giữa đêm đen, khi vừa mở mắt ra đã có thể trông thấy ánh sáng, tựa như một
vị cứu tinh kéo anh thoát khỏi cơn ác mộng.
Cho dù bây giờ anh đã trở
về kinh thành thì cũng thay đổi được gì đâu? Trên đời này, anh sớm đã không còn
người thân nữa. Tất cả những gì đã qua sẽ không tái diễn nữa. Những người thân
yêu của anh cũng sẽ không bao giờ trở về. Còn anh, cũng sẽ không quay trở lại
là Mộc Sách trước kia được nữa.
Cảm giác quá chóng vánh,
tựa như ruông dâu biến thành biển xanh, chậm rãi trỗi lên trong tâm khảm anh.
Trước khi nỗi đau kịp lan rộng, anh nhớ đến những lúc sảng khoái đi hái những
trái mật đào rắn chắc trong vườn. Tô Mặc đứng dưới tàng cây cười với anh. Cảnh
tượng sáng lạn trong trí nhớ, tựa như một vầng sáng chiếu xuống, soi rọi con
đường phía trước, tận tâm chỉ dẫn cho kẻ lạc lối như anh tìm được đường về.
Chỉ cần có cô, chỉ cần cô
còn ở bên cạnh anh. Anh nghĩ, có lẽ anh có thể vượt qua tất cả những chuyện xưa
cũ rõ ràng đã trở nên loang lổ.
Thấy anh không nói mà chỉ
vùi đầu vào cần cổ mình, hô hấp của Tô Mặc dần dần trở nên hòa hoãn chứ không
hề dồn dập. Cô vươn nhẹ hai tay ra sau lưng anh, từ từ khẽ vuốt.
“Làm sao vậy?”
Anh gắt gao ôm xiết lấy
cô, khó có thể kiềm chế được thứ tình cảm mềm mại tựa như lớp mây mù dày đặc
len trong đám cỏ dại, trong sự ôm ấp của cô mà tùy hứng phát sinh. Anh không
khỏi thấp trầm nói bên tai cô lời cảm tạ.
“Không biết tại sao, mỗi
khi nhìn thấy nàng, ta đều cảm thấy, cuộc đời này hình như tốt đẹp hơn.”