- Trang chủ
- Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
- Chương 102: C102: Phú quý về quê
Tác giả: Tra Tra Phi
“Đốt lửa đi!” Nói với Cổ Dục một tiếng, hắn liền lấy ra một chiếc bật lửa chống gió, đốt chiếc cành cây khô đang dựng đứng kia. Nhưng cái cành cây này rõ ràng không được khô như mắt trông thấy, ngược lại còn bị ẩm. Bởi vì sau khi đốt lên, nó không cháy ngay mà lại bốc khói nghi ngút.
“Theo sát ông!” Nhìn làn khói đang dần trở nên dày đặc tới mức có thể cản trở cả hai, Cổ Kiến Quân nói một câu. Sau đó Cổ Dục ở sát ngay phía sau lão, đi về phía tổ của đám ong Ruồi Đen kia. Quả nhiên khi bọn họ đi tới, đám ong Ruồi Đen kia không chủ động tấn công, ngược lại chúng đều vo ve bay đi mất.
Nhưng vì liên quan tới tổ của bọn chúng, cho nên chúng không bay đi xa. Giống như lũ Ruồi, chúng bắt đầu bay vòng vòng.
Trông thấy cảnh tượng thần kì này, Cổ Dục không khỏi bất ngờ. Thiên nhiên quả đúng là kì diệu.
“Đừng ngây ra thế nữa. Lấy mật ong nhanh lên nào. Đám kia không đợi chúng ta đâu!” Nhưng cũng vào lúc này, hai người cũng đã tiếp cận được tổ của ong Ruồi Đen. Cổ Kiến Quân thì ngồi xổm xuống trông đám ong kia, rồi mở miệng nói với Cổ Dục.
Nghe thấy lời của Cổ Kiến Quân, Cổ Dục lập tức lấy ra một con dao nhỏ, sau đó bắt đầu cắt tổ ong. Vốn là một bậc thầy sinh tồn và siêu đầu bếp, hắn tương đối quen với mật ong. Chỉ cần một nhát là có thể cắt được trúng vị trí của tổ ong.
Thứ này xem ra cũng khá ít.
Dù sao ong Ruồi Đen cũng không phải loài ong mật đã được thuần hóa. Khả năng lấy mật của bọn chúng cũng không phải quá tốt. Trên cơ bản là làm được bao nhiêu thì ăn hết bấy nhiêu. Bây giờ là mùa xuân, hoa nhiều, cho nên mật ong ở nơi này của bọn chúng cũng không tính là thiếu.
“Lấy 1⁄3.” Nhìn Cổ Dục giơ lên miếng sáp ong, Cổ Kiến Quân cũng cười rồi nói. Cổ Dục đưa tay cắt xuống 1/3 miếng sáp.
Sau đó khôi phục lại tổ ong mật giống như ban đầu. Còn về vết cắt, mấy con ong kia có thể tự lo liệu được, không cần Cổ Dục phải lo. Sau khi sửa lại đàng hoàng, hắn cất miếng sáp vào trong một cái hộp rồi cùng đi về bằng đường cũ cùng Cổ Kiến Quân.
Khi hai người vừa rời khỏi khu rừng đó thì cũng là lúc cái cành cây — đã cháy hết.
“Chà chà, thật là tuyệt. Đây chính là mật ong tự nhiên, rất là tốt.” Coi như đã căn chuẩn thời gian, Cổ Dục không khỏi thở phào một hơi. Sau đó bỏ cái hộp kia ra. Sáp ong dưới ánh nắng mặt trời liền chảy ra thành mật ong bình thường. Cổ Dục không khỏi nở nụ cười. (bình thường, nếu muốn lấy mật từ sáp ong thì người ta phải cho vào một cái máy để quay, dùng lực li tâm ép mật ong ra)
Hương vị của mật ong rừng cũng giống với mật ong nhà, thế nhưng nó lại “tự nhiên” hơn.
Đương nhiên, nếu mua mật ong trong thành phố, có khả năng đó không phải là mật ong nhà làm. Nếu đem nó đánh tráo cùng với mật ong thật cũng không tệ lắm. Còn muốn dùng mật ong từ phấn hoa thật thì cũng không ai biết được. Chậc, được rồi, bây giờ Cổ Dục hoàn toàn có thể nếm thử.
“Tiếng ồn của đám “ong vỡ tổ” này vốn không quá lớn. Nhưng mấy năm gần đây, bọn chúng phát triển quá mạnh. Nếu như năm nay không bị chết đói mất một ít thì khu vực xung quanh rất dễ gặp nguy hiểm.” Nhìn mật ong ở trong tay Cổ Dục, Cổ Kiến Quân cũng cười vài tiếng rồi chậm rãi nói.
Nghe thấy lời của lão, Cổ Dục cũng gật đầu một cái.
Chính xác. Loài ong rừng vốn không phải chuyên tạo mật. Cho nên bọn chúng làm được bao nhiêu là ăn hết bấy nhiêu. Nếu như năm nay mùa màng bội thu, mật nhiều, đám ong chúa sẽ đẻ một cách điên cuồng. Bất cứ thứ gì nhiều cũng không phải là chuyện tốt.
Cắt 1/3 là để bọn chúng bảo vệ tổ của mình mà không đi xâm chiếm địa bàn của các sinh vật khác. Cái này cũng là chuyện bình thường trong tự nhiên.
Cổ Dục rất đồng tình với việc này. Sau đó, hắn và Cổ Kiến Quân đi về chỗ cắm trại. Nướng thỏ rất đơn giản. Đầu tiên, cần phải xử lí phần nội tạng. Sau đó là lột da, rồi bỏ phần đầu thỏ đi. Mặc dù phần này ăn cũng rất ngon, nhưng trong núi rõ ràng là không có cách để xử lí nó.
Thịt thỏ trước tiên là bỏ vào trong một cái chậu để ướp. Không có rượu để khử mùi tanh nên cũng chỉ có thể dùng gia vị. Những thứ đó trên núi không nhiều. Chỉ có gừng dại, hành dại, tỏi dại mà thôi. Thêm một chút ớt bột và muối là hoàn hảo.
Sau khi Cổ Kiến Quân nhóm lửa xong, Cổ Dục cũng bắt đầu nướng. Ba con thỏ trong tay hắn không bị lộn xộn. Thỉnh thoảng lật trở, thỉnh thoảng lại phết mật ong. Mùi hương tỏa ra không chỉ khiến Vua Núi, mà cả mấy con chó kia cũng chảy dãi chờ đợi......
Cuối cùng ba con thỏ cũng được nướng xong. Cổ Dục tự mình giải quyết bốn cái đùi, sau đó ném phần thân cho Vua Núi. Nó ăn rất nhiều và vui vẻ. Mà Cổ Kiến Quân cũng chỉ ăn hai cái đùi, phần còn lại phần cho năm con chó. Nếu không bọn chúng cũng chẳng đủ ăn.
Ở trong núi sâu cũng chẳng cần ăn quá no làm gì. Bởi vì có rất nhiều thứ có thể bổ sung năng lượng. Ví như mấy quả Việt Quất mà vừa nãy bọn họ hái, còn có cả mật ong nữa. Nhưng nếu chó đói bụng mà đi tìm đồ ăn linh tinh thì rất dễ xảy ra chuyện. Cho nên phải lo cho đám chó trước đã.
Sau khi ăn xong, dập lửa và nghỉ ngơi một chút, khoảng 1 rưỡi chiều, Cổ Dục và Cổ Kiến Quân lại xuất phát một lần nữa, hướng về phía sâu trong núi. Nguy hiểm trong núi sâu vốn không thiếu.
Không lâu sau khi bọn họ xuất phát, Cổ Dục liền thấy một con rắn Hổ Sừng độc trong lời đồn, cũng chính là con rắn Cỏ Nhật Bản (bên tàu gọi nó là rắn Hổ Sừng, nhưng tên Việt là rắn Cỏ Nhật Bản:v). Con này độc tính cũng không thấp. Khi thấy nó từ xa, Cổ Kiến Quân ném bột Hùng Hoàng (+) ra để đuổi nó đi. Khi gặp phải mấy con này khi đi dã ngoại, phải tránh xảy ra va chạm với chúng nhất có thể. Bởi vì chúng là động vật máu lạnh, lại không có trí khôn. Để chúng theo đuôi báo thù thì không có kết quả tốt.
(+)Bột Hùng Hoàng: hay còn gọi là Thạch Hoàng, Hùng Tín,….. Làm một loại muối khoáng tự nhiên có thành phần chủ yếu là Asen Disulfur (As2S2), ở dạng mỏ với trạng thái mềm hoặc bùn. Nó có màu đỏ cam, bóng sáng, dạng khối, mùi hơi két, không tan trong nước. Phân bố chủ yếu ở các tỉnh Trung Quốc, Việt Nam không có. Công dụng của nó chủ yếu là để sát trùng, khử đàm, giải độc rắn cắn,….