- Trang chủ
- Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
- Chương 77: Cha Diệp trở về
Tác giả: Dạ Nguyệt Vị Minh
Đi một mạch như tên bắn, vốn tưởng Thiệu Tư Hữu sẽ đưa mình về nhà họ Thiệu, kết quả là, xe dừng lại bên ngoài sân bay.
Trong đại sảnh hành khách đi qua đi lại, gây ra tiếng ồn ào huyên náo, Diệp Cẩn Niên được Thiệu Tư Hữu dắt tay, đi thẳng vào bên trong, cô gái nhỏ xinh xắn, đơn thuần, động lòng người, người đàn ông với phong cách trầm ổn, tao nhã, thong dong, sự kết hợp hoàn mỹ lập tức dẫn đến sự chú ý dồn dập của đám hành khách.
"Tổng giám đốc Thiệu, ngài đã tới."
Người phụ trách sân bay vội chạy đến, thở có chút dồn dập nói: "Ngài để ý, chuyến bay đã hạ cánh an toàn cách đây năm phút, chuyến bay kế tiếp 0039, còn khoảng 50 phút nữa sẽ cất cánh…"
"Ừ." Thiệu Tư Hữu gật đầu hài lòng, nhưng rất nhanh, lại bởi vì mấy người đột ngột vọt tới trước mặt mình mà nhăn mày lại.
Cùng với những tiếng bấm tách tách, từng chiếc micro xuất hiện trước mặt anh.
"Tổng giám đốc Thiệu, xin hỏi, giờ này ngài xuất hiện ở sân bay, cùng với việc chủ nhân của Diệp Thị hôm nay trở về nước, có liên quan gì không ạ?"
"Là đối tác của Diệp Thị, đối với bước phát triển tiếp theo của Diệp Thị, ngài có dự tính như thế nào ạ?"
"Người phụ trách của Diệp Thị lần lượt trở về, tổng giám đốc Thiệu có thể cho lời nhận xét về bố cục thương mại kế tiếp của thành phố Kì Lâm sẽ như thế nào không ạ?"
Từng câu hỏi lũ lượt đưa ra, Diệp Cẩn Niên nghe thấy hai chữ ‘Diệp Thị’, lòng căng thẳng.
Một ký giả tinh mắt phát hiện ra Diệp Cẩn Niên được Thiệu Tư Hữu che chắn ở phía sau, ngay lập tức giống như phát hiện ra một lục địa, lớn tiếng hỏi: "Tổng giám đốc Thiệu và tiểu thư Lâm Vũ Phỉ trước đây đã từng có mối quan hệ thân mật, nghe nói trước khi Lâm tiểu thư xuất ngoại, bạn gái bên cạnh ngài cũng được đổi thành người khác, phải chăng cái này đã tỏ rõ, quan hệ của ngài với Lâm tiểu thư đã kết thúc?"
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Vấn đề này, rõ ràng rất được đám truyền thông hoan nghênh, những tiếng phụ họa lập tức nổi lên.
Thiệu Tư Hữu vốn được rất nhiều nhân viên an ninh hộ tống vào trong, đối với những câu hỏi không ngừng đưa tới của đám ký giả, vẫn luôn đáp lại bằng cách không nói lời nào, nhưng khi nghe đến vấn đề trên liền đột ngột dừng bước, đôi mắt đen ôn hòa trước sau như một khẽ khẽ nheo lại, vẻ thâm thúy khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
"Anh tận mắt nhìn thấy tôi có quan hệ thân mật với Lâm tiểu thư?"
Những ký giả khác thức thời lập tức ngậm miệng lại, có chút hả hê nhìn người cùng ngành vượt lên trước kia.
Người phóng viên nhỏ kia rõ ràng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, nhưng biết Thiệu Tư Hữu là một trong nhiều những doanh nhân nổi tiếng có tính tốt, nên có chút không cam lòng nói: "Không có, nhưng không chỉ có một tòa soạn đã từng đưa tin, hơn nữa lúc ấy ngài cũng không hề phủ nhận…"
"Vậy sao?" Thiệu Tư Hữu khẽ cong khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng đột ngột mất đi độ ấm: "Thật không may, cho đến bây giờ tôi mới chỉ nghe thấy một mình anh nói như vậy, cho nên để giữ vững danh dự quyền lợi cho Thiệu thị, người phụ trách của công ty sẽ truy cứu anh về tội bôi nhọ."
Nói xong, Thiệu Tư Hữu lại lấy lại vẻ ôn hòa thường có, kéo Diệp Cẩn Niên tiếp tục đi vào bên trong, để lại người ký giả nhỏ và những người khác với vẻ mặt kinh hãi, thất thần.
Đúng lúc này thì, một tiếng ‘phịch’ thanh thúy vang lên, được truyền đến từ bên cửa đón khách, cùng lúc đó, đám ký giả vừa mới bị Thiệu Tư Hữu làm cho kinh sợ, lại lũ lượt tập trung tại phía bên đó, nhao nhao vượt qua Diệp Cẩn Niên và Thiệu Tư Hữu, đi thẳng về phía bên trong cửa đón khách.
Mười phút sau, khi an ninh sân bay cuối cùng cũng giải tán được đám ký giả đó, bốn người vừa mới bị vây xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Cẩn Niên.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Nam Cung Minh Húc trên người là bộ âu phục CANTARELLI màu đen, vẻ mặt âm trầm, trong con ngươi màu nâu mang theo vẻ ẩn nhẫn, tức giận chưa rút hết, theo động tác của hắn nhìn qua, đập vào mắt là dấu tay còn in rõ trên sườn mặt.
Sau lưng hắn, thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, Khương Minh đang đứng yên.
Đứng sóng đôi với Nam Cung Minh Húc, là Diệp Cẩn Nhiên trong bộ đồ công sở màu tím, mái tóc dài được buộc gọn sau ót, vẻ bực tức lộ lên giữa vùng lông mày thể hiện sự mạnh mẽ trong bản tính của cô, lúc cô nhìn thấy Thiệu Tư Hữu dắt tay Diệp Cẩn Niên đi tới thì hơi sững sờ.
Mà tầm mắt của Diệp Cẩn Niên, từ đầu đến cuối đều ngưng trệ ở trên người người bên cạnh Diệp Cẩn Nhiên.
Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy là người nọ với đôi chân mặc chiếc quần màu đen, cùng với bàn tay có khớp xương rõ ràng đang vịn trên chiếc xe lăn.
Đến khoảng cách gần hơn, một khuôn mặt vô cùng thân thuộc hoài niệm đập vào tầm mắt của Diệp Cẩn Niên.
Người phụ trách của Diệp Thị lần lượt trở về.
Người phụ trách của Diệp Thị lần lượt trở về…….
Lời nói lúc nãy của ký giả vang vọng lặp lại trong đầu, Diệp Cẩn Niên không dám tin mở to hai mắt ra nhìn, tầm mắt dần dần trở nên không rõ.
Cha…
Trong ký ức là đôi chân dài có lực, trong ký ức người đó cao to, cường tráng.
Diệp Cẩn Niên đã từng tự hỏi, tại sao mình ngủ mê man trong bệnh viện suốt nhiều năm như vậy, nhưng cha lại không hề đến thăm, cô đã từng tự hỏi, tại sao sau khi chị gái trở về, thông tin về cha một chữ cũng không có, cô cũng đã từng nghĩ rất rất nhiều, cho đến cuối cùng thành ra không dám nghĩ nữa, cô thà rằng tin tưởng, không có tin tức chính là thông tin tốt nhất.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Giờ đây, cha đang ở ngay trước mặt cô.
Chỉ là, đôi tay dẫn dắt cô lớn lên đã già nua, nhăn nheo, cái cơ thể chống trời cho cô đang ngồi trên chiếc xe lăn.
Bàn tay phải được Thiệu Tư Hữu nắm ra sức siết chặt, Diệp Cẩn Niên mạnh mẽ kéo ra nụ cười, dưới sự dẫn dắt của Thiệu Tư Hữu từ từ đi tới gần người trên xe lăn.
Bộ trang phục có màu sắc cổ xưa tích tụ nền văn hóa ngàn năm, cặp mắt kia đã đi qua đủ những thăng trầm của cuộc sống, cùng lúc với hai người Thiệu Tư Hữu và cô đi tới gần, đôi mắt đó cũng điềm tĩnh nhìn sang, mặc dù ngồi ở trên xe lăn, nhưng lực áp bức mạnh mẽ trên người Diệp Sóc vẫn như cũ không hề hao tổn gì.
"Chào bác Diệp." Thiệu Tư Hữu với thái độ kính cẩn lên tiếng chào.
"Cha, đây là tổng giám đốc của Thiệu thị, Thiệu Tư Hữu." Ánh mắt Diệp Cẩn Nhiên đang đặt trên người Diệp Cẩn Niên quét qua, cô nhẹ nhàng giảng giải cho Diệp Sóc.
"Thằng nhóc lớn của nhà họ Thiệu, cha nhớ rồi." Diệp Sóc khẽ gật đầu, con mắt sắc bén quét qua hai người Thiệu Tư Hữu và Diệp Cẩn Niên.
"Mười năm chưa gặp bác trai, ông nội con vẫn thường nhắc tới ngài." Thiệu Tư Hữu cười nhã nhặn, kéo Diệp Cẩn Niên lên phía trước: "Con vốn định đưa Nhạc Nhạc qua nước Anh thăm ông nội, biết tin bác trai trở về nước, nên qua đây chào hỏi một tiếng, chỉ mong bác trai sẽ không trách tội thất lễ của con."
"Không sao, ta không bao giờ quan tâm đến vấn đề nghi thức, chỉ để ý người đến có làm cho ta chán ghét hay không thôi."
Câu nói của Diệp Sóc khiến cho sắc mặt của Nam Cung Minh Húc càng thêm khó coi, hắn cố nén cơn tức giận, đi lên trước mấy bước: "Cha, công ty còn có việc, lát nữa con sẽ cùng cha đi thăm Niên Niên."
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Không cần, con gái của ta, ta sẽ tự đi thăm, Tổng giám đốc Nam Cung cứ bận việc của mình đi." Diệp Sóc khẽ hừ lạnh, cũng không thèm để ý đến sắc mặt xanh mét của Nam Cung Minh Húc, chuyển ánh mắt lên trên người Diệp Cẩn Niên, trong giọng nói mang theo chút cảm thán: "Cô nhóc nhà họ Niên cũng đã lớn như vậy rồi…"
"Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật mười tám tuổi của Nhạc Nhạc, ông nội đã chuẩn bị sẵn tiệc chúc mừng sinh nhật ở biệt thự London cho em ấy, bác trai và ông nội cũng đã rất nhiều năm không gặp rồi." Thiệu Tư Hữu mỉm cười nói.
"Đúng vậy, đã nhiều năm rồi…" Giống như nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Diệp Sóc mang theo chút mê man, ngoắc ngoắc tay với Diệp Cẩn Niên: "Nhóc con, tới đây."
Bước chân nặng nề đi đến, ở trước xe lăn của Diệp Sóc, Diệp Cẩn Niên ngồi xổm xuống, bàn tay khẽ phủ lên đầu gối ông, vết thương bị đụng vào, trong mắt Diệp Sóc chợt thoáng qua một tia sắc bén, nhưng rất nhanh đã rút đi.
Diệp Cẩn Niên không biết màn này, chỉ chuyên tâm cảm thụ tình trạng thương tích dưới ngón tay, sau đó cô hít sâu mấy hơi, biểu cảm giống như không có việc gì, ngẩng mặt nhìn Diệp Sóc: "Người sẽ mau khỏe lại thôi, có phải không?"
Ánh nắng chiếu xiên qua khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười xinh xắn xuống bàn tay, trong con ngươi đen nhánh phủ một tầng sương lờ mờ, bàn tay chưa rời khỏi đầu gối Diệp Sóc khẽ run rẩy.
Tình huống này, khiến cho Diệp Sóc giống như xuyên thấu qua cô bé trước mặt, nhìn thấy được một khuôn mặt khác, giọng nói của ông vô thức trở nên dịu dàng: "Rồi cũng sẽ tốt thôi."
Nghe được câu trả lời của ông, Diệp Cẩn Niên cười vui vẻ.
Tiếng nhắc nhở lên máy bay vang lên, Thiệu Tư Hữu có chút đau lòng kéo Diệp Cẩn Niên dậy, nhìn khuôn mặt có chút mê man của Diệp Sóc xin phép: "Bác trai, sắp đến giờ lên máy bay rồi, chúng con cáo từ trước, về buổi dạ tiệc ba ngày tới…"
"Ta sẽ đến tham dự đúng giờ."