- Trang chủ
- Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá
- Chương 22: Chương 22
Tác giả: Cá Mặn Một Lòng Muốn Nằm Thẳng
Hứa Giai Ninh giữ lời, lập tức dạy cho Cố Tiêu phương pháp luyện tập tinh thần lực.
Cố Tiêu rất nghiêm túc tiếp nhận chỉ giáo, vừa nghe vừa âm thầm kinh ngạc, lại càng cảm thấy thân phận của Hứa Giai Ninh không đơn giản như lời cô từng kể.
Thế nhưng hắn nói được làm được.
Hắn sẽ chờ tới một ngày cô buông xuống hẳn đề phòng, can tâm tình nguyện nói cho hắn biết sự thât.
Cố Tiêu làm theo lời Hứa Giai Ninh, ngồi xếp bằng thử luyện tập phương pháp cô vừa chỉ dạy, nhất thời trong phòng im lặng, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Một lát sau cả hai ăn ý mở choàng mắt nhìn nhau.
Có người đến.
Hứa Giai Ninh trở tay thu hết đồ vào không gian lấy ra hai thanh kiếm, đưa cho Cố Tiêu một thanh, sau đó hai người cùng sóng vai đi ra ngoài.
Dọc đường nhìn thấy xác tang thi la liệt khắp nơi, Hứa Giai Ninh âm thầm líu lưỡi.
Người này chỉ ra ngoài chưa tới một giờ đồng hồ mà đã thanh lý hết sạch đám tang thi lảng vảng quanh đây rồi sao.
Hứa Giai Ninh đánh giá tình trạng của mấy con tang thi nằm trên mặt đất, nhận ra chúng đều chịu một vết thương trí mạng trên đầu, độ chính xác quá cao.
Cô quay sang hỏi hắn: “Anh đã từng sử dụng kiếm rồi sao?”
Cố Tiêu gật đầu: “Từng học qua.”
Không trách.
So với trình độ giết tang thi kiểu nhập môn của cô, thì trình độ của Cố Tiêu chính là cấp bậc sách giáo khoa.
Dường như đoán được được ánh mắt của Hứa Giai Ninh, Cố Tiêu mỉm cười nói với cô: “Có thời gian tôi sẽ dạy cho cô, luyện tập nhiều là được.
Tôi thấy cô rất có thiên phú đấy.”
Hứa Giai Ninh đần mặt.
Thiên phú gì?
Thiên phú giết người? à không giết tang thi?
Hứa Giai Ninh bĩu môi, đang định nói gì đó thì bị một chiếc xe ô tô lao tới cướp đi sự chú ý.
Chiếc xe tiến tới gần rồi dừng lại trước mặt hai người.
Một gã đàn ông có gương mặt hung ác, mặc chiếc áo ba lỗ màu đen để lộ ra bắp tay vạm vỡ ngồi trên ghế lái, ghế phụ là một gã đàn ông cao gầy, gương mặt hơi hốc hác, con mắt liếc qua liếc lại đầy vẻ gian xảo.
Hàng ghế sau là một cô gái có gương mặt thanh tú, đôi mắt đỏ hoe, sợ sệt, ngồi co rúm ở giữa hai gã đàn ông.
Gã đàn ông ngồi trên ghế lái bước xuống khỏi xe, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, lại nhìn đám tang thi nằm la liệt trên mặt đất và thanh kiếm trên tay hai người, vẻ mặt ngông cuồng hơi thu liễm lại thay bằng nét mặt kiêng kị.
“Chúng tôi vừa từ khu nội thành thoát ra ngoài, muốn qua đêm tại đây.
Nhóm các anh có bao nhiêu người? Có thể cho ở nhờ không?” Gã đàn ông nhìn Cố Tiêu thận trọng lên tiếng.
Cố Tiêu lạnh nhạt quan sát hắn một lúc rồi gật đầu.
Không hề trả lời câu hỏi của gã.
Gã đàn ông ra hiệu, mấy người trên xe đều bước xuống, lúc này Hứa Giai Ninh mới nhìn rõ hai người đàn ông ngồi ghế sau, bọn họ đều mang khuôn mặt hung ác, thô lỗ, hơn nữa ánh mắt đê tiện hai kẻ này còn đảo qua đảo lại trên người cô.
Cô Tiêu bước sang chắn trước người Hứa Giai Ninh, đôi mắt lạnh lẽo, sắc bén nhìn thằng hai gã đàn ông vừa xuống, khiến hai gã vội vàng thu liễm ánh mắt suồng sã của mình.
“Các người muốn ở lại cũng được.
Ở đây rất nhiều phòng, có thể tùy ý lựa chọn, nhưng nếu dám sang làm phiền chúng tôi…” nói đến đây Cố Tiêu dừng lại, tùy ý liếc đám tang thi trên mặt đất.
Tuy hắn không nói hết câu nhưng qua ánh mắt tàn nhẫn của hắn, mấy gã đàn ông đều hiểu được vế sau: Dám làm phiền bọn họ, kết cục sẽ không khác đám tang thi nằm trên mặt đất là bao.
Cố Tiêu nói xong nắm cổ tay Hứa Giai Ninh kéo cô quay về phòng.
Khoảng một lúc sau bọn họ nghe được tiếng động truyền đến từ phòng bên cạnh.
“Đại ca, sao anh phải kiêng kị hai đứa nó như vậy.
Em đi xem quanh đây rồi.
Ở đây chỉ có hai người chúng nó thôi.”
“Câm miệng, mày thì biết cái gì.” Giọng gã đàn ông lái xe vang lên, tiếng nói trầm đục pha lẫn tức giận.
“Nói mày ngu ngốc mày còn không muốn nhận.
Chỉ có hai đứa chúng nó nhưng mày nhìn xem quanh đây có con tang thi nào không? Lúc mày đi vào không nhìn thấy xác tang thi la liệt khắp nơi à?” Giọng một người đàn ông khác vang lên, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói.
Im lặng một lúc gã đàn ông đầu tiên lên tiếng mới lo lắng: “Thằng đó thật sự mạnh đến vậy sao.
Nhìn thế nào cũng chỉ là một thằng tiểu bạch kiểm thôi mà, còn đứa con gái kia chân tay bé tí thì đánh đấm được gì.”
Gã đàn ông lái xe bực mình: “Tao nói câm miệng đi.”
Sau đó không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa.
Hứa Giai Ninh và Cố Tiêu liếc mắt nhìn nhau đều ăn ý không nói chuyện nhưng lại âm thầm đề cao cảnh giác.
Hai người tiếp tục khoanh chân tu luyện tinh thần lực, dù sao có đám người đó bên cạnh cũng không thể yên tâm ngủ được.
Trời rất nhanh đã tối.
Hứa Giai Ninh lấy ra hai hộp cơm cùng Cố Tiêu ngồi dưới đất giải quyết bữa tối.
Hai người vừa ăn vừa âm thầm quan sát động tĩnh ở phòng bên cạnh.
Tinh thần lực của Cố Tiêu trải qua mấy giờ luyện tập đã nắm bắt được cơ bản, tiến bộ rất nhanh, sau khi hắn nói cho Hứa Giai Ninh thành quả tu luyện của mình, cô còn buồn bực hồi lâu.
Khả năng học tập của người này sao lại mạnh như vậy.
Ăn tối xong hai người thay phiên nhau đi tắm rửa rồi lại tiếp tục ngồi tu luyện.
Thế nhưng tiếng động từ căn phòng sát vách truyền sang lại ngay tức khắc kéo hai người thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Tiếng phụ nữ rên rỉ, đau đớn cầu xin, tiếng thở dốc, chửi rủa tục tĩu của đàn ông, âm thanh xác thịt va chạm vào nhau liên tiếp vang lên khiến hai người không khỏi nhíu mày.
Hứa Giai Ninh định đứng dậy thì bị một bàn tay nắm lấy, giữ chặt cổ tay.
Cô quay đầu nhìn hắn, Cố Tiêu khẽ lắc đầu với cô.
Ánh mắt của Hứa Giai Ninh lạnh xuống, cô ngồi xuống cắn răng cam chịu nghe từng trận âm thanh tục tĩu từ phòng bên kia truyền sang.
Hứa Giai Ninh âm thầm tính toán, bọn cô chỉ có hai người, hơn nữa với trình độ gà mờ của cô, không gây cản trở đã tốt lắm rồi.
Một mình Cố Tiêu chưa chắc đã địch lại nổi bốn gã đàn ông vạm vỡ trong tay đều có vũ khí, hơn nữa ngộ nhỡ trong tay bọn họ có súng...!
Nghĩ vậy Hứa Giai Ninh lập tức ủ rũ.
Nếu cô có dị năng chiến đấu thì tốt rồi.
“Tiểu Ninh, phải tập làm quen với những điều này.
Mạt thế sảy ra sẽ kéo theo rất nhiều thứ dơ bẩn.” Cố Tiêu nhìn cô thở dài, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ an ủi.
“Tôi biết mà.” Hứa Giai Ninh rầu rĩ đáp.
“Tôi cũng không phải đấng cứu thế, tôi…chỉ không quen mà thôi.”
Cố Tiêu bất đắc dĩ nhìn cô.
Ánh mắt phẫn nộ mãnh liệt ban nãy của Hứa Giai Ninh hoàn toàn không giống với một người đã lăn lộn trong mạt thế nhiều năm, càng giống như lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này nên mới vô thức lộ ra thái độ vừa căm giận vừa bất lực như vậy.
Cô gái nhỏ rõ ràng đã không nói thật.
Không sao cả.
Hắn nghĩ.
Bọn họ còn rất nhiều thời gian..