- Trang chủ
- Hắc Ám Văn Minh
- Quyển 5 – Chương 16: Dân đen – Bao cỏ
Tác giả: Cổ Hi
Hôm sau, Diệp Thần thức dậy liền nhận được thông tin nhiệm vụ phía trên truyền đến, do một thanh niên đưa tới, sau khi giao vào tay Diệp Thần, cũng không nói gì liền rời đi.
Diệp Thần một bên ăn điểm tâm, một bên nhìn đọc.
Trong thư ghi rằng:
Nhiệm vụ lần này, tổn thất 98 tên binh sĩ, đội trưởng bốn gã, doanh trưởng hai gã, tổng cộng khấu trừ tỉ lệ hoàn thành 53%, tổng tỉ lệ hoàn thành đạt tới 69%, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, đặc biệt ban thưởng 10 vạn quân công!
Diệp Thần nhìn thoáng qua, tiện tay để lên bàn, không thèm để ý nữa, trong nội tâm thầm nghĩ, trong thư cái gì cũng không nói, chỉ đơn giản nói lại tổn thất nhiệm vụ một phát, thế nhưng ở đằng sau thì để lại một điểm ấn tượng của mình không đẹp cho các cao tầng a!
Đối với suy nghĩ đám cao tầng này, Diệp Thần cũng không thèm để ý, mục đích chủ yếu hắn tiến vào quân đội, chỉ vì đạt được Thần Huyết trong Atlantis, còn lại thì chả có con vẹo gì cả.
"Về sau, người giám sát cũng ít bớt, kể từ đó, cũng thuận lợi cho thế lực của ta hoạt động." Khóe miệng Diệp Thần buộc lên một đường cong, trong mắt hiện ra hào quang cơ trí.
...
Tại một gian phòng xa hoa.
Một thanh niên đẹp trai đem hồ sơ để lên trên bàn, thở dài, trong mắt có một vòng thất vọng: "Vốn tưởng rằng người này tâm trí thông minh, không nghĩ tới chỉ là một tên mãng phu, đáng tiếc..."
Thiếu niên mặc áo đen có danh hiệu "Ẩn", đứng ở phía sau thanh niên, lạnh lùng nói: "Hai doanh trưởng kia, chắc chắn là không phải bỏ mình!"
Thanh niên đẹp trai này chính là Hoa Bất Lạc, nghe vậy nhẹ gật đầu, nói: "Cái này ta tự nhiên biết rõ, Vân Thiếu Kinh muốn hãm hại hắn nên thông qua hai doanh trưởng này, chắc người này phát hiện ra nên giận dữ đem hai người kia đánh chết! Kể từ đó hắn vốn có tỷ lệ 79% liền hạ xuống 69%, ta cho rằng là hắn sẽ đạt trên 75%, không nghĩ tới..."
Thanh âm thiếu niên áo đen lạnh lùng nói: "Nếu đổi là ta, thì ta cũng trước hết sẽ giết!"
Hoa Bất Lạc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Ngươi cùng hắn không giống nhau, ngươi là sát thủ, chỉ cần biết giết người là được, mà hắn lúc này là đang thi hành nhiệm vụ! Biết rõ tỉ lệ hoàn thành liên quan đến cái nhìn tuyệt đối của cao tầng đối với hắn, thế nhưng do nộ khí hắn lại lỗ mãng đem hai người kia đánh chết, nói rõ ra người này không thể khống chế tốt tâm tình! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hắn phải tìm cơ hội âm thầm giải quyết hai doanh trưởng này, đây mới là biện pháp tốt."
Thiếu niên mặc áo đen trầm mặc không nói.
Hoa Bất Lạc giận dữ nói: "Ta vốn tưởng rằng, người này ở trong quân doanh ẩn nhẫn, tất nhiên là phải có sức nhẫn nại mà người thường khó có được, không nghĩ tới chỉ là một dân đen muốn thống khoái trong nhất thời! Đáng tiếc, ta còn có ý định toàn lực bồi dưỡng hắn, lại để cho thực lực hắn nhanh chóng đạt tới cấp Đại Tướng, về sau sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của ta, giúp ta cướp lấy căn cứ này."
Thiếu niên mặc áo đen lặng yên nhìn hắn, không nói gì.
"Đúng rồi." Hoa Bất Lạc nhớ tới một sự kiện "Băng Vân gần đây có tốt không? Quay về căn cứ chưa?"
Thiếu niên áo đen lắc đầu nói: " Tính cách của nàng ngươi cũng biết rõ, chỉ sợ lúc này chưa về được."
Trong mắt Hoa Bất Lạc có nụ cười khổ, nói: "Chú ý nàng nhiều hơn chút, nhất định không thể mất đi tin tức của nàng."
Thiếu niên áo đen gật đầu.
...
Một tòa biệt thự xa hoa.
Một thanh niên anh tuấn có đầu tóc dài phiêu dật, trong mắt mang theo một tia tà khí, vuốt vuốt chén rượu trong tay, đáy mắt mỉm cười, nói: "Nguyên lai chỉ là một tên mãng phu, bất quá ngươi có thể phát hiện được đi, hai tên doanh trưởng này là ta cố ý phái cho ngươi để làm tổn thất tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ, coi như ngươi có chút đầu óc, nếu mà điểm này cũng nhìn không ra, thì hứng thú động thủ của ta đối với ngươi một điểm cũng không có."
Thanh niên này chính là Vân Thiếu Kinh, đôi mắt đen nhánh, giống như có thể đem ánh mắt của người khác hút vào "Nhưng ngươi lại không hay biết, ta phái hai doanh trưởng này, là bước đầu tiên phá hư nhiệm vụ của ngươi, bước thứ hai là khảo nghiệm phản ứng của ngươi khi biết âm mưu bọn hắn, nhìn ngươi sẽ ứng đối như thế nào! Nếu như ngươi ẩn nhẫn mà nhịn, coi như có vài phần năng lực, đại trượng phu co được thì dãn được thì chính là kiêu hùng một đời!"
"Bất quá, ngươi ngay cả điểm này mà không chịu được, giận dữ giết người, tuy rất thống khoái, cũng là chứng minh ngươi chỉ là tên dân đen mà thôi!"
Trong mắt của hắn có một tia khinh miệt, thuận miệng kêu lên: "Ngô bá."
"Thiếu gia!" Một nam tử trung niên hắc y đi đến, cung kính nói: "Có gì phân phó."
"Phái Huyết Phong Đại Tướng, ám sát tiểu tử này, hừ, chỉ là một con kiến, ngay cả hứng thú để bản thiếu gia động thủ cũng không có." Vân Thiếu Kinh cao ngạo nói, hắn có thể đi đến vị trí này, cũng không đơn giản là dựa vào vũ lực, mà còn có trí tuệ, nếu không thì cũng đã sớm bị ngươi ta mưu lợi rồi. Cho nên cũng sẽ không vì Mộ Dung Tuyết khoe khoang vũ lực, mà tự mình động thủ đối phó Diệp Thần.
Trong mắt hắn, Diệp Thần chỉ là một con kiến có chút mưu trí, nhưng không có sự nhẫn nại, chỉ là con người lỗ mãng mà thôi, không đáng để lo.
..
Tại các địa phương khác, có rất nhiều thế lực chú ý Diệp Thần, cũng đã có suy nghĩ của riêng họ.
"Có chút mưu trí, đáng tiếc sự nhẫn nại không đủ, sẽ không vì đại cục mà suy nghĩ."
"Người này sẽ chết sớm."
"Lúc trước không mời được ngày này thì rất đáng tiếc, không nghĩ tới cũng chỉ là tên bao cỏ, dân đen mà thôi, bất quá chiêu mộ được người như vậy cũng có một cái chỗ tốt, có cái gì để hắn làm thì cũng dốc sức liều mạng."
Rất nhiều thế lực đều phái người âm thầm quan sát Diệp Thần, đều điều trở về, không cần phải lãng phí thời gian trên người một cái bao cỏ.
...
Những ngày tiếp theo, Diệp Thần sống thanh nhàn, phía trên cũng không có đưa nhiệm vụ gì xuống, hắn mỗi ngày đều lĩnh một ít nhiệm vụ quân công, hơn nữa thường xuyên mang theo lương khô bên người, chạy đến nơi hoang vu dã ngoại, bên trong rừng sâu núi thẳm, tùy ý săn giết quái vật, tăng lên lực lượng, một lần đi là một hai ngày.
Ba ngày sau.
Diệp Thần từ 30 vạn quân công, tích lũy lên đến 45 vạn, mỗi ngày đều thu nhập bốn năm vạn quân công, đối với một gã Đại Tướng mà nói thì đây là tốc độ tăng trưởng khủng bố, chỉ cần thêm 65 vạn quân công, Diệp Thần liền có thể xin tấn chức trở thành Trung Tướng!
Sau khi đến Trung Tướng, nhận lấy nhiệm vụ cao cấp hơn, lấy được nhiều quân công hơn, phúc lợi cũng tốt hơn, mỗi tháng được 10 bình dược tề 15 cấp! Phải biết rằng, một lọ dược tề 15 cấp tương đương với 32 bình dược tề 10 cấp, nên 10 bình là cho ra 320 bình, so với lương một tháng của thiếu tướng thì nhiều hơn 310 bình!
Ngoại trừ gia tăng quân công ra, lực lượng Diệp Thần cũng tăng lên rất nhiều, vốn là từ 30 cấp đạt đến 32 cấp, dựa vào súng năng lượng chặn giết quái vật rất đơn giản, chỉ cần thể chất đạt tới 50 cấp, cũng có thể trong một súng mà giết chết!
Một chỗ dã ngoại hoang vu ——
Ở bên trong lùm cây, Diệp Thần nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, hô hấp chậm chạp, nếu không cẩn thận quan sát thì chắc chắn tưởng rằng đây là một người chết, quân phục trên người dính đầy bùn đất, chóp múi dính lá cây hư thối, hiện ra mùi thúi, bất quá Diệp Thần coi như không ngửi thấy, không ảnh hưởng chút nào.
Yên tĩnh!
Hoàn toàn giống như một khúc gỗ, nếu như đưa tay vào chóp mũi của hắn thì sẽ không cảm giác được nhiệt khí hô hấp, đưa tay đặt ở bộ ngực hắn cũng không cảm giác được trái tim đập lên.
Trên thực tế cũng không phải là cảm giác không được, mà là bị áp chế đến tình trạng hoạt động vô cùng chậm rãi.
Ở nơi không xa Diệp Thần mai phục, có một đầu Tam Nhãn Lang, thân cao bốn xích, bộ lông rậm rạp, tứ chi cường tráng, nó đang gặm nuốt một thi thể hư thối, đây là thi thể một đầu Hắc Ám Sinh Vật 10 cấp, thân thể hư thối, không biết thi thể đó bị quái vật gì đánh chết, đem thi thể vứt ở đó, bị đầu Tam Nhãn Lang này chiếm được tiện nghi.
Tam Nhãn Lang có thể chất 55 cấp, tốc độ nhanh, cực kỳ nhạy cảm, trên trán có con mắt thứ ba, nhìn xa vô cùng, chờ sau 200 cấp, trong cơ thể nó thức tỉnh thiên phú và có được "Khí Lực", con mắt thứ ba cũng có thể phóng ra hào quang để công kích, so với tia laser còn mạnh hơn!
Nhân loại đạt tới 100 cấp, thì thân thể cường đại đến cực hạn max lv, tiềm lực trong cơ thể bộc phát, rồi thức tỉnh thiên phú, và sinh ra "Khí Lực".
Có quái vật, thể chất trời sinh cường đại, sau khi đạt tới bảy tám trăm cấp mới có thể thức tỉnh thiên phú, ví dụ như Huyết Xỉ Hổ. Mà đầu Tam Nhãn Lang này cũng giống như vậy, sau khi đạt tới 200 cấp mới có thể thức tỉnh.
Dựa theo tiến hóa bình thường, đại bộ phận quái vật đều là cỡ một năm mới thức tỉnh, hôm nay mới chỉ ba tháng, còn có một đoạn thời gian rất dài.
Diệp Thần cũng không nhìn chằm chằm vào Tam Nhãn Lang, nếu không sẽ rất dễ bị nó phát hiện, thể chất cường đại đến một mức nhất định, bị người ở xa liếc mắt nhìn thì cũng sẽ cảm giác được.
"Phải dùng vào súng năng lượng, nếu là cận thân phải tiến vào trạng thái thánh chiến sĩ." Diệp Thần trong nội tâm tính toán, hôm nay hắn chỉ có 30 cấp, tại trong nhân loại được xem là cực hạn, thế nhưng ở trong biển quái vật mênh mông thì chỉ là tồn tại cấp thấp.
Bất quá, nhân loại chủ yếu am hiểu khoa học kỹ thuật vũ khí, cho nên mới có thể ở trong tận thế quái vật hoành hành mà thành lập căn cứ, dù là một người có lực lượng bình thường, chỉ cần một cái đại pháo, thì cũng có khả năng đem quái vật ba bốn cấp bắn chết.
Diệp Thần chờ cơ hội.
Đầu Tam Nhãn Lang này cũng không phải là Hắc Ám Sinh Vật, bất quá thể chất nó vượt xa cái thi thể kia, nên có thể ăn sống huyết nhục của nó, trong huyết nhục của bộ thi thể thì virus chỉ có 10 cấp mà thôi, so với đẳng cấp huyết nhục của Tam Nhãn Lang thì thấp hơn, chỉ cần trực tiếp ăn vào thì tiêu hóa sạch.
Lấy thể chất Diệp Thần 32 cấp, dù là nuốt tang thi 10 cấp thì không bị ảnh hưởng gì, nếu là nuốt tang thi 40 cấp, thì lập tức bị virus lây nhiễm, biến thành Hắc Ám Sinh Vật.
* Tang Thi : thi thể Zombie
Tang thi càng cao, đẳng cấp virus trong cơ thể cũng càng cao, đẳng cấp thấp thì virus trong cơ thể cũng thấp.
Tam Nhãn Lang cắn xé yết hầu cổ thi thể kia, móng vuốt đè trên thi thể, dùng răng xé rách, đôi mắt Diệp Thần nheo lại, không có phát ra một tia thanh âm nào, đem súng trong tay nhắm ngay trán Tam Nhãn Lang.
Họng súng đen ngòm, hiện ra hào quang u ám dày đặc.
Tam Nhãn Lang như là phát giác được, buông lỏng miệng ra, ngẩng đầu nhìn chung quanh.
...