Tác giả: A Đào Đào
7. Đánh giá
Trong nháy mắt toàn thân Hắc Tử cứng đờ!
Không phải vì lưỡi dao sắc bén đang dán ở cần cổ anh mà bởi vì thân thể mềm mại ôn nhu đang dán sát ở ngực anh. Khuỷu tay trái Lương Nhiên đè chặt cổ anh, tay phải vững vàng đè con dao rọc giấy ở động mạch chủ, cô dùng thân thể gắt gao đè xuống, thậm chí anh còn có thể cảm giác được đến bộ ngực mềm mại đĩnh kiều của cô, vì vậy Hắc Tử lớn bằng này đến tay con gái anh còn chưa từng chạm vào, muốn phun máu mũi giàn giụa!
Lương Nhiên thấy anh không trả lời, tay phải hơi hơi nhấn một cái:
"Trả lời tôi!"
Một chút đau đớn làm lý trí quay về, với thân thủ của anh không cần hai giây có thể chế trụ lại Lương Nhiên, nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy vệt đỏ ở cổ tay cô, chỉ dùng chút lực đã lưu lại dấu vết đậm như vậy trong lòng anh không khỏi thấy ảo não, vì thế anh giơ tay lên, nuốt nuốt nước miếng, có chút khô khốc nói:
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô! Tôi là..."
"Anh là người bảo vệ ở tiểu khu, tên là Hắc Tử đúng không."
Lương Nhiên biết. Ra vào tiểu khu nhiều như vậy, không quen biết thì cũng nhìn quen mắt.
"Đêm đó là anh đã cứu tôi."
Ánh mắt Lương Nhiên lóe lóe, thu hồi lại lưỡi dao, lùi về sau hai bước nói:
"Tôi đi cảm ơn các anh, nhưng anh không ở đó."
Hắc Tử dừng lại một chút, nuốt xuống lời nói đã đến bên miệng, hiện tại không phải thời gian ôn chuyện, Lương Nhiên vừa lui ra khỏi ngực anh, anh cảm thấy mình lại có thể hô hấp, gật đầu nói:
"Đúng vậy."
"Vì sao lại đi theo tôi?"
Lương Nhiên thu lại lưỡi dao, cắm dao vào túi, động tác lưu loát, nhưng đáy mắt vẫn còn sự đề phòng như cũ.
Hắc Tử không biết giải thích như thế nào, sự tình rất phức tạp, nguyên nhân lại không thể nói, anh suy nghĩ cẩn thận mới trả lời:
"Tôi thôi việc rồi, tới đây du lịch, không nghĩ là sẽ gặp được cô, nhìn cô mua thật nhiều đồ, trong lòng tôi tò mò, nên đã đi theo xem, tôi......"
Anh liếm liếm môi, nhìn Lương Nhiên ánh mắt chân thành:
"Tôi thật sự không có ác ý."
Lương Nhiên đánh giá người thanh niên trước mặt, anh rất cao, rất rắn chắc, tỷ lệ dáng người cân xứng xinh đẹp, áo sơ mi trắng bình thường mà anh mặc lên rất có tinh thần, một loại phấn chấn mà chỉ có ở tuổi trẻ, sinh khí bừng bừng mới có. Nhưng Lương Nhiên sợ hãi cảm giác này, trải qua tao ngộ trong mạt thế, cô có sự sợ hãi rất sâu đối với loại đàn ông cường tráng hữu lực này, ở trước mặt họ, một chút năng lực tự bảo vệ mình đều nhỏ bé đến mức thật đáng thương đến nực cười, bởi vậy cô rũ xuống mi mắt, bộ dạng không muốn nhắc đến:
"Tôi mua nhiều đồ là vì tôi đã ly hôn, tâm tình không tốt!"
Cái gì?!!!
Hắc Tử cảm thấy tâm tình của mình hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc lên xuống thật nhiều, giờ phút này, tàu lượn siêu tốc lên đến đỉnh rồi, anh không biết giờ mình nên thuận theo sự kích động trong lòng mà rống to hai tiếng, hay là theo biểu tình ảm đạm của Lương Nhiên mà tỏ vẻ khổ sở một chút. Bởi vậy anh chỉ có thể cực lực khống chế cơ mặt đang vặn vẹo, tận lực biểu đạt ra mình đang tiếc nuối:
"Sao lại vậy...?"
Nghe nói có một số phụ nữ khi tâm tình uể oải sẽ mua rất nhiều đồ, Hắc Tử bừng tỉnh đại ngộ, nhưng mà Lương Nhiên cũng mua quá nhiều rồi, riêng chỗ muối ăn có thể ăn được đến mấy năm đấy! Nhưng mà hiện tại không phải lúc nghĩ đến việc này, nếu hiện tại có Cường Tử ở bên cạnh nhất định một bên sẽ dùng chân đá anh, một bên hận sắt không thành thép mắng anh:
"Cơ hội tới rồi, đại ca anh còn không nhanh nắm bắt đi nha nha!"
Lương Nhiên nhìn anh một cái, người này đi theo cô xa như vậy, nói qua loa như này không biết có thể đánh mất sự hoài nghi của anh hay không, trong lòng cô có chút nôn nóng hận không thể làm Hắc Tử lập tức biến mất, cô đang muốn cứ như vậy đuổi anh đi sau đó lái xe đi tiếp, đột nhiên Hắc Tử duỗi tay ngăn lại nói:
"Tôi giúp cô nhé!"
Anh nhịn xuống tâm tình đang nhảy nhót, lặp lại nói:
"Để tôi giúp cô đi!"
Anh nhìn thẳng vào Lương Nhiên, nghiêm túc nói:
"Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với cô, vì sao cô đột nhiên đến đây, có lẽ là do ly hôn đối với cô tạo thành đả kích quá lớn nhưng mặc kệ thế nào, tôi muốn giúp cô, tôi có thể giúp cô bê đồ, có thể làm tài xế, có thể làm bảo vệ, có thể làm hết mọi việc mà cô muốn tôi làm..."
Tâm tình anh trở nên kích động, không biết phải làm thế nào mới có thể biểu đạt hoàn chỉnh được tình cảm của mình, hận không thể mổ tim ra thổ lộ với Lương Nhiên.
Lương Nhiên ngây ngẩn cả người, cảm xúc của người đàn ông này đang kích động, ngữ khí thành khẩn, cô không hiểu vì sao anh xuất hiện ở đây lại còn bộ dạng hận không thể chết vì cô? Lương Nhiên nheo mắt lại, chậm rãi nói:
"Anh thích tôi? Vì sao?"
Bỗng chốc mặt Hắc Tử đỏ lên, không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì anh cũng không biết vì sao, chỉ biết bắt đầu từ trước đây thật lâu thật lâu, mỗi khi nghĩ về Lương Nhiên, anh lại cảm thấy hạnh phúc như đang ở trên mây.
Lương Nhiên bình tĩnh nhìn Hắc Tử, cũng không bị ảnh hưởng bởi lời anh nói, nhưng anh đã nhắc nhở cô, xác thật cô cần trợ giúp, cách mạt thế còn hai mươi mấy ngày, đồ vật cô cần chuẩn bị quá nhiều, mà cô đánh giá mình quá cao, sống trong nhung lụa mấy năm, chỉ đi qua đi lại mấy siêu thị mua đồ mà cô đã mệt đến sắp suy sụp. Thời gian tựa như một con quái thú, không ngừng đuổi theo cô, chỉ những khi cô nghĩ về Tiểu Tiệp và mẫu thân mới có thể cắn răng kiên trì đi xuống.
Đêm đó nói ly hôn với Thẩm Tiến, cô vốn tưởng dùng bộ dạng nhu nhược có thể khiến hắn thương tiếc, đáp ứng từ bỏ quyền nuôi nấng Tiểu Tiệp, nhưng Thẩm Tiến lại cắn chết không buông khẩu, cô không có thời gian thưa kiện cùng và tranh đoạt nữa, cuối cùng chỉ cầu được hắn miễn cưỡng đáp ứng để Tiểu Tiệp ở cùng cô một tháng, về sau chỉ có thể chờ hắn mang Tiểu Tiệp cho cô gặp mặt vào cuối tuần. Sau khi nói xong vấn đề đứa nhỏ, Thẩm Tiến hào phóng chuẩn bị vài thứ khác cho cô, nhưng cô cự tuyệt cổ phiếu, cự tuyệt cổ phần công ty, chỉ muốn tiền mặt, cô làm bộ, nếu đã chia tay không muốn cùng Thẩm Tiến có bất luận liên lụy gì nữa mới đánh mất sự hồ nghi của hắn. Đáng tiếc tiền trong công ty của hắn cũng không nhiều, chỉ có hơn năm trăm vạn, hơn nữa còn một tòa chung cư ở đoạn đường hoàng kim trong trung tâm thành phố và một ít trang sức châu báu mà thôi.
Sau khi ký tên cô lập tức đem châu báu bán đi, cũng đem bất động sản gửi bán, cô làm như vậy có thể cầm được tiền mặt trong hai ngày, nhưng mà bán đồ như này chỉ được hai phần ba giá trị, sau khi bán phòng ở, trên tay cô có hơn một ngàn vạn, cô tìm người mô giới thuê ngôi biệt thự này từ một vị khách, cô nhờ má Ngụy trông Tiểu Tiệp sau đó lập tức đến đây bắt đầu chuẩn bị vật tư. Mấy ngày nay tinh thần cô vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, đã lâu chưa có một giấc ngủ ngon, nhưng hiện tại, người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây, dùng ngữ khí trịnh trọng nói với cô:
"Hãy để tôi giúp cô đi!"
Trong lòng Lương Nhiên rất nhanh suy xét, cô cần người giúp, ở kiếp trước, cô chỉ sống ba năm trong mạt thế. Sau đó cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, có lẽ đến lúc đó quốc gia sẽ thành lập nên một an toàn khu chân chính, có lẽ cô có thể tìm được một nơi chân chính an toàn để bắt đầu sinh hoạt một lần nữa. Nhưng trước đó, có thêm một người đàn ông, tỷ lệ sinh tồn của các cô sẽ lớn hơn nhiều, chỉ cần có đủ đồ ăn, cô không sợ người đàn ông này sẽ thương tổn mẫu thân cùng đứa nhỏ của cô, mà người gọi là Hắc Tử này thật sự là một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng, hơn nữa người này còn có tình cảm với cô, thứ giá trả cho anh ngoài đồ ăn ra chẳng qua chỉ là thân thể này mà thôi.
Việc đó cũng không tính là gì, ở mạt thế, có thể dùng đồ ăn và thân thể để đổi được sự bảo hộ quả thực là đáng giá.
Trầm mặc kéo dài làm Hắc Tử khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, bốn phía yên tĩnh chỉ có âm thanh gió thổi ào ào phất qua ngọn cây trong rừng, Lương Nhiên đánh giá anh một hồi lâu, như đánh giá hàng hóa, đôi mắt đen trầm tĩnh giống như hồ nước, Hắc Tử nuốt nuốt nước miếng, sau lưng toàn bộ bị mồ hơi tẩm ướt....
"Xoẹt" một tiếng, Lương Nhiên bình tĩnh duỗi tay mở ra cửa xe, sau đó nói với Hắc Tử:
"Anh mang hết đồ vào đi."
Hắc Tử như người mộng du bê mấy thùng giấy đi phía sau Lương Nhiên, trước khi bước vào cửa Lương Nhiên xoay người nhàn nhạt nói:
"Không có tiền lương, chỉ bao cơm".
Hắc Tử nhếch môi, cười hắc hắc lộ ra hàm răng trắng.
Bước vào căn biệt thự kiểu tây, một nửa hoa viên được thiết kế thành bể bơi, nước ôn tuyền được dẫn từ dưới nền đất dọc theo đường ống bằng đá cẩm thạch chảy vào bể bơi với tạo hình giản lược, nửa hoa viên còn lại là mặt cỏ xanh mượt được kê mấy bộ bàn ghế bằng thiếc. Khắp cửa sổ lầu hai treo những bức màn màu vàng nhạt dài sát đất, sô pha màu trắng mềm mại to rộng thoải mái được bày trên ban công. Hắc Tử khiêng thùng giấy, vừa đánh giá biệt thự vừa đi theo Lương Nhiên vào trong, Lương Nhiên dẫn anh đi xuyên qua đại sảnh được trang hoàng xa hoa, đến hành lang giữa phòng bếp và buồng vệ sinh, nơi đó có một cái cửa ở dưới cầu thang. Hóa ra tầng hầm nơi này được thiết kế ở dưới cầu thang, đi vào cầu thang có chút nhỏ hẹp, trước mắt mở rộng ra, tầng hầm ngầm được thiết kế thành phòng tập thể thao, trên bức tường đối diện là những tấm gương lớn được lắp thành một mặt tường bằng kính, dưới phản xạ của những tấm gương toàn bộ không gian trong tầng hầm nhìn như lớn hơn.
Trên sàn nhà để mấy cái tạ tay lớn nhỏ không đồng nhất, giữa phòng có một bàn Bida, trên mặt bàn có một cái lồng chống bụi, mà bên trái bức tường là một đống thùng giấy, không dưới hai mươi thùng.
Hắc Tử nhướng mày, tốt thôi, hiện tại anh cảm thấy lý do Lương Nhiên đưa ra có chút không đáng tin cậy, Lương Nhiên duỗi tay ý bảo anh để đồ vào đấy, Hắc Tử đi qua chất mấy chiếc thùng lên. Anh càng nhìn càng kỳ quái, những thùng này được đóng gói không giống nhau, hẳn là mua ở những siêu thị khác nhau, trên thùng còn dán giấy ghi chú, mặt trên viết chủng loại đồ vật trong thùng, có bánh quy, mỳ gói, nước, gạo, bột mì, muối ăn....
Trời ạ, Hắc Tử kinh ngạc đến không khép được miệng, quay đầu nhìn Lương Nhiên, anh nghĩ lúc này vẻ mặt anh đã không cần hỏi ra miệng câu hỏi: "Vì sao vậy?"
Lương Nhiên đứng ở đó, mím môi một chút, sau đó bình tĩnh nói:
"Tôi nói ra sợ anh không tin."
"Lời cô nói tôi đều tin."
Hắc Tử trả lời rất nhanh, anh biết Lương Nhiên là người tuyệt đối không phải không có lý do gì mà làm những việc này.
Lương Nhiên tránh ánh mắt của Hắc Tử, nhìn gương, chậm rãi nói:
"Tôi có một người bạn, là nhân viên cao cấp trong chính phủ, người này nói cho tôi biết, rất nhanh thôi, thời tiết sẽ xuất hiện trạng thái cực đoan trong thời gian dài, mưa to, giá lạnh, gió lốc..."
Lương Nhiên hít sâu một hơi, tiếp tục nói:
"Hơn nữa có một loại virus kiểu mới xuất hiện mà nhân loại không thể giải quyết được, người cảm nhiễm sẽ giống như bệnh chó dại, mất đi lý trí, gặp người sẽ cắn, người bị cắn cũng sẽ bị lây bệnh, chính phủ đang khống chế, nhưng tố thủ vô sách, chỉ là chúng ta không biết mà thôi."
Những lời này cô đều đã nói trong điện thoại với mấy nhà quen biết ở phòng cũ vùng ngoại thành, đời trước bọn họ chạy trốn cùng nhau, nâng đỡ lẫn nhau, cuối cùng từng người từng người chết đi, cự kỳ bi thảm. Đời này, việc cô có thể làm là lấy phương thức này để cảnh báo bọn họ, hy vọng có thể thay đổi vận mệnh, đem tin tức này đẩy lên một "nhân viên chính phủ cao cấp" hư cấu nào đó, thứ nhất là về sau làm người khác không hoài nghi đến mình, mà những điều này được ngầm truyền từ chính phủ thì được tin phục hơn nhiều so với nghe từ miệng cô.
Hắc Tử còn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng sau khi Lương Nhiên nói xong cô ngậm chặt miệng không nói nữa, biểu tình bình đạm, phảng phất như vừa rồi cô nói đến chỉ là một việc nhà hết sức bình thường, mà trực giác của Hắc Tử không cho rằng Lương Nhiên nói dối, hơn nữa nghĩ lại cách nói này cũng đích xác giải thích những hành động kỳ quái của cô. Anh sờ sờ đầu nghĩ nghĩ, dù sao anh vốn cô độc một mình, hiện tại có thể đi theo bên người cô, mỗi ngày nhìn thấy cô, nghe cô nói chuyện, đã là phúc khí vất vả lắm mới cầu được, anh quan tâm làm gì đến nó có phải sự thật hay không?!
Cho nên anh nhìn Lương Nhiên, chậm rãi nói:
"Như vậy, hiện tại tôi phải làm những gì?"
----------------------------