- Trang chủ
- Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
- Chương 196: Khắc tinh kiếp này
Tác giả: Thiên Cầm
"Ký Phàm anh ấy làm sao vậy?" Lâm Tử Hàn thốt ra hỏi, hỏi xong liền biết hỏi thừa, Tiêu Ký Phàm hiện là dạng gì, cô nên tưởng tượng được chứ, còn cần phải hỏi sao?
Cô vừa hỏi như thế, khiến Tiêu phu nhân tức, nổi giận gầm lên một tiếng: "Lập tức cút cho tôi! Sau này đừng làm để tôi nhìn cô tới gần Tiêu gia một bước nữa!"
Cô ta lại còn có mặt mũi hỏi Ký Phàm làm sao? Nam nhi bảy thước bị cô ta thương tổn thành như vậy, ngay cả bà là người mẹ nhìn cũng chướng mắt, Ký Phàm yêu cô ta như vậy, cô ta sao lại nhẫn tâm thế!
Lâm Tử Hàn quýnh lên, tiến lên phía trước vài bước đứng ở trước mặt bà ta, cầu xin: "Tiêu phu nhân, cầu xin bà để tôi nhìn con một chút, tôi chỉ muốn xa xa nhìn qua thì tốt rồi, nhìn xong tôi lập tức đi"
"Nửa mắt cũng không được!" Tiêu phu nhân lạnh lùng liếc cô, nghiến răng nói.
Lâm Tử Hàn choáng váng, cô mang thai mười tháng mới sinh con ra, lẽ nào sau này ngay cả nhìn một chút cũng không được sao? Trời ạ! Tiêu phu nhân là ý định muốn bức cô điên sao?
Hai đầu gối cô chấm đất, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ nhìn Tiêu phu nhân, nghẹn ngào nói: "Tiêu phu nhân, Thư Tuyết từ nhỏ đã không rời xa tôi, thói quen sinh hoạt của nó chỉ có tôi rõ ràng nhất…"
"Sau này Ngọc Hân chính là mẹ của Thư Tuyết, nếu như cô còn dám đến đây, tôi gọi người chặt đứt chân cô!" Tiêu phu nhân tàn bạo nói hết, xoay người tiến vào bên trong xe xa hoa, xe tiến vào biệt thự Tiêu gia.
"Tiêu phu nhân… Bà đừng đi…!" Lâm Tử Hàn ngã xuống đất thống khổ, giọng khàn khàn lại không giữ được chiếc xe đã đi xa.
—————-
Trong biệt thự Tiêu gia, tiếng khóc giết heo của Tiểu Thư Tuyết vang khắp ngõ ngách gian nhà, mặc cho người khác làm dịu thế nào, nhất định nhắm mắt lại khóc điên cuồng.
Tiêu phu nhân gấp đến độ xoay quanh, xin giúp đỡ nhìn phía vẻ mặt cô đơn của Tiêu Ký Phàm. Trong ấn tượng của bà ta, không có gì chuyện có thể làm khó con trai bà, chút "Đại sự" vô cùng nhỏ hẳn là cũng không làm khó được nó mới đúng!
Tiêu Ký Phàm giật giật thân thể, ôm Tiểu Thư Tuyết lên trên đùi, dùng khăn tay nhỏ thay con bé lau đi nước mắt cuồn cuộn chảy không ngừng. Đúng vậy, không gì chuyện có thể làm khó anh, duy chỉ có gặp gỡ hai mẹ con này, khắc tinh kiếp này của anh!
"Ba ba, con muốn mẹ… Mẹ nha…!" Tiểu Thư Tuyết huy động hai chân ngắn ngủi để giãy dụa, khóc nháo. Nghĩ thầm trước đây nó đau khổ muốn ba ba là có thể nhìn thấy ba ba, vậy bây giờ nó cũng nỗ lực khóc, khóc đem mẹ trở về là được rồi.
Tiêu Ký Phàm gắt gao khống chế thân thể con bé, rất sợ nó sẽ ngã lăn xuống đất, khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: "Mẹ đã chết! Đã chết!"
"Ba ba gạt người! Mẹ mới không chết! Con muốn mẹ…!""
Tiêu phu nhân lấy lòng dỗ dành: "Bảo bối ngoan, bà nội đưa cháu đi vườn bách thú chơi, nếu không thì đi công viên nhi đồng chơi…"
"Không cần! Không cần!" Tiểu Thư Tuyết không thèm mà hô, khóc lớn tiếng hơn nữa, lúc này coi như là mang nó lên thiên đường cũng không thèm, Tiêu phu nhân thất bại mà lắc đầu, lui ra.
Tiếng khóc điếc tai kích thích màng tai mỗi người, bay ra khỏi biệt thự Tiêu gia, truyền vào tai Duẫn gia sát vách. Duẫn Ngọc Hân đứng ban công tầng hai, yên lặng nhìn chăm chú vào Tiêu gia sát vách, nghĩ thầm con nhóc kia trực tiếp khóc đến chết, xong hết mọi chuyện. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Đứa bé kia là ma quỷ khóc chuyển thế phải không?" Lão già họ Duẫn chịu hết nổi mà xoa bóp màng tai, đã rống lên một buổi tối, thế mà tiếng khóc còn to rõ lanh lảnh như vậy!
"Ba, ba đi ngủ đi" Duẫn Ngọc Hân cũng không quay đầu lại, trong lòng vẫn có chút oán hận ông ta lúc trước làm ra loại chuyện kia với Lâm Tử Hàn, nếu không Tiêu Ký Phàm cũng không đến mức lạnh lùng với mình như vậy.
"Tiếng gào khóc thảm thiết này, ba ngủ được mới giỏi" Lão già họ Duẫn lắc đầu, lẩm bẩm đi ra ngoài.
~~~~~~
Tiêu gia.
Nữ hầu do dự đi vào phòng khách, trộm liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết khóc đến sôi nổi, dè dặt nói: "Phu nhân, đại thiếu gia, sát vách có mấy nhà có ý kiến, nói ầm ĩ bọn họ"
Nói xong nhanh chóng cúi đầu, dường như đây là lỗi của cô ta.
"Nhà ai?" Tiêu phu nhân the thé nói: "Ầm ĩ bọn họ? Trẻ con nhà ai không khóc? Họ tưởng chúng ta muốn sao?"
Tiêu Ký Phàm nhìn Tiểu Thư Tuyết giãy đành đạch khóc nháo, móc điện thoại ra ấn mấy dãy số, sau khi tiếng "Tút tút" vang lên, chuyển qua bên tai lạnh giọng ra lệnh: "Trong vòng hai mươi phút đưa Lâm Tử Hàn đến cho tôi, dùng dây trói, cũng phải trói cô ta tới!"
Nói xong, cúp điện thoại.
Lần thứ hai lau nước mắt trên mặt Tiểu Thư Tuyết, yêu hận không rõ mở lời: "Đừng giả bộ nữa, con thắng"
Tiếng khóc đột nhiên đình chỉ, Tiểu Thư Tuyết mở to hai mắt tròn đẫm lệ quan sát anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, lẩm bẩm nói: "Người ta thật sự muốn mẹ mà~~"
Tiêu phu nhân quýnh lên, nói: "Ký Phàm, con tại sao có thể để người đàn bà kia đến nơi đây?"
Tiêu Ký Phàm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bà ta, cau mày nói: "Nếu không mẹ nói làm sao bây giờ?"
"Mẹ…" Tiêu phu nhân đột nhiên nghẹn lời, căm giận trừng mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết không ngoan, đứa trẻ này thật đúng là đã chuẩn bị!