- Trang chủ
- Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo
- Chương 17
Tác giả: Đỗ Thị Phương Anh
Uyển Nhi, anh yêu em ” Anh nói một hồi như thế.
Cô nhếch mép cười giọng nói diễu cợt: ” Anh yêu tôi? Còn cô bạn gái kia của anh thì tính thế nào? À quên chưa nói cho anh biết tôi yêu anh nhưng xưa nay yêu hận rõ ràng trong mắt không chứa nổi một hạt cát! Anh yêu thì yêu không yêu thì thôi tôi tuyệt đối không thích day dưa tranh giành hay chia sẻ tình cảm với bất kì một ai! “
Anh khó hiểu hỏi: ” Bạn gái của tôi? “
Cô lại nhếch môi cười: ” Anh còn như thế? Để tôi nhắc cho anh nhớ chính là cô gái đưa anh về tối hôm tôi đi uống rượu “
Anh phủ nhận: ” Cô ta không phải bạn gái của tôi! Em ghen nên mới đi uống rượu? “
” Phải! Tôi ghen. Nhưng tôi thì có tư cách gì chứ? Anh nói cô ta không phải bạn gái anh thì còn là gì được chứ? Còn cùng nhau ngủ trêи một giường! “
” Hôm đó tôi đi uống rượu với bạn sau đó tôi chỉ biết mình tỉnh dậy trêи giường sau đó tôi đuổi cô ta đi rồi đón em về nhà “
” Mọi chuyện chỉ có vậy? ” Cô nghi hoặc hỏi.
” Tôi chưa bao giờ lừa dối em chuyện gì cả! “
Lúc đầu khi cô hỏi anh cô tự nói với bản thân: Chỉ cần anh giải thích cô nhất định sẽ tin! Sau khi nghe anh nói như thế cô mặc kệ mình chưa mặc quần áo mặc kệ thân dưới đau nhức lao đến ôm cổ anh nức nở nói: ” Vân, em cũng yêu anh! “
Thấy cô như thế anh dỗ dành: ” Được, được đừng khóc! Em như thế anh sẽ đau lòng. Rất xin lỗi vì đã khiến em hiểu lầm. “
Cô ngồi lên chân anh, không muốn khóc nữa nhưng nước mắt lại trào ra.
Anh lại hỏi: ” Đừng khóc nữa được không? “
Cô lí nhí nói: ” Đau, rất đau… “
Anh cúi xuống hỏi cô: ” Vì tối hôm qua sao? “
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Anh áy náy nói: ” Anh không biết hôm qua là lần đầu tiên của em nên anh … “
” Anh nghi ngờ nhân phẩm của em? ” Cô ngắt lời anh.
” Không, không chỉ là anh tưởng người đàn ông hôm qua là bạn trai em nên…. “
” Hôm qua là anh họ của em! “
” Tại sao không nói cho anh biết? ” Anh hỏi.
” Còn chẳng phải vì anh ôm cô gái khác về nhà sao? “
” Được, được đều là lỗi của anh. Anh bế em đi tắm, thay quần áo rồi mình ăn cơm.” Anh nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Anh chuẩn bị đứng bên cô lại nói: ” Mới chỉ một đêm anh đã chán ghét khi ở bên cạnh em rồi sao? Em không muốn tắm cũng không muốn anh cơm ” Giọng có chút làm nũng cùng ngang bướng.
Anh thở dài nói: ” Anh chỉ sợ còn nhìn em như vậy nữa anh sẽ lại muốn em, lại làm em đau…. “
Cô lúc này mới nhận ra mình ngồi trong lòng anh trong tình trạng trêи người chẳng có gì!!! Cô đỏ mặt nói: ” Anh, anh lưu manh “.
Rồi nhanh chóng nhảy khỏi lòng anh, cơn đau truyền tới làm cô mềm nhũn cả chân, sắp khuỵ xuống đất anh nhanh chóng đỡ cô rồi nói: ” Để anh bế, em bây giờ đứng còn không vững (cười) “
Anh bế cô đặt vào bồn tắm xả nước ấm định tắm cho cô, nhưng bị cô đuổi ra. Anh đành lên giường ngồi đợi.
Lúc sau cô bước ra lúc đi hơi khó khăn trêи người cô đang mặc tạm chiếc áo sơ mi màu đen của anh càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.
Anh thấy như thế lại nói: ” Em mặc như vậy lại muốn quyến rũ anh sao? “
” Em mới không thèm quyến rũ anh, lúc nãy đi tắm em chưa lấy quần áo “
Anh đi lại bế cô lên đi vào phòng quần áo để cô thay quần áo. Sau khi cô thay xong lại bế cô xuống phòng bếp ăn cơm. Ăn cơm xong anh bế cô ra phòng khách xem phim. Xem một lúc lại bế cô lên phòng. Nguyên cả buổi chiều tối hôm đó coi như cô chưa từng đặt chân xuống sàn nhà một chút nào……