- Trang chủ
- Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
- Chương 14: Ý chí
Tác giả: Bát Trà Hương
edit: socfsk
Cố Trạch Vũ nhìn Hàn Lăng Sa dưới ánh đèn sáng rực, khí nóng từ bụng dưới bốc lên, cảm thấy khó chịu vô cùng. Từ trước đến nay, ý chí Cố Trạch Vũ chưa từng phải trải qua thử thách. Cô ấy xinh đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu, hơn nữa…nhìn rất “ngon miệng”…
“Cố Trạch Vũ!” Hàn Lăng Sa thấy hắn đứng đó không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm, tính khí công chúa nổi lên, “Em gọi anh đấy! Sao anh không đến hả?”
“Khụ khụ…” Cố Trạch Vũ giả vờ ho nhẹ, cố gằng đè nén dục vọng trong lòng, “Anh mệt lắm, em tự…mình…cởi!” một chữ cuối cùng là hắn cắn răng nặn ra.
“Em không!” Hàn Lăng Sa giương cằm nhỏ lên, coi chừng Cố Trạch Vũ không muốn, lại bắt đầu giả bộ đáng thương, “Hu hu… Em rất khó chịu…tiểu ca ca…em thật sự rất khó chịu…”
Cố Trạch Vũ vốn đã xoay người sang chỗ khác, nghe được tiếng khóc nức nở mềm mại đành thở dài, chấp nhận thu hồi bước chân lên lầu, thong thả bước đến cạnh cô, lôi cô lên lầu.
“Được rồi, được rồi, ngoan nào, anh giúp em...”
Hàn Lăng Sa nghe được cười khúc khích, một chút ý thức đề phòng cũng không có. Hàn Lăng Sa theo Cố Trạch Vũ đi vào phòng tắm, không chờ được giục Cố Trạch Vũ cởi quần áo. Lúc này Cố Trạch Vũ mới run rẩy sờ lên nút áo cô.
“Sa Sa…”
“Hả?”
“Có thể không?”
“Có thể!” Hàn Lăng Sa nháy mắt trả lời, sau đó nhìn thấy Cố Trạch Vũ vui mừng, nghiêng đầu hỏi, “Có thể gì?”
Cố Trạch Vũ như bị dội chậu nước lạnh lên đầu, thở dài. Bàn tay ấm áp của Hàn Lăng Sa đột nhiên chạm vào đôi lông mày, thì thào nói: “Em thật sự rất sợ…tiểu ca ca, cuối cùng em nghĩ đến anh. Hiện tại ở chung một chỗ với anh, nhưng em còn sợ… Mới một ngày, chúng ta mới ở cùng nhau mới một ngày, em thấy rất không chân thật…”
“Sa Sa, anh cho em cảm giác không an toàn sao?”
“Đúng vậy, “ Hàn Lăng Sa buông lỏng mình, sà vào lòng hắn, “Thật ra em rất nhát gan. Cuối cùng em sợ, sợ cái này cái kia, sợ ba em sẽ vì người phụ nữ khác mà không quan tâm đến em, sợ anh chỉ tìm đến em để vui đùa, ha ha… Những cậu ấm công tử không thiếu thứ gì không phải đều tập hợp thành nhóm với phụ nữ sao? Em biết… Anh thấy không, ông trời luôn không yêu thương em, em sợ hãi gì Người đều cố tình thực hiện cái đấy… Hiện tại, ba em đã không cần em nữa… Kế tiếp là anh không cần em…Anh đừng vứt bỏ em…em thực sự không chịu được…”
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, khuôn mặt dịu dàng của cô có chút ưu thương. Hốc mắt Cố Trạch Vũ ươn ướt. Cô sợ như thế, cả đời sẽ không thoát khỏi hiện thực được. Ba cô lấy người phụ nữ khác không phải là mẹ cô làm vợ, mà hắn cũng từng có qua rất nhiều phụ nữ.
Cố Trạch Vũ bắt đầu thấy sợ, vừa sợ lại còn thấy hối hận. Nếu hắn có thể đến thành phố G sớm một chút, nếu như hắn không sa sút nhiều năm như vậy, nếu như hắn không khốn nạn như vậy thì vào giờ phút này hắn có thể tự tin nói với cô: anh chỉ có em là người phụ nữ duy nhất! Nhưng hắn không thể thay đổi được quá khứ, những vết nhơ kia không thể lau hết…
Hàn Lăng Sa đứng trước gương đã sớm bị hơi nước làm mờ, chỉ vào trong kính nói: “Cố Trạch Vũ, anh viết lên đấy đi, viết em yêu anh…”
Cố Trạch Vũ nghe lời làm theo, đưa ngón trỏ vẽ vài nét bút rồng bay phượng múa trên gương, ba chữ lập tức rõ ràng in trong gương, ở cuối mỗi chữ còn đọng giọt nước lại đẹp như vậy…
Hàn Lăng Sa lắc đầu, bĩu môi kêu lên: “Không phải, không phải, viết em yêu anh, Hàn Lăng Sa yêu Cố Trạch Vũ!”
Cố Trạch Vũ rũ mắt. Thì ra cô thật sự không tin hắn. Cô chỉ xác định cô thương hắn nhưng với tấm lòng hắn, cô mờ mịt không biết gì cả…
Cố Trạch Vũ vươn tay lên chỗ cũ viết lại những dòng kia. Dừng một chút hắn di chuyển ngón tay xuống dưới, viết thật to tám chữ. Hàn Lăng Sa nhìn thấy ba chữ kia, cười mãn nguyện.
Cố Trạch Vũ ấn vai cô, bắt đầu hôn.
Nụ hôn của hắn rất kích tình. Môi cô hé mở mặc cho hắn hoành hành trong miệng, mặc cho hắn dịu dàng liếm láp lưỡi cô.
Hơi nước mờ đục trong gương phản chiếu bóng hai người đang ôm nhau. Ba chữ trong gương cũng từ từ mờ nhạt, theo nước nhỏ giọt xuống, khắp phòng đều là ôn nhu phong tình.
------- Anh (em) yêu em (anh)
--------Hàn Lăng Sa yêu Cố Trạch Vũ
-------Cố Trạch Vũ cũng yêu Hàn Lăng Sa
Chú thích: tiếng trung 我爱你 = anh yêu em = em yêu anh . Giống như I love you ý
Cố Trạch Vũ cởi hết đồ cho Hàn Lăng Sa rồi quay người muốn rời đi. Nếu đợi thêm chút nữa hắn thật sự sẽ ngột chết. Hiện tại nơi nào đó của hắn bành trướng đã sớm nóng không không chịu nổi, như muốn nổ tung. Trong lòng kích động đến nỗi mồ hôi đã đầy trên trán. Cả người hắn cứng ngắc, chỉ sợ vừa buông lỏng không nhịn được mà ôm cô.
Hàn Lăng Sa nhìn thấy bóng lưng Cố Trạch Vũ muốn rời đi, cho là hắn tức giận nhào tới ôm lưng hắn, vùi mặt vào tấm lưng rộng rãi của hắn.
“Em sai rồi, anh đừng tức giận, anh đừng mặc kệ em… em sai rồi…”
Cơ thể cô vừa được nước gột rửa, bây giờ toàn thân đều dính nước. Hắn mặc quần xanh lá cây, cà vạt quấn trên cổ, lưng đã bị nước trên người cô làm ướt, áo dính cả vào người. Hô hấp nặng nề, lồng ngực không ngừng phập phồng đủ để chứng minh trong đầu Cố Trạch Vũ là con dã thú không ngừng gào thét.
Nhưng hắn không thể, cô mới hai mươi tuổi, còn nhỏ như vậy, hắn sao có thể.
Hắn không ngừng hít sâu, nhốt con dã thú đang gầm thét vào rồi vỗ vỗ hai tay đang đan chặt: “Không phải anh không muốn. Anh đi lấy nước cho em, trước khi ngủ hãy uống…em uống rượu sẽ khát, ngoan…”
Hàn Lăng Sa nửa tin nửa ngờ buông tay vào bồn tắm, lúc tay Cố Trạch Vũ đã cầm vào nắm cửa, giọng nói lanh lảnh: “Cố Trạch Vũ!”
Cố Trạch Vũ run lên, tiểu tổ tông này lại muốn làm gì nữa? ! vừa rồi vất vả lắm hắn mới đè nén được dục vọng nóng bỏng, bây giờ cô như thế, hắn không chắc có thể nhịn được.
“Hă?” giọng nói Cố Trạch Vũ có chút run rẩy.
“Em muốn nằm trong bồn tám, đứng rất choáng váng …”
Cố Trạch Vũ thở ra một hơi, từ từ nói: “Vậy lần này em thả lỏng được không? Anh đi rót nước cho em trước…”
Hàn Lăng Sa vừa nghe hắn đồng ý, vui mừng nhảy vào bồn tắm.
Cố Trạch Vũ ra ngoài, vừa đi vừa tự giễu mình: “Nếu tiếp tục như vậy, nếu đến ngày đó ăn sạch cô, chắc chắn mấy ngày sau cũng không ra khỏi giường được!”
Phòng ngủ kia đã bị tiểu nha đầu chiếm, Cố Trạch Vũ không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của khách vội vàng dội qua nước lạnh mới mặc áo choàng tắm ra ngoài.
Quay lại phòng ngủ, Hàn Lăng Sa vẫn chưa ra ngoài. Cố Trạch Vũ sợ cô gặp chuyện không may, gọi cô một tiếng, thấy cô lười biếng trả lời hắn mới yên lòng, tựa vào đầu giường hút thuốc lá.
Quan hệ giữa cô và ba cô không tốt sẽ ảnh hưởng lớn đến quan hệ giữa cô và hắn. Là người của quân khu đều biết tầm quan trọng của hôn nhân quân đội. Nếu năm đó Hàn Hành Viễn có thể cưới người phụ nữ kia về, còn không ảnh hưởng chút gì đến chức vụ của ông thì có thể chứng minh, Hàn Hành Viễn không có gì sai. Về tình về lí Hàn Lăng Sa bài xích mẹ kế có thể là do chưa nghĩ thông suốt. Vấn đề là tại sao cô lại bài xích đến mức độ đó? Trừ khi cô biết nội tình gì… Nếu như tất cả những việc này trên lập trường của Hàn Lăng Sa không sai, vậy thì hắn nên bắt đầu chuẩn bị quay về Bắc Kinh. Ban đầu vì cô, hắn không nói lời nào một mình rời đi, đám quân sĩ lúc ấy cũng đỏ cả mắt cầu cho hắn sớm mang chị dâu về…
Hàn Lăng Sa tùy tiện bọc một cái khăn tắm đi ra. Cố Trạch Vũ thở dài dập thuốc, đứng dậy kéo cô ngồi ở bên giường rồi lại đi vào phòng tắm cầm cái khăn lông,ôm đầu cô chậm rãi lau.
“Cố Trạch Vũ…” giọng nói trong chiếc khăn lông lớn của Hàn Lăng Sa ồm ồm.
“Hả?”
“Hôm nay em ăn hơi nhiều lẩu cá, cảm thấy rất ngon. Lần sau chúng ta cùng đi ăn được không?”
“Ăn ít đồ cay thôi…”
“Mẹ em thích ăn cay, cho nên, em cũng thích ăn cay…”
“Được, lần sau chúng ta cùng đi ăn…” Cố Trạch Vũ vừa nghe đến việc liên quan đến mẹ cô, ngay lập tức đồng ý.
“Hì hì…” Hàn Lăng Sa cười, “Còn có, anh có biết em học được gì không?”
“Y học.”
“Đúng vậy, nhưng anh biết vì sao em học châm cứu không?”
“Vì sao?”
“Vì mẹ em nên em mới học…” đôi tay Hàn Lăng Sa phản chiếu trên giường, “Bộ ngân châm bảo bối kia là của mẹ em, nghe nói là của ông ngoại em truyền lại cho mẹ. Mẹ để lại cho em nhưng em không biết dùng, phải lén lút học… ha ha…em thông minh quá…”
Cố Trạch Vũ để khăn lông xuống, ôm cô ngồi ở trên đùi, dùng ngón tay rẽ tóc cô, “Sa Sa…thật ra em không cần phải cực khổ như vậy…em không cần phải lén lút học, em có anh, biết không? Em muốn làm gì cũng có thể quang minh chính đại…”
Hàn Lăng Sa vùi mặt trên cổ hắn, chu miệng nói: “Anh khen em là em rất thông minh đi. Sao a không khen ngợi em? Có phải a không thích em không?”
Nghe giọng cô nũng nịu giận dỗi, Cố Trạch Vũ cười, hôn lên đỉnh đầu đang ướt của cô: “Đúng, em rất thông minh…”
Hàn Lăng Sa như đứa bé được ăn kẹo, che miệng cười vui sướng. Cố Trạch Vũ vỗ vỗ khuôn mặt cô, duỗi tay lấy máy sấy. hắn để cô ngồi trên giường còn hắn đứng, một tay sửa sang lại mái tóc đang ướt của cô, một tay chậm rãi sấy tóc…
Hàn Lăng Sa dần cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến, lấy tay dụi mắt nhiều lần. Cố Trạch Vũ thấy tóc cũng đã khá khô, nhanh chóng bế cô về phòng khách, ai ngờ tiểu nha đầu lôi áo choàng tắm của hắn thật chặt ăn vạ.
“Không…không được, em phải ngủ đây!”
“Sa Sa, ngoan nào…nơi này là phòng anh. Anh bế em về phòng của mình có được không?”
“Không!”
Cố Trạch Vũ day day huyệt thái dương: “Vậy anh ngủ phòng em, em ngủ ở đây, được không?”
“Anh không cần đi…” Hàn Lăng Sa vẫn không chịu buông tay, “Chúng ta ngủ cùng nhau…”
Cố Trạch Vũ lần nữa hút vài ngụm khí. Tối nay cô còn định thử nghiệm ý chí của hắn đến mấy lần nữa đây?