- Trang chủ
- Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
- Chương 155: Thế giới hai người 3
Tác giả: Thiên Cầm
"Đương nhiên được" Lãnh Phong lại cười nói, cả ngày bận rộn, cũng nên ăn cơm.
Lãnh Phong dẫn cô đi vào một gian phòng cơm Tây cũng coi là cao cấp nhất, giữa lúc Lâm Tử Hàn đứng ở cạnh cửa còn đang cảm thán bên trong trang bị xa hoa thì một vị nữ phục vụ xinh đẹp đã đi tới, lễ phép mở miệng nói: "Hoan nghênh quý khách" Ngồi xổm xuống đặt chiếc dép cầm trong tay ở bên chân Lâm Tử Hàn tiếp tục nói: "Tiểu thư, mời ngài thay dép"
Lâm Tử Hàn vô ý thức lui về phía sau một bước, buột miệng ra: "Vì sao muốn tôi đổi giày?" Cô tới dùng cơm, cũng không phải tới tắm nước nóng.
"Ặc…" Cô phục vụ cứng lại, tức là đáp không được, lại không dám đắc tội với khách hàng, lập tức không biết nên làm sao cho phải. Cô ta vừa mới đến đây đi làm không lâu, vẫn đều cho rằng loại người sẽ tới đây khẳng định đều hiểu lòng không hết, nghĩ không ra…
Vừa vặn ở phía sau đi tới một vị thiếu phụ quý phái xinh đẹp, hai tay vòng qua tay một vị nam sĩ, mỉm cười ưu nhã với nữ nhân viên phục vụ nói: "Phiền cho tôi một đôi dép"
Đợi đến khi nữ nhân viên phục vụ đặt dép ở bên chân, mới thay dép đi vào.
Vẻ mặt Lâm Tử Hàn trong nháy mắt nóng tới bên tai, nghĩ không ra mới ba năm làm người nghèo, đã nghiêm trọng tách rời, không đuổi kịp xã hội thượng lưu. Thấy vừa nãy trên mặt vị nam sĩ kia hiện ra dáng tươi cười, cô không dám nhìn tới Lãnh Phong bên người lúc này sẽ có biểu tình gì. Nghĩ thầm anh nhất định cảm thấy cô khiến anh mất mặt, nhất định tức giận!
Cô căn bản là không thích hợp đến nơi này, không thích hợp đi theo bên người Lãnh Phong, cô chỉ biết cho ăn sờ soạng. Ăn một bữa cơm còn làm trò cười, mua cà vạt còn ấu trĩ tranh chấp với cô phục vụ…
Giữa lúc cô còn đang ảo não, chỗ chân trần mẫn cảm truyền đến một trận ấm áp, Lãnh Phong đang quỳ một gối xuống ngồi xổm bên chân cô, hơi nâng một chân cô cởi giầy ra.
"Em tự mình làm" Lâm Tử Hàn rút chân về, sao có thể để anh đổi giày cho mình? Hơn nữa còn dưới ánh mắt đám người thượng lưu kia.
"Sắp xong rồi" Lãnh Phong một lần nữa với lên chân ngọc của cô, thay giày cao gót trên chân, không có chút phiền hà nào.
Lâm Tử Hàn không giãy dụa nữa, yên lặng nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của anh, cảm giác tim đập càng ngày càng hỗn loạn, vì sao anh lại làm những chuyện bất ngờ này? Chẳng lẽ là anh đã bị cô chọc tức đến hồ đồ?
"Được rồi" Lãnh Phong đứng lên nói bên tai cô, một vị nhân viên phục vụ phía sau đã đi vào bên trong, tìm một vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống.
Sau khi ăn xong, Lâm Tử Hàn đánh giá Lãnh Phong giống như chuyện gì cũng không xảy ra, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Anh không phải hẳn là tức giận sao?" Dựa theo thường ngày, anh chắc chắn sẽ nghiêm mặt sau đó mắng cô ngu ngốc, ngày hôm nay anh không mắng, cô ngược lại cảm thấy trong lòng không yên.
"Anh không tìm được lý do tức giận" Lãnh Phong khẽ cười nói, vừa rồi anh đã cảm giác được sự tự ti của cô, cũng bởi vì cô không hiểu quy củ ở phòng ăn biến thái này mà tức giận sao? Anh cũng không phải người không có đạo lý như vậy.
"Bởi vì em tưởng anh mất mặt" Cô hạ mắt xuống nhắc lại, rất muốn biết anh lúc nào trở nên khoan hồng độ lượng như vậy.
"Em suy nghĩ nhiều quá" Lãnh Phong ha ha cười nói, thật hiếm khi thấy cô sẽ có lúc hiểu người hiểu mình, nhưng có loại ý nghĩ tự ti này cũng không sao, bởi vì ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn đều là hoàn mỹ nhất. Cá tính quá mức uốn éo kiểu cách không thích hợp với cô, anh thích cô vĩnh viễn đều là bản tính ngây thơ như vậy!
"Có rất nhiều hàng ăn cao cấp, bởi vì do vật liệu sàn nhà, giày cao gót của phụ nữ rất dễ làm sàn nhà bị xước" Lãnh Phong ôn nhu giải thích: "Cho nên nhân viên sẽ yêu cầu phụ nữ đi giày cao gót đổi giày hoặc đi dép"
Thì ra là như vậy, Lâm Tử Hàn bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu như không phải muốn kéo gần khoảng cách với chiều cao của anh, em mới không đi giày cao gót ra ngoài" Đi giày cao gót đi dạo phố là quan trọng, không muốn đứng ở một chỗ với anh, anh cao một khối mình chỉ có nửa đoạn, cô chỉ có thể nhịn.
"Hình như là lỗi của anh?"
"Không, Phong ca vĩnh viễn cũng không sai" Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm lấy lòng, ánh mắt rơi xuống trên bàn bên cạnh, cô gái bàn bên cạnh đang dùng dĩa ăn xiên thịt bò cho người đàn ông đối diện anh, hình ảnh rất đằm thắm.
Cô đột nhiên rất ngạc nhiên, nếu như cô cũng đút cho Lãnh Phong như thế, anh sẽ có phản ứng gì? Người nghiêm trang như anh, nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu nổi mới đúng.
Nhất thời muốn đùa, cô cũng học bộ dạng của cô gái, dùng dĩa ăn xiên một miếng thịt nhân viên phục vụ mới vừa đưa lên tới đưa tới bên miệng Lãnh Phong. Dịu dàng cười nói: "Phong ca, anh trước thử xem ăn có được hay không?"
Lãnh Phong sửng sốt, kinh ngạc đánh giá cô, bình thường cô cũng không có chủ động như vậy, hôm nay là uống nhầm thuốc gì? Mặc kệ cô lại đang đùa giỡn cái gì, anh vẫn còn không chút do dự hé miệng, tiếp được miếng thịt bò cô đưa tới.
Lâm Tử Hàn thật không ngờ anh sẽ tự nhiên phóng khoáng như thế, cánh tay giơ lên cứng đờ giữa không trung, một lúc lâu mới e lệ mà thu hồi tay. Cô luôn luôn đều cảm thấy loại mờ ám tình chàng ý thiếp này là trò của trẻ con mười bảy mười tám tuổi chơi đùa, không nghĩ tới hôm nay chính cô cũng ấu trĩ như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ăn thật ngon" Lãnh Phong cười với cô, lúc này khuôn mặt cô đang lộ ra vẻ mộng ảo, gật đầu nói.
"Ăn ngon là tốt rồi" Lâm Tử Hàn giả vờ thoải mái khẽ cười một tiếng, vùi đầu bắt đầu ăn.
Cơm nước xong, sau khi Lãnh Phong lấy hóa đơn, nắm tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn bước nhanh đi đến cửa. Lâm Tử Hàn cực lực theo sát bước chân anh, ngẩng mặt hỏi: "Chúng ta đi gian thời trang trẻ em nhìn thôi"
"Hôm khác được chứ?" Lãnh Phong áy náy mà liếc mắt nhìn cô, tay kia bấm nút nghe tiếng kèn cóc-nê của A Nghị.
"Anh lại có chuyện gì gấp?" Bất mãn mà bĩu cái miệng nhỏ nhắn, còn nói cái gì mà thế giới hai người, nhanh như vậy đã có người làm phiền!
"Đúng vậy" Lãnh Phong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn xuống miệng nhỏ nhếch lên của cô, ôn nhu nói: "Ngoan, hôm khác anh nhất định đi với em" Khi nghiêng mặt đi, dư quang khóe mắt liếc về hai người phía phía sau bộ dạng khả nghi, anh có thể kết luận, chỉ cần nhìn qua, anh đã có thể kết luận hai người kia có ý gì với mình.