- Trang chủ
- Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
- Chương 1: Tiểu công chúa nhà họ Hàn
Tác giả: Bát Trà Hương
edit: Socfsk
Trong đại viện* quân khu thành phố G, không ai không biết tiểu công chúa nhà họ Hàn – Hàn Lăng
Sa. Cũng không ai trong đại viện không biết Hàn sư trưởng, một người từ
trước đến nay đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, là một cấp trên có nguyên tắc, duy chỉ có đối diện với tiểu công chúa là hoàn toàn không
có nguyên tắc.
Đại viện: nơi ở dành cho các gia đình quân nhân ở
Hàn Lăng Sa ở đại viện được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu công chúa”. Biệt danh này cũng là có căn cứ.
Hàn Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc
nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc
nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu
công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái
miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, anh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không
được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến
tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, hắn cũng có thể lấy về cho
cô.
Dần dần cái danh công chúa này cũng được truyền ra khỏi đại
viện. Mọi người thấy cô sẽ cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay: “Tiểu công
chúa, cô (chú) ôm …”
Về sau, ngay cả ba cô Hàn Hành Viễn cũng không gọi cô là “Sa Sa” mà trực tiếp gọi là “Tiểu công chúa”.
Hàn Lăng Sa rất nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, từ vườn trẻ lên đến
đại học, cô lớn lên với thân phận là tiểu công chúa. Khiêu vũ, piano,
đàn tranh, cờ vây, vẽ tranh, mỗi loại đều được giáo viên danh tiếng dạy
dỗ. Tư chất thiên bẩm khá cao nên những cái cô học đều giỏi. Một cô gái
xinh đẹp, gia thế bối cảnh hùng hậu, đa tài đa nghệ, làm sao không thể
có cuộc sống, dáng vẻ cao cao tại thượng cơ chứ?
Cô sinh ra chính là một tiểu công chúa…
Thành phố G cũng được coi là một thành phố lớn nổi tiếng cả nước, mà quân khu J cũng được coi là bộ mặt của thành phố. Nói trắng ra là, ở thành phố,
quân khu J là quan trọng nhất. Các công trình bên ngoài cũng chỉ được
xem như là cái vỏ, kì thực tất cả đều là quân khu của các thủ trưởng
trong đại viện. Mà Hàn Hành Xa không nghi ngờ gì là một thành viên tương đối có tiếng tăm.
Khai giảng học kỳ mới, Hàn Lăng Sa một lần nữa cự tuyệt yêu cầu ba tự mình lái xe đưa cô đến trường. Ông đâu phải là
đưa cô đi học, ông hoàn toàn chỉ có ý định đi chơi, xua tan phiền muộn!
Đến bây giờ, Hàn Lăng Sa vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba đưa cô đến trường lúc khai giảng đại học năm nhất. Xe là xe Jeep phong cách nhà binh, hơn
nữa, biển trắng đằng sau xe còn là bốn con số vô cùng đặc biệt càng
khiến cho nhiều người phải quay đầu nhìn.
“Tiểu công chúa, để ba
tiễn con đi đi…. Để con đi một mình, ba không yên tâm!” Hàn Hành Viễn
cười nịnh bợ, nhích lại gần cô con gái.
“Nhé….tiến con? Không
phải để ba khoe khoang cái biển số xe kia ấy chứ?” Hàn Lăng Sa vỗ vỗ đầu ba mình, “Ây da, tránh ra, tránh ra, con còn phải sắp xếp quần áo!”
“Tiểu công chúa …cái biển số rởm ấy có cái gì tốt để khoe hay sao? Con xem,
ba bận bịu như vậy, vừa nghe con nói phải quay lại trường học đã bỏ lại
bác Lâm và Đoàn trưởng mới tới để quay về tiễn con rồi, con hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ba đi…” Bị con gái mình chê, Hàn Hành Viễn
cảm giác bị đả kích lớn, không còn nhớ đến dáng vẻ uy phong thường ngày
nữa.
“Ba à, ba có thể cho con xem dáng vẻ thường ngày ba đối đãi
với cấp dưới không? Dáng vẻ này của ba làm cho con cảm thấy ba không
phải là thủ trưởng, ba chính là bác bảo vệ trong trường của con, thật sự người ta cũng mặc áo khoác quân phục ở ngoài, chỉ là áo ba có chút lông cổ áo dày hơn, chậc chậc…giữ cho ấm…” Hàn Lăng Sa nhìn quân phục trên
người Hàn Hành Viễn, lắc đầu một cái. Có lúc cô hoài nghi Hàn sư trưởng
mệnh danh “Bao công mặt đen” là ba của mình.
“Tiểu công chúa…bảo
vệ trong trường con có thể có bốn sao hai gạch sao?” dáng vẻ Hàn Hành
Viễn có chút ai oán. (trong quân đội 4 sao 2 gạch là cấp đại tá)
“Được rồi, được rồi, con nào dám để ba tháo biển số 0001 ra chỉ để tiễn con
đi học?” Hàn Lăng Sa đến gần, hôn “Chụt…” lên mặt Hàn Hành Viễn,
“Ba…Ba…không cần đâu, con tự đi…”
Hàn Hành Viễn hết sức hưởng thụ con gái làm nũng, sờ sờ tóc cô: “Wow, như vậy sẽ không có người khi dễ con ….”
Hàn Lăng Sa đứng lên, nhìn trần nhà hô to: “Hàn Hành Viễn!”
“Có mặt!”
“Đứng nghiêm, quẹo phải, đi đều bước! Một hai một, một hai một…”
Chờ Hàn Hành Viễn ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa một cước đá cửa, lưu lại Hàn
Hành Viễn thất bại đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gõ cửa, không dám đấm mạnh,
nếu chọc phải tiểu công chúa nhà hắn, hắn chẳng phải sẽ đau lòng chết!
Hàn Lăng Sa đeo tai nghe nghe nhạc, tiếp tục sửa soạn quần áo. Nghe nói học kì này bắt đầu quay lại huấn luyện quân sự lần trước đã bị hủy vì bệnh
truyền nhiễm bộc phát. Cô vốn tưởng rằng tránh được, ai ngờ trường học
cho sinh viên năm hai và sinh viên năm nhất mới vào cùng nhau trải qua
huấn luyện quân sự. Mọi người xung quanh đều kêu la rên rỉ, cô cũng
không có ý kiến gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong trụ sở quân
đội, đã gặp không ít binh sĩ, cứ như vậy cô cũng thấy không có gì đáng
sợ.
Sau khi thu dọn xong, Hàn Hành Viễn đi theo cô ra khỏi khuôn viên nhà mình.
“Tiểu công chúa….thật sự không muốn ba tiễn sao?”
“Đồng chí Hàn Hành Viễn, dù gì thì con cũng hai mươi tuổi rồi, đặt vào ví trí quân nhân như ba, so với những tân binh mười sáu mười bảy tuổi cũng coi như là có cánh rồi, ba không tin tưởng vào năng lực của con sao?”
“Ba rất tin tưởng….năng lực học tập của con, tài nghệ của con, ba đều
phải…” Hàn Hành Viễn chưa nói hết đã bị Hàn Lăng Sa cắt ngang.
“Được rồi, được rồi, con không muốn đến trễ, con đi trước!” Hàn Lăng Sa vung
tay lên, vác ba lô lên vai, chào hỏi nhân viên bảo vệ, kéo hành lý màu
hồng ra khỏi đại viện.
Hàn Hành Viễn đứng nguyên tại chỗ nhìn,
cảm thấy trong lòng chua xót, con gái lớn lên vì sao không còn thân
thiết với mình nữa vậy?
Đang lúc tinh thần Hàn Hành Viễn chán
nản, Hàn Lăng Sa như cơn gió vụt quay lại, Hàn Hành Viễn từ xa nhìn thấy cô, miệng nhếch lên, vừa lúc gọi “Tiểu công chúa” chỉ thấy cô đưa một
tay ra, hắn không hiểu nhìn cô.
“Đưa con tiền, thuê xe thật đắt, phải có chi phí!”
Khóe miệng Hàn Hành Viễn co giật, lòng tuy không tình nguyện nhưng vẫn móc
ví, đếm một xấp tiền mặt đưa cho cô, vẫn không quên dặn dò: “Không có
tiền phải về lấy, có chuyện gì thì gọi cho ba.”
“Biết biết….” Hàn Lăng Sa nhận tiền xong, xoay người rời đi, lưu lại Hàn Hành Viễn tiếp tục đứng yên trong gió.
“Oa! Tiểu công chúa, tới rồi hả?” Tề Thạch nhìn thấy Hàn Lăng Sa từ trên taxi xuống vội vàng tiến tới giúp xách đồ.
“Tề Bạch Thạch cậu không ở trong nhà vẽ tôm, chạy đến trường học của tôi làm gì?” Hàn Lăng Sa liếc mắt, đưa túi quẳng cho hắn, đứng yên tại chỗ.
Tề Thạch và cô đều lớn lên trong đại viện. Khi còn bé Tề Bạch Thạch có bài văn vẽ tôm, về nhà Hàn Lăng Sa ép buộc Tề Bạch Thạch phải vẽ tôm cho cô xem. Lúc đó Hàn Lăng Sa là học sinh lớp một mà Tề Thạch chỉ mới học lớp hai, cũng đâu biết vẽ tôm, nhưng tiểu công chúa đã ra lệnh thì không được phép cãi lời. Tề Thạch lấy bài kiểm tra tiện tay dùng bút máy vẽ loạn được một vật hình dạng mảnh dài, nói cho Hàn Lăng Sa đây là trứng tôm. Tiểu công chúa vừa nhìn đã mếu miệng khóc. Lần này thật không hay rồi, cha mẹ Tề lo lắng, tiểu công chúa của cả đại viện bị tiểu tử nhà hắn chọc cho khóc, không phải Hàn sư trưởng sẽ đau lòng chết à? Chọc tiểu công chúa chính là chọc cả trụ sở quân khu!
“Ngoan, nói cho ba biết, con sao lại khóc?” Hàn Hành Viễn ôm Hàn Lăng Sa bảo bối nhỏ bé trong lòng dụ dỗ.
“Oa…oa…” Hàn Lăng Sa nức nở trả lời, “Hắn…hắn không vẽ tôm cho con …hắn gạt con…”
“Tề Thạch, tiểu tử đáng chết!” cha của Tề Thạch là Tham Mưu Trưởng của quân khu, vừa nghe Hàn Lăng Sa nói thì bốc hỏa, trực tiếp kéo con trai khiển trách, “Con làm gì mà không vẽ? Á à?! Sao con lại gạt tiểu công chúa chứ?!”
“Con không biết…!” Tề Thạch vô tội, từ nhỏ hắn đã thích tiểu công chúa hồng hào mũm mĩm, cô khóc, hắn cũng đau lòng, nhưng giờ bị cha hắn đánh một trận cũng thật oan uổng. “Ai da, cha, đau quá, nhẹ tay một chút… con thật sự không biết! Con mà biết lập tức đã vẽ cho tiểu công chúa rồi!”
“Ngươi gạt người!” Hàn Lăng Sa mếu miệng, lại muốn khóc, “Trong sách sẽ nói lên tất cả!”
Hàn Hành Viễn không muốn cô rơi nước mắt, vội vàng dụ dỗ: “Tiểu công chúa mau nói cho ba, quyển sách kia viết gì? Nếu ba tìm được chứng cơ, ba sẽ bảo chú Tề xử lí hắn!”
Tề Tham Mưu Trưởng đứng bên cạnh khóe miệng giật giật, thủ trưởng à, bao che cũng không cần phải rõ ràng như vậy chứ…
“Sách ngữ văn nói Tề Bạch Thạch vẽ tôm rất khá…” Hàn Lăng Sa cắn ngón tay trả lời.
Hai đại nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả, Hàn Lăng Sa tò mò nhìn ba mình, rồi lại nhìn chú Tề một chút, hoàn toàn không biết bọn họ đang cười cái gì, dáng vẻ rất mơ hồ. Tề Thạch đi tới, giật nhẹ quần cô, nhỏ giọng nói: “Tiểu công chúa, tôi tên là Tề Thạch, không gọi là Tề Bạch Thạch…tôi không trắng, đen đấy…”
Từ đó, “Tề Bạch Thạch” là biệt hiệu được Hàn Lăng Sa gọi riêng Tề Thạch.
Chú thích: hình như trong bài văn của Tề Thạch, có một ông tên là Tề Bạch Thạch có tài vẽ tôm. Hàn Lăng Sa không biết cứ ngỡ là Tề Thạch biết vẽ tôm ôi trẻ con thật đáng yêu
“Này! Cha tôi nói cậu đến trường nên đã để cho tôi đến đón cậu, cậu làm gì mà không để chú Hàn tiễn vậy?”
“Tề Thạch, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?” Hàn Lăng Sa đột nhiên gọi Tề Thạch lại trước mặt.
Tề Thạch rất ít khi nghe Hàn Lăng Sa chính thức hỏi hắn như vậy, cũng kinh ngạc quay đầu lại.
“Cậu biết nữ sinh kia sao?”
“Người nào?” Tề Thạch vội vã liếc hai mắt, “Không biết…Cậu đừng hiểu lầm, tôi thật sự không biết cô ta, tôi căn bản không biết cô gái kia là người nào!”
“Tôi không nói là cậu chắc chắn biết cô ta!” Hàn Lăng Sa tức giận trả lời, “Nữ sinh kia tuần trước mượn tôi 500 đồng chưa trả, cậu đến đòi giúp tôi.”
“Ha ha…tiểu công chúa, cậu thì thiếu tiền như vậy từ khi nào vậy? 500 đồng cậu cũng muốn đòi lại sao?”
“Ôi chao, người bình thường như tôi làm sao so bì được với họa sĩ lớn, tiện tay vẽ một bức, chao ôi, giá trị liên thành đó nha.” Hàn Lăng Sa lập tức sa sầm nét mặt. “Dân thường như tôi nào có thể để ngài xách túi giùm cơ chứ? Cũng đừng làm bẩn đôi tay cao quý ngọc ngà vì nghệ thuật kia.”
Tề Thạch tinh thần hỗn loạn bị Hàn Lăng Sa giành lấy túi, liền vội vàng kéo cô lại: “Tiểu công chúa, tôi biết tôi sai rồi có được không? Tôi đi, tôi đi…cô ta nợ người 500 đồng chính là thiếu tôi 50000! Thiếu gia tôi không thể không chỉnh cô ta rồi!” Nói xong, hắn xắn tay áo giận đùng đùng đi.
Hàn Lăng Sa thấy vậy vội kéo hành lý chạy như bay về phòng ngủ của mình. Nữ sinh kia căn bản không thiếu tiền cô, quan trọng hơn, nữ sinh kia là bạn gái của đội trưởng đội võ thuật thành phố G, có khả năng đánh bại loại kia (ám chỉ a Tề Thạch)…