- Trang chủ
- Vì Em Mà Đắm Say
- Chương 9
Tác giả: Khôi Tiểu Thường
Vu Tiền ngồi trên sofa trong đại sảnh, đầu thò ra ngoài cửa ngó nghiêng, bên ngoài mưa vẫn rơi như thác đổ, giờ này rồi mãi mà vẫn không trông thấy bóng dáng đó đâu. Anh ta không ngồi nổi nữa, trong lòng nghĩ cùng lắm thì lại nghe người đó chửi cho một trận. Vu Tiền xem nhẹ cái chết rút di động chuẩn bị gọi cho người đó, ai ngờ một giây sau lại trông thấy một chiếc xe ô tô dừng lại ngoài đại sảnh.
Người đó xuống xe, Vu Tiền vội vã bỏ di dộng lại vào trong túi, hớt hải chạy ra: "Cuối cùng anh cũng tới rồi, người đang đợi bên trong đấy!"
Người đó vẫn rất thong thả, không nhanh không chậm rút di động ra nhìn, khóe môi hơi rướn lên, anh lưu lại số điện thoại, sau đó mới nhìn Vu Tiền: "Vội gì chứ. Làm như ông ta sẽ chạy mất vậy!"
Vu Tiền xoa xoa tay, đi theo phía sau: "Dù sao cũng là chúng ta nhờ ông ta mà, nhỡ để người ta đợi lâu lại không chịu hợp tác nữa thì sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ cười, vỗ vỗ vào bả vai của Vu Tiền: "Mặc dù là chúng ta tìm người ta bàn chuyện, nhưng phong thái cũng không thể thấp kém vậy được. Con người ai ai cũng có tính bỉ ổi thôi, cứ thấp kém mãi như vậy ngược lại sẽ bị coi thường đấy!" Lần này Thẩm Kỳ Ngộ tới thành phố A là vì hợp tác làm ăn chung một hạng mục mở rộng đất đai, chào hỏi giao thiệp với lão tổng của Tân Hoa chán chê, cuối cùng lão già này mới chịu thả lỏng.
...
Thẩm Trường Mi vẫn chưa hết tức, đồng nghiệp thấy sắc mặt cô khó coi, tưởng cô gặp phải chuyện gì, quan tâm hỏi một câu: "Sao vậy?"
Thẩm Trường Mi hít một hơi, xua xua tay: "Không sao, gặp phải một tên điên mà thôi!"
Đồng nghiệp gật gật đầu: "Đầu năm nay đúng là có không ít những người dở hơi thật."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong đại sảnh.
Buổi ký hợp đồng được tổ chức tại một phòng hội nghị nhỏ, Thẩm Trường Mi và đồng nghiệp đi vào bên trong, bên trong có nhân viên và quản lý của khách sạn đang bài trí sắp xếp hội nghị. Vì hoạt động đối ngoại lần này mà Thẩm Trường Mi mấy hôm trước đã xem một số sách viết về những nơi danh lam thắng cảnh ở thành phố A, cũng may đồng nghiệp là người bản địa ở đây, nếu chẳng may gặp phải chỗ nào đó không hiểu thì còn có người để hỏi. Mặc dù cô đã chuẩn bị chu đáo vẹn toàn, nhưng cũng không dám bảo đảm sẽ không có gì xảy ra đột ngột.
Thẩm Trường Mi và đồng nghiệp tìm vị trí gần lối ra vào ở hàng thứ ba rồi ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm một lúc. Cánh cửa phòng hội nghị truyền đến tiếng giày cao gót dẫm lên trên nền nhà lát đá, âm thanh 'cộc cộc cộc' giòn tan, ngay sau đó nghe thấy mấy cô gái đang bài trí phòng hội nghị lễ độ cung kính: "Giám đốc Mạnh."
Giám đốc Mạnh đó áng chừng ngoài hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy công sơ nhãn hiệu Chanel màu da nhạt, mái tóc dài được búi gọn lại sau đầu. Cô ta 'ừ' một tiếng, ánh mắt quét qua bàn ký hợp đồng, hàng lông mày lá liễu nhướng lên: "Ai cho mấy cô dùng hoa bách hợp làm hoa để bàn thế hả?"
Nghe vậy, mấy cô gái trẻ tuổi nhất loạt ngước mắt nhìn về lọ hoa đặt trên bàn ký hợp đồng, ngơ ngác nhìn nhau, không biết hoa trên bàn có điều gì không thích hợp?
Mạnh Đông Hàn mặt mày khó coi: "Chẳng phải đã nói với mấy cô Mr. Berger dị ứng với hoa bách hợp rồi hay sao? Mau bỏ đi cho tôi, làm ăn cái kiểu gì vậy không biết, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!"
Mạnh Đông Hàn ầm ĩ một trận, Thẩm Trường Mi không thể không phát hiện ra cô ta.
Mạnh Đông Hàn đứng thẳng ở vị trí cách Trường Mi khoảng một bậc thềm, cô ta quan sát người đàn ông bên cạnh Thẩm Trường Mi, ý tứ không rõ ràng, cười cười: "Mấy năm không gặp, đường tình duyên của cô vẫn trước sau như một tốt như vậy!"
Sắc mặt Thẩm Trường Mi thoáng thay đổi, đồng nghiệp bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy lời của cô gái kia nói ra có hơi khó nghe, anh ta nghiêng đầu nhìn Trường Mi, đứng dậy nói muốn ra ngoài hút điếu thuốc.
Thẩm Trường Mi biết đồng nghiệp có ý muốn giữ thể diện cho cô, cô 'ừm' khẽ một tiếng.
Mạnh Đông Hàn đợi người đó đi ra khỏi cửa, cô ta mở miệng: "Tôi thật sự không ngờ cô vẫn còn có gan quay lại."
Thẩm Trường Mi nhìn cô ta, cô giơ tay vén nhưng lọn tóc lòa xòa bên má ra sau tai, dửng dưng hỏi: "Sao tôi lại không thể quay về thành phố B chứ?"
Mạnh Đông Hàn cười, một tay gác lên trên ghế, hơi rướn người về phía trước: "Cũng đúng! Loại người như cô trước giờ đâu cần mặt mũi. Xảy ra chuyện như vậy mà cô vẫn có thể sống như một người không liên quan. Thẩm Trường Mi, một chút liêm sỉ cô cũng không còn nữa à?" Càng nói ngữ khí của Mạnh Đông Hàn càng trở nên cay nghiệt.
Thẩm Trường Mi cảm thấy không có lý do gì phải tiếp tục phí lời với người này nữa. Cô từ chỗ ngồi đứng dậy: "Tôi nói rồi chuyện đó không liên quan tới tôi! Chẳng có ai nghĩ cũng chẳng có ai mong muốn sẽ xảy ra chuyện đó cả!"
Thẩm Trường Mi đi lướt qua người cô ta.
Mạnh Đông Hàn xoay người, nhìn bóng lưng của Thẩm Trường Mi, cô ta châm biếm: "Bây giờ cô đương nhiên có thể nói chuyện đó không liên quan đến cô. Dù sao em gái tôi đến tận bây giờ vẫn nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh. Nhưng mà Thẩm Trường Mi à, tôi rất tò mò đấy, bao nhiêu năm qua chẳng lẽ cô chưa từng gặp ác mộng sao?"
Bước chân Thẩm Trường Mi khựng lại, cô không quay người, ngữ khí bình thản: "Từ trước tới giờ tôi đều ngủ rất ngon, không hề có thói quen gặp ác mộng!"
Thẩm Trường Mi rời khỏi phòng hội nghị, trong lòng nghĩ hôm nay ra ngoài đúng là quên mất xem tử vi rồi.
Đồng nghiệp đang hút thuốc ở khu vực hút thuốc, nhìn thấy cô, anh ta dập tàn thuốc ném vào trong thùng rác: "Nói xong rồi à, cô gái đó trông có vẻ không có thiện ý lắm?"
Thẩm Trường Mi nghĩ đâu chỉ không có thiện ý, nói không chừng Mạnh Đông Hàn còn muốn nghiền nát cô ra cũng nên. Ánh mắt cô rơi xuống bao thuốc lá trong tay đồng nghiệp, cổ họng ngứa ngáy: "Cho tôi điếu thuốc!"
Ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô có phần kinh ngạc, Thẩm Trường Mi cười: "Phụ nữ thì không được hút thuốc à?"
Đồng nghiệp khẽ lắc đầu, giơ tay chỉ chỉ cô: "Không phải. Nhìn cô trông giống như một đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành, không giống kiểu sẽ động vào thuốc lá."
Thẩm Trường Mi hỏi: "Hút thuốc còn phân loại nữa à? Đám đàn ông các anh có cái thói quen chuyên đem phụ nữ chia làm đủ các cấp bậc cứ như vật phẩm kế hoạch vậy, đáng yêu này, dịu dàng này, gợi cảm này,... anh tưởng các anh là ai hả?"
Ngữ khí của Thẩm Trường Mi có phần kích động, đồng nghiệp cũng không để trong lòng, cười cười, rút điếu thuốc đưa cho cô: "Được rồi, là tôi bảo thủ."
Sắc mặt Thẩm Trường Mi thoáng thay đổi: "Xin lỗi."
Đồng nghiệp xua xua tay.
Hút hết điếu thuốc, tâm trạng của Thẩm Trường Mi đã bình ổn lại phần nào. Cô tự giễu kéo cong khóe môi, ở trước mặt Mạnh Đông Hàn cô có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, nhưng chỉ có mình Thẩm Trường Mi biết, chuyện của Mạnh Thanh không thể chỉ dựa vào một mình lời nói của cô là có thể làm sáng tỏ được.
Thẩm Trường Mi không để chuyện này ảnh hưởng tới mình quá lâu, ở lại đó thêm một lúc, có người bắt đầu lục đục đi vào trong phòng hội nghị, cô hít sâu một hơi, sau đó đi theo dòng người vào trong. Sau khi buổi lễ ký hợp đồng kết thúc, Thẩm Trường Mi và đồng nghiệp đi cùng đoàn người nước Pháp ra trước xe để đi đến khu danh lam thắng cảnh.
Thẩm Trường Mi vì chuyện lúc nãy mà trong lòng vẫn áy náy với đồng nghiệp, sắp sửa xuống xe, cô nhân cơ hội xin lỗi lần nữa: "Chuyện lúc nãy, xin lỗi nhé!"
Đồng nghiệp đó lớn hơn Trường Mi mấy tuổi, cười nói: "Con người cô đúng là thú vị thật." Lại nói tiếp: "Một người đàn ông như tôi ai lại đi chấp nhặt với một người phụ nữ nhỏ bé như cô làm gì, cô đừng để ý quá."
Thẩm Trường Mi gật đầu. Hôm nay quả thật cô có hơi khác thường, cô trước giờ là người giỏi kiềm chế cảm xúc nhất, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại sụp đổ những hai lần.
Hành trình tiếp theo, Thẩm Trường Mi dồn hết tập trung vừa làm hướng dẫn viên vừa phiên dịch cho Mr. Berger, suốt cả buổi chiều miệng khô không khốc, cô cũng không dám uống quá nhiều nước. Sau khi kết thúc, ngồi lên trên xe, vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi một chút, ai ngờ Mr. Berger lại có hứng thú với mấy bình gốm sứ lúc nãy nhìn thấy, thế là lại liên tục hỏi cô cái này cái kia.
Thẩm Trường Mi vắt kiệt từng tế bào chất xám giải thích một lượt, cuối cùng xem như là đã thoát khỏi kiếp nạn.
Cô dựa người ra sau ghế, ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy bản thân giống như đang đứng ở vị trí trung tâm của một hòn đảo cô độc, mở to mắt nhìn từng đợt thủy triều dâng qua mắt cá chân, sau đó nhấn trìm toàn bộ cơ thể, còn cô lại bất lực muôn phần, một loại bất lực chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Đồng nghiệp thấy tinh thần cô khác thường, giơ tay vỗ vỗ vào chỗ cô đang dựa lưng: "Mệt à?"
Thẩm Trường Mi lắc đầu, cố chấp kéo lại tinh thần: "Thơ thẩn chút thôi, đợi lát nữa mới có tinh thần tiếp tục được."
Xe dừng lại trước cổng khách sạn, một đoàn người xuống xe.
Đã có nhân viên đứng đợi trong đại sảnh dẫn tất cả mọi người vào trong phòng bao. Thẩm Trường Mi vẫn phải làm phiên dịch, đồng nghiệp đột nhiên nói: "Nghe nói lát nữa có một nhân vật tai to mặt lớn đến đây."
Thẩm Trường Mi nhướng mày, đồng nghiệp cố ý hạ thấp giọng: "Lãnh đạo Chu Mộ Thâm của Cục chính sách pháp luật và quy chế!"
Thẩm Trường Mi 'ồ' một tiếng, đồng nghiệp thấy biểu cảm của cô không có chút ngạc nhiên nào, cười nói: "Cô cũng thờ ơ quá đấy!"
Thẩm Trường Mi nói: "Lãnh đạo thì cũng là người mà."
Đồng nghiệp nói: "Cũng phải. Chỉ có điều Chu Mộ Thâm không phải người bình thường đâu. Có cô gái nào ở trong chỗ chúng ta nghe thấy ba chữ Chu Mộ Thâm mà lại không rạo rực chứ! Cũng chỉ có mỗi cô là ngoại lệ!"
Thẩm Trường Mi bật cười: "Có tốt tới mấy cũng đâu phải của tôi, hăng hái thế để làm gì?"
Đồng nghiệp nghe vậy giơ tay chỉ chỉ vào cô, cuối cùng nói: "Coi như cô cũng thông minh khôn khéo!"
Trải qua một số chuyện hôm nay, quan hệ của Thẩm Trường Mi và người đồng nghiệp này cũng trở nên thân thiết hơn, bấy giờ Thẩm Trường Mi cũng nói đùa: "Phản ứng này của anh nghĩa là sao hả? Không lẽ anh cũng để ý đến lãnh đạo Chu à?"
Đồng nghiệp đó nghe vậy vội vã xua tay: "Cô nghĩ linh tinh gì đấy! Tôi là... cái từ đấy nói sao ấy nhỉ... Tôi là trai man một trăm phần trăm đấy, cô hiểu không?"
Lúc dùng bữa, quả nhiên nhìn thấy Chu Mộ Thâm.
Chu Mộ Thâm mặc một bộ âu phục màu xám được cắt may một cách cực kỳ khéo léo hoàn hảo, bên trong mặc áo sơ mi màu trắng, không thắt cà vạt, vẫn luôn nho nhã như vậy. Nhìn thấy Trường Mi, mặc dù anh ấy không quá bất ngờ, nhưng trên mặt cũng bộc lộ một chút cảm xúc. Anh mỉm cười bắt tay với nhân viên nước Pháp, sau đó nói ra một câu tiếng Pháp cực kỳ lưu loát trôi chảy.
Thẩm Trường Mi tuy đang làm việc nhưng thi thoảng cũng vẫn có thể ăn được mấy miếng cơm. Cả buổi chiều chất xám bị vắt kiệt, phí sức nên cũng đói rất nhanh, bây giờ thật sự có cảm giác thèm ăn, nhưng cũng chỉ ăn được mấy miếng không tốn thời gian nhai nuốt. Đĩa sứ bên cạnh đặt những miếng cơm nắm trông rất bắt mắt, Thẩm Trường Mi gặp một miếng bỏ vào trong miệng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ nên lại ăn thêm mấy miếng nữa.
Mười phút sau, không hiểu sao Thẩm Trường Mi lại cảm thấy trên mặt ngứa điên, cô giơ tay lên gãi, đồng nghiệp ở bên cạnh nhìn thấy, thấp giọng hỏi cô: "Mặt cô sao vậy?"
Thẩm Trường Mi sờ mặt, cũng không biết bị sao: "Tôi cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy ngưa ngứa."
Đồng nghiệp chăm chú quan sát mặt cô: "Có khi nào cô bị dị ứng rồi không?"
Động tĩnh bên chỗ hai người sớm đã thu hút sự chú ý của một số người trên bàn, Thẩm Trường Mi chỉ đành nói xin lỗi, đứng dậy rời khỏi phòng bao. Cô vào nhà vệ sinh soi gương, trên mặt đã nổi chi chít những đốm đỏ loang lổ, cũng ngứa đến điên cuồng, cô không nhịn được giơ tay lên sờ vào, nhưng cũng không dám gãi sợ sẽ chảy máu.
Đúng là bị dị ứng rồi! Cô ngoại trừ dị ứng tôm ra thì không còn dị ứng với thứ gì khác.
Thẩm Trường Mi ảo não, bộ dạng này sao dám làm phiên dịch cho người ta nữa, cô hết đường xoay sở đành quay về phòng bao, đi tới cửa lại thấy Chu Mộ Thâm đang đứng bên ngoài, hình như đang đợi cô: "Em sao vậy?"
Thẩm Trường Mi nhíu mày: "Em bị dị ứng rồi!"
Chu Mộ Thâm đưa chìa khóa xe cho cô: "Em lái xe đến bệnh viện khám đi."
Thẩm Trường Mi nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt: "Vậy chỗ này..."
Chu Mộ Thâm nói: "Anh sẽ giải quyết. Cơ thể quan trọng hơn!"
Thẩm Trường Mi hết cách, cơn ngứa ở trên mặt càng ngày càng kinh khủng hơn. Mặt mày cô như này cho dù có muốn tiếp tục phiên dịch cho người ta thì cũng sợ sẽ làm ảnh hướng tới khẩu vị của họ, cân nhắc một lúc Thẩm Trường Mi quyết định vẫn nên đến bệnh viện trước đã rồi tính.
Thẩm Trường Mi vừa rời đi, di động của Chu Mộ Thâm để ở trong túi đột nhiên rung lên, anh ấy rút di động ra nhìn, đúng là trùng hợp thật!
~Hết chương 9~