- Trang chủ
- Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài
- Chương 74: Phong thư
Tác giả: Trường Nhị
Đây có lẽ là thời khắc gian nan nhất, ai cũng sẽ nghĩ rằng, giá như chưa từng xảy ra.
Chuyện này ai cũng sẽ để tâm, nhưng không bao gồm Lão Lâm.
“À, vậy thì đúng là kém may.” Lão Lâm nói.
Nghe ông nhẹ nhàng bâng quơ, dù là người đã quen với nhiều kiểu bệnh nhân như chủ nhiệm Mã cũng phải bất ngờ: “Ông nghĩ được như vậy, thực sự không dễ dàng.”
“Thế giới rộng lớn như vậy, mọi việc trên đời luôn có khả năng xảy đến với một người bất kì, chẳng có gì ghê gớm.”
Trong gian phòng khám bệnh, Lâm Triều Tịch nghe Lão Lâm nói câu này lần thứ hai.
“Quá khen quá khen.” Lão Lâm vẫn mỉm cười, chỉ thể hiện sự thích thú với nghiên cứu khoa học: “Vậy nên cái chấn thương sọ não gì kia, rốt cuộc liên quan gì đến bệnh Alzheimer?”
“Để tôi giới thiệu sơ lược.” Chủ nhiệm Mã chồng hai tay lên nhau, ông nghiêm túc nhìn Lão Lâm: “Bởi theo nghiên cứu mới nhất từ nước ngoài, chấn động não có thể dẫn đến tăng nồng độ enzyme BACE1 và β-amyloid trong não. Giữa hai cái này, cái đằng trước đóng vai trò quan trọng trong việc tổng hợp cái sau, cái đằng sau là thành phần chính tạo ra các mảng lão hóa, sản phẩm của chứng bệnh đãng trí người già. Phương hướng nghiên cứu của cá nhân tôi cũng chính là cái này.”
“À, ra là vậy, y học cũng khá thú vị đấy nhỉ.” Lão Lâm vô tư nói: “Vậy cũng tốt mà, tôi tình nguyện phối hợp nghiên cứu.”
“Hết sức cảm ơn ông, tôi rất muốn thực hiện theo dõi kéo dài với trường hợp của ông.” Chủ nhiệm Mã lắc lắc đầu: “Nhưng hôm nay tìm ông tới đây không chỉ để nói mỗi chuyện này.”
Lâm Triều Tịch nhíu mày, cô không hiểu.
Chủ nhiệm Mã nói: “Vừa rồi tôi đã giới thiệu nguyên do căn bệnh Alzheimer là bởi sở nghiên cứu thuốc tôi hợp tác lâu năm gần đây mới đưa ra một loại thuốc mới, có khả năng ức chế BACE1, chúng tôi đang tuyển người tình nguyện thử nghiệm lâm sàng giai đoạn I. Họ hi vọng có thể tìm được bệnh nhân Alzheimer do chấn thương sọ não tiếp nhận dùng thử thuốc mới, không biết ông ý ông thế nào.”
Lâm Triều Tịch ngẩng phắt đầu, cô nhìn chủ nhiệm Mã, không nói nên lời.
“Có gì mà không đồng ý?” Lão Lâm không buồn cân nhắc: “Đây là chuyện tốt.”
“Hiệu quả trị liệu còn chưa được xác thực, nói trắng ra thì đang coi ông như chuột bạch.” Chủ nhiệm Mã rất thẳng thắn.
“Không phải chuột bạch, đây gọi là cống hiến cho khoa học.” Lão Lâm cười nói.
“Thực sự rất cảm ơn ông.” Chủ nhiệm Mã đứng dậy bắt tay với Lão Lâm: “Nếu như ông đồng ý, học trò tôi sẽ đưa ông đi điền một vài thông tin cá nhân, khi nào kết thúc sàng lọc sẽ thông báo ông tới tham gia thử nghiệm.”
“Không thành vấn đề.”
Lão Lâm vẫn tí tí ta tí tởn.
Dù nghe tin căn bệnh Alzheimer của mình khả năng là do tai nạn giao thông, hay tự nhiên có loại thuốc điều trị mới từ trên trời rơi xuống, ông luôn duy trì thái độ rất bình tĩnh – chẳng có gì ghê gớm cả.
Lục Chí Hạo lăn xe lăn đi trước dẫn đường, Lâm Triều Tịch và Lão Lâm theo sau.
Hành lang bệnh viện dài đằng đẵng, vách tường trắng sáng.
Cảnh tượng tương tự, phòng khám tương tự, kí ức cô ngỡ tưởng đã đi vào quên lãng đang sống lại một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.
Đó là vào một ngày đông, vài ngày trước khi lớp cấp ba phân ban tự nhiên và xã hội.
Sáng sớm ra khỏi cửa, cô và Lão Lâm chào nhau, Lão Lâm còn khỏe mạnh hoạt bát, nhưng sau khi tan học, chủ nhiệm dẫn cảnh sát đến lớp tìm cô, thông báo bố cô ngất xỉu trên đường.
Lúc chạy đến bệnh viện, người Lão Lâm đã cắm đầy ống dẫn.
Bác sĩ nói não bộ của ông bị va đập, căn cứ vào vết máu bầm trên người, có lẽ là gặp tai nạn giao thông mức độ nhẹ. Bệnh nhân ban đầu không thấy có vấn đề gì nên đứng dậy phủi mông là đi, nhưng một vài giờ sau tình trạng chuyển biến xấu, sa vào hôn mê, trường hợp này cũng không tính là hiếm gặp.
Sau khi Lão Lâm hôn mê, cảnh sát không thể lấy lời khai nên mãi không tìm ra địa điểm và thời gian xảy ra tai nạn, cũng không biết người gây ra tai nạn là ai. Đồng thời cũng tồn tại khả năng Lão Lâm tự ngã khiến mình bị thương, vậy nên trong trường hợp này bọn họ chỉ có thể tự gánh vác khoản tiền trị liệu.
Bởi vậy đối với cô, bố mình hôn mê không chỉ là áp lực về tinh thần, mà còn cả gánh nặng kinh tế.
Khoảng thời gian đó, trong nhà không có nguồn thu nhập, hàng xóm cho vay tiền, bảo hiểm y tế cũng gánh một phần lớn, tuy nhiên mỗi tháng bệnh viện giục đóng viện phí vẫn khiến cô rất đau đầu. Bây giờ cô cũng không nhớ rõ khi đó đã vượt qua thế nào, tóm lại là ăn rau sống qua ngày.
Người thân, trường học, khách hàng, ông chủ, giáo viên, bạn bè… tuổi trẻ của cô luôn cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình, cô cũng hết mình phản kháng.
Nhưng tuổi trẻ của cô, lại mất đi năng lực phản kháng.
Trải qua cuộc điều trị kéo dài, mỗi ngày chờ đợi trong đau khổ và vô vọng, khi Lão Lâm tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ xanh xao vàng vọt của cô, câu đầu tiên ông nói là: Sao đã giảm béo thành công rồi thế này?
Vốn cô còn định ôm chầm lấy Lão Lâm khóc to một trận, diễn cảnh phụ tử tình thâm mà cô đã tưởng tượng trong đầu hàng nghìn lần, nhưng sau khi thấy điệu cười khanh khách của ông, mọi cảm xúc đau thương đều tan thành mây khói.
Quan trọng nhất là ngay sau đó Lão Lâm còn bảo cô, ông là người có tiền, có mấy căn nhà, còn có mấy sổ tiết kiệm giấu trong giày, cô hoàn toàn không biết những chuyện này, chẳng hiểu ngày ngày khắc khổ làm mấy cái gì không biết.
Lão Lâm không chỉ an ủi, ông còn xoa đầu cô nói, làm tốt lắm, gầy đến mức nhìn rõ mắt hai mí và lúm đồng tiền luôn rồi…
Nhưng đây có lẽ cũng là sức hút trong con người Lão Lâm.
Khiến bạn cảm thấy, cuộc đời chẳng qua cũng chỉ là cuộc hành trình đầy rẫy trải nghiệm mới lạ mà thôi.
Chuyện tốt, chuyện xấu, và rất nhiều những chuyện không tốt cũng chẳng xấu khác đan xen lẫn nhau, trở thành cuộc sống thường nhật của chúng ta.
Mọi chuyện đều có khả năng xảy đến, chẳng có gì ghê gớm cả.
Nhìn gương mặt vô tư bình thản của bố mình.
Cô chưa từng nghĩ rằng, thì ra chuyện mà cô tưởng đã kết thúc từ năm đó, thực ra vẫn luôn ảnh hướng đến họ, hơn nữa còn tiếp diễn đến tận bây giờ.
Lục Chí Hạo dẫn họ đến khu vực yên tĩnh nhất trong phòng nghỉ để điền thông tin chi tiết, đầy đủ hơn nhiều so với trước.
Sau đó trở đi, cậu làm vài xét nghiệm đơn giản cho Lão Lâm mà cô nhìn không hiểu.
Người bạn hồi bé trông có vẻ xuề xòa cẩu thả lúc này đang nghiêm túc hỏi han những vấn đề của bố cô.
Sắc mặt cậu chuyên tâm, cẩn thận tỉ mỉ. Dù hôm qua vừa ngã gãy chân, hôm nay vẫn ngồi xe lăn đến làm, bắt được một sinh viên như vậy đoán chừng chủ nhiệm Mã cũng không dễ dàng gì.
Lâm Triều Tịch nhìn huy hiệu màu xanh lam của Học viện Y học trực thuộc Đại học Vĩnh Xuyên trên ngực áo cậu, cuối cùng cũng biết sau khi Lục Chí Hạo từ bỏ đại học Tam Vị đã đi làm những gì.
“Nhiều câu hỏi thế?” Lục Chí Hạo lại cầm ra một tập giấy, Lão Lâm liếc qua, ông ngao ngán: “Tôi mắc bệnh đãng trí người già, các người thì kiểm tra trí tuệ, đây chẳng phải rất châm biếm sao?”
“Bài kiểm tra này có thể kiểm tra mức độ suy giảm chức năng nhận thức của chú, dù hơi mất thời gian, nhưng…”
“Biết dồi.”
Lão Lâm ngắt lời cậu, song vẫn rất hợp tác với cậu nhóc có thái độ làm việc chuyên nghiệp.
Lâm Triều Tịch nhìn họ nói chuyện, cô đặt túi xách lên ghế rồi đi mua nước.
Lúc quay lại, đi qua chiếc tivi treo tường trong khu nghỉ ngơi, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hoa Quyển vụt qua trong chớp mắt.
Rất nhiều thế hệ các cô các dì các bà ngồi trên ghế nhựa trong khu nghỉ, thấy gương mặt tươi cười của Hoa Quyển trên màn hình tivi thì ồ à chẳng phải là anh nhỏ quốc dân Kỷ Giang đây sao, các bác gái hết mực yêu thương.
Lâm Triều Tịch cũng ngồi đại một chỗ. m lượng tivi được chỉnh không to không nhỏ, cô vặn nắp chai, uống một ngụm nước.
Đó là đoạn quảng cáo mang hình tượng quốc gia, được quay cùng Hội nghị giáo dục quốc tế sắp tới, màn ảnh trên dưới to nhỏ khắp cả nước đều đang chiếu.
Hoa Quyển trong đoạn quảng cáo là con cái một gia đình bình thường, không khác gì hàng ngàn đứa trẻ bình thường khác trên khắp đất nước, cậu đeo khăn quàng đỏ đi học tiểu học, thi vào một trường cấp hai trọng điểm, chăm chỉ học tập, lại tiếp tục thi vào trường cấp ba trọng điểm, lúc phải điền nguyện vọng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu cảm thấy mông lung.
Mẹ cậu muốn cậu học tài chính, bởi nghề này dễ kiếm ra tiền; bố thì mong cậu học nghề y, sau này người thân trong gia đình có chỗ nhờ cậy; thầy cô lại nghĩ với thành tích của cậu có thể thi vào chuyên ngành máy tính chủ chốt của một trường đại học danh tiếng.
Tất cả mọi người tổng hợp ý kiến lại với nhau, khiến một đứa trẻ mười tám tuổi không cách nào lựa chọn.
Cuối tuần, gia đình muốn cậu thả lỏng với việc điền nguyện vọng nên lái xe đưa cậu về quê chơi.
Quê cậu ở gần bờ biển, có bãi cát và đá ngầm, có làn biển xanh thẳm.
Ông nội căng buồm ra khơi đánh cá, hàng ngàn con thuyền đua nhau khoe sắc, chúng tranh nhau vụt lên, điều này khiến cậu nhớ lại một vài cảnh tượng thời thơ ấu, đó có lẽ là khoảng thời gian vô ưu vô lo nhất.
Ông nội dạy cậu nhận biết cá biển, nhận biết vỏ sò trên bãi cát, họ còn ngồi trên thuyền ăn tôm tươi vừa bắt được, từ nhỏ cậu đã tràn đầy hứng thú với những sinh vật đa dạng đó.
Rất tự nhiên, đoạn cuối của quảng cáo, cậu đổi nguyện vọng thành Sinh vật học hải dương, học một chuyên ngành mà bố mẹ cậu đều cho rằng không có tiền đồ.
Quảng cáo lại phát lại từ đầu, Lâm Triều Tịch cũng xem lại từ đầu.
Lục Chí Hạo đẩy xe lăn tới bên cạnh, Lâm Triều Tịch đưa nước cho cậu. Đồng chí tiểu Lục vặn nắp chai nước khoáng uống một ngụm.
“Chú đuổi tớ ra ngoài, ông nói muốn ngồi làm một mình.” Lục Chí Hạo nói.
“Đương nhiên, IQ ông ấy quá cao, sợ dọa cậu thôi, chưa biết chừng còn đang giả vờ.” Lâm Triều Tịch cười nói.
“Hả?” Lục Chí Hạo khó hiểu, cậu lại uống một hớp nước, nói: “Chú ấy còn hỏi tớ quen Bùi Chi kiểu gì.”
Lâm Triều Tịch ngớ người, sau đó bất đắc dĩ cười: “Sao tự nhiên ông ấy hỏi thế?”
“Tớ cũng không biết…”
“Thế cậu quen cậu ấy kiểu gì?” cô quay đầu nhìn Lục Chí Hạo.
“Bọn tớ cùng tham gia một trại hè Olympic Toán, siêu tàn khốc.”
“Thế hả?”
“Đúng vậy, mọi người ngày nào cũng phải nai lưng ra học. Nhưng Bùi Chi thì khác, cậu ấy thực sự là thiên tài, làm đề gì cũng được điểm tối đa. Trong suốt quá trình đó, rất nhiều người phải ra về, có một lần lãnh đạo đến kiểm tra, cậu ấy làm xong cả bộ bài thi trước mặt lãnh đạo trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó thì bỏ thi luôn. Từ đó trở đi, tớ thề phải làm bạn với cậu ấy suốt đời.”
Giọng Lục Chí Hạo bình bình.
Lâm Triều Tịch hơi cúi đầu, màn hình sáng lóng lánh chiếu lên người cô, cô không bất ngờ với chuyện này, đây là phiên bản chính thức mà cô không được trải nghiệm, đúng là nên như thế.
Một lúc sau, cô mới nói: “Cậu ấy quả thực luôn tài giỏi.”
“Trước kia các cậu từng biết nhau à?” Lục Chí Hạo thăm dò.
“Hồi nhỏ bọn tớ học cùng trường.” Lâm Triều Tịch cười: “Cùng trường không cùng lớp, tớ biết cậu ấy, cậu ấy không biết tớ.”
“À ra vậy…”
Lục Chí Hạo kéo dài giọng điệu, cậu nghĩ ngợi một hồi rồi lấy ra đồ gì đó đặt xuống trước mặt cô.
Lâm Triều Tịch cúi đầu nhìn, nhận ra là phong thư quen thuộc đó. Giấy trắng mực đỏ, hơi phồng lên, bên trong nhét ít nhất phải mấy tờ giấy. Có lẽ Lão Lâm đã thầm lấy hồ sơ bệnh án trong đó ra.
“Chú ấy bảo tớ đưa cái này cho cậu.”
Ánh mắt Lục Chí Hạo kiên định, tuy cậu không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn mong cô có thể nhận lấy.
Lâm Triều Tịch giữ chặt phong thư, lần này, cô không chút do dự.
Cô cúi người rút chiếc bút bi trước ngực Lục Chí Hạo dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, sau đó đứng ngay dậy, chạy khỏi phòng nghỉ.
Tiếng nhạc kết của đoạn quảng cáo truyền tới, rất nhẹ nhàng, không biết ai đang hát khúc ca về giấc mộng và tương lai.
Gió khe khẽ thổi qua vành tai, hai hàng ghế trôi vụt về sau, cô chạy rất nhanh, vừa chạy vừa mở nhật kí trò chuyện với Bùi Chi, nhìn những lời dặn của bác sĩ, cô trả lời ba chữ: Cảm ơn cậu.
Cất điện thoại, ấn đầu bút bi, ngòi bút bật ra, cánh cửa đang ở ngay trước mắt.
Cô nắm chặt phong thư, khoảnh khắc mở cánh cửa ấy ra, cô viết một dòng công thức lên bì thư.
E=MC2