- Trang chủ
- Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi
- Chương 4-2: Bánh quy ăn rất ngon!
Tác giả: Nguyên Chỉ Hề
Editor: Sel
Trương cảnh sát ho nhẹ vài tiếng, dưới ánh mắt lên án của Bĩ Tử Đầu, nghiêm mặt nói:
"Mặc kệ là đánh nhau hay luận bàn võ nghệ, làm người khác bị thương là không tốt. Nhưng chủ ý là của cậu." Ông nhìn Bĩ Tử Đầu: "Việc này cứ như vậy đi. Nên xin lỗi thì xin lỗi, nên đi bệnh viện thì đi bệnh viện, bây giờ gọi người nhà đến bảo lãnh."
Nhất Trung không cho mang điện thoại di động, Chu Cẩn Đồng dùng điện thoại bàn ở sở cảnh sát gọi cho Cố Cầm Nam, giải thích mọi chuyện một chút, đáp nhẹ một tiếng liền tắt điện thoại. Bĩ Tử Đầu cũng vô cùng hưng phấn gọi điện cho người nhà, chỉ có Phó Trì ngồi trên ghế dài, không nhúc nhích.
Chu Cẩn Đồng nhìn hắn:
"Tôi gọi xong rồi."
"Ừ"
Qua một hồi Phó Trì mới đứng lên, ấn số gọi đi.
Chuông kêu vài tiếng liền có người nghe.
"Alo" Đầu bên kia truyền đến giọng nói ôn hoà của người phụ nữ cùng với âm thanh "bùm bụp" chơi mạt chược.
"Là tôi, Phó Trì!"
"Có chuyện gì?"
Phó Trì đơn giản nói nguyên nhân, phía bên kia âm thanh chơi mạt chược liền dừng lại, ngay sau đó là thanh âm lạnh lùng của người phụ nữ:
"Người trưởng thành làm việc gì cũng phải có chừng mực. Cậu cố tình chọn ngày này vào sở cảnh sát là cố ý chọc tức tôi đúng không?"
Phó Trì không nói lời nào.
Sau đó bên kia liền tắt máy.
Phó Trì hơi mím môi, lạnh mắt, không nói một lời quay trở lại ghế dài, tóc rũ xuống che khuất biểu tình.
Chu Cẩn Đồng ngồi gần hắn, cảm giác được hắn không cao hứng, liền ghé sát vào hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Người nhà cậu bận việc không đến được à?"
Thật lâu sau Phó Trì mới trả lời:
"Ừ"
"Không sao đâu, lát nữa mẹ tôi đến, tôi sẽ bảo bà ấy bảo lãnh cả cậu nữa."
Chu Cẩn Đồng cười cười, sờ bụng: "Đã muộn lắm rồi, tôi có chút đói bụng, cậu có đói không? Trong cặp tôi có bánh quy nè."
Cô mở cặp, lôi ra một đống bánh quy nhân chocolate, đây chính là cô mang phòng lúc mình đói bụng mà không có gì ăn. Phó Trì nhìn trong cặp cô, đựng đầy sách, tay của cô cũng bị sách cọ đến đỏ lên.
"Này!" Chu Cẩn Đồng bóc vỏ bánh đưa cho hắn.
Phó Trì vốn muốn cự tuyệt, nhưng cái bụng lại không chịu hợp tác mà kêu lên.
Chu Cẩn Đồng híp mắt cười.
Hắn cảm thấy hơi quẫn bách, rũ đầu nhận lấy: "Cảm ơn."
Phó Trò giơ tay nhận lấy bánh, một tay che lại miệng, cẩn thận ăn.
Chu Cẩn Đồng bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt di chuyển từ gương mặt được che một nửa đến cái má phình phình khi ăn, cả người đều là ngoan ngoãn.
Phó Trì chú ý tới ánh mắt của cô, lại làm bộ như không biết đem bánh quy ăn xong. Quay qua đối diện với ánh mắt của Chu Cẩn Đồng, nhẹ giọng hỏi:
"Tại sao lại nhìn tôi?"
"Cậu ngoan thật đó!" Chu Cẩn Đồng lơ đãng nói ra suy nghĩ trong lòng, nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng che lại miệng.
Phó Trì nghe vậy cười cười, môi nhẹ nhấp:
"Vậy sao?"
Chu Cẩn Đồng gật đầu: "Ừ ừ"
Phó Trì không nói chuyện nữa.
Bĩ Tử Đầu cũng rất đói bụng, ngửi thấy mùi bánh liền thèm thuồng mà nhìn bánh quy trong tay Phó Trì, liếm liếm môi nói với Chu Cẩn Đồng:
"Nữ hiệp sĩ này, cho tôi một cái bánh đi."
Chu Cẩn Đồng nghe vậy, cũng không tính toán ân oán tình thù gì nữa, duỗi tay ra đưa cho hắn ta.
Cánh tay mảnh khảnh để ở trước mặt Phó Trì, cô theo đó cũng ghé sát vào, mùi hương nhàn nhạt như có như không quấn lấy hắn.
Phó Trì nhìn chằm chằm đầu ngón tay của cô, Bĩ Tử Đầu chưa kịp duỗi tay lấy thì đã bị hắn lấy mất.
Hắn cũng không phải thật sự cầm lấy tay cô mà chỉ là che ở mặt trên, câu môi nói với Bĩ Tử Đầu:
"Bánh quy này là của tôi!"
"Cái này rõ ràng..." Bĩ Tử Đầu đang muốn lớn tiếng phản bác, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của người kia bất thiện nhìn mình, trong lòng run rẩy, đành chịu đói:
"Thôi...thôi được rồi. Dù sao tôi cũng không đói lắm. Cậu ăn đi."
Phó Trì thu lại biểu tình.
Chu Cẩn Đồng rút tay về, nghi hoặc nhìn bọn họ, Phó Trì ngoan ngoãn vô hại nói:
"Bánh quy ăn rất ngon!"
"Vậy sao? Vậy cậu ăn nhiều một chút!"
Vì để chứng minh ăn ngon, Phó Trì lại ăn thêm một cái, trong mắt chứa ý cười. Ánh mắt Chu Cẩn Đồng lại chuyển tới trên bồn hoa ngoài cửa, không biết gió từ đâu thổi tới khiến cánh hoa hơi rung rinh, cô chớp mắt, đột nhiên cảm thấy trên vai hơi nặng. Ghé mắt nhìn thì thấy Phó Trì không biết đã ngủ từ lúc nào, bất tri bất giác ghé vào trên vai cô.
Sợi tóc mềm mại chạm vào cổ khiến cô hơi ngứa. Chu Cẩn Đồng có chút không quen mà rụt rụt bả vai, bả vai vừa động, Phó Trì ngủ chưa sâu cũng mở mắt, hơn nữa không biết là vô tình hay cố ý mà còn cọ ở cổ của cô hai cái rồi mới rời đi.
Cả người Chu Cẩn Đồng cứng đờ, đầu ngón tay nắm chặt, tai cũng bắt đầu đỏ lên, cô ậm ừ:
"Phó, Phó Trì..."
Phó Trì xoa mi nhìn về phía ngoài cửa, nhịn không được cúi đầu cười cười.
Chu Cẩn Đồng thở ra.
"Thằng nhãi kia, con lại dám đánh nhau?"
Chu Cẩn Đồng bị tiếng rống này doạ sợ, ngốc ngốc nhìn người phụ nữ mập mạp hùng hổ đi vào.
Phó Trì không vui nhíu mày.
Bĩ Tử Đầu hoảng sợ nhìn mẹ của hắn hung thần ác sát đi vào, còn chưa kịp chạy đi, lỗ tai đã bị nhéo, người phụ nữ tức giận mắng:
"Con nói xem tháng này đây là lần thứ mấy rồi? Tiền lão nương bán rau ngày hôm nay bị thằng ranh như con gọi lên đây con như không cánh mà bay rồi. Mày muốn mẹ mày tức chết đúng không?"
"Mẹ, mẹ, con sai rồi, con sai rồi..."
Bĩ Tử Đầu đau đớn xin tha.
Người phụ nữ cuối cùng cũng nhìn thấy mặt của hắn, sửng sốt quay lại nhìn Chu Cẩn Đồng cùng Phó Trì. Lực chú ý lại bị Phó Trì thu hút, nhìn cậu gầy yếu ngoan ngoãn, trong lòng rất thích, lại nghĩ đến đứa con trai xui xẻo nhà mình, nhịn không được than vãn:
"Thằng ranh, con đi đánh người ta mà còn để mặt bị thương? Có thấy xấu hổ không hả?"
Bĩ Tử Đầu cũng tự biế mình mất mặt nên không dám nói gì.
Người phụ nữ tuy nhìn thô kệch nhưng là người biết phân phải trái, nghe Trương cảnh sát nói mọi chuyện từ đầu đến cuối, nói xin lỗi với Phó Trì, đối với Chu Cẩn Đồng chính là lau mắt mà nhìn, cô gái nhỏ nhìn yếu đuối mỏng manh mà có thể đánh con nhà mình thảm như vậy.
Cuối cùng, người phụ nữ kéo Bĩ Tử Đầu ra khỏi sở cảnh sát, đi xa rồi vẫn còn nghe được giọng nói ồm ồm của bà:
"Mẹ hầm canh, về ăn bồi bổ một chút."
"Vâng vâng vâng, con đói lả người rồi đây này!"
"Đáng lắm!"
Chu Cẩn Đồng nhìn bọn họ đi xa, lại nhìn về phía Phó Trì, hắn xuất thần nhìn chằm chằm ngoài cửa, vẻ mặt cô đơn.