- Trang chủ
- Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
- Chương 166-2: Ngôn Mặc Bạch bây giờ làm sao đây?
Tác giả: Lương Thần Nhất Dạ
Edit: Queen
(Mình có điểu chỉnh một chút về phần edit chương 166.1 nhek!)
Bình thường phòng VIP của khách sạn đều đã được đặt hết, hôm nay cũng không ngoại lệ, Lệ Hỏa nhìn sắc mặt Sở Kỳ, chuẩn bị tìm giám đốc khách sạn để dàn xếp, lấy một phòng VIP.
“Thôi, lấy phòng thường thôi.” Sở Kỳ yếu ớt nói.
Lệ Hỏa gật đầu, rất nhanh liền đỡ cô lên phòng.
“Cô còn cần gì không?” Lệ Hỏa chưa từng phục vụ phụ nữ, lúc này nhìn Sở Kỳ vẻ mặt khó chịu ngồi dựa vào ở trên ghế sofa, anh hơi luống cuống, đứng ở một bên, có cảm giác không biết nên để tay ở đâu.
Trong gian phòng này chỉ có hai người bọn họ, cô nam quả nữ, anh và người phụ nữ của Cố thiếu...
Lệ Hỏa ngĩ thôi cũng thấy cả người run rẩy.
“Tôi nghỉ ngơi một chút, anh đi ra ngoài đi!” Sở Kỳ nhắm mắt lại yếu ớt nói.
Lệ Hỏa chạy như bay ra khỏi phòng, suýt chút nữa quên đóng cửa, chạy được một đoạn rồi mới quay lại đóng cửa.
Sau khi Lệ Hỏa đi căn phòng im ắng, Sở Kỳ từ từ mở mắt, căn phòng im tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim của mình, trong lòng hiu quạnh, cô đơn, còn có chút tủi thân, cảm giác này lan ra toàn thân, thế nên nước mắt từ từ chảy ra.
Chị em bốn người cùng một chỗ, mỗi khi gặp chuyện luôn là Ngôn Mặc Bạch xuất hiện đầu tiên đến cứu các cô, Thanh Thần và Diêu Dao té xỉu Tiểu Trang và Tiểu Cửu cũng lập tức xuất hiện bên cạnh các cô ấy,
Mà mình thì sao?
Cố Khuynh, anh đang ở đâu?
Tại sao những thời khắc đó anh không xuất hiện bên em giống như Ngôn Mặc Bạch luôn xuất hiện bên Tư Mộ.
Giờ khắc này, Sở Kỳ vừa hâm mộ vừa ghen tị với Tư Mộ, Thanh Thần, Diêu Dao, bất kỳ ai trong các cô ấy đều hơn cô.
Nhắm chặt mắt lại,, mặc kệ nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
“Leng keng leng keng....” Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Sở Kỳ mệt mỏi không muốn đi mở cửa.
“Bùm!” Cánh cửa theo tiếng động mở ra, một bóng người cao to vọt vào, dừng lại trước ghế sofa, im lặng nhìn chăm chăm người trên ghế sofa, sau đó bỗng nhiên vươn tay ôm Sở Kỳ vào trong ngực.
Sở Kỳ nghe thấy tiếng phá cửa thì cũng tỉnh táo lại, chỉ là không muốn mở mắt. Cô hi vọng người đạp cửa đi vào là Cố Khuynh, nhưng mà cô sợ hãi không dám mở mắt ra nhìn, lỡ như không phải? Cô càng thất vọng hơn thôi!
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực đang nhìn mặt mình thì cô rất muốn mở mắt, nhưng sợ đây chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác.
Sau một lúc bị ôm, mùi hương quen thuộc dễ ngửi bay vào mũi cô, thì cô bất thình lình mở to mắt, trông thấy gương mặt phóng đại của anh mới dám tin là anh đang ở trước mặt. Đưa tay giữ lấy khuôn mặt ấm áp của anh, mới thật sự tin, đây quả thật là anh.
“Cuối cùng anh đã đến...” Sở Kỳ cười mà rớm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Cố Khuynh ôm chặt cô vào lòng, hận không thể hoà thân thể mềm mại của cô vào cơ thể mình, anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh đến rồi...”
Thật xin lỗi, anh đến muộn!
--- ------
Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ vào phòng 1818, đặt cô lên sofa, anh ngồi xổm trước người của cô, đưa tay cởi giày trên chân cô ra, bập vào mắt anh là đôi chân bị rách da và chảy máu.
Tư Mộ co người lại, nhìn sắc mặt anh dần chuyển sang màu đen, âm thầm thè lưỡi, cố gắng nói sang chuyện khác: “Ông xã, chuyện công ty anh xử lý sao rồi? Hôm nào đó chúng ta có thể đi Las Vegas đây? Tất cả chúng ta cùng đi có được không?”
Ngôn Mặc Bạch làm như không nghe thấy những gì cô nói, đứng dậy vào phòng tắm lấy chậu nước ấm, nâng chân cô lên, nhẹ nhàng rửa.
Có một chỗ giống như bị mảnh thủy tinh nhỏ đâm phải, chảy rất nhiều máu. Ngôn Mặc Bạch cẩn thận lấy mảnh thủy tinh ra, nhưng vẫn làm cô đau đến nỗi kêu ra tiếng.
“A.... anh nhẹ thôi.....” Tư Mộ nhe răng nhăn mặt.
Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng liếc cô một cái: “Biết đau rồi hả? Mới sáng đã đi chỗ nào hả?”
Mặc dù khi nói chuyện giọng nói lạnh đến mức có thể hù chết người, nhưng động tác lại bắt đầu nhẹ nhàng.
“Bọn em chỉ muốn đi đến trung tâm thương mại chơi, ai biết gặp được tên biến thái kia chứ? Bọn em đều mang giày cao gót, chạy được vài bước liền nén giày đi chạy chân trần, bằng không sẽ sớm bị bắt.” Tư Mộ bất mãn phàn nàn.
Hiện tại nhớ đến chuyện đó chân liền run, nhưng anh lại mắng cô!
Tư Mộ bị anh trừng mắt, nước mắt liền chảy. Nghĩ đến khi đó ánh mắt Alan còn đáng sợ hơn nhưng cô không hề khóc, bây giờ bị anh trừng liền đau lòng, uất ức đến nỗi không cầm được nước mắt.
“Ngay trên đường cái, anh ta có thể làm gì em sao? Huống hồ còn có người đi theo bọn em, anh ta và mấy hộ vệ kia của anh sẽ bị bắt, mấy người anh phái đi bảo vệ em tùy ý chọn một người trong đó cũng có thể đánh gục mười người bọn họ. Em cần gì phải chạy?” Nói đến chuyện kia mặt Ngôn Mặc Bạch lại trầm xuống.
“Anh không nói cho em biết anh phái người theo em, sao em biết được?” Tư Mộ cũng uất ức, cô cũng không muốn chạy? Hiện tại chân đau muốn chết.
Nhưng những người kia đúng là rất lợi hại, một người bị bể đầu tắt thở ngay tại chỗ, ngay cả nháy mắt cũng không kịp. Chỉ tiếc là để cho Alan chạy mất.
Tư Mộ nghĩ đến Alan còn chưa chết, vô cùng lo lắng nhìn Ngôn Mặc Bạch, nói: “Tên biến thái Alan kia chạy thoát, Lệ Hỏa cho người đuổi theo, đã có tin tức gì chưa?”
Lông mày Ngôn Mặc Bạch cũng không có nhướng lên hay hạ xuống, hờ hững nói: “Em không cần quan tâm đến những chuyện này, từ nay về sau ngoan ngoãn cho anh, đừng có suốt ngày chạy lung tung.”
“Em đây có chạy lung tung? Chẳng lẽ mấy chị em rủ nhau đi dạo phố cũng không được sao? Ngôn Mặc Bạch sao anh lại bá đạo không nói đạo lý như vậy chứ?” Tư Mộ thở phì phò hét lên, hận không thể giơ cái chân còn đang chảy máu kia lên đạp cho anh một cái.
“Từ nay về sau muốn đi dạo phố phải được anh đồng ý, anh đi cùng em, hoặc anh phái người theo em, nếu không đừng hòng.” Ngôn Mặc Bạch nói xong, bàn tay to xiết chặt mắt cá chân cô, lau khô nước trên chân cô, bôi thuốc tiêu viêm lên.
Tư Mộ nổi giận quay mặt đi không để ý tới anh, hờn dỗi, thì lại nghe được giọng nói lạnh lùng của anh truyền đến: “Cũng không cho phát cáu với anh, nếu không Las Vegas cũng đừng hòng đi.”
Mẹ nó!
Ngôn Mặc Bạch anh là tên khốn kiếp!
Tư Mộ suýt chút nữa tức đến nội thương, nhắm chặt mắt lại, không có ý định để ý đến anh.
Sau khi bôi thuốc xong Ngôn Mặc Bạch đứng dậy ôm cô đi về hướng phòng ngủ.
“Ngủ một giấc thật ngon, lát nữa anh gọi em dậy ăn cơm!”
“Không được đi Las Vegas rồi, còn ăn cơm gì nữa chứ?” Tư Mộ thở phì phò, nói mà không cần suy nghĩ.
“Bốp!” Mông cô bị anh đánh một cái.
“Aaaaaaa... Ngôn Mặc Bạch, em muốn kiện anh! Kiện anh đánh vợ!”
“Kiện đi!” Ngôn Mặc Bạch tỏ vẻ không sao cả đặt cô lên giường, sau đó thay quần áo trước mặt cô.
Vừa rồi sốt ruột đến nỗi đổ một thân mồ hôi, bây giờ cảm thấy dinh dính rất khó chịu.
Sau khi cởi quần áo, anh từ từ quay lưng lại để Tư Mộ thấy rõ những vết quào, hờ hững nói: “Anh cũng muốn kiện em về tội bạo lực gia đình! Trên lưng anh là chúng cớ.”
Tư Mộ bị sự vô sỉ và da mặt dày của anh đánh bại, đỏ mặt chán nản nằm ở trên giường.
Ngôn Mặc Bạch thay quần áo xong, đi đến bên giường, nghiêng người hôn lên khóe miệng Tư Mộ, nhỏ nhẹ nói: “Ngủ một giấc thật ngon, anh luôn ở bên ngoài, khi nào ăn cơm anh sẽ gọi em.”
Tư Mộ hừ hừ nhắm mắt lại.
Có lẽ vừa rồi chạy nhiều, sau đó còn sợ hãi, vừa mệt vừa sợ, rất buồn ngủ, nhắm mắt lại không bao lâu liền ngủ mất.
Đến khi cô tỉnh lại, không biết bây giờ là lúc nào.
Giơ tay lấy điện thoại di động bên giường, nhìn thời gian, sáu giờ chiều rồi.
Nhớ đến Thanh Thần và Diêu Dao sợ đến hôn mê, hiện tại không biết thế nào rồi.
Gọi điện cho Thanh Thần là Tiểu Trang bắt máy.
“Chị dâu!” Giọng nói Tiểu Trang tuy vẫn lạnh lùng nhưng lại pha chút dịu dàng, thật là trăm năm khó gặp.
“Ừm, Thanh Thần đã thức chưa?” Tư Mộ nghe thấy giọng Tiểu Trang như vậy, cũng đoán là Thanh Thần không có chuyện gì.
“Vừa mới tỉnh lại.”
“Cảm xúc thế nào?” Tư Mộ chỉ lo lắng Thanh Thần sẽ bị Alan dọa sợ. Lúc đó nhìn sắc mặt cô ấy trắng bệch, cô rất đau lòng.
“... Khá tốt.” Tiểu Trang do dự trả lời, bởi vì hình như không tốt lắm.
Lúc Thanh Thần mê man vẻ mặt bất an và đau khổ, anh nhìn thấy rất đau lòng. Sau khi tỉnh lại nhìn thấy anh, chủ động lao vào lòng anh, ôm chặt cổ anh, mặc dù anh rất hưởng thụ, nhưng anh biết, cô đang sợ. Có lẽ bị Alan dạo sợ.
Anh dịu dàng an ủi, nhẹ nhàng hôn lên môi và mặt cô, vẻ mặt cô mới khá hơn một chút.
“Ừm, biết rồi. Vậy cậu gọi cô ấy dậy, chúng ta đến lầu ba ăn cơm.”
Tư Mộ đoán không sai, Thanh Thần bị tên biến thái kia cặn bã kia dạo sợ. Nhưng bây giờ Thanh Thần có Tiểu Trang chăm sóc, Tiểu Trang sẽ nghĩ biện pháp để cô ấy bức ra khỏi đoạn trí nhớ đau khổ này.
Cúp điện thoại, Tư Mộ gọi cho Diêu Dao, một lúc lâu sao mới có người nghe máy, là Tiểu Cửu nghe điện thoại, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại mang theo chút chịu đựng, hơi thở cũng dồn dập một chút.
Trong bụng Tư Mộ đoán ra hai người kia đang làm chuyện gì, liền không có ý định quấy rầy, chỉ đơn giản nói: “Nửa tiếng sau ăn cơm ở lầu ba.”
Nửa tiếng...
Tư Mộ nở nụ cười xấu xa, Diêu Dao là sắc nữ, nửa tiếng chắc cô ấy ăn chưa no!
Sau khi cúp điện thoại, mới nghĩ đến lúc mình bị Ngôn Mặc Bạch ôm đi thì cô đang đi với Sở Kỳ? Bây giờ cô ấy đâu rồi?
Tư Mộ thật muốn cầm điện thoại đập vào đầu mình mấy cái, đây có tính là trọng sắc khinh bạn không đây?
Vội vàng gọi cho Sở Kỳ, lập tức có một giọng nam vang lên. Tư Mộ sửng sốt một lúc lâu, nhìn lại dãy số trên điện thoại, xác định đây đúng là số của Sở Kỳ, mới dám hỏi: “Sở Kỳ đâu?”
Bởi vì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lừa biếng nên không nghe ra giọng của Cố Khuynh, hơn nữa lúc về đến cô cũng không thấy Cố Khuynh cho nên nghĩ mình gọi lộn số.
“Vừa tỉnh ngủ. Làm sao vậy?” Cố Khuynh và Sở Kỳ vừa mới ngủ dậy, giọng nói có chút lười biếng.
“À, vậy lát nữa hai người cùng xướng lầu ba ăn cơm, để tôi gọi điện bảo phòng bếp chuẩn bị.” Nghe thấy bên kia nói vừa mới tỉnh ngủ, Tư Mộ liền nghĩ đến Tiểu Cửu, để tránh quấy rầy đến bọn họ, cô liền nói một hơi, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Sau khi Tư Mộ cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, từ từ ngồi thẳng người dậy. Vừa mới chuẩn bị xuống giường, cửa phỏng ngủ đã bị đẩy ra.
Ngôn Mặc Bạch đi đến hỏi: “Dậy lúc nào?”
“Mới vừa dậy. Đúng rồi, em có gọi điện cho các cô ấy bảo đến lầu ba ăn cơm, anh bảo phòng bếp chuẩn bị một chút đi!” Tay Tư Mộ chống vào mạn giường, có chút chật vật khi xuống giường.
Mặc dù đã lấy mảnh thủy tinh ra và bôi thuốc rồi nhưng khi dẫm trên mặt đất, đúng là có hơi đau.
Ngôn Mặc Bạch nhìn Tư Mộ nhăn mặt, vội đi đến giúp cô đổi giày.
Giầy của Tư Mộ để ở đây đều là giày cao gót, đế giày rất cứng. Nhân lúc Tư Mộ ngủ Ngôn Mặc Bạch sai người đi mua một đôi giày vải, hiện tại liền thay giày cho cô.
“Hả? Ở đây sao lại có giày vải?” Ở nhà cô cũng có một đôi giày như vậy, bây giờ thấy Ngôn Mặc Bạch mang giày giống y chang như vậy cô không khỏi kinh ngạc mà hỏi.
“Lúc nãy sai người đi mua.” Ngôn Mặc Bạch rất cẩn thận mang giày cô cô, nhưng vẫn nghiêm mặt dạy dỗ: “Chân em như vậy còn dám mang giày cao gót, đợi ba ngày cũng không đỡ được, sao mà đi Las Vegas?”
“Ba ngày sau đi Las Vegas?” Tư Mộ chỉ chú ý câu sau của anh, hoàn toàn không thấy sắc mặt khó coi của anh.
“Ngày mai đi.” Ngôn Mặc Bạch nhìn sang người phụ nữ không nắm rõ trọng điểm trong câu nói vừa rồi của anh hờ hững nói.
“Ngày mai?” Tư Mộ không thể tin trợn tròn hai mắt, nhớ lại Ngôn Mặc Bạch không bao giờ lừa cô, liền hưng phấn giữ lấy mặt Ngôn Mặc Bạch hôn mạnh một cái: “Ông xã, em yêu anh nhất!”
Ngôn Mặc Bạch được cô hôn, cúi đầu khóe miệng cong cong, lúc ngẩng đầu lên trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng vốn có.
“Mau đi rửa mặt, thức ăn đã chuẩn bị rồi, chắc giờ đã xong.” Ngôn Mặc Bạch nhéo nhéo mặt Tư Mộ thúc giục cô.
“Nhanh như vậy?” Tư Mộ vòng tay ôm cổ Ngôn Mặc Bạch, dựa hẳn người vào anh.
Mới vừa rồi lúc anh cúi đầu cười cô tinh mắt thấy được, biết anh không có tức giận, hiện tại nghiêm mặt là cố ý là cố ý hung dữ với cô mà thôi. Cho nên cô mới không sợ anh đâu.
Tư Mộ ghé miệng đến sát tai Ngôn Mặc Bạch nói: “Tiểu Cửu và Diêu Dao bận, mới vừa rồi em nói với họ nửa tiếng nữa mới ăn cơm, chắc nửa tiếng không đủ để họ bận đâu. Anh nói chúng ta có nên xuống muộn một chút hay không?”
Tư Mộ vừa nói vừa cười, thân thể run lên một cái, cả người cô dựa trên người Ngôn Mặc Bạch, bầu ngực mềm mại cũng rung theo cạ cạ vào ngực anh, cứng cứng mềm mềm.
Tay Ngôn Mặc Bạch đang đỡ mông cô không khỏi dùng thêm sức kéo cô lại sát mình hơn.
“Bọn họ đang làm việc trễ một tiếng mới xuống ăn cơm, vậy chúng ta cũng xuống muộn một tiếng, cũng làm ít chuyện đi!” Giọng nói Ngôn Mặc Bạch trở nên quyến rũ mờ ám vang lên bên tai cô.
“Ôi, em đau chân...” Tư Mộ nhìn thấy nụ cười gian của Ngôn Mặc Bạch thầm nghĩ không ổn. Nếu theo nguyện vọng của anh làm ít chuyện, thì không thể nào hoàn thành trong một tiếng.
Ngôn Mặc Bạch đưa tay nâng cằm của cô lên cúi đầu hôn lên môi cô, nói: “Đừng hòng trốn, đây là phạt em không nghe lời, ngoan ngoãn đến hầu hạ gia...”
“Ông xã... Thật sự rất đau! Mới vừa rồi anh cũng thấy, chân bị thủy tinh đâm trúng, chảy nhiều máu như vậy.” Tư Mộ làm bộ đáng thương nói.
Ngôn Mặc Bạch vô cùng dịu dàng gặm môi của cô, nói: “Vậy hãy để cho gia thương em thật tốt, em chỉ cần nằm hưởng thụ, tức thời đưa tay ôm gia, miệng cũng tự do mà rên rỉ, chân đau không cần hoạt động, tất cả đều giao cho gia”
Anh vừa gặm môi của cô, vừa nói chuyện hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, lần nào anh cũng nói ra lời nói làm người ta khó xử, Tư Mộ thật muốn phun một ngụm máu lên mặt anh, lạy độ mặt dày vô địch của anh.
“Vậy anh đến đi, giết chết em đi!” Tư Mộ tự trách chính mình, ngẩn đầu ưỡn ngực dâng mình lên miệng anh.
Ngôn Mặc Bạch sững sờ, dùng sức cắn một cái vào mặt cô, nhắm mắt lại, từ từ đứng lên, đi vào phòng tắm, để cô rửa mặt.
Nửa tiếng sau hai người xuống lầu, lúc đi xuống không ngờ mọi người đã đông đủ, Tiểu Cửu và Diêu Dao cũng đến.
Thức ăn đã dọn lên hết, ngày hôm nay các cô đều mệt, sớm đã đói bụng rồi. Nhìn thấy một bàn toàn thức ăn ngon cũng thèm đến nhỏ dãi.
Khi ăn không nói khi ngủ không nói.
Lúc ăn cơm mọi người đều im lặng.
Bình thường mấy người Tư Mộ ăn cơm cùng nhau, đều vừa ăn vừa nói líu ríu không ngừng. Chắc do hôm nay nhiều người, lại thêm Ngôn Mặc Bạch kẻ mặt lạnh ngàn năm không thay đổi nên không ai dám nói chuyện.
Diêu Dao ngồi ở bên cạnh Tư Mộ, cô đưa bàn tay nhỏ xuống dưới bàn, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Tư Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Mộ Mộ, vẻ mặt Tiểu Bạch nhà cậu cứ như ai cũng thiếu anh ta hai trăm năm mươi vạn vậy, cậu làm anh ta mất hứng sao?”
Tư Mộ uống một ngụm súp, khóe miệng giật giật, nhỏ giọng trả lời: “Đây là anh ta chưa thỏa mãn dục vọng.”
Diêu Dao trợn mắt liếc Ngôn Mặc Bạch, nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Mình cũng chưa thỏa mãn nha, nhưng không có biểu hiện như vậy...”
Tư Mộ đang uống một ngụm súp thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Cô bé sắc nữ này thật đúng là đáng yêu.
“Ngày mai đi Las Vegas, mọi người đều tự chuẩn bị đi.” Ngôn Mặc Bạch ăn xong, ưu nhã cầm khăn ăn lau miệng, vừa nói vừa nhìn về phía Tư Mộ và Diêu Dao, làm hai người này sợ tới mức lập tức ngồi thẳng.
“Anh có muốn cùng đi không?” Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu hỏi Cố Khuynh.
Trong khoảng thời gian này trong nhà Cố Khuynh rất náo loạn, không biết có thời gian đi không?
“Ừm cùng đi chứ, đại ca ở bên kia, rất lâu rồi không gặp, chũng muốn đi qua đó họp mặt.” Cố Khuynh nói xong nhìn về phía Sở Kỳ, hỏi cô: “Em có muốn cùng đi không?”
Sở Kỳ sững sờ, chẳng lẽ anh không có ý định dẫn cô đi sao? Nếu không sao lại hỏi như vậy chứ?
“... Đến lúc đó rồi tính.” Sở Kỳ giật giật khóe miệng, hờ hững trả lời một câu.
“Còn tính cái gì? Chắc chắn cùng đi, phải đi!” Diêu Dao liếc Sở Kỳ, khinh bỉ cô nghĩ một đằng nói một nẻo. Vốn không phải đã nói đi Las Vegas tìm Vưu Ưu sao? Lúc trước người vui nhất chính là cô ấy, sao bây giờ lại có thái độ này?
Ngôn Mặc Bạch đi, Tiểu Cửu và Tiểu Trang sẽ đi theo. Diêu Dao nghĩ, cô nhất định phải đi.
“Không cho em đi.” Diêu Dao mới vừa nói xong, Tiểu Cửu mím môi nghiêm túc nói.
“Tại sao? Em cũng muốn đi! Không phải anh cũng đi sao? Tại sao không cho em đi?” Diêu Dao thở phì phò giống như muốn bóp chết Tiểu Cửu.
Thanh Thần nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Trang, im lặng chờ anh bày tỏ thái độ.
Tiểu Trang cười dịu dàng, duỗi tay nắm lấy tay Thanh Thần, đặt tay cô trong tay mình nhéo nhéo, nói: “Em đi theo anh được không? Một mình em ở lại đây, anh không yên tâm.”
Sau sự việc ngày hôm nay, anh càng không yên lòng khi cô không ở bên cạnh mình. Hận không thể thời thời khác khác nâng niu cô trong tay, cẩn thận che chở.
Diêu Dao nhìn Thanh Thần, lại càng náo loạn.
Tư Mộ liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Hết chương 166