- Trang chủ
- Đền Hạnh Phúc Cho Em
- Chương 61: Sau bão giông, trời quang mây tạnh
Tác giả: Nguyễn Nhiễm
...
Bệnh Viện Y TQ Đài Trung.
Trong phòng cấp cứu, Lệ Doanh đang được chính Hạ Tuyết và hai bác sĩ chuyên khoa sản cấp cứu.
Vừa thao tác cấp cứu, Hạ Tuyết vừa chảy nước mắt. Đứa bé còn chưa thành hình.
Vậy mà....
Trước đó, khi biết tin Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn có con, cô và Lý Nam Tước đều rất vui mừng, còn mong rằng sẽ làm cha mẹ nuôi của nó..đáng tiếc,
Tiểu Bảo Bảo đã không có duyên với bọn họ.
...
Bên ngoài phòng cấp cứu, hai cha con Lý Nam Tước, Hàn Cảnh Vũ và Louis cùng chờ đợi. Ai cũng lo lắng, tâm cứ treo lên như dây đàn.
Được một lát, thì thấy Hàn Cảnh Văn đi tới. Bộ dạng mệt mỏi chán nản chưa từng thấy.
Hàn Cảnh Vũ bước tới đỡ con trai, " Cảnh Văn, con ổn không?"
Anh nhìn ông chỉ lắc đầu, " con không sao, cha, Doanh sao rồi, cô ấy..."
Anh còn chưa nói hết, thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Hạ Tuyết đẩy băng ca đưa Lệ Doanh ra ngoài. Vẻ mặt tuy không còn lo lắng nữa, nhưng lại đầy mất mát.
"Hạ Tuyết, Doanh Doanh sao rồi?" Hàn Cảnh Văn hỏi đầu tiên. Mọi người cùng đứng lên đi vội tới.
"Đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng đứa bé không còn nữa." Hạ Tuyết giọng run run, nước mắt lưng tròng trả lời.
" Mất thật rồi, thật rồi !" Hàn Cảnh Văn gục xuống tại chỗ, hai hàng nước mắt lăn trên gò má. Đứa con của anh và cô thực đã mất rồi.
Ba người lớn tuổi, cha ruột, cha vợ, Lý Lão gia, đều nhìn chàng trai trẻ tuổi suy sụp trước mắt, mà không cầm lòng nổi. Nước mắt cũng hoen mi. Tất cả bọn họ đều mong chờ tiểu bảo bối kia, vậy...mà...
Mọi chuyện đã không như người ta mong đợi, biết rằng thời gian sẽ làm nguôi ngoai đi, nhưng là cần bao nhiêu thời gian đây...
Một tháng, hay hai tháng, hay một năm hay hai năm.....
Tất cả còn là một câu hỏi?
.....
Phòng hồi sức.
Lệ Doanh được chuyển vào giường nằm, đến chiều tối thì cô tỉnh lại.
Vùng bụng không còn đau, cô bất giác đưa tay sờ bụng mình, nước mắt vô thức trào ra.
Con của cô, nó không còn. Lệ Doanh cứ vậy không kìm nổi cảm xúc mà khóc lên nức nở, cả đôi vai gầy gộc run rẩy, khuôn mặt tái nhợt..hai tay ôm mặt khóc đến thương tâm.
"Huhuhu...con ơi...bảo bảo của mẹ...con trở lại đi có được không?"
Từ ngoài cửa, Hàn Cảnh Văn vừa đi mua cháo về, anh thấy một cảnh kia, hoảng hốt lao vội vào giục cả hộp cháo sang một bên, ôm chặt lấy cô, "Doanh Doanh, em sao thế này, đừng khóc nữa, có anh đây rồi, đừng buồn nữa được không?"
Hai mắt cô nhắm lại, mà nước mắt tuôn không ngừng, cô biết là anh đang ở ngay bên cạnh cô, nhưng cô không dám đối diện với anh. Phải biết là, anh đã vui vẻ thế nào khi có đứa con này, nhưng cô không bảo vệ được nó. Cô nào còn mặt mũi mà nhìn anh.
Hàn Cảnh Văn bất giác rơi nước mắt mà khóc theo vợ anh, " Doanh Doanh, chúng ta sẽ có đứa con khác, đứa bé mất đi sẽ là thiên thần nhỏ bảo vệ cho gia đình nhỏ chúng ta. Em đừng đau lòng nữa, anh... thanh âm của anh nức nghẹn..
Đàn ông không bao giờ được khóc, càng không thể khóc trước mặt người mà mình yêu, nhưng giây phút này, anh đã không kìm nổi cảm xúc của mình nữa, nên anh khóc...
Con của anh, vợ của anh...và mẹ của anh, họ luôn vì anh mà trả giá...có phải anh sinh ra đã là khắc tinh của họ rồi không?
Lệ Doanh nghe tiếng anh nức, cô mở mắt, lại bắt gặp được những giọt nước mắt long lanh kia, đang trượt trên gò má anh, " huhu, Cảnh Văn, em xin lỗi, em không bảo vệ được bảo bảo của chúng ta...huhu.."
Hàn Cảnh Văn lau đi nước mắt cho cô, " Em không có lỗi gì cả, tất cả là tại lão già khốn kiếp kia, anh thề sẽ đày đọa ông ta đến cuối đời. Và cả người thân của ông ta, anh sẽ bắt từng người một phải trả giá cho con của chúng ta."
"Người thân của ông ta? Giang Bắc Thành còn thân với ai sao?" Lệ Doang lau đi nước mắt, giọng yếu ớt hỏi anh.
"Ừm, ông ta có con gái." Anh trả lời.
"Có con gái sao? Là ai?" Cô lại hỏi.
"Là Ôn Chỉ Dung, không xa lạ với chúng ta đâu." Anh khẳng định.
"Ôn Chỉ Dung, vậy chẳng phải Ôn Tuyền bà ta...?? Lệ Doanh ngập ngừng không dám nói thêm.
Dường như biết cô sẽ hỏi như thế nên anh, gật đầu thay cho cậu trả lời.
Lệ Doanh bất ngờ, quả nhiên, giữa Giang Bắc Thành và Ôn Tuyền kia có dây dưa với nhau. Chỉ là mối dây dưa kia lại là một Ôn Chỉ Dung...chính là một đứa con gái. Hơn nữa lại đã trưởng thành luôn rồi.
"Cha có biết không? Mà mọi người đi đâu hết rồi, sao chỉ có anh? " Lệ Doanh chậm rãi hỏi.
Hàn Cảnh Văn cầm lấy tô cháo, mở nắp, vừa thao thác vừa trả lời, " Chuyện Giang Bắc Thành và Ôn Tuyền, để sau đi, mọi người đều nghỉ ngơi rồi, anh ở lại với em, nào ăn cháo đi, anh bón cho em."
"Cảnh Văn, anh không trách em sao?" Lệ Doanh bất giác lại nhớ đến việc xảy thai, mắt đỏ hoe, buồn bã hỏi.
Anh thổi thổi một muỗng cháo, đưa tới miệng cô, " ngốc ạ, anh không phải loại người như em nghĩ, con mất là tại anh chưa bảo vệ em chu toàn mà thôi."
Cô lại nức lên, " nhưng con mất là do em !"
Miếng cháo trôi vào cổ họng trở nên đắng nghét, không nuốt nổi.
Anh thở dài, " Doanh Doanh, nghe anh, đừng buồn nữa, con mất là vì nó không có duyên với em và anh, sao có thể trách em.
Anh ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô, rồi tiếp lời." Huống hồ, nó mất đi chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ lại đầu thai làm con của chúng ta nữa thì sao?"
Lệ Doanh nghe anh nói, tâm tư ít nhiều cũng vơi đi. Nhưng là quên đi ngay, có lẽ là điều không thể nào, cho dù là anh, hay là cô đi nữa đều đau vô cùng.
Còn nhớ cái ngày biết có con, cả hai vợ chồng vui mừng đến òa khóc, vậy mà...
Họ sẽ còn được chào đón niềm vui kia một lần nữa hay không..
Hai vợ chồng nằm trên chiếc giường bệnh viện mệt mỏi mà thiếp đi, chỉ trong một ngày, mọi chuyện xảy đến như một cơn ác mộng với họ..
Bên ngoài, mây đen kéo đến che đi ánh trăng non, rồi lại bị gió thổi đi, đẩy vầng trăng vàng nhạt ra ngoài..y như cuộc đời của họ..
Bão giông kéo đến, rồi lại bị thổi đi..ngày mai thức dậy, sẽ là trời quang mây tạnh..
Không còn sóng gió nữa...