- Trang chủ
- Cuộc Sống Điền Văn Ở Tận Thế
- Chương 2-1
Tác giả: Tiểu Ngư
Tinh thần Lâm Tư Diễn suy sụp, khóc cũng không trút ra được hết sự hoang mang trong lòng. Cô không muốn sống ở một nơi xa lạ không người thân quen, hơn nữa tiếp theo còn phải đối mặt với những thây ma, máu me và giết chóc. Cô vốn không phải người mạnh mẽ kiên cường gì đó, bản tính lại chất phát như vậy làm sao có thể sống sót trong cái thế giới đầy tanh tưởi của The Walking Dead này.
Lâm Tư Diễn tự nhốt mình trong phòng một ngày tìm mọi cách phi khoa học để trở về đổi lại là hụt hẫng, vừa nhớ cha mẹ vừa hoảng loạn. Cậu thanh niên kia dường như cũng không thèm quan tâm đến sự có mặt của cô trong căn nhà này. Buổi sáng sẽ có tiếng bước chân, âm thanh đóng cửa sau đó không gian lại trở nên tĩnh mịch. Chiều tối tiếng đàn dương cầm lại quanh quẩn bên tai phát ra từ căn biệt thự gần đó. Sự lặp đi lặp lại như đang đè nén một thứ gì đó sắp bùng nổ, có thể làm cho Lâm Tư Diễn vực dậy tinh thần trong lúc này chính là ý niệm “sống để trở về“.
Một ngày sau đó Lâm Tư Diễn vùi đầu vào đọc hết phần dang dở của cuốn sách, đó là một cái kết mở. Nhân loại sẽ chiến thắng trở lại cuộc sống hòa bình mà họ từng có hoặc tiếp tục tồn tại trong những thước phim kinh dị như một lẽ thường tình
Điều Lâm Tư Diễn thắc mắc là tên của cô không xuất hiện trong tiểu thuyết, nói một cách chính xác hơn nghĩa là một nhân vật như cô không hề tồn tại. Chẳng qua cô chỉ là một dân cư trong khu đô thị u ám của trang thứ nhất. Nhưng vì sao cô lại xuất hiện ở đây mà không phải là một nơi nào khác, theo như những gì cô đã đọc được thì chắc hẳn những nhân vật chính mở ra câu chuyện đang xoay quanh ở tại thủ đô này.
Tiếng dương cầm từ căn biệt thự kia lại bắt đầu, điều này nhắc nhở Lâm Tư Diễn rằng trời đã tối và tận thế càng đang đến gần, đồng thời trong lòng cô cũng mở ra được suy đoán khác. Vị nữ phụ trong The Walking Dead là một thiên tài âm nhạc, sở trường của cô ta chính là đàn dương cầm
Bởi vì Lâm Tư Diễn đã xác định cô là một nhân vật nhỏ, nên đương nhiên vị ở chung nhà kia chắc hẳn cũng không phải là nhân vật lớn nào đâu nhỉ, bởi thế danh tính của cậu ta vẫn là một ẩn số, mà cô... cũng không thể hỏi thẳng cậu ta tên gì được.
Lâm Tư Diễn vốn dĩ muốn nhân lúc người kia chưa về để lẻn vào phòng cậu, tìm tòi một chút về thân thế sau đó sẽ tính toán các bước tiếp theo. Tuy nhiên kế hoạch đầu tiên chưa kịp thực hiện thì Lăng Lam Phi đã xuất hiện ở cửa.
Hôm nay cậu khoác thêm một chiếc vest xanh đậm bên ngoài, trên tay vẫn là túi thực phẩm nhãn hiệu C.Mart như lần đầu tiên
Lâm Tư Diễn thoáng nhìn dòng chỉ thêu trước ngực cậu gượng gạo cười
- Chào
Sau đó không đợi đối phương kịp phản ứng đã nhanh chóng lủi vào nhà vệ sinh
Lăng Lam Phi... Cái tên này... không chút liên quan đến cuốn tiểu thuyết kia. À vậy chẳng phải thân thể này cũng họ Lăng sao?
Lâm Tư Diễn nhếch môi nhìn cô gái trong gương.
Thì ra trò đùa nhạt nhẽo này ruốt cuộc cũng có một việc dể chấp nhận, người trong gương là 100% là cô rồi, ngay cả đôi mắt hơi xếch khiến cô thường bị người khác hiểu lầm là một con nhỏ chảnh chọe kia cũng y chang như đúc.
Lâm Tư Diễn vuốt nước trên mặt, hôm nay là ngày 12/2 cách vụ nổ còn 5 ngày nữa. Tận thế sẽ chậm rãi diễn ra một cách lặng lẽ sau đó nhanh chóng lan tràn trên đất nước này.
Theo cô được biết nguồn gốc của bệnh độc bắt đầu từ vụ nổ nhà máy điện hạt nhân nằm cách thủ đô này một giờ bay. Một trong những lò phản ứng tại nhà máy đã phát nổ khiến hơn ba mươi công nhân thiệt mạng ngay tại chổ, bệnh viện lúc đó đã cho biết hơn một nữa nạn nhân chết là do phơi nhiễm phóng xạ. Nhưng điều kinh khủng không dừng lại ở đây. Cái chết đột nhiên diễn ra hằng ngày, tuy không lây lan nhanh chóng nhưng đã khiến mọi người rất hoang mang. Sau khi chính phủ xác nhận nguyên nhân người chết do nhiễm phóng xạ đã tiến hành cách ly khu vực nhà máy điện ở bán kính 30 km. Nơi này cũng chính là khởi nguồn của địa ngục, chỉ sau một trận mưa đá phòng xác của những bệnh viện còn lưu lại nạn nhân bị nhiễm phóng xạ đã hồi sinh. Họ đều được gọi chung một cái tên “xác sống”
Lăng Lam Phi lấy trong túi thực phẩm một hộp bơ. Cậu chán chường phết từng mảng bơ lên bánh mì, há miệng cắn một miếng sau đó khó khăn nuốt xuống. Tuy gương mặt lạnh nhạt kia không có một chút cảm xúc, nhưng chỉ với cái nhíu mày cũng đủ biết cậu đã ngán mùi vị này đến cỡ nào
Vị bơ đậu phộng béo ngậy lan tràn trong khoang miệng, Lăng Lam Phi không nhịn được lại liếc nhìn cánh cửa phòng vệ sinh một lần nữa
Thật ra món cá kho hôm đó không tệ, ừm... quả thật rất ngon
Còn đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào để dụ cô chị gái kia một lần nữa xuống bếp thì cánh cửa đó mở ra