- Trang chủ
- Trao Anh Trái Tim Em
- Chương 30
Tác giả: Nghê Đa Hỉ
Edit: An Tĩnh
Sau khi Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh bắt đầu yêu đương, cô mới phát hiện ra những chuyện trước kia bản thân mình lo lắng không hề xảy ra.
Lâm Cảnh đối xử với cô rất tốt, anh cũng không phải là một người đàn ông có chủ nghĩa lớn như trong tưởng tượng của cô. Ngược lại anh còn là một người thực sự rất dịu dàng, khi không vui cũng rất dễ dỗ.
Cô có thể cảm giác được rằng Lâm Cảnh đang nghiêm túc trong mối quan hệ yêu đương này với cô, cũng đang nghiêm túc đối xử với cô thật tốt.
Nếu như không phải cô đã đồng ý đi tham dự bữa tiệc với anh từ sớm, thì cô chắc chắn đi cùng với Lâm Cảnh đến bữa tiệc đó.
Cô nghĩ như vậy, cảm thấy hơi áy náy với anh.
Vì vậy vào buổi trưa, cô cố ý ra ngoài đi mua thức ăn, định buổi tối sẽ tự mình xuống bếp nấu bữa tối cho Lâm Canh, dỗ dành anh một chút.
Lúc cô đang ở siêu thị mua đồ ăn, đúng lúc Lâm Cảnh cũng giải quyết xong đống công việc vào buổi sáng, vào giờ nghỉ ngơi buổi trưa, anh gọi điện thoại đến cho Lục Chẩm Tuyết.
Lục Chẩm Tuyết nhận được cuộc gọi từ Lâm Cảnh, vui vẻ nói: “Em cũng đang định sẽ gọi cho anh đây.”
Lâm Cảnh cảm thấy hơi kinh ngạc, sau khi anh và Lục Chẩm Tuyết bắt đầu chuyện yêu đương với nhau, mỗi lần như thế đều do anh chủ động gọi điện thoại cho cô. Nếu như anh không liên lạc trước, cô sẽ không bao giờ chủ động gọi điện thoại đến cho anh cả.
Cho đến khi anh nghe Lục Chẩm Tuyết nói cô đang định gọi điện thoại cho mình, còn hơi bất ngờ một lúc, ngay sau đó trong ánh mắt liền hiện lên ý cười, anh thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Em đã ăn cơm chưa?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Em mới vừa ra ngoài ăn mấy món đơn giản rồi. Còn anh thì sao?”
Lâm Cảnh nói: “Anh đang chuẩn bị đi ăn.” Anh nghe thấy có tiếng ồn ào bên trong điện thoại, hình như cô đang ở bên ngoài, hỏi: “Em đang ở bên ngoài à?”
Lục Chẩm Tuyết đang đẩy xe hàng đi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, cô cười tủm tỉm, nói: “Đúng vậy. Em ra ngoài mua một ít đồ thôi.” Nói xong cô lại hỏi: “Mấy giờ anh mới tan làm vậy?”
“Làm sao vậy?” Lâm Cảnh hỏi.
Lục Chẩm Tuyết dự định sẽ tạo cho Lâm Cảnh một bất ngờ vui vẻ, cô cố ý nói vòng vo lảng tránh, nói: “Tối nay anh tan việc sớm chút rồi đến nhà em nhé.”
Đột nhiên ngày hôm nay Lục Chẩm Tuyết đối xử với anh ngọt ngào như vậy, Lâm Cảnh ít nhiều cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, tâm trạng cũng cực kì sảng khoái, trong giọng nói của anh của ẩn chứa ý cười, cố ý hỏi cô: “Làm sao vậy? Nhớ anh hả?”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Đúng vậy, nhớ anh rồi, mau sớm về nhà nha anh.”
Thật ra bình thường đều sau bảy giờ Lâm Cảnh mới rời khỏi công ty, chứ đừng nói đến có những ngày anh thường xuyên tăng ca làm thêm giờ đến khuya lơ khuya lắc mới quay về nhà.
Nhưng dạo gần đây, nhân viên trong công ty phát hiện ra một chuyện, khoảng thời gian này Lâm tổng của bọn họ rất hay tan làm sớm hơn những giờ dự định trước đó. Vừa đến đúng sáu giờ, là đi ngay lập tức.
Hôm nay còn khoa trương hơn mọi ngày, năm giờ đã thấy anh đi mất rồi.
Ngày hôm nay, nhân viên trong công ty nhìn vị tổng giám đốc lạnh lùng của mình – Lâm tổng vừa năm giờ đã vội vã tan làm, mọi người ai cũng kinh ngạc đến độ miệng không thể khép lại được nữa rồi.
Đây là ông chủ cuồng công việc của bọn họ hay sao??
Lục Chẩm Tuyết vốn còn nghĩ rằng phải hơn bảy giờ Lâm Cảnh mới đến nhà mình, bởi vì bình thường anh đều tan làm vào giờ này, nên cô vẫn đang chậm rãi xử lí đống nguyên liệu nấu ăn vừa mua được.
Ai ngờ đâu mới khoảng năm giờ rưỡi, chuông cửa đã vang lên.
Lục Chẩm Tuyết đang ngồi trước bàn trà nhỏ, vừa xem phim trên tivi vừa chọn món ăn sẽ nấu, lúc nghe tiếng chuông cửa còn hơi ngạc nhiên, cô thả thức ăn vào lại trong giỏ đựng, đi đến mở cửa.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Cảnh, cô cũng kinh ngạc thiếu chút nữa là hai mắt muốn rớt ra ngoài, cô trợn to mắt nhìn anh, “Hôm nay sao anh lại đến sớm như vậy ạ?”
Lâm Cảnh cúi đầu nhìn cô, nói: “Không phải em bảo anh đến đây sớm chút sao?”
Đúng là Lục Chẩm Tuyết bảo anh đến đây sớm một chút, nhưng không hề nghĩ rằng anh sẽ đến đây sớm như vậy. Cô đi vào trong nhường vị trí gần cửa cho Lâm Cảnh thay giày, còn thuận tay đóng cửa nhà lại, cười nói: “Em còn cho rằng khi nào tan làm anh mới đến đây. Em còn chưa bắt đầu nấu cơm nữa đó.”
Lâm Cảnh thay giày xong thì đi vào nhà, nhìn thấy giỏ đựng thức ăn trên bàn trà và bó rau xanh, anh hỏi: “Em định nấu cơm à?”
“Đúng vậy.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, đi đến trước bàn trà ngồi xuống lại lần nữa, vừa tiếp tục lựa chọn rau xanh vừa nói: “Lần trước không phải anh bảo muốn em nấu ăn cho anh ăn sao?”
Lục Chẩm Tuyết vừa nói, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười với Lâm Cảnh: “Nhưng anh lại trở về đây sớm quá, em vẫn chưa kịp bắt đầu làm gì cả.” Cô nói xong, lại bật cười, nói tiếp: “Nhưng nếu anh đồng ý chịu phụ em nấu ấy, thì em cũng không ngại đâu ạ.”
Lâm Cảnh cũng không nhịn được bật cười, anh cởi áo khoác ra rồi thuận tiện vắt lên trên tay vịn bên cạnh ghế sofa, sau đó cầm lấy cốc nước đi đến máy lọc nước rót cho mình một cốc, nói: “Em bảo anh về sớm là để giúp em nấu ăn đó hả?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Trời đất chứng giám, em vốn định nấu sẵn rồi chờ anh đến ăn cùng, ai bảo chính anh lại trở về sớm quá làm chi, ưm…..”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lâm Cảnh dùng tay nâng có má lên, cúi người hôn lên môi cô một cái.
…
Lục Chẩm Tuyết nấu một bữa tối với các món ăn phong phú đa dạng, hai người ăn xong, lại cùng nhau rửa bát đũa và dọn dẹp phòng khách, sau khi làm xong xuôi hết mọi thứ thì cũng đã hơn tám giờ tối rồi.
Lục Chẩm Tuyết bưng món điểm tâm ngọt do cô làm sau khi ăn xong ra, cô đặt trên bàn trà nhỏ rồi tự mình nếm thử mùi vị, cảm thấy ăn không tệ mới dùng muỗng múc một miếng bánh ngọt ngọt, đút cho Lâm Cảnh: “Anh nếm thử chút đi, ăn có ngon không?”
Lâm Cảnh cúi đầu ăn miếng bánh cô đưa qua, ừ một tiếng, “Ăn ngon lắm.”
Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, cô trực tiếp đưa muỗng và dĩa bánh cho Lâm Cảnh luôn, đột nhiên nhớ đến trong tủ lạnh nhà cô có món bánh pudding, vội vàng đứng dậy đi vào bếp lấy ra.
Đến khi lấy bánh pudding rồi, lại phát hiện trên bàn trà không có khăn giấy, cô lại chạy đi lấy khăn giấy.
Cô bận trước bận sau một hồi lâu, còn chưa ngồi xuống thật ngay ngắn, cô lại nhớ ra trong tủ lạnh còn có trái cây nữa, thời điểm đang chuẩn bị đứng dậy đi lấy, cuối cùng Lâm Cảnh không chịu được nữa, kéo cánh tay của cô lại, để cô dựa vào trong lồng ngực mình, anh nói: “Em ngồi một lúc đi.”
Trước đó cô còn ngồi ở trên ghế sofa, lúc mới vừa chuẩn bị đứng lên đi lấy trái cây, cánh tay đột nhiên bị Lâm Cảnh kéo lại, khiến cô ngã thẳng vào lồng ngực vững trãi của anh.
Cô hơi ngạc nhiên trong chốc lát, quay mặt sang nhìn anh, “Anh không muốn ăn trái cây hả?”
“Không muốn.” Lâm Cảnh dứt lời, cúi đầu dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Lục Chẩm Tuyết cũng không có ý định phản kháng làm gì, cô giơ hai cánh tay lên, ôm lấy cổ của Lâm Cảnh, ép anh cúi đầu xuống thấp hơn một tý, đáp lại nụ hôn của anh.
Sau đó cô cũng lười cử động nhiều nữa, nằm ở trên đùi Lâm Cảnh, nằm nghiêng người xem phim trên tivi.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình đang chiếu phim chiếu sáng cho cả căn phòng khách.
Lục Chẩm Tuyết nằm nghiêng người, gối đầu lên đùi của Lâm Cảnh, một bên vừa xem phim, lại còn vừa thảo luận với anh về chi tiết phim rất nhiệt tình, “Em cảm thấy thái độ anh đối xử với em trước đây, thật sự còn hơn gấp trăm lần so với nam chính kiêu ngạo trong bộ phim này luôn đó.”
Lâm Cảnh đang chơi đùa với ngón tay của cô, giọng nói thật trầm thấp: “Có không?”
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Đương nhiên là có rồi. Đêm hôm đó anh đến nhà ông nội em để từ hôn ấy, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm đếm xỉa nhìn đến em nữa kìa.”
Cô vừa nói vừa cười, còn quay đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt của Lâm Cảnh, hỏi anh: “Sau đó có phải anh cảm thấy vô cùng hối hận hay không?”
Lâm Cảnh nhìn ánh sáng yếu ớt đang phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, trung thực nói: “Ừm.”
Nếu anh sớm biết có ngày mình sẽ yêu Lục Chẩm Tuyết nhiều như vậy, ban đầu anh làm sao có thể đi từ hôn uổng công vô ích như vậy được.
Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Nhưng thật ra nếu anh không từ hôn thì chính em cũng sẽ từ hôn thôi.”
Lâm Cảnh nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em không thích anh hả?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Khi đó em không hề quen biết với anh, dĩ nhiên sẽ không thích rồi.”
Ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vẽ theo đường nét khuôn mặt đẹp trai của Lâm Cảnh, “Mặc dù anh trông cực kỳ đẹp trai, nhưng tính cách lại quá lạnh nhạt thờ ơ, anh đối xử với ai cũng chỉ có một dáng vẻ lạnh lùng như băng thế kỉ, hơn nữa anh còn luôn thái độ cao cao tại thượng nữa kìa.”
Lâm Cảnh kéo cánh tay cô đang di chuyển đến khóe mắt của mình, anh nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Bây giờ cũng vậy mà. Không vui một chút đã làm khuôn mặt lạnh lùng nhìn em chằm chằm, rất là hung dữ đáng sợ luôn ó.”
Lâm Cảnh: “…Anh làm mặt lạnh lùng lúc nào chứ?”
Lục Chẩm Tuyết trả lời: “Sáng sớm hôm nay nè. Cái lúc mà em bảo không thể làm bạn gái tham dự tiệc cùng anh được đó.”
Lâm Cảnh nghe vậy, vừa giận vừa buồn cười, anh đưa tay xoa xoa bóp bóp khuôn mặt của Lục Chẩm Tuyết, “Em còn không biết xấu hổ mà nói ra nữa hả? Bạn gái của anh lại chạy đi làm bạn gái hộ người khác, anh cũng không thể tức giận được à?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Đó là anh em mà.”
“Kể cả là anh cũng không được.”
Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, nói: “Sao anh lại thích ăn giấm chua vậy nhỉ, đúng là không đáng yêu gì hết.”
Lâm Cảnh nói: “Vậy thì em ít để cho anh phải ăn giấm chua đi.”
Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, đồng ý với anh, “Được thôi.”
Hai người xem xong bộ phim này thì đồng hồ điểm đúng mười một giờ, ngày mai là thứ bảy nên không cần đi làm, vì vậy Lâm Cảnh không vội vàng rời đi ngay.
Lục Chẩm Tuyết ngồi trên tấm thảm phía trước bàn trà, cầm nĩa ăn trái cây ngon ngọt xong, thấy Lâm Cảnh chẳng có chút ý định nào sẽ rời đi cả, cô nháy nháy mắt mấy cái, nhìn Lâm Cảnh, hỏi anh: “Anh không định đi ạ?”
Lâm Cảnh đang cầm cốc uống nước, nghe vậy thì ngước mắt lên không nhìn cốc nước nữa, chỉ nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, “Em muốn anh mau mau đi hả?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Làm gì có đâu ạ. Dù sao nhà em cũng có phòng trống, anh có ở lại nhà em thì cũng không sao cả mà.”
Cô vừa nói, đột nhiên nhớ đến gì, đáy mắt ẩn hiện ý cười, hỏi anh: “Anh có mệt không? Nếu không chúng ta ngoài đạp xe đi anh?”
Lâm Cảnh hơi hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Bây giờ sao?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Đúng vậy, chúng ta có thể đạp xe đi vòng quanh hồ Nguyệt Nha đó, hóng gió đêm vào mùa xuân ấm áp thế này rất dễ làm cho chúng ta thư giãn thoải mái hơn.”
Lâm Cảnh: “Được.”
Tinh thần của Lục Chẩm Tuyết vẫn còn vô cùng sôi nổi, lập tức đứng lên từ dưới đất, chạy vào bên trong phòng ngủ, nói vọng ra với anh, “Chờ em chút ha, em đi thay quần áo đã!”
Đúng như lời nói của Lục Chẩm Tuyết, hóng gió đêm vào mùa xuân quả thật rất thoải mái.
Đèn đường xung quanh hồ Nguyệt Nha sáng ngời, ngoại trừ hai người là Lâm Cảnh và Lục Chẩm Tuyết ra thì còn có những người khác đang lái xe đạp ở phía xa xa, cũng có những người đang tản bộ hóng gió nữa.
Thành phố về đêm đã lấy sự yên tĩnh ban đầu, trở về trạng thái yên lặng tốt đẹp như cũ một lần nữa.
Những năm gần đây, Lâm Cảnh luôn bận rộn với công việc, cho tới bây giờ vẫn chưa từng dừng chạy để cảm thụ cuộc sống của chính mình.
Tối nay là lần đầu tiên anh phát hiện thành phố này cũng có thể một dáng vẻ như thế, thật tĩnh mịch yên lặng.
Anh đặt hai tay trong túi quần, đứng dựa trên lan can của cây cầu đi qua hồ nước, ánh mắt dõi theo sự di chuyển của Lục Chẩm Tuyết.
Anh nhìn cô đi về phía chiếc xe đạp bên này, rồi lại đến chiếc xe đạp ở phía kia, cuối cùng quay về chiếc xe đạp ban nãy, mái tóc dài bị làn gió làm cho rối tung.
Anh ngắm nụ cười rực rỡ trong trẻo trên khuôn mặt cô, dường như có một giọng nói phát ra trong chính trái tim anh. Anh lắng nghe giọng nói từ nội tâm, anh biết cả đời này mình sẽ không thể bò ra khỏi chiếc hố của Lục Chẩm Tuyết một lần nào nữa.