- Trang chủ
- Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng
- Chương 180: Chương 177
Tác giả: Trầm Tiêu Chi
Gió thổi khắp nơi, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, nhưng Trình Sưởng lại cảm thấy lạnh.
Thực ra hắn đã cảm thấy lạnh một thời gian.
Sau khi từ núi Bình Nam trở về, hắn thường ớn lạnh, vốn tưởng rằng trong vương phủ đặt băng cho mát, nay xem ra, không phải là vậy.
Vào một ngày nắng nóng thế này, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi đầm đìa, hắn mặc triều phục đứng dưới cái nắng chói chang, toàn thân không có chút hơi nóng nào tỏa ra.
Trình Sưởng hỏi: “Đốm máu tử thi…… ngoài việc xuất hiện ở phần dưới của cơ thể người, có xuất hiện ở vết thương không?”
Ở cảnh trong mơ cuối cùng của tiểu vương gia, hắn rơi xuống nước, gương mặt đập vào mái chèo trong nước.
Thật ra đêm đó hắn không say lắm, nếu không phải do va chạm mạnh, hắn sẽ không kịp giãy giụa rồi chìm xuống nước sâu.
Ngô đại phu nói: “Ừm, đốm máu tử thi vốn là máu bầm, đại khái giống như sự hình thành của một số vết thương trên cơ thể người.”
Nếu nói như vậy, mọi thứ đều rõ nghĩa —— thân thể ớn lạnh, vằn xanh tím trên da, trên má luôn chảy máu, vết thương không lành.
Cơ thể này, thật ra đã chết từ lâu.
Làm sao vết thương của người chết có thể lành?
Đầu óc Trình Sưởng nhất thời trống rỗng, không khỏi lùi một bước, đụng vào cái bàn phía sau.
Hồ sơ trên bàn rơi vãi dưới đất, Ngô đại phu vội vàng chạy tới đỡ Trình Sưởng: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Trình Sưởng lắc đầu: “Ta không sao, ngươi đi xuống đi.”
Có lẽ do đã trải qua quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng, Trình Sưởng hơi bình tĩnh một chút, cảm xúc ổn định lại, hắn rời khỏi công đường, tới nhà lao, hỏi quản ngục canh giữ bên ngoài: “Đạo sĩ vừa rồi đâu? Ta muốn gặp ông ấy.”
Nhà lao của Ngự Sử Đài không lớn, đi xuống hành lang, chỉ có ba bốn phòng giam ở bên phải và trái.
Quản ngục dẫn Trình Sưởng đến phòng trong cùng: “Điện hạ, đạo sĩ ở đây.”
Đạo sĩ vốn nơm nớp lo sợ, đang co rúm trong góc, thấy người tới mặc y phục quý phái, đoán chắc là đại quan, vội vàng chạy đến quỳ lạy: “Đại nhân, đại nhân, cầu xin ngài, có thể giam thảo dân ở chỗ khác được không?”
Trình Sưởng không đáp lời hắn, ra lệnh cho quản ngục: “Các ngươi lui ra đi.”
Đợi toàn bộ quản ngục rời khỏi nhà lao, Trình Sưởng mới hỏi đạo sĩ: “Ngươi muốn đổi chỗ khác, vì sao?”
Đạo sĩ hoảng sợ nhìn quanh, phòng giam âm u và ẩm ướt, thoang thoảng mùi mốc, phía trên cao có một ô cửa sổ nhỏ, lọt vào chút ánh sáng lạnh lẽo.
“Ngự Sử Đài này, âm khí quá nặng.” Đạo sĩ nói nhỏ, như thể sợ làm kinh động ai đó, “Có thể, có thể có lệ quỷ.”
Sắc mặt Trình Sưởng bình tĩnh, cúi xuống trước mặt đạo sĩ: “Ngươi còn nhớ ta không?”
Đạo sĩ nhìn Trình Sưởng.
Người trước mắt tựa thần tiên, một khuôn mặt như vậy, gặp một lần sẽ không quên.
Ông chắc chắn ông đã gặp, nhưng không nhớ gặp ở đâu.
“Hai năm trước, chùa Bạch Vân, Quan Âm điện.” Trình Sưởng chậm rãi nhắc nhở, “Ta ở trong Quan Âm điện của ngươi, khai quang một lá bùa bình an.”
“Ngài là vị tiểu vương gia bị rơi xuống vách núi?” Đạo sĩ rốt cuộc nhớ ra.
Ông chợt cảm thấy nghi ngờ, lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng, vị tiểu vương gia kia hẳn đã chết từ lâu mới đúng.”
Ông bấm tay tính toán, ánh mắt chậm rãi dời đến gương mặt Trình Sưởng, nhờ ánh sáng lạnh lẽo từ cửa sổ trên cao, thấy rõ vằn trên má và sau gáy của hắn.
Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong lòng, đồng tử của đạo sĩ bỗng giãn ra, hét lên thảm thiết, liên tục lui vào trong góc: “Ngài, ngài không phải là tiểu vương gia, ngài là lệ quỷ, ngài chính là lệ quỷ kia!”
Ông rất sợ hãi, cuộn tròn thành một cục, ước gì có thể khoét một lỗ trong góc tường để trốn.
Trình Sưởng ngồi xổm trước mặt ông, thử giải thích: “Ta…… quả thật không phải là tiểu vương gia.”
“Có lẽ là lệ quỷ như lời ngươi nói.
Nhưng ta sẽ không làm hại ngươi.”
“Oan có đầu nợ có chủ! Ta chưa từng hại ngài, ngài không nên hại ta!” Đạo sĩ vội la lên, lấy hết can đảm liếc nhìn Trình Sưởng, “Ngài lo đi tìm người làm hại ngài đi, tới tìm ta làm gì!”
“Trong lòng ta có chút thắc mắc, không biết tìm ai để giải đáp, đành phải tới hỏi ngươi.”
Đạo sĩ lại liếc nhìn Trình Sưởng: “Ngài, ngài muốn biết điều gì?”
“Ngươi đã nhìn thấy đốm máu tử thi trên người ta rồi.
Ngoài những đốm máu tử thi này, gần đây ta luôn cảm thấy lạnh, thân mình không khống chế được, thậm chí đôi khi không thở nổi.”
“Ta muốn biết……” Trình Sưởng nói một cách khó khăn, “Có phải ta sắp chết hay không?”
“Thiên địa có nói, nhân quả luân thường, ngài vốn không thực sự tồn tại, không sống thì lấy đâu ra chết? Mặc dù bởi vì một ít duyên pháp, để ngài ‘tồn tại’ một ít thời gian trên thế gian này, nhưng không có gì có thể trường tồn mãi mãi, nếu đến ngày, đương nhiên nên mất đi thì sẽ mất đi.”
Trình Sưởng nói: “ Một người bạn ở thế giới khác của ta cũng nói với ta về Thiên Đạo.
Hắn còn nói, nhân quả khép lại, chấp niệm tiêu tan, giữa ba hoàng hôn, sẽ có một số chuyện xảy ra với ta, ngươi biết là chuyện gì không?”
Đạo sĩ hơi sửng sốt khi nghe vậy.
Môn của bọn họ không tin Phật, cũng không tin đạo, đại khái giống với hầu hết mọi người trên đời, chỉ tin rằng vạn vật có quy luật, nói thẳng ra là gieo nhân nào gặt quả ấy: ví dụ như chăm chỉ sẽ có thu hoạch; trả giá thì sẽ nhận được; làm ác, đương nhiên sẽ gặp quả báo.
Có lẽ bởi vì niềm tin không chặt chẽ, cho nên mấy trăm ngàn năm nay, môn của ông vô cùng điêu tàn, không ngờ “lệ quỷ” trước mặt dường như quen biết đồng đạo của ông.
“Cái gọi là Thiên Đạo, tức là việc trời diễn biến có quy luật, không chủ ý làm cho vua Nghiêu còn, không chủ ý làm cho vua Kiệt mất.”
“Thiện ác trên đời đều có nguyên nhân, nhân quả có báo ứng, lệ quỷ sinh ra bởi vì một suy nghĩ.
Nếu nhân quả của ngài khép lại, chấp niệm tiêu tan, vậy ngài ở thế gian này không còn ý nghĩa gì.”
Đạo sĩ nói, trong lòng biết rõ mình lải nhải chút kinh văn như vậy cũng không thể đuổi Trình Sưởng được, suy nghĩ kỹ rồi nói: “Về chuyện giữa ba hoàng hôn, sẽ có chuyện gì xảy ra với ngài, ta không thể đoán ra.
Tuy nhiên lúc hoàng hôn, âm dương cắt nhau, toàn bộ yêu ma quỷ quái hiện hình, lúc yêu ma đang thịnh hành, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Không phải ngài nói…… ở một thế giới khác, ngài quen biết người của Thiên Đạo hay sao? Ta chỉ cho ngài một cách.”
Ông nhìn thoáng qua ánh sáng hắt vào từ ô cửa sổ cao của phòng giam.
Cuối giờ tỵ, buổi trưa đang đến gần.
“Chờ đến giữa trưa, ngài tìm một vật âm nhất, tưới nước lên, gọi tên người đó trước mặt nước, không chừng có thể hỏi hắn.”
Trình Sưởng ngẩn người, đây là trò lừa bịp gì vậy.
Đạo sĩ nói như thật: “Giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh điểm, là lúc dương khí đạt tới đỉnh điểm.
Vật âm nhất, ví dụ như đồ cổ, hay là đồ đã dính máu và gần xác chết.
Ngài đổ nước lên đồ vật này, đặt dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa, âm nhất sẽ gặp dương nhất.
Phương pháp này noi theo nguyên lý âm dương cắt nhau lúc hoàng hôn, nước nối liền mọi thứ, có lẽ…… có lẽ sẽ giúp ngài mở ra con đường xuống âm phủ.”
Đạo sĩ này thậm chí còn không rành nghề bằng lão hòa thượng ở thế kỷ 21, không biết “thế giới khác” của Trình Sưởng ở đâu, mặc nhiên cho rằng nếu hắn là “lệ quỷ”, thế giới của hắn nên là âm phủ.
Trình Sưởng không giải thích nhiều, cảm tạ ông, vội vàng rời khỏi Ngự Sử Đài.
Trong sân của Hình Bộ có một cái giếng cổ, nghe nói đã tồn tại từ thời tiền triều, bởi vì gần nhà lao, đã dính máu, dần dần bị bỏ hoang.
Trình Sưởng tới Hình Bộ, cho đám đông bên ngoài sân lui xuống, từ từ đi đến trước giếng.
Đang là giữa trưa, mây đen lơ lửng phía chân trời, gió hơi lạnh thổi trên mặt đất, Trình Sưởng cúi người, nhìn xuống giếng, nước trong giếng đong đưa, phản chiếu gương mặt có vằn của hắn.
Trình Sưởng im lặng, thử gọi: “Thầy…… Hạ?”
Không có ai trả lời.
Hắn gọi lần nữa: “Hạ Nguyệt Nam?”
Đợi một hồi lâu, xung quanh im ắng, vẫn không có ai trả lời.
Trình Sưởng trầm mặc hồi lâu, cảm thấy mình thật ngốc nghếch, lại tin lời nói của một kẻ dối trá giở trò bịp bợm, không chừng vằn trên người mình chỉ là một loại bệnh tạm thời không thể chẩn đoán thì sao?
Có thời gian để đối phó với kẻ dối trá, tốt hơn là nên đi gặp A Đinh sớm một chút.
Hắn nghĩ vậy, rời giếng cổ, đi ra ngoài nha môn.
Lúc này, đám mây đen vừa che khuất ánh mặt trời rực rỡ đã tan biến, nắng ban trưa chiếu xuống, rơi vào gợn nước dưới giếng cổ.
“Trình Sưởng.”
Trình Sưởng mới đi đến cung đài, đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn.
Hắn dừng lại, nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng, là giọng của Hạ Nguyệt Nam.
“Trình Sưởng?” Hạ Nguyệt Nam lại gọi hắn.
Trình Sưởng hơi hé miệng, ngập ngừng đáp: “Ta…… ở đây.”
Nhưng hình như Hạ Nguyệt Nam không nghe được lời của hắn, chỉ có thể cảm nhận được hắn, vội vàng nói: “Trình Sưởng, anh nghe tôi nói, anh đi tìm một quan tài.”
Quan tài?
“Trước đây, mỗi lần anh lui tới giữa hai mạng, có phải đều đang lúc hoàng hôn hay không? Trước khi hoàng hôn buông xuống, anh đi tìm một quan tài.”
Tựa hồ ý thức được Trình Sưởng không muốn trở về, Hạ Nguyệt Nam dịu giọng, kiên nhẫn giải thích: “Anh có nhớ, lần trước anh trở về, tôi đã nói với anh, tình huống ‘một mạng đôi đường’ giống như anh, trong cuốn sách đơn độc của sư môn tôi chỉ ghi lại ba trường hợp, trong đó hai người không rời đi sau khi trở về lần thứ hai, còn người thứ ba lại đi nữa sau lần trở về thứ hai, từ đó không bao giờ quay lại?”
“Trong thời gian anh hôn mê, tôi lần theo manh mối trong cuốn sách, đi tới quê quán của người thứ ba tìm kiếm hỏi thăm, mới phát hiện thật ra sau đó ông ta đã trở lại.”
“Nhưng ——” Hạ Nguyệt Nam dừng một chút, nói hơi khó khăn, “Ông ta vừa trở về đã bị điên, cho nên trong sách không ghi chép.”
Trình Sưởng sửng sốt.
Bị điên?
“Đến bây giờ tôi rốt cuộc đã hiểu ra, cái gọi là ‘người lương thiện ba kiếp, một mạng đôi đường’, tuy rằng Thiên Đạo bồi thường ‘đôi đường’ cho người lương thiện, nhưng một mạng chỉ có một thân thể.
Cho dù thân hình này trông giống anh như đúc, nó không phải là anh, nó là người chết, nó là một xác chết.
Sở dĩ anh đến bên kia, ‘đôi đường’ là bởi vì người chết có chấp niệm không thể hoàn thành, rất nhiều nhân quả liên quan đến chấp niệm này đều không đúng chỗ, không thể khép lại.”
“Một khi nhân quả này khép lại, chấp niệm chống đỡ thi thể này sẽ tiêu tan, anh nên trở lại thế giới thuộc về anh.”
“Nhân quả khép lại…… Chấp niệm tiêu tan?” Trình Sưởng lẩm bẩm.
Hắn nghĩ hắn hiểu những gì Hạ Nguyệt Nam đang nói.
Thảo nào sau khi hắn bức tử Sài Bình, hắn bắt đầu cảm thấy không khoẻ.
Báo đáp ơn cứu mạng của Điền Trạch là chấp niệm cuối cùng mà tiểu vương gia lưu lại trước khi chết.
Liên quan đến chấp niệm này, có sự thông đồng với địch phản quốc của Lăng Vương, cái chết của Vân Thư Quảng trong trận chiến và linh hồn của ba vạn tướng sĩ, bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước ở chùa Minh Ẩn, nhân quả nhầm vị trí mấy chục năm, cùng với thiện ác không nhận báo ứng.
Hắn đi từng bước một đến hôm nay, bức tử Sài Bình, báo cho Phương Phù Lan biết sự thật, dùng kế ép Điền Trạch về cung, nhìn Lăng Vương rơi xuống vách núi vì cùng đường, và cuối cùng, nhờ Dực Vệ ty tới Di Thanh Cung cứu mình, hoàn toàn giao hoàng quyền cho minh chủ.
Mỗi một bước, tuy rằng tranh đấu cho bản thân, nhưng làm sao là không phải khép lại nhân quả sai vị trí, để người ở hiền thì gặp lành, người ác phải xuống địa ngục.
Có lẽ đây gọi là duyên pháp.
Trong cuộc đấu tranh mà hắn đã dốc hết sức, mỗi một lần nhân quả được hoàn thành, ý nghĩa tồn tại của hắn ở thế gian này sẽ giảm bớt một phần, chấp niệm chống đỡ cơ thể này cũng giảm đi một phần.
Cho đến khi sợi chấp niệm cuối cùng tan biến, trên người hắn đột nhiên xuất hiện đốm máu tử thi.
“Nếu như không ngoài dự liệu của tôi, lúc đầu ở bên kia, anh hẳn là thanh tâm quả dục.
Đây là sự che chở của Thiên Đạo dành cho anh, để tránh cho anh liên lụy quá nhiều ở thế giới khác, sau khi trở về sẽ không tự thoát ra được, cho nên giảm bớt tình cảm của anh, làm phai nhạt dục v0ng của anh, không để tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán, không để thất tình lục dục chi phối bản thân, trong sáng không bám bụi trần, khiến anh thờ ơ với những chuyện không liên quan đến mình.”
“Giống như hai người khác được ghi lại trong cuốn sách, sau khi họ trở về lần thứ hai, điều chỉnh một ít thời gian, nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ban đầu.”
Không để tình cảm ảnh hưởng đến phán đoán, không để thất tình lục dục chi phối bản thân, trong sáng không bám bụi trần?
Con người sở dĩ làm người, là có tình cảm, có thương yêu, có hận thù, có dục vọ.ng, đây là gốc rễ bẩm sinh của phàm nhân, làm sao có thể dễ dàng xóa bỏ?
“Tình huống của anh, hẳn là tương tự với người thứ ba.
Tôi không biết anh đã trải qua những gì khiến anh bén rễ ở bên kia, nảy sinh tình cảm, hoặc là sinh ra chấp niệm, nhưng anh không thuộc về nơi đó, thân thể kia không phải của anh, anh cố giữ lại cũng không được.”
“Trình Sưởng, nhân quả đã khép lại, từ ngày chấp niệm tiêu tan, anh chỉ có ba hoàng hôn, anh biết vì sao người cuối cùng bị điên không?”
“Bởi vì cuối cùng ông ta……” Hạ Nguyệt Nam hít sâu một hơi, gằn từng chữ, “tận mắt nhìn thấy thân thể của mình tan thành tro bụi.”
“Cơ thể mà anh bám vào không phải là của anh, nó là một xác chết đã chết từ lâu.
Trên đời này không có gì có thể tồn tại mãi mãi, làm trái với quy luật của vạn vật.
Anh nghĩ lại, thân thể này đã trải qua những gì, cuối cùng…… nó sẽ trở lại như cũ.”
Từ khi tiểu Vương gia rơi xuống nước, hơn hai năm qua, thân thể này đã trải qua những gì?
Rơi xuống vách núi, bị lửa đốt, chìm trong nạn binh loạn ở chùa Minh Ẩn.
Thảo nào sẽ bị tan thành tro bụi.
Hạ Nguyệt Nam tựa hồ cảm thấy được ở chỗ Trình Sưởng không động tĩnh, đột nhiên hỏi: “Trình Sưởng, ở chỗ anh…… là hoàng hôn thứ mấy rồi?”
Nếu nói ngày đốm máu tử thi xuất hiện là hoàng hôn thứ nhất, như vậy hôm nay, đã là hoàng hôn thứ ba.
Hạ Nguyệt Nam vội la lên: “Mặc kệ là hoàng hôn thứ mấy, Trình Sưởng, anh nghe tôi nói, anh lập tức đi tìm một quan tài cũ, sau đó nằm trong đó, âm khí của quan tài cũ sẽ khiến anh ngủ say, ánh sáng của hoàng hôn sẽ bảo vệ anh quay lại thế kỷ 21, như vậy anh sẽ không trải qua đau đớn, sẽ không chịu nỗi khổ tan thành tro bụi!”
Bóng mặt trời hơi đậm, buổi trưa sắp qua..