- Trang chủ
- Đánh Tang Thi, Đùa Mỹ Nam
- Chương 13
Tác giả: Dạ Vũ Thanh Sắc
Hai tuần kế tiếp đoàn xe thong thả chạy cuối cùng thì tới trước khe núi, mọi người đứng trước khe núi nhìn sâu vào, có những ngọn gió quất vào mặt làm lạnh cả người, khe núi này gọi núi Bàn, phong cảnh đẹp đẽ lúc ban đầu không còn, những ngọn cỏ xanh mơn mởn giờ bị thay bằng những ngọn cỏ cháy vàng khô héo, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, từ phía trong khe những luồng gió mang theo khí tức thối rửa từ thịt xác chết, khiến mọi người buồn nôn.
Nhóm người Tống Cảnh Hàn nhìn khe núi trước mặt nhíu mày, phải làm sao mới có thể giảm thương vong đến mức thấp nhất đây. Khe núi dài hơn 5 dặm, không dài nhưng với đoàn xe mấy trăm người như họ thì thật khó khăn, nhất là trong khe có dơi biến dị và bọn thây khô.
Đoàn xe hạ trại tại chỗ dự định ngày mai vượt khe, từng tốp dị năng cùng quân đội ngồi quanh đống lửa, không khí âm trầm đáng sơ, ngày mai không biết ai còn ai mất. Tống lão cũng vuốt râu trầm tư, không phải chưa từng thấy người chết nhưng với hệ số dự đoán cao như vầy quả thật khiến người nản lòng. Liễu Tú Hi thấy người gọi là gia gia này một bộ khổ não thì ngây thơ hỏi: " Gia Gia, ông làm sao vậy, có phải đau bụng không "
Mấy hôm nay mọi người trong đoàn xe cũng biết sự hiện diện của mấy đứa bé, không muốn biết cũng khó bởi mấy đứa bé thật sự quá giống cha nó, cứ y như phiên bản nhỏ, nhìn vào là đoán được ngay. Tống lão nghe Liễu Tú Hi hỏi thì sờ sờ đầu bé, từ ái nói: " gia gia đang suy nghĩ ngày mai khỏi hành, nào có phải buồn ngủ không, về chỗ các anh để ngủ nhé "
Hôm nay ba bảo bảo kia không xuất hiện, chỉ có Liễu Tú Hi là ra khỏi xe đến đây chơi, hỏi vì sao thì bé chỉ nói anh trai cùng em trai đang bận. Mộc Tuấn Khanh thấy bé có vẻ không thích câu trả lời qua loa này thì sáp lại, kề tai nói cho bé biết: " Hi nhi à, gia gia bé đang lo vì trong núi có quái vật nhe, có một con thú biết bay cùng với rất nhiều quái vật xấu xí nhe, vì thế ngày mai bé phải ở yên trong xe, không cẩn thận là sẽ bị bắt đó"
Tống Cảnh Hàn nghe Mộc Tuấn Khanh hù dọa con gái mình thì đi qua ôm bé về, trách cứ bạn tốt: " Hi nhi còn nhỏ, cậu sao có thể hù dọa như thế không xấu hổ sao "
Mộc Tuấn Khanh cười hắc...hắc...này là biết đau lòng con gái nhe, không chừng Liễu Tú Nhã có thể nhờ vào mấy đứa bé kiếm được một chỗ trong Tống gia, bất quá từ hôm đó tới nay cũng không thấy mặt mũi đâu, không phải xấu hổ quá không dám gặp người chứ, Mộc Tuấn Khanh ác thú vị nghĩ.
Liễu Tú Nhã hiện tại đúng là bề bộn nhiều việc, cô đang trong giai đoạn đột phá Huyết Âm Tâm Kinh tầng hai, nhóm bảo bảo nhìn mẹ ngồi thiền phía sau xe, vẻ mặt vô cùng lo lắng, hôm nay mẹ đã minh tưởng trọn 2 tuần, để mọi người không nghi ngờ ngày nào Phong thúc cũng lĩnh hai phần cơm vào xe giả vờ cho hai người, nhóm bảo bảo rất lo lắng nhưng không thể làm gì chỉ tận lực không tỏ vẻ ra ngoài, lúc này Phong thúc có việc nên bọn họ ở lại canh chừng cho mẹ, Liễu Nhiên nhìn đồ đằng xuất hiện trên mặt Liễu Tú Nhã thì cảm thán: " Mẹ thật đẹp nhe, sao cha không thích mẹ "
Liễu Ân nghĩ nghĩ rồi nói: " Do gần nhau thì ích, xa nhau thì nhiều à nên họ không biết mẹ tốt, chỉ cần cho họ tiếp xúc nhiều hơn là được "
Liễu Cảnh Minh gật gật đầu tỏ vẻ ý kiến của Liễu Ân rất tốt, bỗng một trận dao động linh lực ập vào mặt bọn trẻ, nhóm bảo bảo kinh hỉ nhìn Liễu Tú Nhã mở mắt.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi"
" tiểu Nhiên lo muốn chết "
"Hi nhi sắp lặt cả mái xe lên rồi "
Liễu Tú Nhã mĩm cười dịu dàng nhìn mấy bảo bối của mình, nàng nhẹ giọng hỏi: "Hi nhi đâu, sao mấy đứa không trông em gái"
Liễu Nhiên ồn ào nói: "Hi nhi là đang theo gia gia của bé à, mấy hôm nay bé thấy mọi người khẩn trương nên đi thăm dò rồi "
Liễu Tú Nhã nhíu mày, mấy hôm nay không phải cô chìm vào vô thức, nàng vẫn có ý thức với chuyện xảy ra bên ngoài nên cũng cảm nhận được sự bất an của mọi người, thật ra đoàn xe này kỉ luật nghiêm minh, dị năng giả tuy có xích mích với người thường nhưng điều được bọn người Tống Cảnh Hàn xử lý rất tốt, hơn nữa họ phát ra thiện ý rất lớn đối với mấy đứa nhỏ, tuy trong đoàn cũng có thành phần không tốt nhưng cũng là số ích, trên hết nơi đây có cha của nhóm bảo bảo, tuy nhóm bảo bảo không nói nhưng nàng biết họ rất thích những người đàn ông này.
Liễu Tú Nhã suy nghĩ: có lẽ nơi đây là một nơi dừng chân không tồi, lúc vừa rồi nàng cảm nhận được một nguồn năng lượng rất lớn thổi từ cái khe núi ra, nàng cũng vì luồng năng lượng này mà dừng việc đột phá tầng hai của Huyết Âm Tâm Kinh, có lẽ là nguyên nhân khiến người ở đây lo lắng. Nguồn năng lượng này không giống như năng lượng dị năng giả mà nàng biết, nó có khí tức u ám, suy bại giống như những quái vật mà trên đường nàng giết, có lẽ có thể giúp họ, nếu đã quyết định ở lại đây thì nàng sẽ hết sức duy trì để bọn nhỏ có một chỗ ở an toàn, nhưng trước hết nàng phải giải quyết năng lượng tồn trong cơ thể đã, nó đang kiêu gào muốn phá tan tấm chắn của Huyết Âm Tâm Kinh.
Liễu Tú Nhã dặn dò mấy bánh bao: " mẹ hiện tại chưa thể xuất hiện, có vấn đề gì tuyệt đối không được manh động, nếu cần thiết phải tế xuất bản mạng pháp bảo ra, nó sẽ hộ các con chu toàn ". Nói xong nàng nhắm mắt áp chế linh lực đang bạo động, thời gian không cho phép nàng đột phá tấm chắn tầng hai phải nhanh chóng thu gom năng lượng lại.
Phía bên này Liễu Tú Hi nghe Mộc Tuấn Khanh nói vậy cũng không sợ, bé nắm nắm tay nhỏ một bộ hùng hồn: "Không sợ, Hi nhi xin mẹ Nhã Nhã giúp đỡ, mẹ Nhã Nhã rất lợi hại sẽ giết toàn bộ quái vật kia "
Tống Cảnh Hàn nghe vậy sững sờ, hắn vuổt vuốt đầu bé nghĩ quả là trẻ con thích tôn sùng mẹ mình, mọi người xung quanh cũng vì Hi nhi đáng yêu mà cười rộ lên, không nói mẹ của bé có lợi hại hay không chỉ nói bọn họ còn không gặp cô ta tròn méo ra sau à, nhưng suốt ngày chỉ trốn ở trên xe thì chắc là dạng liễu yếu đào tơ rồi, Lý Văn Tịnh nghe Hi nhi nói vậy thì trong lòng khinh thường, Liễu Tú Nhã đó mà có bản lĩnh như vậy thì sao suốt ngày chỉ trốn trên xe ngay cả tang thi cũng không dám xuống giết, nhưng cô cũng khoa trương với Liễu Tú Hi để Tống Cảnh Hàn thấy được sự hiền thục của cô.
" Ân, tiểu Nhã rất giỏi, em còn nhớ nếu không phải sức khỏe em ấy không tốt không thể đi thi đại học thì chắc chắn năm đó em ấy đã đỗ đại học rồi "
Liễu Tú Nhã "bệnh nặng" không đi thi tuyển sinh chuyện này mọi người có quan hệ với Lý gia điều nghe, Lý Văn Tịnh nói như thế có một số người biết chuyện khe khẽ truyền miệng, trong lòng mọi người đối với Liễu Tú Nhã này vừa yếu đuối, thân thể có bệnh này là ấn tượng đầu tiên, hơn nữa mấy ngày hôm nay cô ta không xuất hiện đánh tang thi ngay cả cơm cũng là một vị trung niên lấy, ấn tượng quả thật không thể cao, nhưng lại đối với mấy đứa bé này ấn tượng vô cùng tốt có khi bọn người Tống Cảnh Hàn bận thì cũng thay nhau xem chừng bọn nhỏ, bởi vậy Liễu Tú Hi đối với mọi người ở đây có ấn tượng rất tốt, tuy bé biết mọi người hiểu lầm mẹ nhưng bé cũng không tiện giải thích, mấy hôm nay cảm xúc mọi người không cao bé mới hỏi dò xem chuyện gì, nghe mọi người nói thì bé biết trong núi có quái vật, mọi người sẽ chết rất nhiều. Liễu Tú Hi do dự không biết có nên cầu mẹ không, Liễu Tú Hi nhìn Tống lão kiên quyết nói:
" gia gia yên tâm, mọi người ở đây rất tốt, mẹ sẽ thích, mẹ thích, nơi này sẽ an toàn "
Tống lão nghe Hi nhi nói vậy rất giống có huyền cơ nhưng nhất thời không bắt được, chỉ có thể xem lời nói như lời an ủi. Tống lão thật không ngờ lời này của Hi nhi như là lời tiên đoán, khi nhìn mọi người trong căn cứ có cuộc sống an cư lạc nghiệp dưới sự bảo hộ của người con gái kia thì ông chỉ có thể cảm thán, số mệnh à.
Liễu Tú Hi nói xong chạy về hướng xe của Liễu Tú Nhã, Mộc Tuấn Khanh cười nói: Thật là cái mẫu khống à "
Nói rồi nghiêm túc nói: "Tôi đã bố trí 10 nhóm dị năng giả ở tuyến đầu cùng 10 nhóm ở tuyến sau, hi vọng có thể chống đỡ để dân chúng đi qua hết khe núi ''
Hạ Hầu Nghị lãnh mặt nghiêm giọng: " Hạ gia chúng tôi đã điều chế khoảng 100 khói cay, có thể chống đỡ một lúc "
Lâm Hạo Trạch cũng hạ giọng cam đoan: " Lâm gia chúng tôi hôm nay hoàn thành xong 50 chiếc lưới sắt, tuyệt có thể chống đỡ thây khô nhưng e là không qua 10 phút "
Tống lão gật đầu, bấy nhiêu cũng đủ rồi, cộng thêm súng ống của quân bộ, có thể giảm thương vong đến mức thấp nhất, nói rồi ông hạ lệnh giải tán mọi người về nghĩ ngơi dưỡng sức, ngày mai là cuộc chiến dài.