- Trang chủ
- Cực Phẩm Khí Phụ
- Chương 22: Giáo chủ phu nhân xuất hiện
Tác giả: Thượng Quan Sở Sở
"Tại sao hắn muốn ta tiếp quản chức đường chủ?"
"Tính toán của đường chủ, tiểu nhân thực không rõ." Ngẫm lại cũng đúng, rời khỏi Mộ Dung gia thì tiểu tử đó đã biết, đúng là tin tức tinh nhạy mà.
"Được, chưởng quầy, nói cho ta, gần đây trên giang hồ có tin tức gì?" Mấy buổi tối trước khi đại khối băng công khai thân phận của hắn, phỏng chừng giang hồ sẽ nháo lớn a, trong lòng sớm đã có đề phòng.
"Hồi tiên tử, theo gia nô của Mộ Dung gia, vài ngày trước, giáo chủ Thiên Ma giáo xuất hiện trên giang hồ, hắn bên người còn mang theo một bạch y nữ tử. Trong truyền thuyết ma đầu đó chưa từng cùng người khác cười, cư nhiên trước mắt vị bạch y nữ tử cười, thậm chí... bị nàng ta đá một cước cũng không hề có chút phản ứng. Mặt khác, nhị tiểu thư Mộ Dung gia cũng trốn nhà đi, người trong giang hồ sôi nổi đoán, không chừng Mộ Dung cô nương cùng đại ma đầu có quan hệ." Thấy hắn một chữ ma đầu, hai chữ ma đầu, ta khẽ liếc đại khối băng, âm thầm thở dài, chưởng quầy à, ngươi tự cầu phúc đi.
Ta thấy đại khối băng không có biểu hiện gì, âm thầm yên tâm, đối chưởng quầy nói: "Ngươi thấy việc này thế nào? Bách Hiểu Đường xử lí việc này ra sao?"
"Hồi tiên tử, ta cho rằng bạch y nữ tử là tình nhân của ma đầu, về phần quan hệ thực hư của Mộ Dung cô nương cùng ma đầu ta cũng không dám nói bừa. Mọi việc đều là ở đường chủ định đoạt." Kể ra lão đầu cũng hiểu biết. Ta có chút cân nhắc, quyết đoán nói: "Truyền lệnh của ta, Bách Hiểu Đường đối với việc này bảo trì trầm mặc, mặc kệ nàng kia là ai." Các ngươi tốt nhất là đừng nên điều tra ra, tra ra thì ta liền nhảy sông Trường Giang cũng không sạch tội.
"Vậy..." Lão trưởng quầy có phần do dự nhìn ta, ta cũng mạnh mẽ nói: "Cứ như vậy đi, nghe ta, bảo trì trầm mặc, ta đói, lấy cho ta ít thức ăn."
Chưởng quầy cũng không nói gì thêm, liền lùi ra, đại khối băng hỏi ta: "Ngươi phải làm đường chủ?"
Ta gật đầu. "Ý tốt của Tiểu Bạch ta không thể từ chối."
"Ngươi không vui?"
"Đúng, ta thầm nghĩ tự do tự tại, ngao du thiên hạ, làm đường chủ mệt chết, ta cũng không có năng lực đó."
Đại khối băng nhìn ta, trầm mặc không nói. Có lẽ hắn có cùng một ý tưởng giống ta, cái chức giáo chủ kia hắn cũng không nguyện ý làm.
Ta cùng đại khối băng im lặng ngồi trong phòng, không ai nói gì, ta là đói không muốn nói, còn hắn là thói quen như vậy, nhất thời có chút trầm mặc.
"Tiên tử." Một tiếng vọng vào, chưởng quầy thân yêu, ngươi rốt cuộc tới rồi. Ta còn chưa kịp hưng phấn, chợt nghe hắn nói: "Tiên tử, Phượng cô nương cầu kiến."
"Hử? Tiến vào." Phượng Thanh Trúc? Tìm ta làm gì? Ta muốn ăn, nhưng là không ăn nàng được.
"Tỷ tỷ." Theo một thanh âm quen thuộc là một bóng dáng đỏ hồng xuất hiện, Phượng Thanh Hà?
"Thanh Hà?" Đột nhiên thấy nàng, tâm tình của ta liền tốt.
Phượng Thanh Hà vọt vào, lôi kéo tay của ta nói: "Vừa rồi chưởng quầy nói tỷ ở đây, ta còn không tin, không nghĩ nhanh như vậy liền có thể gặp mặt!"
"Đúng a, gần đây có khỏe không?"
"Tốt lắm, tỷ tỷ, ngươi rời khỏi Mộ Dung gia?"
"Đúng, ta vừa mới rời khỏi được vài ngày."
Phượng Thanh Hà chớp mắt bị nam nhân lạnh lẽo cạnh ta thu hút, kì quái hỏi: "Hắn là ai?" Đừng có cái biểu tình đó, ta cùng đại khối băng không có quan hệ gì.
Ta thuận miệng đáp: "Bằng hữu của ta."
Phượng Thanh Hà cười nói: "Ta cũng có bằng hữu muốn giới thiệu cho ngươi."
Phượng Thanh Hà thần bí cười, hai tay chống nạnh, một bộ dáng tiểu cô nương cao ngạo: "Tiến vào." Thanh âm vừa dứt, một hắc y nam tử cúi đầu đi vào.
"Hắn là ai?" Ta hỏi.
Phượng Thanh Hà cười gian: "Thiên Ma giáo hộ pháp Thiểm Điện, chính là kẻ trước đây cầm đao kề cổ ta, nhưng là đánh cuộc thua ta, liền làm người hầu của ta." Ta suýt nữa ngất, đại khối băng thấy cấp dưới bị khi dễ, sẽ như thế nào? Ta cũng không để ý tới biểu tình thập phần đắc ý của Phượng cô nương, quay nhìn đại khối băng: "Hộ pháp của ngươi như vậy..."
Đại khối băng nhìn ta, hừ lạnh: "Vô dụng."
Thiểm Điện vốn là cúi đầu, vừa nghe thanh âm lạnh lẽo, sắc mặt đại biến, thấy rõ ràng bộ dáng của hắn, chính là toàn thân run rẩy, lập tức quỳ xuống. "Thuộc hạ tham kiến giáo chủ."
"A! Hắn chính là..." Phượng Thanh Hà kinh tâm nhìn đại khối băng, bộ dạng bất khả tư nghị, ta vội gật đầu, ánh mắt tựa hồ nói: "Ngươi đắc tội đệ nhất ma đầu, ngươi không xong rồi."
Thiểm Điện vẫn là quỳ gối, thở mạnh cũng không dám. Bản thân đường đường là hộ pháp một giáo, lại trở thành người hầu của một tiểu nữ tử? Còn bị giáo chủ bắt gặp, bi thảm a...
Ta kéo tay đại khối băng. "Đừng để hắn quỳ như vậy, bảo hắn đứng lên đi."
Đại khối băng không động, ta lại nói: "Thanh Hà quỷ kế đa đoan, hắn là bị mắc mưu, chắc ngươi không nghĩ muốn trách phạt hắn đi?" Phượng tiểu cô nương quỷ kế đa đoan, lời này không gạt người đâu.
"Thiểm Điện, chuyện ta phân phó đã làm thỏa đáng?" Giọng nói của đại khối băng cực kì có uy nghiêm.
"Hồi giáo chủ, đã làm thỏa đáng."
Đại khối băng thản nhiên nói: "Nếu Vân nhi vì ngươi cầu tình, lần này tha cho ngươi, đứng lên đi."
"Vân nhi..." Phượng Thanh Hà vốn đã kinh ngạc, vừa nghe hai từ này lập tức mặt giống như cái bánh bao, nở to ra hết cỡ.
Thiểm Điện nói: "Tạ giáo chủ khoan hồng, tạ phu nhân khai ân."
Cái gì? Phu nhân? Có nhầm không?
Ta lập tức nói: "Đừng gọi ta phu nhân."
Phượng Thanh Hà siêu cấp gian trá, trộm xem đại khối băng: "Giáo chủ, hắn là cùng ta cá cược thua, đáp ứng làm người hầu một tháng cho ta."
"Được, không chỉ một tháng, ta phạt hắn làm người hầu cho ngươi một năm." Một năm, Phượng Thanh Hà nhíu mày, lại nghe đại khối băng nói: "Còn phải bảo hộ Vân nhi an toàn." Nói ta là giáo chủ phu nhân, không phản bác cũng thôi đi, còn làm cho hộ pháp bảo hộ ta?
"Dạ, thuộc hạ thề chết bảo hộ phu nhân." Thiểm Điện quỳ trên đất, một bộ dáng kiên định. Ta lại không có kẻ thù, cho dù Mộ Dung gia truy đến, cùng lắm cũng chỉ bị cầm tù vài năm, hắn vì sao phải liều mạng? Xong rồi, ta tùy tiện nói, liền biến thành giáo chủ phu nhân. (Hoa: Vân tỷ nói một câu liền thành giáo chủ phu nhân, hảo lợi hại. / Vân tỷ: Ta liền nhường cho ngươi/ Hoa: Dép đâu rồi...@@)
"Vân nhi ít một cọng tóc, ngươi cầm đầu tới gặp ta." Đừng nói thân mật như vậy, đại khối băng, ngươi thực đáng ghét a.
Ta giận dữ nhìn hắn nói: "Đầu không có, sao có thể mang tới gặp ngươi, thực vô nghĩa."
Phượng Thanh Hà vốn không nhịn được, một tiếng "Hị" cười ra, Thiểm Điện cũng là nhẫn, không dám cười.
Chỉ nghe đại khối băng nói: "Đi ra ngoài." Thiểm Điện giống như ăn thuốc kích thích, chớp mắt chạy ra ngoài, Phượng Thanh Hà còn liếc nhìn ta một cái đầy ẩn ý rồi mới chạy ra.
Ta vội chạy theo hỏi: "Phượng Thanh Hà, ta còn muốn tìm sư phụ ngươi, hắn ở đâu?"
Nhưng là Phượng cô nương chạy quên cả hài hoa. Ta thấy thế cũng chỉ miễn cưỡng cười, đuổi theo ra đến hành lang.
"Hắn đáng sợ như thế?"
"Hắn giết người không chớp mắt, đương nhiên đáng sợ, hôm nay nếu không có tỷ, ta liền không bị hắn giết chết cũng bị hắn dọa chết." Nàng vẫn là nửa đùa nửa thật, bàn tay còn vuốt vuốt trán.
Ta liếc nàng nói: "Ai nói? Ngươi không mạo phạm hắn, hắn cũng không có điên, vì sao phải giết ngươi?"
"Trong truyền thuyết hắn giết người không cần lí do, nếu hắn muốn giết ta, sao ta trốn nổi." Phượng Thanh Hà nói xong, lại cười ái muội.
"Thiết, đừng nói loạn. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, mai xuất phát đi tổng đường. Chúng ta cùng đi, chậm rãi ngươi sẽ biết hắn là người tốt."
Phượng Thanh Hà lắc đầu. "Không cần, ta không cần nhận biết hắn, tỷ cứ tự hưởng thụ một mình đi a."
Ta nghe thế, giận nói: "Cái gì hưởng thụ, người hầu của ngươi, Thiểm Điện đó, còn phải bảo hộ ta." Ta hoài nghi, bọn hắn có cái oan gia duyên.
"Được rồi, sư phụ biết ta không hầu hạ tỷ, lại mắng ta." Nàng ảo não cúi đầu.
Trở lại phòng, ta lập tức đập bàn kêu to: "Đại khối băng, ngươi thật thà chút được không? Bọn hắn hiểu lầm quan hệ của chúng ta, ngươi lại không giải thích, có ý tứ gì?"
Đại khối băng đầu cũng không nâng: "Nếu đã là hiểu lầm, giải thích có ích gì?"
Thấy hắn như vậy, ta không khỏi giận dữ cùng căm tức, một tay chống eo, một tay khoa trương chỉ vào mặt hắn tỏ vẻ bà cô lắm lời: "Ta nói ngươi đại khối băng, ngươi đừng ra vẻ không liên quan, việc này quan hệ đến danh tiết của ta, sau này ta làm sao lấy được phu quân?"
Hắn vừa nghe câu này, lại là nâng đầu lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn ta: "Nếu ngươi không lấy được phu quân, ta liền cưới ngươi, bất quá, ta là tử địch của chính phái, ma đầu giết người không ghê tay, ngươi không sợ sao?" Biểu tình này, hắn nói vậy là sao? Quái không được người ta nghĩ chúng ta có cái quan hệ gì, chính ta cũng nghĩ mình cùng hắn là có quan hệ gì đó...
Ta giận dữ nói: "Có cái gì phải sợ, mấy kẻ đó ăn no thừa việc, ta mới không sợ bọn họ."
Hắn vừa nghe, tự nhiên lại cười, hắn cười có ý tứ gì? Chỉ là hắn cười thật đẹp... A, ta đang nghĩ cái gì vậy? Hắn tuy là tuấn nam, là suất ca, nhưng là... a... Ta nghĩ cái gì không đâu