- Trang chủ
- Cực Phẩm Khí Phụ
- Chương 44: Thời không sợ vợ
Tác giả: Thượng Quan Sở Sở
Ăn ngủ hoang dã đã thành thói quen, hiện tại, lại ăn ngủ hoang dã. Vẫn là đại khối băng đối diện ta, thật lâu không nói. Ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy được hắn lạc mịch, bi ai.
"Đại khối băng, ngươi không có gì hỏi ta sao?" Ta tự nhiên thành tổ nãi nãi, bà nội, trưởng bối, hắn sẽ không hỏi?
"Cái gì?" Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt không chút độ ấm.
"Ngươi không hỏi vì sao ta bái Sơn Bản Huệ Tử làm sư phụ?"
"Không hỏi." Hắn lạnh băng nói: "Muốn nói thì nói đi." Ta mới không muốn nói.
"Ta có nhiều chuyện không thể giải thích với ngươi, nhưng ta thực sự là đệ tử nhập thất của Sơn Bản Huệ Tử. Ta muốn Long Ngâm, đều là phụng mệnh sư phụ." Ta nói một hơi, cảm giác trong lòng thoải mái.
"Được, ta không hỏi, ta tin tưởng ngươi." Vừa muốn giết ta, tin tưởng đâu?
"Có thể cho ta biết chuyện xưa của ngươi không?" Ta biết Hàn có thù diệt môn, lại không biết cụ thể chi tiết.
Đại khối băng trầm trọng hít một hơi: "Thật sự muốn nghe?"
"Muốn."
Hắn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: "Khi đó ta mới bốn tuổi, rất nhiều sự tình ta cũng nhớ không rõ. Ta còn nhớ, ngày đó, bốn người bịt mặt xông vào nhà ta, thấy người liền giết. Bọn hắn trên thân kiếm đều là máu tươi. Ta thấy trong đó có kẻ giết mẹ ta, cướp đi muội muội mới ba tháng tuổi. Bọn hắn vô nhân tính, ngay cả đứa nhỏ ba tháng tuổi cũng không tha. Trừ bỏ bốn người che mặt, ngoài ra ta hoàn toàn không biết." Hắn nói, tay vò mạnh vạt áo, đến mức nhàu nát.
"Khi đó, một người khua kiếm về phía ta, để lại trên mặt ta một vết sẹo. Bọn hắn đều nghĩ ta đã chết, chính là ta không có chết." Tàn nhẫn a, một đứa nhỏ bốn tuổi cũng không tha.
"Ngươi làm sao thoát được? Sao có thể bái Mục tiên sinh làm sư phụ?"
"Khi đó ta cũng không biết sao, tỉnh lại trước mắt đều là máu. Ta tìm được trên người phụ thân có thanh kiếm thì rời khỏi đó. Sau lại hôn mê trên đường vì đói. Ta tỉnh lại đã là ở Tận Thiên cốc. Sư phụ nói nhặt ta ở bên đường. Sau đó, ta bái người làm sư phụ, lấy họ Mục. Mười hai năm, ta liều mạng luyện võ, chỉ để vì người nhà báo thù. Ta chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của bốn người kia, nhưng ta có thể nhớ một chút chiêu thức của bọn chúng. Vì vậy ta tám năm liền tìm các cao thủ trong giang hồ khiêu chiến hòng tìm ra manh mối, nhưng vẫn chưa có tìm được." Không ngờ hắn khiêu chiến cao thủ giang hồ đều là vì nguyên nhân này, đâu phải vì những thứ danh lợi tầm thường? Nhưng vì sao năm đó lại không tìm thấy Long Ngâm? Kiếm của Hàn tìm thấy trên thi thể của Độc Cô Thiên Linh, hình dáng y hệt nhưng lại không phải, liệu có khả năng năm đó Độc Cô gia không có tìm ra Long Ngâm?
"Ngươi sao lại biết bí mật nhận huyết chủ nhân?"
"Ta từ khi có trí nhớ liền đã biết." Hắn nói một câu, nhưng lại không có độ ấm, từ nhỏ đã thấy cả nhà chết thảm, chẳng trách hắn khác hẳn người thường.
Ta cười khổ: "Chẳng những không tìm được bốn lão gia hỏa, lại mang về danh hiệu đại ma đầu, ngươi thực xui xẻo." Ta cũng xui xẻo, chẳng qua là không nghĩ, hiện tại nói thực khó nghe.
Hắn cười lạnh: "Không phải, chỉ cần tìm được mấy kẻ đó, những vấn đề khác không quan trọng." Thù diệt môn, ta cũng không biết làm sao khuyên hắn.
"Aiz, những người này thực chính là giang hồ bại hoại." Ta lại cười khổ: "Lăn lộn cái danh thiên hạ đệ tam, ngươi không nghĩ đến đi?"
"Nàng đâu thua kém, vì trốn hôn, cư nhiên giờ là thiên hạ đệ ngũ." Ta thực ra đến thiên hạ đệ ngũ thập (50) cũng không với tới, chẳng qua nhờ vận khí tốt. Chủ yếu vẫn là nhờ thanh danh của Tiểu Bạch.
"Giang hồ thực nhàm chán." Ta đột nhiên nhớ tới, nói: "Người kia dùng võ công gì? Ta nói Bách Hiểu Đường đi tra."
"Ta cũng không biết, chỉ nhớ rõ chiêu pháp chứ không biết chiêu thức đó là gì." Vậy hết biện pháp.
Ta thở dài: "Nhiều năm như vậy, ngươi thực khổ đi?"
"Có thể. Trừ sư phụ, ta không có người thân nào." Hắn đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn ta: "Trừ nàng ra."
"Là vì sư phụ ta?" Tự giễu, trong lòng có đôi phần mất mát.
"Không, cho dù nàng là Mộ Dung Ý Vân ta cũng nguyện ý nói cho nàng." Ta cư nhiên có vài phần mừng thầm.
Ta đạm cười. "Đa tạ, ngươi coi ta là bằng hữu."
"Chúng ta còn làm bằng hữu được sao?" Hắn đột nhiên hỏi một câu. Ta không nói gì, có lẽ là bằng hữu đi?
"Vậy ngươi coi ta là gì?"
"Thê tử."
Một lời nói ra, tim ta đập mạnh, nhưng thực xin lỗi, tạm thời không có tính toán rơi vào phần mộ hôn nhân, ta thở dài một hơi: "Thê tử của ngươi? Ta không có phúc phận đó."
"Có!" Bằng cái gì? Bệnh thần kinh bức hôn, ta còn trốn được, huống chi là hắn.
"Chúng ta không hợp." Ta cúi đầu, ánh mắt chỉ có ánh lửa bập bùng.
"Vân nhi, vì sao cự tuyệt?" Lí do khó nói mà, hắn đem ông nội tổ của hắn ra mà hỏi!
"Không muốn nói cho ngươi."
Khóe miệng hắn một mạt thê lương cười: "Ta là ma đầu, chúng nhân công địch, nàng là Mộ Dung nhị tiểu thư, đường chủ tương lai của Bách Hiểu Đường, chỉ có Giang Tử Ngang mới xứng cùng nàng."
"Sao ngươi lại nghĩ vậy? Hiện tại ai cũng biết ta là thê tử của ngươi, nếu không phải ngươi thì không lấy phu quân." Trừ bỏ bệnh thần kinh cùng hắn, phỏng chừng không ai lấy ta, ta không nghĩ cùng bệnh thần kinh, nếu không lấy đại khối băng, hay là ta lên chùa làm ni cô? Quên đi, sớm muộn cũng phải về hiện đại, không cần lo lắng vấn đề nhàm chán này.
"Nàng vì sao khi đó ở cùng một chỗ với ta?"
Ta hít một hơi thật sâu, đầu óc không thể áp chế, lập tức chạy đến bên hắn, gắt gao ôm lấy hắn, lẩm bẩm nói: "Ta có khổ không thể nói, ngươi sẽ không hiểu được, ta cũng không biết nói với ngươi thế nào."
Đại khối băng không nói chuyện, chậm rãi ôm ta. Tuy hắn là đại khối băng, nhưng vẫn có thể ôm, ôm tốt lắm. Cảm giác mí mắt ngày một nặng...
"Ý Vân, Ý Vân." Đang yên bình trong mộng đẹp, có người gọi ta. Ta mở mắt, phát giác bản thân đang bị đại khối băng ôm chặt, nhưng hắn cũng đang ngủ. Vậy ai gọi ta a?
"Ý Vân tiểu đồ, ngươi khỏe không?" Ta cuối cùng theo giọng nói hướng đến, thời không đại thần đang đứng cách ta không xa, bên kia còn có một nữ tử trung niên mặc cổ trang... A, sư phụ?
"Sư phụ?" Ta kinh ngạc một chút.
Sư phụ phất tay, cười nói: "Ý Vân, gần đây có khỏe không?"
Ta vẻ mặt đau khổ: "Sư phụ, người không phải đến mang ta trở về? Ta ở đây thập phần không tốt."
Sư phụ xoa tóc ta, nói: "Aiz, sư phụ là đến nói lời cáo biệt."
"Cái gì?" Ta trừng lớn mắt.
Sư phụ muốn nói lại thôi, thời không lão đầu nói: "Ý Vân a, sư phụ của ngươi hôm trước xem, sinh tử mệnh của ngươi, dương thọ đã hết." Ta nghĩ lập tức ngất, ta mới hai mươi ba tuổi, như thế nào yểu mệnh?
Ta dùng ánh mắt đáng thương nhìn hai lão nhân gia, sư phụ gật đầu: "Ý Vân, dương thọ của ngươi đã hết. Nếu không phải ngươi ở cổ đại, không chừng hôm nay gặp sư phụ là ở địa phủ."
"Vậy...làm sao?" Ta bồn chồn nhìn hai lão nhân.
Thời không lão đầu nói: "Ngươi đừng gấp, ngươi là xuyên qua, thượng thần không biết, chỉ cần ngươi ở cổ đại, dương thọ không có liên quan, không ai quản được ngươi. Chỉ cần không thể bị tác động quá mạnh, sẽ không chết." Ý tức là bảo ta đừng trở về?
"Ta không trở về được sao?"
Sư phụ cùng thời không gật đầu đồng loạt: "Trở về chỉ có con đường chết."
Ta còn lựa chọn sao? Chỉ là... ta vì sao có vài phần cao hứng... trộm ngắm Hàn đang ngủ say, trên mặt bất giác đỏ hồng. Ta không cần trở về, có thể cùng hắn ở một chỗ?
"Khụ..." Sư phụ ho khan một tiếng, ta vội quay đầu nhìn hai lão nhân, nghiêm trang chỉnh tề.
"Ý Vân, ngươi hẳn đã biết Long Ngâm là đồ vật của Độc Cô gia? Nếu ngươi còn nhớ đến sư phụ, giúp Độc Cô Hàn tìm được nó, còn Phượng Vũ, tặng ngươi phòng thân." Sư phụ nói xong, ta sao lại có cảm giác trẻ con bị lừa kẹo?
"Ách, chính là... nhà của ta ở hiện đại có nhiều gia sản, ta không nghĩ tiện nghi cho lão yêu bà cùng tiểu yêu tinh kia." Giờ phút này còn nói đến tiền, quả nhiên là quỷ tham lam.
Sư phụ bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão cha của ngươi sớm hay muộn cũng phải phá sản, đừng nhớ nữa."
Thời Không đại thần cười hắc hắc: "Bách Hiểu Đường nhiều sản nghiệp như vậy đủ cho ngươi ăn hại mười đời, ngươi sợ cái gì?" Đúng, sản nghiệp Bách Hiểu Đường sau này đều là của ta mà.
"Nhưng mà, cổ đại... không tốt đâu, không có khoa học kĩ thuật, không có internet, không có TV, điện thoại..." Vẫn là có điểm muốn hồi hiện đại.
"Ý Vân, sư phụ cũng hết cách. Ngươi ở lại cổ đại đi, ngoan ngoãn, gần đây bề bộn nhiều việc, sư phụ rảnh liền đến thăm ngươi."
"Vậy..." Ta thậm chí chưa nói hết thì trước mặt sớm đã không còn thấy bóng dáng hai lão bất tử. Chỉ nghe thoảng trong tai "Cố gắng chiếu cố bản thân."
Ta giật mình tỉnh lại, hóa ra là mơ, nhưng rất thật, chắc chắn là sư phụ không tiện có mặt Hàn nên báo mộng cho ta biết, vậy là không trở về hiện đại được, cũng không rõ trong lòng là tư vị gì, có vui có buồn. Nếu ở cổ đại, thích gì làm đó, muốn yêu ai thì yêu. Trong khi ta vẫn còn bâng khuâng thì ở trên tám tầng mây, thời không cùng sư phụ vẫn nhìn ta.
Thời không kéo chân váy của vợ, tựa như con cún con: "Lão bà, sự tình làm xong, đi thôi."
Sơn Bản Huệ Tử trừng mắt: "Cách xa ta một chút."
Thời không lập tức chạy ra xa một mét, nói: "Lão bà, ngươi nghĩ cái gì?"
Sơn Bản hừ lạnh: "Kỳ thật, nàng cùng Hàn rất xứng đôi."
Thời không đem đầu lại gần: "Lão bà, Nguyệt Lão từng nói, Hàn cùng Vân nhi không có duyên phận. Kỳ thật, ta cảm thấy Giang tiểu tử không tồi."
Vừa dứt lời, Sơn Bản giận dữ hừ lạnh, thời không lập tức cút ra xa hai mét.
"Ngươi hổn đản, về nhà quỳ gối ba năm."
"Lại quỳ?" Thời không mặt như trái mít rụng: "Lão bà, ta đã làm sai điều gì?"
"Còn không, nếu không phải ngươi đem đồ nhi của ta xuyên qua, hiện tại nàng sao đến nỗi này? Giờ còn phải lừa gạt nàng, cái gì mà dương thọ đã hết, ngươi công tác sai lầm, rồi bắt ta lừa gạt đồ đệ, hừ, về nhà quỳ năm năm." Nói xong giận dữ dậm chân.
Thời không than thở nói: "Kia... không... ngươi xem, đồ đệ ngươi ở cổ đại có nhiều người yêu thương, có tài phú vinh hoa danh lợi, lại vui vẻ, lại có thể cùng họ Giang..."
Nói chưa xong, Sơn Bản một tay túm cổ lão nhân hét lớn: "Ngươi nghĩ biện pháp cho ta, ta không cần họ Giang. Nếu nàng cùng họ Giang làm phu thê, lão sau này đừng mong thấy mặt ta."
Thời không khó xử nói: "Lão bà, đệ tử của ngươi cùng họ Giang cũng tốt mà."
Sơn Bản Huệ Tử giận dữ. "Cút, ngươi không thấy đệ tử ta thích Hàn sao? Gần đây phải chăng bệnh cận thị của Nguyệt Lão tái phát?"
"Không đâu, đó là thiên mệnh."
Sơn Bản hét lớn: "Chết tiệt, mau mời Nguyệt Lão tới nhà chúng ta uống rượu, để ta nói chuyện với hắn."
Bổ sung: (Edit: Bạch Linh)
Ta luôn tự nhận là loại người không có lương tâm, sư phụ nói ta trở về không được, nói nhà của ta sắp phá sản, vẫn là có vài phần lo lắng. Ta là lo lắng cho lão cha của ta, cũng đã lớn tuổi, nhiều năm như vậy lại chỉ lấy kiếm tiền làm mục đích sống, đột nhiên phá sản, liệu có thể chịu nổi đả kích này hay không? Tuy hắn thường xuyên xem nhẹ người con gái như ta là sự thật, nhưng ta thủy chung vẫn là con gái của hắn. Chính là lại có vài phần vui vẻ không hiểu nổi, cái cảm giác này không biết phải hình dung như thế nào. Việc vui nhất chính là mẹ kế cùng em gái từ nay về sau lâm vào đường cùng. (Sở Sở: Ngươi thật ngoan độc), việc quan trọng nhất lại là ta đã lưu luyến cổ đại, căn bản không muốn trở về. Thật vui a, cư nhiên là có thể tùy tâm sở dục (thích làm gì thì làm), có thể yêu người mình yêu. Tình yêu là thứ thực kỳ diệu, luôn làm cho người ta bất tri bất giác hãm vào nó. Chẳng lẽ ta thực sự thích đại khối băng? Đã muốn rơi vào bẫy tình yêu của hắn? Hơn nữa không thể thoát khỏi? Không, hẳn là ta không muốn thoát. Việc ta nghĩ không ra chính là toàn thế giới nhiều nam nhân tốt như vậy, vì sao phải cố tình thích hắn? Cơ bản trừ bỏ điểm suất, điểm võ công giỏi. Mặt khác tất cả đều là khuyết điểm, tỷ như không thích nói chuyện, thanh danh trên giang hồ siêu cấp tệ, lại là đại ca xã hội đen (Không an toàn a), cực kỳ bá đạo (Ví dụ như thích nói ta là nữ nhân của hắn), cả ngày chỉ có một cái bản mặt nghiêm nghị, cơ bản sẽ không cười... (Khuyết điểm nhiều lắm, tỉnh lược n điều) Chính là... Chính là... Chính là người ta thích là hắn, đã muốn cùng hắn ở một chỗ. Ta chẳng phải thực không có chí khí a? Thực mất mặt? Aiz, coi như ta xui xẻo đi. Nghĩ đến ta hai mươi ba năm không có tận mắt thấy qua nam nhân như thế nào, hiện giờ lại hủy ở trong tay hắn. Thôi thôi, yêu một người lại không phải việc gì mất mặt. Bổn cô nương quyết định, về sau không phải Độc Cô Hàn thì không lấy chồng, dù là bức hôn, cũng phải gả cho hắn. Nghĩ đến bản thân ác độc lên kế hoạch bức hôn, ta không khỏi lộ ra một nụ cười vô cùng gian trá.
Dù sao ta cũng không biết sau đó mình suy nghĩ cái gì, vui vẻ là được. Miên man suy nghĩ hơn nửa đêm, bất tri bất giác lại ngủ. Bất quá lần này, ta là tựa vào cây ngủ.