- Trang chủ
- Con Thỏ Muốn Ăn Cỏ Cách Vách
- Chương 60: C60: Chương 60
Tác giả: Lục Mang Tinh
Giản Ngôn Chi và Tân Trinh Vận trò chuyện vui vẻ, ngược lại, Hà Nguyên Gia giống như bị thờ ơ lạnh nhạt.
Cô bạn gái bên cạnh Hà Nguyên Gia kéo kéo ống tay áo của anh ấy, Hà Nguyên Gia liếc mắt nhìn cô ấy, cô bạn gái kia bĩu môi, làm nũng nói: “Sao mẹ anh thích bạn gái của em trai anh như vậy, nhưng lại không thích bạn gái của anh chứ?”
Hà Nguyên Gia nhướng mày lên: “Em trai tôi là nghiêm túc.”
Cô bạn gái kia nhíu mày, giả vờ tức giận: “Anh có ý gì chứ, anh thì không nghiêm túc à?”
Hà Uyên cong khóe miệng lên, đưa tay nhéo nhéo mu bàn tay của cô ấy, con ngươi nhìn có vẻ đứng đắn lại tràn đầy trào phúng: “Chẳng lẽ em đang nghiêm túc à?”
“…”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi, em lấy thứ em muốn, tôi chơi việc của tôi.” Ánh mắt của Hà Nguyên Gia dần trở nên lạnh lùng: “Nếu như em không hiểu câu này thì em cũng không cần ở lại đây nữa.”
Cô bạn gái kia sợ run lên một hồi, gương mặt vốn đang tức giận lại thay đổi, lập tức trở nên nũng nịu chọc người yêu thương: “Được rồi, người ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.”
Hà Nguyên Gia siết chặt eo cô ấy, rũ mắt cười nhạt: “Ngoan.”
Giản Ngôn Chi không biết hai người cách đó không xa đang nói cái gì, nhưng nhìn có vẻ Hà Nguyên Gia và cô gái kia có tình cảm rất tốt.
“Cô ơi, đây là bạn gái của tổng giám đốc Hà ạ.”
Tân Trinh Vận: “Bạn gái cái gì chứ, trái tim của nó sao có thể dễ bị nắm bắt như vậy.”
Giản Ngôn Chi hơi mím môi, Tân Trinh Vận lại nói: “Tính tình của hai đứa con trai này nhà cô đúng là khác nhau như trời với đất, bây giờ, ngược lại cô còn hơi vui mừng vì ngày xưa A Uyên đam mê chơi game, nếu không, đi theo Nguyên Gia học cái xấu thì phải làm sao đây.”
“Khụ.” Giản Ngôn Chi nghe mà suýt nữa tự mình làm sặc mình, anh trai của Hà Uyên đi con đường này… Ờm, nói chung cũng không phải chuyện của cô.
“Ngôn Chi à, vừa nãy chú vừa mới nói với bố mẹ cháu là cháu cũng đang ở đây, bọn họ còn nói là cháu đang phỏng vấn ở bên ngoài.” Đúng lúc này, đạo diễn Lý Thuần đi tới.
Mà khoảng hai bước phía sau lưng ông chính là hai diễn viên gạo cội lâu năm nhà cô.
Giản Ngôn Chi: “…”
Hai nhóm người nhìn nhau qua lại, Tân Trinh Vận tiến lên vươn tay ra trước: “Ông Giản bà Giản, nghe danh đã lâu.”
Giản Ngôn Chi và Quan Mẫn nhìn nhau một cái, cũng đồng loạt vươn tay ra: “Tổng giám đốc Tân, chúng tôi mới là nghe danh đã lâu.”
“Sao có thể chứ, tôi chính là người hâm mộ của hai người đấy.”
“Tổng giám đốc Tân khách sáo rồi.”
Giản Ngôn Chi ở một bên nhìn hai nhóm người khách sáo qua lại, yên lặng cầm điện thoại lên: “Úi, quản lý của con gọi con rồi, cô, bố mẹ, chú Lý, con đi trước nhé.”
“Ngôn Chi ——”
“Đợi, đợi lát nữa con lại tới đây nhé!”
Giản Ngôn Chi chạy còn nhanh hơn thỏ.
Kiểu người lớn gặp mặt này thật sự rất xấu hổ, vừa rồi bố mẹ cô nhìn cô chính là vẻ mặt “Còn chưa gả đi mà đã nắm tay quấn quýt với mẹ chồng tương lai rồi.”
Giản Ngôn Chi trốn vào một góc vắng vẻ, gọi điện thoại cho Hà Uyên.
“Xong rồi à?”
“Chưa đâu.” Giản Ngôn Chi lại liếc mắt nhìn mấy người ở cách đó không xa: “Em nói cho anh biết nhé, bố mẹ em và mẹ anh gặp mặt ở đây nè, đang trò chuyện với nhau.”
“Thật à?” Hà Uyên tựa như cười một tiếng: “Nói chuyện gì vậy?”
“Em mới không quan tâm bọn họ nói cái gì đâu, một mình em không xử lí được trường hợp này.”
“Ý của em là, bây giờ anh tới đó hả?”
“Vậy cũng không phải, nhưng mà đột nhiên gặp nhau… cũng quá xấu hổ rồi.” Giản Ngôn Chi nhíu mày: “Ôi ôi, anh đang ở gaming house à?”
“Không phải.”
“Hả? Vậy anh đang ở đâu?”
“Em ở đâu thì anh ở đó.”
“Cái gì?” Giản Ngôn Chi vô thức nhìn sang bên cạnh: “Anh cũng đang ở tiệc rượu này á?”
“Anh ở bên ngoài, không phải đã nói là hôm nay anh sẽ đón em sao.”
Giản Ngôn Chi: “Nhưng điều kiện tiên quyết cũng phải là em đang ở trường học…”
“Sao, muốn đổi ý à?”
“Đổi ý cái gì?”
“Em đã quên những gì mà em đã đồng ý với anh ở nhà em tuần trước rồi à? Anh tìm đồ giúp em, cuối tuần này em sẽ về nhà… ngủ cùng anh.”
Giản Ngôn Chi: “…”
Một lát sau, Giản Ngôn Chi vẫn yên lặng vòng về “Thế giới của phụ huynh”, Tân Trinh Vận rất giỏi giao tiếp, mà Quan Mẫn cũng là người đã lăn lộn trong giới từ lâu, hai người ở cùng một chỗ nói chuyện với nhau cũng là thao thao bất tuyệt.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, không nói tới chuyện của cô và Hà Uyên ở trong tình huống này, chỉ có điều mấy người này đứng chung một chỗ, vẫn cứ bị những người qua lại liếc mắt nhìn.
Lúc gần kết thúc hoạt động, Tân Trinh Vận và Quan Mẫn đã bắt đầu gọi chị xưng em, thậm chí đã quyết định xong là buổi tối sẽ cùng nhau chơi mạt chược. Giản Ngôn Chi đang không hiểu tại sao bọn họ lại có thể chuyển đề tài sang tinh hoa văn hóa của quốc gia thì…
“Chúng ta trò chuyện ở đây cũng không tiện, như vậy đi, nhà của chúng tôi ở gần đây, đến nhà của chúng tôi ngồi một lát đi.” Tân Trinh Vận đề nghị.
Quan Mẫn: “Sao có thể không biết xấu hổ như thế.”
“Sao lại không biết xấu hổ chứ?” Tân Trinh Vận ghé sát vào nói: “Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà, không cần nói mấy lời khách sáo này.”
“Vậy ——”
“Cứ quyết định như vậy đi, không phải còn hẹn chơi mạt chược à, đến nhà tôi cũng có thể chơi mà.” Tân Trinh Vận uốn ba tấc lưỡi, nhanh chóng thuyết phục được Quan Mẫn.
Sau khi mấy người rời khỏi tiệc rượu thì tài xế của hai nhà đều đã đợi ở bãi đỗ xe.
“Ngôn Chi cũng tới, em gọi điện thoại cho A Uyên, bảo nó tới đây.” Tân Trinh Vận nói.
“Cô ơi, không cần gọi đâu.” Giản Ngôn Chi vội nói.
“Sao thế?”
Giản Ngôn Chi có chút ngượng ngùng: “À thì, anh ấy đang ở đây rồi.”
“Ở đây á?” Tân Trinh Vận kinh ngạc, thế mà tên nhóc thối này không chơi game à.
“Sao thế?”
Đúng lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở bên cạnh xe của Tân Trinh Vận, Hà Uyên ở trong cửa sổ xe liếc mắt nhìn Giản Ngôn Chi một cái, sau đó xuống xe trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
“Chú dì.” Đầu tiên, Hà Uyên đi ra phía trước chào hỏi với Giản Hòa Thư và Quan Mẫn, sau đó mới nhìn về phía Giản Ngôn Chi nói: “Con tới đón cô ấy.”
Mắt của Tân Trinh Vận sáng lên, giỏi lắm giỏi lắm, con trai yêu đương vào thì đã thông suốt rồi!
“Trùng hợp như vậy à!” Tân Trinh Vận vỗ vỗ vai Hà Uyên: “Tốt lắm, vậy chúng ta cùng về nhà đi.”
Hà Uyên: “Hả?”
“Lên xe đi lên xe đi, ôi thông gia, nếu không, hai anh chị chứ ngồi luôn lên xe tôi đi.” Tân Trinh Vận quay đầu lại vừa nhìn vừa nói chuyện với Quan Mẫn và Giản Hòa Thư.
Khóe miệng của Giản Ngôn Chi hơi co lại, thông… thông gia á?
Hà Uyên lôi kéo Giản Ngôn Chi, nhỏ giọng lại: “Cùng nhau về nhà cái gì chứ?”
Giản Ngôn Chi giang tay nhún vai một cái: “Chính là bọn họ đột nhiên muốn trò chuyện thâu đêm cộng thêm muốn chơi mạt chược.”
Hà Uyên sửng sốt: “Cái gì cơ?”
Giản Ngôn Chi nhìn Hà Uyên thay đổi sắc mặt, trong lòng cố nhịn cười: “Chính là đến nhà anh ngủ giống như anh đã nói ấy, ờm...Tỉnh lại đi.”
Trên đường lái xe về nhà, sắc mặt của Hà Uyên không thể nào tốt lên được. Ngẫm lại cũng đúng thôi, thế giới hai người vốn đã tính toán từ trước lại bị phá hoại như thế này, nhưng anh lại chẳng thế nói một câu nào.
Giản Ngôn Chi ngồi ở ghế phụ bên cạnh ghế lái, chống cằm nhìn đường nét trên sườn mặt lạnh như băng của anh.
Nghĩ một chút, cô vẫn tìm chủ đề nói chuyện: “Anh đổi xe à?”
Mắt Hà Uyên nhìn phía trước, đáp lại: “Hôm qua Hà Nguyên Gia lái tới gaming house, anh thó tới đây.”
“Ồ, không hổ là Uyên thần, thó cũng là thứ cao cấp như vậy, chẳng bù cho em, thứ em thó của ông anh trai đều là đồ ăn.”
Hà Uyên liếc mắt nhìn cô một cái, bởi vì là tiệc rượu, cô mặc lễ phục cúp ngực, dài đến mắt cá chân, nhưng ở sườn bên cạnh chân lại xẻ cao tới tận bắp đùi, bây giờ cô ngồi xuống, da thịt trắng nõn lại như ẩn như hiện.
Ánh sáng trong xe hơi tối, khoảnh khắc này, cô gái này đẹp không gì sánh nổi.
Ánh mắt của Hà Uyên hơi tối đi, anh dời tầm mắt đi: “Vậy em tới thó của anh đi.”
Mặc dù Giản Ngôn Chi đang bận nhưng vẫn ung dung: “Thó cái gì cơ?”
“Em muốn cái gì cũng được.” Hà Uyên nói bâng quơ: “Em thích chiếc xe này à?”
Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, cười nói giỡn: “Ừ, thích.”
Hà Uyên: “Tặng cho em đấy..”
Giản Ngôn Chi: “… Nếu lời này bị tổng giám đốc Hà nghe thấy thì có lẽ muốn đánh chết anh mất.”
Hà Uyên: “Tặng quà gặp mặt cho em thì làm sao, đến tận bây giờ anh ấy còn chưa tặng mà đúng không?”
Giản Ngôn Chi cười vui vẻ: “Em mới không cần đâu, nếu thật sự muốn á, em chắc chắn phải lấy thứ đáng giá nhất của nhà các anh.”
Hà Uyên lại liếc mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên là đang chờ đáp án của cô một cách cực kì nghiêm túc.
Giản Ngôn Chi cười hì hì: “Em muốn mang anh đi khỏi nhà họ Hà luôn ấy, những thứ khác… Em không cần đâu. Hà đại đội trưởng, trong túi em chỉ thiếu anh thôi.”
Vẻ mặt buồn bực của Hà Uyên bị mấy lời này dỗ đến trời quang mây tạnh, anh nhướng mày lên, vừa kiêu ngạo lại vừa đắc ý, không có cảm giác bản thân bị coi như quà tặng: “Coi như em thức thời.”
Sau khi về nhà Hà Uyên, Giản Ngôn Chi lập tức nhìn mấy người mặc vest và lễ phục túm tụm lại… chơi mạt chược.
Cô biết mẹ của cô, Quan Mẫn, vẫn luôn thích chơi mạt chược, nhưng cô tuyệt đối không bao giờ ngờ được lần đầu tiên người hai nhà gặp mặt lại là như thế này!
Không thể không nói, Tân Trinh Vận có trình độ rất cao trong việc rút ngắn khoảng cách giữa người với người.
Giản Hòa Thư không biết chơi cho lắm, vì thế ông bảo Quan Mẫn ở bên cạnh dạy một ván, Hà Nguyên Gia và Tân Trinh Vận đã gia nhập, nhưng lại thiếu một chân nên để Hà Uyên bổ sung vào.
Giản Ngôn Chi ngồi ở một bên vừa nhìn bài của Hà Uyên vừa tiện thể chụp một bức ảnh toàn cảnh bàn mạt chược để đăng lên Weibo: “Không ngờ hoạt động sau khi kết thúc tiệc tùng lại là... tụ tập chơi mạt chược.”
Sau khi đăng Weibo xong, cô nghiêm túc nhìn bọn họ chơi mạt chược, nhìn bài của Hà Uyên, vận may không tệ. Nhưng sau khi chơi xong hai ván, thế mà thua cả hai.
Giản Ngôn Chi khó có thể tin nổi, vậy mà người này lại chơi tệ như vậy: “Uyên thần, một bộ bài đẹp đều bị anh phá hỏng hết rồi.”
Giản Hòa Thư thì trực tiếp không khép được miệng: “Xem ra câu nói người mới thì số may này đúng thật đấy.”
Tân Trinh Vận và Hà Nguyên Gia liếc mắt nhìn nhau một cái, người nào cũng đều nhìn ra chút manh mối ở trong mắt của đối phương. Trước đây, nhà bọn họ thường xuyên tụ tập chơi mạt chược, Hà Uyên vẫn luôn chơi rất giỏi, rất tâm cơ, còn biết tính kế, cả nhà bọn họ đã bị hố không ít lần, kết quả, hôm nay anh lại chịu thua á? Mà lần nào anh cũng ném bài cho người đứng cuối?
Hà Nguyên Gia lắc đầu thở dài, em trai có bố mẹ vợ chính là bát nước đã hắt ra ngoài…
Sau mấy ván, Hà Nguyên Gia là người thua thảm nhất.
“Cháu thấy để chú dì cùng tới chơi đi ạ, A Uyên, em đứng lên cho anh, ra chỗ khác chơi đi.” Hà Nguyên Gia quyết định phải đuổi kẻ trộm nhà ngày hôm nay ra ngoài trước.
Hà Uyên ồ một tiếng: “Chú tới ngồi đi ạ.”
“Không sao không sao, cháu chơi đi cháu chơi đi.”
“Chú đến đi ạ, cháu và Ngôn Ngôn đi mua chút đồ ăn ngon về, chắc mọi người đều đã đói rồi.”
“Ra ngoài mua làm gì, để trong nhà…” Tân Trinh Vận kịp thời dừng lại dưới cái nhìn chăm chú lạnh nhạt của con trai nhà mình: “Ờ được được được, con đi đi con đi đi, con và Ngôn Chi cùng đi đi, à đúng rồi, nhớ chăm sóc con bé đấy.”
“Con biết rồi.”
Hà Uyên đứng dậy, cũng kéo Giản Ngôn Chi ở bên cạnh dậy.
Giản Ngôn Chi đi theo anh ra nhà để xe: “Em vẫn đang mặc lễ phục đấy, đi tới đi lui phiền muốn chết, nếu không thì anh đi là được rồi, em quay lại chơi mạt chược.”
Cô mới vừa có ý định đi thì đã bị đè lên trên cửa xe: “Mặc cái này không thoải mái à, vậy cởi ra.”
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng: Móa! Đã nói trước là hai người ngủ với nhau, kết quả biến thành sáu người tụ tập chơi mạt chược á?
Tác giả đang hóng hớt: Lúc nào cũng có thể ngủ, nhưng không phải lúc nào cũng có thể lấy lòng bố mẹ vợ.
Đội trưởng: Ai mà không biết chứ! Trong lòng tôi vẫn hiểu rõ chút chuyện cỏn con này.
Tác giả đang hóng hớt: Hiểu rõ mà cậu còn gầm gào cái gì???
Đội trưởng: Tôi… tôi nghẹn đến phát điên không được à!
Tác giả đang hóng hớt: Người trẻ tuổi à, tém tém lại đi nhé, OK???