Tác giả: Lục Ngấn
Mộc Sách tổng cảm thấy, tòa nhà trên đỉnh núi này trở nên thật chật hẹp.
Nghiêm khắc mà nói, cũng không phải đại trạch nơi này tự nhiên trở nên hẹp đi, mà là dân cư đã thêm mấy người, thỉnh thoảng nhất cử nhất động của hắn đều có người nhìn, nhiều khi hắn muốn tùy thời tùy chỗ tìm Tô Mặc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, lại luôn có người phiền phức đến quấy nhiễu chuyện tốt của hắn.
Sáng tinh mơ, trong nhà ăn đã có đủ thành viên trong đại trạch, một bên không yên lòng chọc chọc điểm tâm, một bên vụng trộm đem ánh mắt đặt ở trên người Mộc Sách có điểm không thích hợp dò xét.
“Nô nhân a nô nhân, trên mặt ta là có đóa hoa sao?” Tô Mặc đặt bát cơm xuống, hơi bất đắc dĩ hướng vị phu quân nhà mình vì mải ngắm nhìn nàng mà hai mắt đờ đẫn, không ăn chút cơm nào.
Hắn hồn nhiên giật mình, “Ân?”
“Đừng lăng lăng nhìn chằm chằm ta nữa.” Nàng vỗ vỗ hai gò má của hắn, rồi sau đó lấy đũa gắp mấy thứ đồ ăn hắn thích ăn bỏ vào trong bát của hắn, “Mau chút ăn cơm, đừng quên xe ngựa được phái tới còn ở bên ngoài chờ đón chàng xuống núi.” Mỗi ngày khi dùng đồ ăn sáng hắn đều có thể kéo dài thời gian như vậy, cũng không biết hắn gần đây đến tột cùng là bị làm sao.
“Sư phụ, ngài thân mình không khoẻ sao?” Đã sớm dùng xong cơm, Mạc Ỷ Đông chỉ còn chờ hướng Mộc Sách thỉnh an xong thì sẽ lên núi làm tiếp công việc nhà nông của mình, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Mộc Sách hơi gian nan thu hồi ánh mắt lưu luyến ở trên mặt kiều thê nhà mình, liếc mắt khắp mọi nơi, chỉ thấy ân sư Mai Đình Nhiên không thấy trách móc chỉ im lặng uống điểm tâm sáng, đồ đệ Mạc Ỷ Đông nhà mình khép nép hai tay quy củ đặt ở trên đầu gối, nhìn hắn trông mong, mà Hoa thúc cùng Hoa thẩm đã sớm ăn xong, cứ ngồi ở trên mặt bàn hai mắt trợn trắng.
“Ta không sao, ngươi đi làm việc đi.” Hắn thanh thanh cổ họng, dương tay đối Mạc Ỷ Đông xua xua.
Mạc Ỷ Đông hướng hắn thật sâu khom người chào, “Là, như vậy đồ nhi đi vườn đào.”
Sau khi Mạc Ỷ Đông mang theo cái cuốc xuất môn, Mộc Sách hai ba miếng liền giải quyết xong điểm tâm, sửa sang lại quần áo xong liền hướng Mai Đình Nhiên vái chào, “Lão sư, đệ tử xuống núi đi công tác.”
“Ân, trên đường cẩn thận.” Mai Đình Nhiên thân là người có địa vị cao nhất trong nhà, nhịn cười nhìn bộ dáng phấn khởi khó gặp của ái đồ nhà mình.
“Không vội, nàng đi theo ta.” Mộc Sách khi thấy Tô Mặc bắt đầu giúp đỡ Hoa thẩm thu thập bát đũa, không để ý đến ai ôm cả thắt lưng của nàng hướng cửa đi, Hoa thúc thấy liền đi theo phía sau hắn, thẳng cau mày dưới đáy lòng muốn lôi hắn vào đánh cho một trận.
Tô Mặc để hắn tùy ý ôm đi, khi đi vào nhà đến cửa lớn liền dừng bước lại, vươn tay thay hắn sửa sang lại quần áo trên người cùng búi tóc trên đầu hắn, sau đó đem hai tay nắm lấy lòng bàn tay hắn, chuẩn bị nghe hắn nói vài câu trước khi mỗi lần rời nhà đều sẽ dặn dò kia.
“Nương tử a nương tử, nàng trăm ngàn lần nhớ rõ, đừng bị sắc đẹp của ân sư làm cho mê hoặc.” Mộc Sách lo lắng lại hướng nàng dặn dò, sợ nàng định lực không đủ, sẽ bị ân sư đẹp như yêu nghiệt nhà mình câu đi mất.
Nàng ngoan ngoãn vuốt cằm, “Biết.”
“Đừng cả ngày đều ở tại phòng bếp, ân sư trước kia tuy là tự phụ, nhưng nàng cũng không cần đem hắn chiều chuộng, ái đồ hắn cũng không cần ăn nhiều, cho nên nàng cũng không cần cố ý vì hắn làm chút đồ ăn ngon đặc biệt gì đó, bọn họ ăn giống như chúng ta là được rồi.” Hắn lôi kéo đôi bàn tay trắng nõn của nàng hôn lên, thập phần không muốn làm nàng ở phòng bếp bận rộn.
“Ta chiều chàng thì có thể chứ?” Mỗi ngày nàng trừ bỏ nấu cơm ra, việc nhiều nhất, còn không phải là vì hầm chút thuốc bổ người cùng trị liệu vết thương cũ cho hắn? Cho dù là đồ ăn, nàng khi nấu đồ ăn cũng đều là đồ hắn thích ăn, ân sư cùng đồ đệ nhà hắn tất cả đều là hưởng ké của hắn.
“Ta rất nhanh sẽ trở về.” Hắn đem nàng nhìn lại nhìn, đầu ngón tay lưu luyến không rời mơn trớn nàng môi đỏ bừng, rồi sau đó cũng không quản khắp nơi có người đang nhìn hay không, cúi đầu ôn nhu hôn nàng một cái.
Tô Mặc nhịn không được cúi đầu, “Họ hàng xa vừa muốn than thở……”
Lúc trước đã cùng Hạng Nam thương lượng qua, Mộc Sách mỗi ngày sẽ ở trong Phái Thành làm việc đến khi mặt trời lặn mới về nhà, nhưng Mộc Sách ngày ngày đều đợi không được đến khi mặt trời đi xuống phía tây khuất núi, buổi chiều nào cũng khó dằn nổi về nhà trước thời gian, đưa tay đem tất cả công việc chưa làm xong đều giao cho Hạng Nam, khiến cho Hạng Nam không dám giận lại không dám oán, chỉ có thể không ba thì năm lần đến phun mật vàng than thở cùng nàng mà thôi.
Hắn một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, đem cằm để ở trên đỉnh đầu nàng, nặng nề thở dài.
“Nếu nàng nhớ ta……” Sớm biết rằng đã kêu Hạng Nam đem tân hiệu buôn xây dựng ở chân núi Hoa Đào sơn, không xây ở trong Phái Thành, cứ như vậy, chẳng những có thể tiết kiệm lộ trình đi đi lại lại hàng ngày, lại có thể ở nơi gần nàng nhất, nếu muốn thấy nàng chỉ cần thi triển công phu nhoáng một cái là có thể thấy.
Nàng vươn tay ở sau lưng hắn vỗ vỗ, “Thời khắc nào cũng nhớ, có được không?”
“Thật sao?” Mộc Sách nhìn như không tin cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy có cảm giác lưu luyến không rời chỉ có một mình hắn mà thôi, nàng lại một chút cũng không giống như hắn cảm thấy khó chịu khi phải cách xa.
Tô Mặc chỉ có thể gật đầu lại gật đầu, không biết hắn mười tám khúc đưa tiễn này rốt cuộc muốn diễn đến khi nào mới có thể xong.
“Thực sự thực sự thực sự……” Bất quá là xuống núi làm việc vài canh giờ mà thôi, hắn không cần thiết ngày ngày đều giống như cáo biệt rời nhà đi xa như vậy?
“Khụ, cô gia.” Đối với cảnh này đã quá quen nên Hoa thúc không còn mặt đỏ, khi xa phu trên xe ngựa lại thúc giục, hết cách mới bất đắc dĩ ra tiếng nhắc nhở một chút.
“Chờ ta trở lại.” Mộc Sách cũng không để ý đến hắn, chỉ để ý cúi đầu ở trên bối tai nàng thân lại thân, còn chưa có thỏa mãn đủ, nhẹ nhàng cắn nàng một ngụm.
“Ân.” Tô Mặc che lỗ tai bị cắn trộm, bày ra khuôn mặt tươi cười nhưng không dấu được ửng hồng, Mộc Sách nhìn thấy lập tức cũng không còn muốn đi, thật muốn ôm nàng tiến tòa nhà trở về phòng đi.
Hoa thúc kéo hạ nét mặt già nua, trước khi hắn thực hiện hành động kia liền đi lên phía trước kéo lấy cánh tay hắn, dùng sức ôm hướng ra ngoài cửa.
“Cô gia, nếu không đi thì sẽ muộn.” Nếu là biết mỗi ngày đều tam giục tứ thỉnh như vậy, hắn lúc trước sẽ không nhận lấy ngân phiếu hối lộ của Hạng Nam kia, làm hại hắn mỗi ngày đều giống như làm người xấu lấy gậy chia rẽ uyên ương.
Cho dù bị Hoa thúc lôi kéo, trước khi lên xe Mộc Sách vẫn là dừng không được liên tiếp quay đầu, nhìn ánh bình mình từ trên đỉnh núi tỏa ra ánh sáng dừng trên người Tô Mặc, nàng cả người đắm chìm trong nắng sớm tươi sáng trong suốt vô cùng, tựa như pho tượng được vẽ hoàn mĩ nhất, làm hắn đi tới đi lui không khỏi dừng cước bộ, làm cho Hoa thúc không kiên nhẫn rốt cục không thể nhịn được nữa cùng hắn nói hơn một câu.
“Tiểu Mộc Tử ngươi cũng đủ rồi đấy, tiểu thư sẽ không chạy cũng sẽ không trốn, nhanh chút xuống núi kiếm tiền nuôi cái nhà này đi!” Hoa thúc mở cửa xe ngựa ra, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem Mộc Sách nhét vào trong xe ngựa, lại đóng chặt cửa xe phòng ngừa hắn lại muốn nhảy xuống,
Tâm không cam lòng Mộc Sách không muốn xuống núi làm việc, an phận không đến nửa tháng. Sau khi giúp cho hiệu buôn Hạng thị trong Phái thành bước vào quỹ đạo, hiệu buôn cũng không còn nhiều việc cần hắn tự mình làm nữa, liền vội vã đem công việc phân công cho xong, hận không thể cùng Tô Mặc như hình với bóng, nhất cổ não lưu* trở về Hoa Đào sơn làm chủ nhà, suốt ngày liền đi theo phía sau Tô Mặc, nàng đinhư thế nào, hắn liền theo tới như thế đó.
*Nhất cổ não lưu: tương tự câu huyết mạch sôi trào. Có nghĩa là hòa hứng phấn khởi mong muốn thực hiện điều mình thích.
Khi cuối mùa xuân, thư phòng của đại trạch, Mộc Sách đã sớm sửa lại thành phòng vẽ tranh cho ân sư Mai Đình Nhiên nhà hắn, còn hắn thời gian còn lại đều ở trong phòng bếp dán vào kiều thê nhà mình, cho dù là Hạng Nam cố ý đem công việc mang đến đây hướng xin hắn chỉ thị, hắn cũng không đi chỗ nào khác, liền trực tiếp ở trong phòng bếp trên bàn cơm phê duyệt. Mặc dù Hạng Nam đã xuất ra sức chín trâu hai hổ, thật vất vả đưa hắn kéo tới Phái thành cùng hội thương buôn thường cùng đi lại buôn bán họp thương nghị, nhưng khi hắn ngừng nói nghỉ tạm, hoặc là hít thở lấy sức một lát, lại thấy Mộc Sách xuất thần nhìn ra phía cửa sổ, hướng đến Hoa Đào sơn phía xa xa.
Nhận ra người bên cạnh hết nói rõ rồi lại ám chỉ, Mộc Sách biết rất rõ hắn mang đến phiền toái cho mọi người, chính là, hắn cũng không biết bản thân đến tột cùng làm sao, càng nghĩ nửa ngày, hắn cũng chỉ có thể luận ra cái lí do không giống lí do chút nào, thì chính là…… Thức tỉnh sau khi thành thân?
Lúc này hắn ngồi ở một góc nhỏ trong phòng bếp bên cạnh bàn phê công văn, bút trong tay cầm đã lâu, thế mà cũng chưa ở trên văn kiện hạ xuống một chữ, hai mắt của hắn cứ từ từ theo nhất cử nhất động của Tô Mặc mà dao động, làm thế nào cũng không còn cách nào khác khắc chế bản thân.
Sau một lúc lâu, hắn buông bút xuống, đi đến phía sau người nàng nghiêng người về phía trước ôm chặt thắt lưng của nàng.
Lại bị hắn ôm, Tô Mặc đã không còn nghĩ thở dài nữa, nàng giơ tay lên ở trên trán hắn vỗ.
“Nô nhân a nô nhân, chàng đã biến thành cái đuôi nhỏ của ta rồi.” Hiện nay hắn quả thực cùng đám tiểu nhạn lúc trước, hình như cũng thích bám người.
Hắn vùi đầu ở cần cổ nàng lẩm bẩm, “Thật tốt, có thể suốt ngày đi theo nàng.”
“……” Thôi, cứ để hắn điên đi, lão gia hắn cao hứng là tốt rồi.
Từ sau khi Mộc Sách vào phòng bếp, Hạng Nam liền vẫn ngồi xổm ngoài phòng bếp chờ hắn đem công văn phê tốt, xa xa nghe thấy lời nói của Mộc Sách xong hắn liền thấy u u mê mê, Hoa thúc ngồi xuống góc tường, lấy khửu tay huých huých hắn hỏi.
“Tiểu Mộc Tử hình như sau khi thành thân liền đổi tính?” Người gia nô lúc trước kia cần cù tiết kiệm, chuyên nghiệp lại yêu nhà đã đi đâu mất rồi? Như thế nào chỉ là thành cái thân mà thôi, Sao lại thay đổi lớn như vậy?
Hạng Nam tức giận một tay vuốt cằm, “Ta còn chưa thành thân qua, làm sao biết được……”
Làm xong công việc trong vườn đào, Mạc Ỷ Đông lại ra hậu viện nhìn xem tình hình hai luống rau trong vườn. Khi khiêng cái cuốc khi trở về, vẻ mặt tò mò nhìn hai người bọn họ ngồi xổm ở góc tường.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Như thế nào đều ỉu xìu như mướp đắng vậy?
Hoa thúc đè thấp thanh âm nho nhỏ tiếng hỏi: “Ta nói tướng quân, ngươi cũng biết sư phụ nhà ngươi thời gian này thật khác thường, ngươi có biết nguyên nhân không?”
“Biết a.” Mạc Ỷ Đông không biết bọn họ phiền não cái gì, đem cái cuốc dựng lên trên tường sau đó hướng bọn họ trả lời.
“Nguyên nhân gì?” Hạng Nam vội vàng nhường một chỗ cho hắn ngồi xuống.
Hắn vẻ mặt đương nhiên nói: “Bởi vì sư nương a.” Cái này còn phải hỏi, người sáng suốt đều nhìn ra được đi?
“Cho dù yến tiệc tân hôn là nhân chi thường tình, nhưng hai người bọn họ đều đã thành thân mấy tháng, lại còn ngày ngày đều ngọt như mật dường như dính vào làm một, ngươi không biết này cũng là hơi quá sao?” Hạng Nam mười ngón vò đầu bứt tóc, càng nghĩ càng cảm thấy Mộc Sách kia lười biếng khác hẳn với người thường.
Mạc Ỷ Đông sang sảng cười, “Này cũng không lạ gì, là vì sư phụ còn nhỏ đấy thôi.” Đây mới là biểu hiện bình thường của thiếu niên lang trầm mê trong tình yêu.
Hoa thúc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ vỗ giữa trán, “Ngươi không nói ta còn thực đã quên hắn chính là người trẻ tuổi mới có hai mươi nha.” Đều do hắn, làm việc cứ giống như người có kinh nghiệm lâu năm, hại người ta luôn quên hắn không hơn tiểu thư nhiều lắm.
“Cho nên nói, đây là……” Hạng Nam một tay chỉ vào hai người ở tại phòng bếp kia.
Mạc Ỷ Đông gật gật đầu, “Người trẻ tuổi xúc động, bình thường.” Không giống như bọn họ, tất cả đều đã là tuổi các đại thúc.
Ba người nhất tề nhìn hai người tại phòng bếp, khi thì thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ, khi thì vô cùng thân thiết lấy hai má cọ xát đối phương, tựa như một đôi uyên ương ân ái giao gáy.
Hạng Nam ngơ ngác nói: “Kỳ thật thời gian này nhìn biểu cữu công thay đổi hơi ngốc, cũng…… Cũng rất đáng yêu……” Thật khó có thể thấy Mộc Sách có hành vi giống như người bình thường như lúc này. (Ack, hành động được coi là giống người bình thường nhất của anh cũng thật khác người@@).
“Chính là, nhìn hắn bộ dáng tư xuân thế này, có nhiều phần giống người trẻ tuổi a.” Hoa thúc cũng nhịn không được ở bên môi mang theo ý cười, nghĩ đến thiên hạ Mộc Sách để ở trong lòng là tiểu thư nhà mình, lập tức vứt bỏ hết mọi oán trách.
Mạc Ỷ Đông thản nhiên hạ kết luận, “Mỗi người đều nói sư phụ trưởng thành sớm, theo ý của ta, kỳ thật hắn là chưa đến lúc đấy thôi.”
Mọi người tràn đầy đồng cảm gật đầu, bất quá trong chốc lát, một cái vấn đề lại rõ ràng nổi lên.
“Kia…… Những công việc này giải quyết như thế nào?” Hoa thúc cũng không cho rằng nếu còn tiếp tục như vậy, nhà bọn họ có thể còn gạo cùng lương mà ăn.
“Để hắn từ từ đi, sau khi qua trận này sư phụ cảm thấy mỹ mãn, có lẽ hắn sẽ lĩnh ngộ một chút.” Mạc Ỷ Đông tuyệt không lo lắng sư phụ thần thông quảng đại nhà mình sẽ để bọn họ bị đói.
Hạng Nam hai mắt vô thần hỏi: “Đến khi nào mới qua trận?” Bọn họ mấy người rảnh rỗi này có thể chờ, nhưng việc làm ăn của hắn cũng không thể chờ a.
“Này……” Theo như bọn họ nhìn thấy, tối thiểu phải chờ Mộc Sách từ nồng tình trong tân hôn chuyển sang phai nhạt dần mới có khả năng, nhưng bọn họ lại không thể hy vọng hai vợ chồng hắn phai nhạt tình cảm……
Đối thoại của ba người ở ngoài cửa Mộc Sách đều nghe được không sót tiếng nào, hai tay ôm Tô Mặc, hơi hơi nghiêng mặt qua, lấy một cái ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua bọn họ chỗ góc tường.
Ba người không hẹn mà cùng run lên, khi Mộc Sách lại quay đầu đi, Mạc Ỷ Đông lau đi mồ hôi lạnh ở thái dương, cẩn thận đè thấp âm lượng.
“Theo ta thấy, chuyện buôn bán tối nay nói sau, gian thương ngươi vẫn là mau đưa đại trạch ở sườn núi sửa lại cho tốt đó mới là việc quan trọng hơn, nếu ta cùng sư tổ lại ở tại nơi này khắp nơi phá hư việc tốt của sư phụ, chỉ sợ……” Hắn nhưng chưa từng quên, sư phụ nhà hắn tuy là người tốt, đối mọi chuyện không oán không hận. Nhưng một khi đã ghi hận rồi thì có là đồ đệ cũng không tha. Vừa sẽ không nương tay lại càng không biết mềm lòng đâu.
Hạng Nam vạn vạn lần đều không muốn bị trở thành cá trong chậu, nghĩ đến sau này Mộc Sách sau khi trả thù đồ đệ xong rồi có thể sẽ đi chỉnh hắn đến biến dạng, cũng chỉ có thể ai oán gật đầu đồng ý.
“Ta ngày mai liền phái thêm người đến gia tăng đẩy nhanh tốc độ.”