- Trang chủ
- Mạt Thế Chi Hắc Tử Và Lương Nhiên
- Chương 35
Tác giả: A Đào Đào
35. Chướng khí
Ra khỏi sơn động, nhiệt độ không lạnh như trước, sau khi bọn họ lợi dụng dây thừng tụt xuống vách đá thì xuyên qua một bãi đá rất hỗn loạn, đi về phía trước gần 10 mét. Ở đó có những tảng đá to lớn ánh mặt trời chỉ có thể chiếu xuống bề mặt bên trên của những tảng đá đó.
Hắc Tử nghiêm túc báo mọi người nghĩ cách làm khô quần áo ẩm ướt trên người, ở trước mặt sự sống còn, làm gì có người nào rảnh đi lo lắng hay ngượng ngùng việc thay quần áo, mấy người phụ nữ chỉ tránh sau một tảng đá lớn, cởi quần áo giày vớ đang ướt sũng rồi ra sức vắt khô. Sau đó phơi lên mặt tảng đá nơi có ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mùa hạ ở phương nam có nhiệt độ rất cao, những tảng đá bị mặt trời chiếu xạ xuống dường như đã nóng bỏng, quần áo trải lên trên đó có thể nhìn thấy hơi nước bắt đầu bốc lên, mà những người đàn ông thì ở một bên khác. Tuy rằng không có ánh mặt trời nhưng đám người Trần thúc học theo hai người Hắc Tử, dùng sức vắt khô nước sau đó mỗi người một bên dùng sức vỗ vỗ lên quần áo, vậy mà thực sự có thể làm chúng nhanh khô, hai người Lâm Viễn và Lâm Linh học theo cách mọi người leo xuống cửa động cũng nhanh chóng tìm một góc làm theo những người ở bên này.
Hồi lâu sau, rốt cuộc mọi người đều có thể mặc vào quần áo khô mát, tuy rằng giày dép vẫn hơi hơi có chút âm ẩm nhưng so với việc phải xỏ chân vào đôi giày ướt sũng thì cảm giác thật vô cùng thoải mái. Sau đó Lương Nhiên lấy ra hai túi bánh nén khô lớn, cùng hai thanh chocolate, phân cho mỗi người một ít, một chiếc bánh nho nhỏ cũng là một bữa ăn rồi, mọi người cẩn thận đem phần của mình đặt vào trong túi, chỉ để lại một cái, sau đó vừa ăn bánh quy vừa uống nước suối, rất nhanh chiếc bụng đã không còn cảm giác đói khát.
Sau khi ăn xong, thời gian đã ngả về chiều, Hắc Tử thông báo với mọi người bắt đầu đứng dậy, lên đường, Trần Bân ai thán, nhìn dãy núi trùng điệp ở nơi xa:
"Chúng ta phải đi bao lâu mới có thể đi ra được nơi này?"
Cường Tử đang dắt lại con dao găm phòng thân mà Lương Nhiên đưa cho cậu, nghe vậy, nghĩ nghĩ nói:
"Theo phương vị thì nơi này thuộc về địa phận tỉnh GX, nếu chúng ta đi ngược lại thì sau khi ra ngoài hẳn là tới địa phận của tỉnh Y, tính toán khoảng cách thì hẳn là không tới 100km đâu. Nếu đi nhanh thì ít nhất là 1 ngày 1 đêm sẽ ra khỏi nơi này."
"Vậy sao?" Trần Bân thở nhẹ một cái, 1 ngày 1 đêm, cũng không quá gian nan.
"Nhưng mà đó là tôi và lão đại." Cường Tử bỏ thêm một câu.
"Đi cùng mọi người thì có khả năng phải 6-7 ngày."
Trần Bân: "...."
Đi qua những vách đá nhỏ vụn, mọi người bắt đầu tiến sâu vào sơn cốc, vừa tiến vào rừng rậm, ánh sáng mặt trời lập tức biến mất, bên trong tối sầm. Hắc Tử dùng khăn lông làm một chiếc địu giản dị, cõng Tiểu Tiệp ở sau lưng, vốn dĩ anh còn định xách lên ba lô nhưng lại bị Lương Nhiên đoạt lấy.
"Anh cõng Tiểu Tiệp đã rất vất vả rồi, cái này để em."
Hắc Tử cười cười lắc đầu nói:
"Một chút này thì tính là gì."
"Chị dâu à, trước kia lúc chúng em đi huấn luyện dã ngoại, lão đại có thể cõng 50 cân đi quãng đường 5 km chỉ mất 20 phút đó."
Cường Tử cười tủm tỉm ở bên cạnh nghĩ, lúc này không khen lão đại một tiếng thì đợi tới bao giờ nữa?
Lương Nhiên nghe xong thì mỉm cười, cô vẫn kiên trì đeo ba lô lên lưng, Cường Tử dặn dò mọi người buộc thật chặt lại cổ tay áo, ống quần cùng với cạp quần, tận lực không thể để lộ da thịt ra. Sau đó, nhặt một nhánh cây khô dưới mặt đất lên, đi trước đội ngủ để dò đường.
"Vì sao lại phải buộc chặt lại?" Trần Sương Sương ở phía sau tò mò hỏi.
"Rừng rậm nhìn an tĩnh bình thản như này nhưng lại có vô vàn nguy hiểm, không nói tới những dã thú có thân hình lớn, rắn rết kiến bọ cũng có thể lấy mạng người." Trần Tĩnh nghiêm túc dặn dò cô.
"Ừ, không buộc chặt quần áo, vắt, đỉa có thể bò khắp chân hay lưng mà mọi người không hề có cảm giác." Hắc Tử gật đầu nói.
Mấy người nhà họ Trần mở to mắt sợ hãi, nhanh chóng khom lưng cúi đầu cẩn thận kiểm tra lại bản thân, Trần Sương Sương nghe vậy mà lỗ chân lông dựng thẳng lên, cô buộc chặt lại quần áo của mình.
Cường Tử đi phía trước dò đường, cách một khoảng an toàn sẽ huýt sáo ý báo cho Hắc Tử ở phía sau, mọi người cẩn thận đi theo, bọn họ dẫm lên những cành khô là úa chồng chất không biết bao nhiêu năm, còn nếu không là dò dẫm bước qua đám cây cối um tùm hay mặt đất gồ ghề đầy rễ cây. Cường Tử nói không sai, đám người bọn họ, có già có trẻ, tốc độ di chuyển thật sự có thể so với rùa bò, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, chỉ còn một chút ráng màu ở phía chân trời, đám người bọn họ còn chưa di chuyển được qua một khoảng rừng, thì trời đã bắt đầu tối hẳn, cơ hồ là không thấy rõ đường đi, Trần Sương Sương thỉnh cầu nghỉ ngơi 2 phút đi phương tiện.
Vì thế bọn họ mới tạm thời dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ, Trần thúc tới gần muốn thương lượng với Hắc Tử một chút, bọn họ có nên tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một đêm hay không, mai trời sáng lại tiếp tục lên đường, Hắc Tử lắc đầu, nhìn tầng tầng lớp lớp lá cây đang phân hủy dưới mặt đất, anh muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Trần Sương Sương!
Mọi người nhanh chóng chạy qua, thấy Trần Sương Sương vọt ra từ một gốc cây thô to, cô chỉ chỉ phía sau thân cây mà hàm răng va lập cập vào nhau, lời nói cũng run rẩy không rõ chữ, mọi người chỉ nghe rõ một từ .
"...Chết..."
Hắc Tử rút súng ra, cùng với Cường Tử chia ra 2 hướng đi ra phía sau, hai người họ tới gần, nhìn kỹ, hóa ra là một thi thể người đã tử vong từ lâu, màu sắc khung xương đã biến thành thâm đen.
"Người này chết ít nhất 1 năm rồi." Trần Tĩnh bịt mũi ngồi xổm xuống, cô dùng nhánh cây gạt gạt một chút rồi quan sát, sau đó lại khảy khảy quần áo rơi vãi xung quanh.
"A? là quân nhân."
Trần Tĩnh còn tìm được hai con dao găm ở bên cạnh bộ xương này, nhưng mà không biết vì sao, lưỡi dao có vài chỗ bị sứt mẻ.
"Không có dấu vết giãy giụa, hẳn là người này chết trong lúc ngủ, xương cốt biến đen, là trúng độc."
Đó là kết luận cuối cùng của Trần Tĩnh.
Hắc Tử híp mắt nhìn con đường bọn họ đi qua, sau đó trầm giọng nói.
"Người này hẳn là giống như chúng ta, có thể chạy ra được từ sơn động kia, anh ta dùng hai con dao này, luân phiên cắm vào khe đá sau đó lợi dụng lực cùng với sự lồi lõm của vách đá, mà trèo xuống cửa động."
"Vậy tại sao anh ta lại chết ở đây?"
Lương Nhiên nhíu mày hỏi, có thể tránh được bầy tang thi vây quanh, một mình tìm được đường sống từ dưới đáy hồ thậm chí còn có thể tay không trèo xuống vách đá không cần sự trợ giúp, chỉ dùng hai con dao mà có thể trèo xuống vách đá cao mấy chục mét, loại người như vậy tại sao lại vô duyên vô cớ chết ở nơi này? Dưới tình huống không có bất luận phản kháng gì mà chết, thực sự không thể tưởng tượng được.
Hắc Tử cau mày nói.
"Vốn dĩ tôi chỉ lo lắng là sẽ có, nhưng hiện tại có thể xác định được, sơn cốc này có chướng khí, người này chắc hẳn là đang ngủ đã hít vào một lượng lớn chướng khí, vì vậy vô thanh vô tức chết ở đây. Chúng ta nhất thiết phải rời đi!"
Chướng khí, là khí độc của rừng núi, có rất nhiều ở những khu rừng phía Tây Nam , nó có dạng như sương mù dày đặc, quê nhà Hắc Tử vào thời kỳ chiến tranh đã từng có truyền thuyết mấy trăm binh sĩ hạ trại ở trong rừng chỉ một đêm gặp phải chướng khí đã toàn bộ tử vong, dân bản xứ bọn họ một khi nghe vậy thì biến sắc, bình thường cũng thích ăn nhiều ớt cay để bài trừ trọc khí trong cơ thể, mà có rất nhiều cách nói về nguyên nhân gây ra chương khí, có thể chúng được hình thành từ những khí độc sinh ra từ thi thể hư thối của động vật chết, hay là những cành khô lá úa mục nát, cũng có thể là do muỗi hay các loại sinh vật nhỏ nhiễm vi khuẩn ác tính chúng tụ tập thành đàn, quan sát từ xa có thể thấy giống một màn khí thể đen kịt.
Mặc kệ là loại nào thì đối với bọn họ mà nói, đều cực kỳ đáng sợ, sơn cốc này có địa thế trũng, hàng năm tích lũy chướng khí âm độc không chỗ thoát, cực kỳ dễ dàng làm người trúng độc dẫn đến tử vong. Vì vậy, Hắc Tử lập tức nói vài lời ngắn gọn, mọi người phải bức thiết rời khỏi chỗ trũng trong sơn cốc này, tới nơi có địa thế cao hơn mới có thể qua đêm. Sau khi biết sự tình cực kỳ nghiêm trọng, tất cả mọi người tức khắc người kéo ta đỡ đi theo sau Hắc Tử, nhanh chóng di chuyển về phía ngoài sơn cốc, anh em nhà họ Lâm ở phía xa xa đi theo mơ hồ nghe được lời bọn họ nói cũng giãy giụa đứng lên tiếp tục đi theo.
Cường Tử không ngừng đi trước dò đường, tránh đi những nơi âm u ẩm mốc cùng với nhiều lá úa phân hủy, tận lực hướng về nơi địa thế cao, mọi người bất chấp bàn chân đã sưng đau chỉ biết cúi đầu nhìn xuống mặt đất nhanh chóng đuổi kịp, cuối cùng khi màn đêm đen đặc buông xuống không bao lâu bọn họ đã chạy được ra khỏi sơn cốc này, bò theo Cường Tử lên một sườn núi cao cao.
Sau khi Hắc từ xem xét bốn phía xong, anh tuyên bố có thể nghỉ ngơi ở nơi này một đêm thì tất cả mọi người đều nằm liệt trên mặt đất, điều đầu tiên đám người Trần Bân làm chính là cởi giày giải phóng cho hai chân đã phát đau, Hắc Tử cởi bỏ móc treo, buông Tiểu Tiệp xuống, cả đường đi Tiểu Tiệp cực kỳ an tĩnh nằm trên lưng anh, chỉ ôm anh không buông tay, Hắc Tử bế bé đặt lên một tảng đá, sờ sờ đầu bé, sau đó cùng Cường Tử tìm một nơi có thể ngủ.
Cây cối trên sườn núi này khá thưa thớt, còn có một vài tảng đá linh tinh, Hắc Tử chọn một khoảng đất trống có tảng đá vây quanh, anh dùng khảm đao dọn dẹp bớt cây cối, cỏ dại chung quanh, sau đó báo mọi người tìm kiếm một ít nhánh cây khô ráo chất đống ở giữa khoảng đất, còn mình thì cạo rêu khô trên mặt tảng đá để dẫn lửa đốt.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực trên mặt đất, cả khoảng đất trở nên ấm áp hơn rất nhiều, mọi người nhanh chóng ngồi xung quanh dựa vào những tảng đá nghỉ ngơi sưởi ấm, Trần thẩm và mẹ Lương thể lực yếu kém, hai người mơ màng dựa vào tảng đá chợp mắt.
Trên sườn núi an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh lách tách bập bùng của củi lửa khô bị ngọn lửa thiêu đốt, ánh trăng trên trời rải một tầng bạch quang xuống rừng rậm dưới chân núi, Lương Nhiên nhét thêm vài thân cành khô vào trong đống lửa, sau đó cô đi đến tảng đá cao cao nơi hai người Cường Tử và Hắc Tử đang ngồi.
Hắc Tử duỗi tay kéo cô lên trên tảng đá, để cô ngồi xuống dựa vào trước người mình, ôm cô, thay cô chắn gió núi. Lương Nhiên thả lỏng thân mình dựa vào khuôn ngực ấm áp của anh, Cường Tử ngồi bên cạnh, trong tay cầm một chiếc lá cây mỏng. Hai tay cậu kéo hai đầu chiếc lá, đưa lên miệng, thổi một ra một thứ âm nhạc đau thương, thanh âm xuyên qua triền núi, xuyên qua rừng rậm, truyền đi rất xa, Hắc Tử và Lương Nhiên đều an tĩnh lắng nghe, mọi người đều biết, Cường Tử đang dùng phương thức này để biểu đạt nỗi lòng đau thương của mình về dì Bình, hai mắt Trần Tĩnh đã ửng đỏ, cô cũng bò lên trên tảng đá lớn, ngồi sau Cường Tử, sau khi cậu thổi xong khúc nhạc, Cường Tử thả chiếc lá theo làn gió đêm, sau đó duỗi người, đảo ra sau, nằm lên đùi Trần Tĩnh, Trần Tĩnh vừa định vỗ cậu bắt cậu ngồi dậy thì Cường Tử thì thầm:
"Đừng nhúc nhích, để tôi nghỉ một chút thôi."
Trần Tĩnh cứng họng, bàn tay nâng lên không khỏi lại buông xuống, cô sửa lại tư thế để cậu dựa vào thoải mái hơn một chút, cứ như vậy, bốn người bọn họ được ánh trăng sáng gột rửa qua an tĩnh nghỉ ngơi ở trên tảng đá lớn.
Mấy người nhà Trần thúc đều rất mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được, chỉ một ngày mà phát sinh ra quá nhiều việc, một khi nhắm mắt những hình ảnh tựa như quay chậm trong đầu, tang thi tràn ngập sơn cốc, rồi trong sơn động u ám, cùng lạnh băng dưới hồ nước sâu, còn cửa động cao cao, Trần thúc và Trần Bân không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy yên lặng nhìn về phương xa, trong đầu suy nghĩ về sau phải làm gì bây giờ.
"Ba, ba xem kìa!"
Đột nhiên Trần Bân duỗi tay chỉ xuống phía dưới.
Trần thúc nhìn theo tay hắn, không nhịn được há to miệng, vừa rồi sơn cốc phía dưới còn bình thường không biết từ khi nào đã xuất hiện một màn sương mù xám xịt dày đặc, nó từ một góc của sơn cốc dần dần tràn ra toàn bộ phía dưới.
"Chướng khí! Là chướng Khí!" Trần thúc kêu lên, mấy người Hắc Tử cũng đứng lên nhìn xuống phía dưới.
"Đúng là cái này, tuy rằng tôi chưa từng gặp, nhưng nghe người già trong thôn nói qua, gặp được thứ này, dù có chạy cũng vô dụng, không khí hít thở đều là chất độc." Hắc Tử cũng nhẹ thở ra một hơi.
"May mắn chúng ta chạy nhanh." Trần Bân lẩm bẩm.
"Không phải, là chúng ta may mắn có bọn người Hắc Tử đi cùng." Trần thúc cảm thán.
Đêm nay, mọi người đều sức cùng lực kiệt ngồi bên nhau nghỉ ngơi vây quanh đống lửa, mà phía xa Lâm Viễn và Lâm Linh chỉ có thể tìm một nơi cản gió, cuộn mình trong đó, vừa mệt, vừa đói, Trần Sương Sương nhìn không đành lòng, nhân cơ hội đi giải quyết, trộm lấy 2 miếng bánh quy của mình đặt lên tảng đó gần nơi anh em họ đang ngồi. Một lúc sau cô nhìn sang, nơi để bánh đã trống không.
----------------