Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 44: Kịch bản này đã thay đổi (4) ( tiếp theo )
Diêu Thiên Thiên nhìn Mộ Dung Cần còn đang cười ngây ngô, cho người đàn ông này làm nhân vật chính trong bộ truyện mới thật sự không có vấn đề gì chứ? Gọi “ba” thì không trả lời, gọi Mộ Dung Cần thì lại bày ra vẻ mặt hạnh phúc, không phải ông thích bị ngược ngược ngược ngược đấy chứ?
"Thiên Thiên yên tâm, ba đã cho người theo dõi Tôn Chí Khôn. Tên đó đã điều tra ra được bảo bối Diêu Doanh Tâm của Diêu Đại Vĩ, không bao lâu nữa sẽ xuống tay thôi." Sau khi Mộ Dung Cần lấy lại tinh thần bèn trả lời.
Tôn Chí Khôn là xã hội đen đời thứ hai ở thành phố B, tuy đã bắt đầu rửa sạch, nhưng vẫn mang theo tác phong của một xã hội đen. Trong nguyên tác, sau khi Diêu Đại Vĩ tiến quân vào thành phố B, tên này bèn tìm mọi cách để gây khó dễ, thậm chí sau khi Diêu Đại Vĩ tìm được Diêu Doanh Tâm, gã lại tiếp tục bắt cóc cô ta! Đương nhiên, người biết trước cốt truyện như chúng ta đều hiểu rõ, gã nhất định sẽ bị vầng sáng của nữ chính chiếu vào, nhất kiến chung tình với cô ta. Chẳng qua xét thấy tên này bá đạo ngang ngược, thích cái gì là cướp cái đó, thế nên trong nguyên tác sau khi gã có ý đồ cường bạo Diêu Doanh Tâm nhưng không thành, gã ngay lập tức biến thành một nam phụ “bia đỡ đạn”. Còn là “bia đỡ đạn” không đáng để người khác đồng tình nhất trong truyện.
Sáu năm trước lúc Diêu Đại Vĩ tới thành phố B, nhận được kế hoạch vườn Tinh Hải. Nhà họ Tôn cũng có ý định rửa sạch, nhưng lại không cướp được bản kế hoạch này, thế nên đã có chút khúc mắc với Diêu Đại Vĩ. Có điều mục đích của bọn họ chỉ là rửa sạch, cũng không quá để tâm đến một hạng mục như vậy, vì thế nhà họ Tôn cũng đành nhịn xuống cơn tức. Cố tình lúc này Mộ Dung Cần lại đang có ý định chuyển việc kinh doanh về thành phố B, chẳng qua trong những lĩnh vực mà ông kinh doanh, trùng hợp lại có một công ty vệ sĩ...
Mọi người đều biết sau khi xã hội đen rửa sạch, phần lớn đều tới làm việc cho công ty vệ sĩ. Lần này đến lượt Mộ Dung Cần kết thù với nhà họ Tôn. Mấy năm nay nhà họ Tôn ngoài sáng trong tối đều âm thầm ngáng chân Mộ Dung Cần không ít lần. Chẳng qua thuộc hạ của Mộ Dung Cần phần lớn đều là binh lính xuất ngũ (bao gồm cả lính đánh thuê), tố chất của bọn họ không phải thuộc hạ nhà họ Tôn có thể so sánh được. Thế nên mấy năm nay, lần nào giao đấu nhà họ Tôn cũng không chiếm được một chút lợi lộc gì.
Cho dù nhà họ Tôn cũng nghĩ tới chuyện xuống tay với hai mẹ con Vương Nhị Nha, nhưng Mộ Dung Cần đã chuẩn bị công tác bảo vệ đầy đủ. Thứ hai, Vương Nhị Nha cũng là người chốn quan trường. Giới giang hồ có quy định, dân không đấu với quan, chưa tới thời điểm tất yếu thì nhà họ Tôn sẽ không xuống tay với mẹ con hai người. Dù sao mục đích của bọn họ là rửa sạch chứ không phải càng rửa càng đen, thế nên bất cứ việc gì cũng phải đi theo con đường “đứng đắn”.
Những năm gần đây, Diêu Đại Vĩ cũng nhận ra chỉ trông cậy vào mỗi bất động sản là không được, thế là ông ta bắt đầu phát triển thêm các ngành sản xuất khác. Rất không may, ông ta dự định sẽ lập một công ty hậu cần, vừa kiếm tiền lại vừa dễ dàng giúp vận chuyển thiết bị bên mình. Còn nhà họ Tôn bên kia vì muốn giải quyết vấn đề về nhân công, cũng dự định thành lập một công ty hậu cần...
Hai lần đụng chạm đều nằm trong nội dung của cốt truyện, cố tình người nhà họ Tôn lại đang bồi dưỡng Tôn Chí Khôn, rất nhiều việc đều giao cho gã xử lý. Tôn Chí Khôn đã được định sẵn là sẽ ra tay với Diêu Doanh Tâm. Còn việc Mộ Dung Cần phải làm chẳng qua chỉ là âm thầm châm ngòi cái tên “nhị thế tổ” dễ xúc động của nhà họ Tôn kia thôi, hơn nữa khiến gã chú ý tới Diêu Doanh Tâm là được.
Cái tên Tôn Chí Khôn não tàn đã quen với việc hành sự kiểu giang hồ, gã sẽ dùng Diêu Doanh Tâm để uy hiếp Diêu Đại Vĩ. Trong tình huống Diêu Đại Vĩ lo lắng cho sự an nguy của Diêu Doanh Tâm, đoán chừng sẽ đưa cô ta ra nước ngoài. Lúc này Diêu Thiên Thiên đang định ra nước ngoài du học sẽ là đối tượng duy nhất mà ông ta có thể nhờ cậy. Nữ sẽ tốt hơn nam, chị gái cũng sẽ tốt hơn người ngoài nhiều.
Mộ Dung Cần vốn còn đang lo lắng Tôn Chí Khôn sẽ không ra tay với Diêu Doanh Tâm, dù sao mấy năm nay nhà họ Tôn luôn ở trong trạng thái ngủ đông, rất khó chọc giận bọn họ. Ai ngờ người ông sắp xếp châm ngòi thổi gió bên cạnh Tôn Chí Khôn lại gửi tin tới, nói Tôn Chí Khôn vừa thấy ảnh chụp của Diêu Doanh Tâm, bèn phát điên đòi bắt cóc cô gái nhỏ này, nghe nói còn vô cùng đáng khinh động dục với ảnh chụp của Diêu Doanh Tâm!
Đương nhiên chuyện này Mộ Dung Cần sẽ không nói cho Diêu Thiên Thiên biết. Ông chỉ nói ít ngày nữa Tôn Chí Khôn sẽ ra tay, ông sẽ sắp xếp người bảo vệ Diêu Doanh Tâm. Cũng để Diêu Thiên Thiên thuận tiện xuất hiện cứu em gái, để Diêu Đại Vĩ càng thêm tin tưởng người chị gái này.
Cứ thế trôi qua mấy ngày, hôm đó Diêu Đại Vĩ không tới, để tài xế đi đón con gái nhỏ. Diêu Thiên Thiên và Diêu Doanh Tâm rời khỏi trường học, đi bộ đến một cửa hàng bánh ngọt ăn ốc quế. Hai người đang vui vẻ nắm tay nhau đi vào một con đường tắt hướng bắc, bỗng một chiếc xe điên vọt về phía hai người!
Diêu Thiên Thiên nhanh tay lẹ mắt túm Diêu Doanh Tâm còn đang mơ hồ bỏ chạy. Từ trên xe có mấy người che mặt lao xuống. Hai cô gái nhỏ đương nhiên chạy không nhanh bằng mấy người đàn ông này, rất nhanh các cô đã bị bọn họ đuổi kịp.
Hai người đàn ông túm cổ Diêu Thiên Thiên lôi lên xe. Diêu Doanh Tâm bị bọn họ đẩy ngã trên mặt đất liều mạng đứng lên chạy theo chị gái, vừa khóc vừa kêu cứu.
Diêu Thiên Thiên: Gì vậy? Hình như tình tiết này không đúng lắm (⊙o⊙) !
Cô đã sớm biết Diêu Doanh Tâm có vầng sáng của nữ chính nên nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng lại không nghĩ tới còn có loại chuyển nguy thành an này!
Với lại... Diêu Doanh Tâm chuyển nguy thành an, còn cô thì sao? Sẽ không phải là tình tiết bị bắt cóc rồi cưỡng hiếp xảy ra sớm hơn dự tính đó chứ? Này, cô mới mười sáu tuổi thôi, vẫn là trẻ vị thành niên đấy, không cần cầm thú như vậy chứ!
Hơn nữa mấy người anh em à, vai diễn cưỡng hiếp Diêu Thiên Thiên tập thể là của người khác. Các anh đang muốn rửa sạch mà, đừng cướp kịch bản trở thành tội phạm tử hình của người ta chứ!
Tác giả có lời muốn nói:
Thông báo một tin buồn cho mọi người, thanh niên lười phải đi công tác. Thanh niên lười mới đi làm chưa tới một năm, cuối cùng mới nhận ra tính chất công việc của mình chính là đi công tác, đi công tác, đi công tác. Nghe sếp của tôi nói, cô ấy đã đi công tác khoảng mười tám lần trong một năm. Đến hôm nay thanh niên lười mới đi công tác có 3 lần, có lẽ còn phải đi thêm 3 lần nữa, thế là đã ít lắm rồi... Đấy là còn may lắm đó /(ㄒoㄒ)/~~...
Có lẽ đi công tác sẽ mất nửa tháng đến một tháng, trong lúc đi công tác bộ truyện này sẽ tạm hoãn, chắc là... có thể bảo đảm một tuần 1500 chữ. Hm... Tuần này đã đủ cho nên sẽ không có chương mới trước thứ năm, quá bi thương, thật có lỗi TAT.
Nếu dưới bài đăng có người thúc giục đăng chương, không thấy thông báo, không thích xem tác giả lải nhải vậy thì mọi người chuyển lời cho nhau nhé! TAT