- Trang chủ
- Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
- Chương 220: Chồn Sóc
Tác giả: Tra Tra Phi
Kỳ thật sân trước nhà hắn cũng có không ít đất trống, ngoại trừ chỗ đậu xe ra thì ở đây cũng chỉ có ổ chó của Vua Núi, đồ vật còn lại đều ở sân sau.
Bây giờ đem không gian tận dụng một chút thì cũng không thiếu chỗ trống.
“Cậu Cổ! Tôi đang phun sơn.” Nhìn thấy Cổ Dục đang đi đến, người phụ trách lắp đặt liền cười đi về phía Cổ Dục nói.
Bây giờ những thứ này đều đã hoàn thành, khung bóng rổ cũng xong, nó cao bằng một khung bóng tiêu chuẩn. Cổ Dục mua đồ đều không mua hàng rẻ tiền, hắn mua đều là đồ tốt nhất.
Cái khung bóng rổ này, Cổ Dục cũng mua chung với mấy món đồ chơi kia ở cửa hàng. Khung bóng rổ này cùng với loại chuyên dành cho các trận CBA đều giống nhau. Nếu hắn đánh hỏng chỗ nào thì nó cũng được bảo hành trọn đời.
Hiện tại đang phun sơn tới khu vực cấm, ba điểm trong vòng cấm, nửa sân thi đấu, Cổ Dục dĩ nhiên để cho bọn họ tiếp tục phun.
“Tới tới tới, đều lui về sau, nhường một chút.” Kéo Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú, Cổ Dục lui đến bên cạnh, sau đó mấy người này tiếp tục phun sơn.
Sơn mới phun trên sân xi măng nhà Cổ Dục, mấy đường phân chia cũng nhìn thấy rõ, chẳng qua nhìn cái sân này kỳ thực Cổ Dục cũng không mấy hài lòng.
Vì sân xi măng là loại sân hắn không thích nhất.
Dù sao lúc còn trẻ, hắn rất yêu thích môn bóng rổ này, thích nhất là chơi bóng trên sân nhựa. Mặc dù hắn tuyệt đối sẽ không bị ngã nhưng khi ma sát hay mượn lực đứng lên thì sân nhựa vẫn tốt hơn. Chất liệu sân vẫn là thứ quan trọng nhất, bởi vì có thể tùy tiện làm mọi động tác mà không cần lo lắng việc bị ngã. Nếu có ngã thì ngã trên sân nhựa vẫn tốt hơn trên sân xi măng.
Vừa nãy hắn xem khung bóng rổ mà quên mất chuyện này.
Nhìn sân bóng rổ trước mặt, Cổ Dục sờ cằm suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Đợi khi rảnh tìm ông nội Quốc Khánh của Cổ Tú Tú làm một cái sàn lót ở đây. Nhưng mà cũng không được, trời mà mưa một chút sân liền bị thấm nước, hay là làm thêm mái hiên để tránh mưa?”
“Cậu Cổ, chúng tôi đã làm xong rồi.” Giữa lúc Cổ Dục đang suy nghĩ thì mấy người kia cũng đi đến, cười với Cổ Dục nói.
“Ừm, làm phiền mọi người rồi.” Nhìn động tác của đối phương, Cổ Dục cũng cười khách khí nói một câu.
Thực ra đối xử với người khác khách khí một chút cũng chẳng có có tổn thất gì cả nhưng nó làm cho tâm trạng của người khác tốt cả ngày.
Nhìn những thiết bị đã lắp ráp xong, Cổ Dục cũng thanh toán hết tiền cho bên lắp đặt, ngoài ra còn tặng thêm hai thùng nước. Mấy chai nước này là trước đây hắn mua chẳng qua bây giờ hắn đã có nước đào với trà rồi, cũng không uống mấy đồ này nữa đúng lúc tặng cho bọn họ coi như để lấy lòng.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Cổ Dục bắt đầu nấu cơm. Mà bọn trẻ ở trong nhà hắn cũng chơi muốn điên rồi, dĩ nhiên Vua Núi vẫn luôn ngủ ở cửa. Mặc dù Cổ Dục hào phóng để bọn chúng vào chơi nhưng hắn cũng không hy vọng bọn chúng trộm đồ trong nhà hắn.
Cho nên ngoại trừ Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi có thể qua cửa của Vua Núi thì những đứa khác không thể qua được.
Nhìn bọn nhóc ở bên ngoài, mặc dù hắn không để bụng chuyện bọn nó chơi. Nhưng nói thật nếu bọn nhóc chơi một thời gian quá lâu thì hắn cũng có chút cảm thấy ầm ĩ.
Chẳng qua chuyện này cũng không có phát sinh, bởi vì rất nhanh người lớn trong nhà của bọn nhóc đã đến đón về ăn cơm. Buổi chiều ngoài Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi vẫn còn đang chơi thì mấy đứa khác cũng không tới.
Chuyện này cũng không phải người lớn không cho bọn chúng chạy tới chơi. Kỳ thực bọn họ còn muốn thông qua bọn nhỏ mà có mối qua hệ tốt với Cổ Dục.
Nhưng mà mấy đứa nhỏ nông thôn khác với mấy đứa thành phố.
Bọn nhỏ thành phố có thể chơi cầu trượt cả ngày vì bọn nó không có mấy thứ khác để chơi. Nhưng mà đám nhỏ ở nông thôn thì khác, tụi nó có nhiều trò để chơi hơn. Có thể đi câu ếch xanh, bắt cá, mò cua, bắt côn trùng, đi bờ sông nghịch nước thậm chí còn đi đến gần bên kia núi để thám hiểm….
Cái cầu trượt này, trừ lúc đầu còn có chút hiếu kì thì mấy đứa lớn với mấy đứa con trai cũng không muốn chơi. Mà trong thôn chỉ có Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi là con gái học lớp một duy nhất, cho nên buổi chiều không có ai chơi cũng đúng.
Sau khi ăn xong Cổ Dục nhìn cái khung bóng rổ, hắn cũng chuẩn bị chơi bóng.
Khi Cổ Dục thay quần áo thể thao xong và cầm bóng rổ được ông chủ tặng kèm đi xuống lầu. Lúc này Phùng Thư Nhân sau khi livestream cho mọi người xem đám cá ở trong ao cá xong cũng đi đến.
“Hả? Chú Dục, chú muốn chơi bóng rổ ạ?
“Đúng vậy.” Nhìn dáng vẻ tò mò của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục cũng nhẹ nhàng vỗ quả bóng một cái, mà cái vỗ này khiến hắn sửng sốt.
Trước đó, nếu như nói hắn dậy thì lần thứ hai thì có thể hắn không dám tin, nhưng bây giờ hắn lại có cảm giác rõ ràng. Bởi vì khi Cổ Dục dẫn bóng, hắn cảm thấy độ khống chế quả bóng của mình không chỉ tăng lên một chút, điều này chứng tỏ rằng bàn tay của hắn đã to hơn.
Nghĩ tới đây, Cổ Dục không nhịn được lập tức đập bóng xuống đất mấy cái, khiến cho hắn rất bất ngờ là thế mà hắn bắt bóng hết sức nhẹ nhàng. Thậm chí Cổ Dục cảm giác rằng khi dội quả bóng xuống dưới đất thì hắn cũng có thể bắt được quả bóng dội ngược về dễ dàng, loại cảm giác này rất là thần kỳ.
“Hì hì, vừa lúc cháu không biết livestream cái gì. Chú Dục, chúng ta đấu bóng rổ không ạ?” Bên này Phùng Thư Nhân nhìn Cổ Dục cười hì hì, tiếp đó đắc ý nói.
“Cháu biết chơi không đó?” Lúc này Cổ Dục đang chìm đắm trong việc mình có thể bắt bóng một cách nhẹ nhàng, nghe Phùng Thư Nhân nói thế hắn cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô. Mặc dù cô mặc một bộ đồ thể thao, tuy nhiên Cổ Dục nhìn không ra cô cũng biết chơi bóng rổ.