- Trang chủ
- Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
- Chương 39: Giống nhau
Tác giả: Bát Trà Hương
edit: socfsk
Lâm Tiếu dọn dẹp sách vở trên bàn, không ngẩng đầu: “Tớ đã sớm đoán ra anh ta có mục đích gì đó, cậu còn không tin. Đó được gọi là phong cách theo đuổi của đàn ông! Còn nữa, Cố đoàn trưởng nhà cậu có biết anh ta không?”
“Biết rồi, đã gặp qua một lần.” Hàn Lăng Sa suy nghĩ một chút, từng gặp qua ở sân bay thành phố C.
“Vậy anh ấy nói gì không?”
Nhớ tới hôm ấy, Cố Trạch Vũ nói, cô cũng không chú ý đến, không phải mấy câu kia của người ta là đang ghen đó chứ? Cuối cùng cô cũng chỉ lắc đầu, thấy Lâm Tiếu đang miệt mài: “Không.”
Lâm Tiếu dọn đồ xong, ngẩng đầu lên, liếc mắt: “Tớ thật sự không biết là cậu thế nào nữa? Sao cứ ngốc mãi như thế? Tâm tư của Tần Mặc ai ai cũng nhìn ra, anh ta đối với cậu luôn luôn ân cần, ánh mắt nhìn cậu rất không thỏa đáng. Sao hai người lại không cẩn thận chút nào vậy?”
“Tớ thì làm sao?” Hàn Lăng Sa cảm giác mình bị mắng oan, “Lúc đó tớ cũng chưa biết… bây giờ mới phát hiện ra chứ sao… Thật ta thì Ninh Mông đối với anh ấy rất tốt.”
“Không thể nào? Cẩu huyết như vậy sao?” Lâm Tiếu khóa túi, khoác lên vai, “Đi đi… tớ đói bụng rồi, đói chết mất thôi, vừa đi vừa nói.”
“Vị kia nhà cậu lúc nào thì được ra ngoài?” Lâm Tiếu nhìn phòng ăn, không để ý nói.
“Tớ nào biết, có lẽ cũng khoảng một tháng nữa, nghe nói là phải diễn tập.”
“A… Vậy thì bình thường lúc diễn tập họ thường làm gì?”
“Tớ làm sao biết được!” Hàn Lăng Sa lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Cố Trạch Vũ, vừa cầm lên liền nhận được điện thoại của Cố Trạch Vũ, kinh ngạc vì giờ hai người thần giao cách cảm, Hàn Lăng Sa ngọt ngào tiếp điện thoại.
“Đang ăn cơm sao?” nghe giọng nói của hắn, dường như tâm trạng đang rất tốt.
“Ừ, anh ăn chưa? Hình như anh đang rất vui?”
“Còn chưa ăn, đang chuẩn bị ăn. Sao em biết anh đang vui? Tiều đồng chí không những có thính giác nhạy cảm mà còn có thiên lí nhãn nữa sao?” Cố Trạch Vũ bên kia nhỏ giọng cười, hắn thực sự là đang rất vui.
“Em sao?” Hàn Lăng Sa cố ý đùa hắn, “Em không làm phiền anh ăn cơm chứ?”
“Không, nghe tiếng em ăn cơm, mùi hương thực sự rất đặc biệt!” Cố Trạch Vũ nhấn mạnh chữ “hương”, câu tiếp theo có chút lưu manh, “Bản thân em để cho anh ăn càng thêm ngon miệng hơn.”
“Nói loạn gì vậy chứ? ! Đáng ghét!” Hàn Lăng Sa trách, “Rốt cuộc là sao anh lại vui mừng vậy?”
“Hôm nay ba em đến căn cứ. Biểu hiện của chồng em cũng không tệ lắm, lấy được biểu dương của ba vợ.” giờ phút này Cố Trạch Vũ cởi đồ, lộ ra cơ thể cường tráng, vui vẻ giống như đứa trẻ được thầy giáo khen.
“Chỉ có thế thôi sao? Khụ khụ… Em ngày nào cũng được ông ấy khen ngợi!”
“Cái này không giống nhau… Bọn em…” Cố Trạch Vũ còn muốn nói gì đó, liền bị tiếng thét ở bên kia cắt đứt, từ giọng nói cho thấy đó không phải là của Hàn Lăng Sa, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Là Lâm Tiếu, anh chờ một lát…” Hàn Lăng Sa vội kéo tay áo Lâm Tiếu, “Cậu làm sao thế?”
“Cậu xem! Vị kia nhà cậu, đang trên ti vi!” Lâm Tiếu hưng phấn chỉ vào ti vi.
Hàn Lăng Sa ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lại xem có Cố Trạch Vũ đang trên ti vi không, nhưng lại thấy Hàn Hành Viễn mặt nghiêm túc đang nhìn ống kính trả lời các vấn đề của ký giả! Hàn Lăng Sa đang muốn trách Lâm Tiếu, đã thấy một người mặc quân phục đứng ở sau lưng, đang cầm điện thoại, mặc dù chỉ là gò má, so với lúc bình thường mà nói thì đường cong có vẻ nhu hòa hơn, có thể tưởng tượng ra nét mặt dịu dàng của hắn…
“Bây giờ có phải Đài Truyền hình đang phỏng vấn căn cứ bọn anh không?” Hàn Lăng Sa nhìn thấy bốn chữ “Truyền hình trực tiếp” bên góc phải ti vi.
“Đúng vậy, làm sao em biết?” Cố Trạch Vũ nhìn vào ống kính một chút.
“Không cho phép nhìn vào ống kính!” Hàn Lăng Sa lập tức kêu lên, “Không cho người khác thấy dáng vẻ hiện tại của anh, nhỡ đâu người khác nhìn trúng anh thì biết làm sao?”
Cố Trạch Vũ sững sờ, ngay sau đó tránh xa hiện trường phỏng vấn mới ngừng lại, ngay sau đó, cười nói: “Người khác nhìn trúng cũng không sợ, đôi mắt của anh chỉ nhìn thấy em!”
Hàn Lăng Sa lập tức đỏ mặt, trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại vụng về không biết nói gì: “Được rồi, anh đi ăn cơm đi, em không quấy rầy anh nữa…”
“Ừ, vậy em ăn xong thì đi ngủ sớm một chút, nếu không thì lấy tinh thần đâu để chiều học nữa?”
“Ừ.”
Hàn Lăng Sa vừa cúp điện thoại, chỉ thấy Tề Thạch ôm một cô gái đi vào phòng ăn. Hàn Lăng Sa giờ mới nhớ tới, thật ra cũng lâu rồi cô chưa gặp Tề Thạch, lần cuối cùng là đêm sau rượu hôm đó. Bây giờ nghĩ lại, Hàn Lăng Sa vẫn cảm thấy có chút lúng túng, tâm ý của Tề Thạch, không phải cô không biết. Tuy nói rằng hai người từ nhỏ lớn lên với nhau, nhưng chuyện tình cảm này, cũng không thể miễn cưỡng, không thích chính là không thích.
“Sao vậy? Tiểu công chúa… Mấy ngày đi chơi, ngay cả tôi cũng không nhận ra sao?” Tề Thạch thấy Hàn Lăng Sa nhìn hắn rồi lại nhanh chóng cúi đầu, đi tới nói đùa.
“Không có… Không ngờ lại gặp lại cậu chứ sao… “Hàn Lăng Sa ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, “Bạn gái cậu sao?”
“Ừ.” Tề Thạch cũng không giới thiệu qua đối phương, tùy tiện ngồi bên cạnh Hàn Lăng Sa, “Đúng rồi, thời gian trước cậu chạy đi đâu vậy?”
“Tôi ra ngoài mấy ngày để giải trí, quên nói cho ba tôi.” Hàn Lăng Sa thấy cô bé kia bất mãn ngồi xuống chỗ trống đối diện bọn họ, ánh mắt nhìn mình giống như một con dao sắc bén đâm xuyên qua.
“Ay… cậu thì quên, nhưng hại chúng tôi khổ sở biết bao. Không phải cậu không biết, ba tôi cũng hỏi tôi mấy lần. Nghe nói Phương Cẩn cũng bị lão đầu tử nhà hắn hỏi cho đến mức chết đi sống lại, còn kém chưa quỳ xuống đất thề độc nói không biết… Tôi nói tiểu công chúa cậu đúng là chơi quá rồi đấy…”
“Tôi không có chơi…” Hàn Lăng Sa chọc chọc trên bàn ăn cơm, không ngẩng đầu, giọng nói không chút lo lắng, “Dì ấy chuyển vào rồi sao?”
“A, vào rồi, không phải không vui chứ? Hôm qua Phương Cẩn còn tìm tới tôi, nói là Phương bí thư nói, đây là ý của cậu. Tôi không hiểu, cậu sao có thể tiếp nhận đây? Hai người bọn tôi bảo nhau, xem chừng là bọn họ gạt chúng tôi. Cho nên tôi không đi tìm thì cậu đã tới rồi. Nếu cậu không vui thì cứ nói một câu, tôi và anh Phương Cẩn cũng chờ đợi, bà ấy muốn sống ở đó cũng không thể dễ dàng như vậy.”
“Không cần, dì ấy rất tốt, trước kia chỉ trách tôi không đúng thôi.”
Tề Thạch ho sằng sặc, không chắc chắn: “Thật hay đùa? Không phải là cậu không muốn gặp bà ấy sao?”
“Tề Thạch, mọi người đừng như vậy. Thật ra trước đây là tôi không đúng, tôi quá tùy hứng. Mặc kệ đối với ba tôi hay với dì Đường mà nói, những điều tôi làm đều không công bằng, bọn họ không cần vì tôi quá tùy hứng mà để cho hạnh phúc của mình chạy mất.”
“Cậu làm sao vậy?” Tề Thạch nghi ngờ nhìn Hàn Lăng Sa, bống dưng vùa ngẩng đầu lên đối mặt với ti vi, đập đập cánh tay cô, “Ba cậu kìa.”
“Tôi biết, tôi cũng nhìn thấy!” Hàn Lăng Sa ăn quàng hai cái, nhìn cô bé trước mặt đang nhìn cô nghi ngờ, “Vị bạn học này, cô đừng nhìn tôi như vậy… Tề Thạch, tôi thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi, cậu nói xem đám người kia thế nào? Đều sống chung trong một viện, nhưng chúng ta và những người làm cha có gì khác nhau? Bọn họ có thể ăn uống khổ cực, mệt mỏi, dùng tính mạng của mình để nhận lấy trách nhiệm quân nhân. Nhưng chúng ta chỉ ngang ngược dựa vào hào quang của bọn họ. Cả cậu, cả tôi, cả Phương Cẩn cũng thế, nhưng các người có nghĩ đến hay không, nếu như ba mẹ chúng ta không phải bọn họ, chúng ta sẽ ra sao đây?”
“Rốt cuộc thì cậu bị sao vậy? Rất khác…” Tề Thạch bị cô nói xong có chút phát giác, “Có phải cậu ở chung một chỗ với Cố Trạch Vũ nên đã bị đồng hóa rồi không?”
“Tề Thạch, chúng ta đều cùng là một kiểu người. Đêm hôm đó, tôi cũng hi vọng về sau cũng thế… Không nên làm cho vầng sáng của các bậc cha chú chúng ta tắt đi.”
Hàn Lăng Sa nói xong, hoàn toàn im lặng, Lâm Tiếu và bạn gái Tề Thạch cũng rất ăn ý cúi đầu, mạnh mẽ bới cơm. Tề Thạch cũng cúi đầu, tựa như đang tự hỏi cái gì đó, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Lăng Sa nghiêm túc nói: “Tôi hiểu ý của cậu, cậu yên tâm, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ gắng hết sức để làm được.”
Hàn Lăng Sa cười khẽ gật đầu: “Tuần này tôi muốn về nhà, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối, nghe nói tài nấu nướng của dì Đường rất giỏi.”
“Được,” Tề Thạch cũng cười, “Nhưng tôi muốn bố mẹ tôi cũng đến nữa.”
“Không phải lần đó cậu cũng cùng ăn cùng bố mẹ rồi sao?” Hàn Lăng Sa cười hắn.
“Không phải lúc đấy cậu cũng gọi vị kia nhà cậu sao? Dù gì cũng để cho chúng tôi giữ cửa chứ.”
“Có cái gì mà giữ chứ, ba tôi cũng đã sớm cho hắn qua, hơn nữa, cũng đang còn huấn luyện chứ sao.”
Hai người cười đùa chốc lát liền giải tán. Trước khi đi, Hàn Lăng Sa kéo Tề Thạch qua một bên, dặn dì hắn nhất định không được để lộ chuyện ba cô là quân khu trưởng cho bạn gái biết. Tề Thạch vỗ vỗ ngực đảm bảo nhất định không để lộ.
Lúc này không ai nghĩ tới, câu nói đầu tiên của cô bé này lại có thể ngọt ngào như dưới tất cả dòng nước ngầm…
Lúc điện thoại của Tần Mặc gọi tới thì Hàn Lăng Sa đang thu quần áo trên ban công, Lâm Tiếu giúp cô lấy điện thoại, vừa nhìn là hắn, cô kiên quyết không nhận điện.
Hiện tại Hàn Lăng Sa tránh hắn còn không kịp, nào dám tiếp điện thoại. Cô chỉ sợ hắn vẫn nhớ tới chuyện mời ăn cơm.
“Cậu nhận đi.”
“Vậy được, mời tớ uống trà sữa.”
“Được được được, tớ mời!” Hàn Lăng Sa nhìn vào trong phòng ngủ nói thầm, “Ngày nào cũng uống… không sợ mập!”
Lâm Tiếu thấy cô sảng khoái đồng ý, vui vẻ tiếp điện thoại: “Alo, giáo sư Tần à? Anh tìm Hàn Lăng Sa sao? Điện thoại của cô ấy để ở trong phòng… Cô ấy đi siêu thị mua đồ, nói là nhân dịp chủ nhật đến doanh trại thăm bạn trai cô ấy… Vậy được em sẽ chuyển lời cho cô ấy, được, hẹn gặp lại.”
“Hắn nói gì vậy?”
“Nói là tìm được cho cậu một bộ sách nói về châm cứu.”
“Ừ… Thật không hiểu nổi hắn nghĩ gì nữa.”
“Không phải là hắn đang tìm lý do hay sao… Sa Sa, cậu không cần nói với Cố đoàn trưởng nhà cậu sao? Chớ để đến lúc anh ấy biết được lại mất hứng.”
“Hiện tại anh ấy đang chuẩn bị quân diễn, không thể phân tâm.”
Lâm Tiếu cũng hiểu Hàn Lăng Sa nói có lý, chỉ là không phải không lo lắng. Gạt như vậy nếu để bạn trai biết được, ghen tuông đương nhiên không thể tránh khỏi. Thật sự hi vọng đến lúc đó hai người đủ bình tĩnh để giải quyết chuyện này.