- Trang chủ
- Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
- Chương 96: Say rượu 2
Tác giả: Thiên Cầm
"Cô đang làm gì?" Mỹ nữ hổn hển trừng mắt nhìn cô, mắng.
Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm đang say ngã vào trên ghế sofa, không có chút yếu thế mắng: "Tôi đang muốn hỏi cô đang làm gì? Dám quyến rũ… của chúng tôi… Chúng tôi…!" Tôi tôi một lúc lâu vẫn không nói được từ sau, Lâm Tử Hàn không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra đỡ Tiêu Ký Phàm.
"Ai là của cô? Nói mau!" Mỹ nữ đỡ cánh tay bị hất văng đau nhói, bò lên từ trên mặt đất : "Cô là một obasan! Về nhà mà ngây ngốc là được rồi! Còn chạy tới đây ồn ào cái gì?!"
"Tôi… tôi là obasan?" Lâm Tử Hàn nổi giận, nhẹ buông tay, chỉ nghe "Bùm" một tiếng vang rung chuyển. Là tiếng động thân thể Tiêu Ký Phàm vốn dĩ đang được cô đỡ rơi xuống trên mặt đất.
Trên trán truyền lại đau nhức lớn khiến cho anh tỉnh táo lại không ít, anh đau đớn mà lắc lắc đầu, gian nan muốn bò từ trên mặt đất lên, nhưng cũng là càng chiến càng bại.
Hai người phụ nữ ầm ĩ gây náo nhiệt không có ý nhượng cho ai, Lâm Tử Hàn bày ra tư thế ấm trà trừng mắt với cô ta: "Cô nói tôi là obasan? Cô không soi gương nhìn mình là đức tính gì?"
"Người đàn ông của nhà các cô thích tôi như thế thì biết sao đây?"
"Không phải là cởi ra sao, phải đùa giỡn tình cảm quyến rũ người ta sao! Ai cũng được sao?" Lâm Tử Hàn tức giận đến muốn lồi con mắt, ném áo choàng trên vai xuống, lộ ra bờ vai tuyết trắng gợi cảm.
Ai dè lại là một mỹ nhân thâm tàng bất lộ, mỹ nữ nghĩ thầm, không chút yếu thế nào mà xé váy, mảnh váy đỏ rực bồng bềnh rơi xuống mặt đất.
"Mẹ ơi!" Lâm Tử Hàn sững sờ, vừa tức vừa sợ trừng mắt với cô ta, có lầm hay không, cởi toàn bộ? Chỉ có lại ba mảnh trên người!
"Cởi đi! Không phải so đo cởi quần áo sao?"
"Cô…" Lâm Tử Hàn khí phách trừng mắt với cô ta, nhìn liếc mắt đỉnh đầu Tiêu Ký Phàm một người như bao lớn, gian nan bò lên từ trên mặt đất, một kiểu hình dạng trông thật oan ức.
Mỹ nữ thấy bộ dạng ngốc nghếch này, cười rộ lên, cười đến mức run rẩy cả người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Tiêu Ký Phàm ổn định thân thể, lấy áo choàng Lâm Tử Hàn cởi đến phân nửa khoác lên trên người cô, khẽ cười nói: "Đồ ngốc! Làm sao lại so đo cởi quần áo với một kỹ nữ?"
"Cô ta…" Lâm Tử Hàn chỉa về phía cô ta, vẫn đang ở trạng thái á khẩu không trả lời được.
"Anh nói ai là kỹ nữ?" Mỹ nữ bất mãn trừng mắt một người đang bất ổn, dìu Tiêu Ký Phàm bên vách tường.
"Cũng tương tự, còn không thừa nhận mình là kỹ nữ?" Lâm Tử Hàn cuối cùng trút ra một hơi, ánh mắt rơi vào một chiếc đồng hồ đeo tay nạm kim cương trên váy đỏ, cô đã từng thấy Tiêu Ký Phàm đeo qua chiếc đồng hồ kia.
Tiêu Ký Phàm nắm tay cô, suy yếu mở miệng: "Chúng ta đi thôi". Hiện tại đầu anh đau đến lợi hại, phân biệt không rõ là ngã, hay là do uống rượu.
Lâm Tử Hàn bỏ tay anh ra, quay người lại nhặt chiếc đồng hồ vàng trên mặt đất kia, mỹ nữ phát hiện ý đồ của cô, trước cô một bước tịch thu lại vật rơi trên mặt đất.
"Cô tại sao lại trộm kim cương của chồng tôi?!" Lâm Tử Hàn khí thế mạnh mẽ mà nhìn hằm hằm vào cô ta, hướng cô ta chìa tay ra lớn tiếng nói: "Lấy ra nhanh lên một chút!".
Mỹ nữ liếc mắt nhìn bộ dạng say đến không ra hình thù gì của Tiêu Ký Phàm, hùng tráng đánh bạo nói lớn: "Cô có chứng cứ gì nói là của anh ta?"
"Đưa lại đây!" Lâm Tử Hàn mới lười nhác nói chuyện đến chứng cớ gì đó của cô ta, tiến lên đoạt lại, mỹ nữ hét lên một tiếng tránh né công kích của cô.
Hai người phụ nữ vừa mới ầm ĩ không thể tách nhau ra được, bây giờ lại tranh đoạt đến không thể tách ra được, đoạt lấy đoạt lấy lại đoạt lấy, có nhiều kiểu ngã khác nhau được biểu diễn.
Tiêu Ký Phàm một tay chống tường, một tay xoa vào đầu như muốn bùng nổ, đầu lông mày chau lại mà nhìn hai người hợp thành một kia.
"Lâm Tử Hàn! Mau đến đây!" Anh cấp thiết rống lên một tiếng, cô căn bản là không có khả năng đánh lộn, cũng căn bản đánh không lại người phụ nữ cao to kia, cứ tiếp tục như thế khẳng định sẽ bị thương.
Về phần đồng hồ kim cương, anh lập tức gọi một cuộc điện thoại, ngay tức khắc sẽ có người giúp anh lấy về, căn bản không cần cô phải ở đây cố sống cố chết tranh lại với người ta.
Lâm Tử Hàn coi toàn bộ lời của anh là gió bên tai, khi đang sôi nổi tranh cãi nào có thời gian nói buông tay thì buông tay? Mỹ nữ thật ra bị cô quấn lấy đến sợ hãi, còn xác thực đang cầm đồng hồ kim cương giá trị kinh người của người khác, ném đồng hồ đi, tùy ý lấy quần áo mặc vào sau đó mắng một câu: "Đồ thần kinh!" Liền chạy mất.
"Thời nay chỉ có người bị bệnh thần kinh mới có thể cho người khác bắt nạt". Lâm Tử Hàn nói thầm nhặt viên đồng hồ, vỗ vỗ bụi trên quần áo, đắc ý nở nụ cười.
Tiêu Ký Phàm lắc đầu, đi qua bên đó, bàn tay đưa lên cằm của cô, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm cô. Lâm Tử Hàn giơ đồng hồ trong tay lên, ha ha cười nói: "Nhìn này, tôi giúp anh cướp về".
Bàn tay lớn mơn trớn trên mặt của cô, dịu dàng vén những sợi tóc tán loạn của cô, Tiêu Ký Phàm hơi trách cứ mà nói ra: "Đem mình biến thành như vậy, đáng giá sao?"
Ngón tay ôn nhu tự do trên mặt của cô, khiến cho đáy lòng cô nổi lên từng đợt rung động, Lâm Tử Hàn tiếp đón anh, gật đầu: "Vì sao không đáng? Một chiếc đồng hồ nạm kim cương rất đắt tiền nha". Cô cầm tay của anh, đưa đồng hồ vào trong tay anh.
Kẻ có tiền chính là kẻ bại gia, uống rượu cũng có thể mang kim cương uống theo!
Chăm chú dừng ở mặt cô, ngay thẳng, còn có mềm mại, trong lòng Tiêu Ký Phàm khẽ động, cúi người xuống, môi rơi vào môi cô.
Lâm Tử Hàn sửng sốt, anh ta đang làm gì đó?! Lùi về phía sau một bước tách ra khỏi môi của anh, hổn hển nói: "Tôi không phải Duẫn Ngọc Hân! Anh nhìn rõ đi! Tôi là Lâm Tử Hàn!"
"Tôi hôn chính là hôn em, Lâm Tử Hàn!" Tiêu Ký Phàm gầm nhẹ một tiếng, một tay ấn cô ngã vào ghế sofa, kịch liệt hôn cô như thủy triều lên.
Viền mắt Lâm Tử Hàn đã ươn ướt, nghẹn ngào nói ra: "Vì sao?"
Tiêu Ký Phàm lo lắng, thoáng dừng việc đè cô lại, ngẩng mặt lên đánh giá cô, dưới ánh đèn mờ mịt, sắc mặt của cô trắng xanh, hơi nước trong mắt hiện lên ánh sáng trong suốt.
Cô ấy đang sợ hãi sao? Có thể đây là phương thức cự tuyệt trong im lặng của cô ấy?
__________
Chú thích:
Obasan: Là một phiên âm tiếng Nhật nghĩa chỉ gái già, gái từ 30 – 59 tuổi, trong nhiều trường hợp có thể nói đó là một tiếng chửi đểu.