- Trang chủ
- Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)
- Chương 131: Hạng nhất
Tác giả: Yên Hỏa Thành Thành
Cố Thanh Sơn giật mình.
Tú Tú là trái tim của Bách Hoa tiên tử, tất cả đồ ăn đồ dùng có cái nào không phải là thứ tốt nhất trong giới tu hành chứ. Đồ vật của Lý Trường An, nàng thật sự là cảm thấy rất chướng mắt.
"Cái này không dễ làm rồi." Cố Thanh Sơn có chút khó xử: "Ngay cả đền bù tổn thất cũng đền không được, nếu không hay là ta giết gã nha?"
Hắn nói giết người mà giống như nói muốn ăn cơm vậy, một chút tâm tình chấn động cũng không có.
Tên điên, đó là một tên điên giết người, Lý Trường An lúc này mới sâu sắc tỉnh ngộ, trong lòng bắt đầu thấy hối hận vì đã trêu chọc phải nhân vật như vậy.
"Vị này..." Một vị Chưởng giáo chần chờ như muốn nói gì đó.
"Ồ? Chuyện của Bách Hoa tông với Thanh Vân môn mà ông cũng muốn nhúng tay vào?" Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.
Tên Chưởng giáo kia lập tức liền lui lại.
Tất cả các đại lão khác đều đồng loạt ngậm chặt miệng lại.
Nếu như là xung đột giữa đệ tử của Bi Ngưỡng đại sư và đệ tử của Huyền Nguyên Thiên Tôn thì bọn họ còn dám khuyên một đôi lời, nhưng vị này lại là đệ tử Bách Hoa Tiên Tử đó.
Bách Hoa tiên tử là người hỉ nộ vô thường, ngươi không phải là Thánh Nhân lại còn dám làm nàng khó chịu, ngày mai sẽ được bàn giao hậu sự.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, liền ném Chu Tước thần phù ra ngoài, rơi xuống rước mặt Tú Tú.
"Cái này có thể thả Chu Tước ra chơi, xem như cũng là một vật tốt, chơi chán rồi còn có thể cầm đi đổi lấy linh thạch." Cố Thanh Sơn nói.
Lúc trước khi Tú Tú nhìn thấy thần phù này thì liền thấy có chút hứng thú, giờ nghe thấy sư huynh nói như vậy liền thò tay nhận lấy thần phù. Nàng cuối cùng cũng vui vẻ lên được một chút.
Cố Thanh Sơn thấy thế, lúc này mới vỗ vỗ vào bả vai của Lý Trường An nói: "Ta thì không hề có bất kỳ ý kiến gì với ngươi."
"Đúng, đúng."
Lý Trường An liên tục gật đầu, thầm than một tiếng rằng hôm nay cuối cùng cũng sống sót rồi.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hôm nay trước tiên phải bảo vệ được tính mạng, đợi đến sau này, tự mình sẽ nghĩ ra biện pháp khác, nhất định phải giết chết người này, nếu không cả đời này của mình đều không thể ngẩng đầu lên được.
Núi không chuyển thì đường chuyển, cuối cùng sẽ có một ngày, ta có thể tìm được cơ hội để giết hắn.
Lý Trường An thầm suy nghĩ, trên mặt lại không hề để lộ ra bất kỳ tâm tình gì.
Lại nghe thấy lời của Cố Thanh Sơn như gió thoảng bên tai: "Nhưng mà, nếu hôm nay tha cho ngươi một mạng, thì sau này ai ai cũng dám tung tin đồn về Bách Hoa tông chúng ta, cứ thế mãi thì danh dự của tông môn chúng ta sẽ trở thành một vấn đề lớn đấy. Vì kế hoạch tương lai, chỉ có giết ngươi thì mới có thể răn đe được người khác thôi."
Tình thế chuyển biến đột ngột, Lý Trường An theo bản năng liền cảm thấy không ổn, lập tức kêu lên: "Ta sai rồi, ta không nên nói xấu Bách Hoa tông, ta thề… "
Cố Thanh Sơn lại không để ý tới gã, tiếp tục nói: "Cho nên ngươi phải chết đi, ngươi chết rồi thì tất cả mọi người sẽ lấy đó làm gương, để họ biết rõ rằng nếu dám đổ nước bẩn lên trên người Bách Hoa tông thì sẽ nhận phải kết cục gì."
Lý Trường An quát to: "Khoan đã! Sư tôn của ta là Huyền Nguyên..."
"Ta chẳng quan tâm sư tôn của ngươi là ai." Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói.
Hắn rút trường kiếm ra rồi vung lên.
Thi thể bổ nhào về phía trước, cái đầu đứt lìa khỏi cổ, lăn xuống đất, trên mặt vẫn còn hiện rõ biểu cảm của gã.
Đầu của Lý Trường An lăn mấy vòng rồi rơi vào một góc của lôi đài.
Chỉ thấy trên mặt gã tràn đầy vẻ kinh hãi, miệng còn mở to ra, dường như muốn nói với Cố Thanh Sơn cái gì đó.
Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào chiếc đầu lâu kia, nghiêm túc và chân thành nói: "Kiếp sau cũng đừng có lại tiếp tục giội nước bẩn lên người của người khác nữa, trước tiên hãy nghĩ một chút đến cảm thụ của người ta đi." Nói xong hắn liền thu kiếm lại rồi nhảy xuống lôi đài.
Toàn bộ không gian xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Ninh Nguyệt Thiền, ôm Tú Tú lên.
"Sư huynh." Tú Tú dính chặt trên người hắn.
"Ừ, không ai có thể khi dễ Tú Tú của chúng ta." Cố Thanh Sơn cười, xoa xoa đầu nàng.
Đôi mắt của Ninh Nguyệt Thiền vẫn luôn dán chặt trên người Cố Thanh Sơn, làm sao cũng không có cách nào dịch chuyển đi chỗ khác được.
Mọi người đều chỉ có thể yên lặng nhìn một màn trước mắt này, nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực ấy.
Vậy là đã giết người rồi?
Đây chính là đệ tử chân truyền của Huyền Nguyên Thiên Tôn, một trong ba vị Thánh nhân đó, cứ như vậy mà giết người ngay trước mặt mọi người ở đây sao?
Rất nhanh liền có tu sĩ chấp pháp đi lên xử lý thi thể, có người bắt đầu chuẩn bị bước tiếp theo của Tuế thí, toàn bộ quá trình đều tiến hành đâu vào đấy.
Liên tục có chuyện xảy ra suốt nửa khắc đồng hồ, nhưng vẫn không hề thấy Huyền Nguyên Thiên Tôn lộ diện.
Huyền Nguyên Thiên Tôn cũng là một người hay bao che khuyết điểm, lần này đồ đệ của mình bị người ta giết chết, nhưng lại không hiện thân, thái độ này rõ ràng là có vấn đề mà.
Lúc này, một vài tên đại lão đều quay sang liếc nhìn nhau, gật gật đầu. Thánh Nhân không ra mặt, tương đương với việc đã chấp nhận chuyện này, mọi người có thể không cần quan tâm nữa.
Trong các tu sĩ, có người nhìn về phía lôi đài, có người thì nhìn trộm nhìn Cố Thanh Sơn, nhưng không hề có ai dám nhiều lời hơn về việc hắn giết người cả.
Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên một suy nghĩ.
Đây chính là người điên, tuyệt đối không thể chọc vào.
Lại qua thêm một lúc nữa.
Tuy rằng có xảy ra biến cố ngoài ý muốn như vậy, thế nhưng dù sao thì Tuế thí cũng là việc đại sự của cả Nhân tộc, cho nên cuối cùng cũng phải dựa theo trình tự để hoàn thành.
"Người đạt hạng nhất trong cuộc thi Tuế thí lần này..." Một vị trưởng lão của Vạn Kiếm tông tuyên bố: "Bách Hoa tông, Cố Thanh Sơn."
Các tu sĩ đều ngẩn người nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại.
Một người đối phó với hai mươi người, giết một người, đánh bất tỉnh mười lăm người, ba người còn lại thì đều quỳ trên mặt đất để xin lỗi.
Sau đó Lý Trường An cũng đi lên võ đài để ứng chiến, nhưng lại bị đâm vô số kiếm, sau đó thì bị một kiếm chém đầu.
Thiếu niên này nhìn thì có vẻ nhã nhặn, nhưng chỉ cần cầm kiếm lên thì lại toát ra khí thế tàn nhẫn ngất trời. Hạng nhất này mà không thuộc về hắn thì còn có thể là của người nào đây?
Cố Thanh Sơn cũng khá bất ngờ.
Hắn cuối cùng cũng cảm nhận được uy thế của Bách Hoa tiên tử trong giới tu hành này.
Sau khi náo loạn một trận lớn như vậy mà vẫn chưa có người nào dám lên tiếng, một người duy nhất dám lên tiếng thì lại bị dọa lui lại, loại cảm giác này quả là không tệ.
"Sư huynh, hạng nhất là huynh đó nha." Tú Tú cao hứng vỗ tay nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, tiến lên nhận lấy con dấu được điêu khắc từ linh ngọc trên tay trưởng lão Vạn Kiếm tông.
Thứ này chắc cũng tương đương với cúp dành cho người hạng nhất, Cố Thanh Sơn vuốt vuốt nó một phen, sau đó liền cất vào người.
Thứ này không có tác dụng gì, nhưng mà dựa theo tính tình của sư tôn thì có lẽ sẽ giữ thứ đồ này lại như một phương thức để khoe khoang với người khác.
Tiếp theo, trưởng lão của Vạn Kiếm tông liền tuyên bố hạng hai và hạng ba.
Chính là mấy tên tu sĩ đã quỳ xuống xin tha kia.
Mọi người suy nghĩ một chút, quả nhiên như vậy cũng đúng.
Bởi vì mười mấy người khác đều đã bị một kiếm của Cố Thanh Sơn đánh cho bất tỉnh rồi, người vẫn có thể động đậy được, ý thức cũng coi như vẫn còn thanh tỉnh chỉ còn có bọn họ.
Không đề cập tới những gợn sóng trong tâm tư của tất cả tu sĩ các môn phái, thì buổi thi đấu Tuế Thí đến đây là chấm dứt.
Chưởng môn Vạn Kiếm tông đi tới chính giữa đài tứ diện, quỳ xuống, đưa tay đặt lên theo những hoa văn trên sàn lôi đài. Ông ta thúc giục linh lực toàn thân, mãnh liệt truyền tới phía sàn nhà.
Chỉ chốc lát sau, một vầng sáng từ trong sàn nhà bay lên, xông thẳng lên trời.