- Trang chủ
- Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê
- Chương 9
Tác giả: Ất Thuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 9: Tình trước
Nói đến thì đây là lần đầu tiên Thẩm Lục Mạn trong tình trạng thanh tỉnh thấy thân thể Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng và Kinh Ngạo Tuyết tuy thành hôn nhiều năm, còn có một đứa nhỏ, thế nhưng ban đầu thành hôn là vì cái bẫy "ngoài ý muốn".
Thẩm Lục Mạn đến nay đã hoàn toàn hiểu rõ, gia chủ Kinh gia định hôn sư cho Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết buồn bã không vui, tính khí so với bình thường luôn nổi nóng và ngang ngược hơn nhiều.
Linh căn trên người nàng hủy hết, lại không được gia chủ coi trọng, hạ nhân trong sân đã quen nhìn người nịnh nọt, kẻ có bối cảnh tốt đều tìm cách bỏ đi, không muốn ở lại làm nơi trút giận cho Kinh Ngạo Tuyết.
Sau vài tháng Kinh Ngạo Tuyết sắp được gả đi, không biết đã có bao nhiêu hạ nhân trong viện hầu hạ bỏ đi, tính khí Kinh Ngạo Tuyết nóng nảy, hạ nhân còn dư lại cũng đánh đuổi.
Cho nên về sau, cũng chỉ còn lại nàng và vài ma ma lớn tuổi, ở trong viện hầu hạ.
Hạ nhân thủ cửa trong viện không đủ, dễ bị người lẻn vào.
Ban ngày, Thẩm Lục Mạn quét sân thấy tơ nhện, dấu chân ngựa, thấy mờ ám đam việc này nhắc nhở Kinh Ngạo Tuyết, nhưng đối phương lại không để trong lòng, còn mắng nàng một trận.
Đến đêm, quả nhiên có vài tu sĩ luyện khí kỳ lẻn vào, bọn họ mặc hắc y che mặt, quen cửa quen đường lẻn đến phòng Kinh Ngạo Tuyết hạ thuốc mê.
Sau đó tìm một cặp nam nữ, bỏ thuốc ném vào phòng Kinh Ngạo Tuyết, rồi im lặng bỏ đi.
Toàn bộ âm mưu của bọn họ đều bị Thẩm Lục Mạn biết được, đương nhiên sẽ không để bọn họ thực hiện được quỷ kế.
Sau khi bọn họ rời đi, liền vọt vào phòng Kinh Ngạo Tuyết, đem đôi nam nữ kia ném vào phòng củi, sau đó thì không biết làm gì nữa.
Nàng đang nghĩ cách, nhưng không ngờ đám hắc y kia quay lại, nam nhân dẫn đầu là tu sĩ luyện khí tám tầng, từ trên cao nhìn xuống nàng cười nói: "không ngờ Kinh Ngạo Tuyết này đã như vậy, mà còn có nha hoàn đối với nàng trung thành a."
Nàng sợ đi thụt lùi, một hắc y nhân khác từng bước ép sát, tu vi bọn họ so với nàng cao hơn nhiều, nàng không có sức đánh trả, liền bị họ giữ lại đổ thuốc.
Một hồi sau nàng cảm thấy cả người nóng ran, cảm giác trước mắt mờ ảo không nhìn rõ.
Trong lúc thần trí không rõ, nàng mơ màng cảm giác được mình bị ném lên giường, tiếp đó có âm thanh của nam nhân, trêu chọc nói: "ngươi đã đối với Kinh Ngạo Tuyết không dám rời, vậy ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, cho các ngươi quanh minh ở cùng nhau."
Lý trí nàng đang cảnh báo, nhưng thân thể lại mềm oặt vô lực.
Nước mắt rơi như châu sa, hoàn toàn không khống chế được, sau đó...
Chờ nàng tỉnh lại, chính là cái tát của Kinh Ngạo Tuyết, nàng muốn giải thích nhưng Kinh Ngạo Tuyết không nghe.
Các nàng bị đại phòng phu nhân ép thành thân, ngày thứ hai liền đuổi khỏi Kinh phủ, vứt xuống nhân gian.
Kinh Ngạo Tuyết luôn cho là nàng bị gia tộc ghét bỏ nên vứt bỏ, đều là do mình làm, trong lòng đối phương mình chính là một tên tiểu nhân thấy sang bắt quàng làm họ, gài bẫy nàng để mang thai con của nàng.
Cho nên nàng ta luôn không thích nàng, đối với Liễu Nhi cũng chê bai.
Thẩm Lục Mạn nhiều lần muốn giải thích, nhưng đối phương đều không nghe, ngược lại còn cười lạnh nói nàng dối trá, lâu ngày nàng cũng không nói nữa.
Nàng theo Kinh Ngạo Tuyết phiêu bạt ở nhân gian vài tháng, trên người các nàng không có bạc, còn lại chút đồ tùy thân giữ lại từ tu tiên giới, đi cầm cố đổi được mấy ngàn lượng bạc.
Thế nhưng miệng ăn núi lở cũng không phải cách, Thẩm Lục Mạn cũng không phải là người không có chủ kiến.
Khi đó bụng nàng đã to, muốn tìm một nơi sơn minh thủy tú linh khí đầy đủ để an định.
Tu vi nàng không cao, nhưng có thiên phú bí thuật, dựa vào chỉ dẫn của bí thuật, nàng biết được dãy núi ở Đao Bảo thôn là nơi duy nhất ở nhân gian có linh khi sung túc nhất.
Nàng liền có ý dẫn Kinh Ngạo Tuyết đến, cho nàng ta an bài mua viện tử ở đây.
Ngày thường, Kinh Ngạo Tuyết thường lên trấn ít về nhà, ban ngày nàng lên núi săn thú, dựa vào linh khí trong núi tu luyện, buổi tối thì về nhà chiếu cố Liễu Nhi, đem nàng từ một đứa bé còn bú sữa nuôi lớn.
Trời tối dân yên, Thẩm Lục Mạn nằm trên giường, nhìn Liễu Nhi mi mục thanh tú nghĩ đến: chờ Liễu Nhi lớn lên, có thể thử xem cơ thể nàng có linh căn hay không?
Nếu có, thì dạy nàng tu luyện, chờ nàng lớn có thể đưa đến tu tiên giới, còn không thì chờ ở nhân gian cũng được.
Nếu là không có, vậy thì nàng dành chút bạc, cho Liễu Nhi ở đây xây dựng gia đình.
Trong dự tính của nàng, không có tồn tại Kinh Ngạo Tuyết.
Đối với nàng mà nói, Kinh Ngạo Tuyết là một người từ nhỏ lưng đeo trách nhiệm, nàng đối tốt với nàng ta nhưng cũng không mong đối phương có thể báo đáp lại nàng.
Nàng vốn nghĩ cả đời này nàng sẽ dùng suy nghĩ đó tiếp tục tiến đến, nhưng mấy ngày trước Kinh Ngạo Tuyết bị người đánh mất nửa mạng, thật vất vả tỉnh lại, tính cách cũng thay đổi khiến nàng không thể tin nổi.
Tựa như khi nãy, ánh mắt đối phương nhìn mình chăm chú, còn cởi bỏ y phục trước mặt nàng.
Nếu là trước đây, nhất định là không bao giờ, dù sao Kinh Ngạo Tuyết luôn cảm thấy nàng có mưu đồ, cho nên phương diện này vo cùng chú ý, sợ lần nữa sinh con.
Cho nên ngoại trừ lần đầu tiên, các nàng chưa từng tiếp xúc thân mật.
Như là chuyện cởi y phục trước mặt nàng như vậy, quả thực là như biến thành người khác vậy.
Thẩm Lục Mạn nghĩ không ra, nhíu mày nhìn Kinh Ngạo Tuyết ngồi trong mộc dũng, mặc dù nước trong mộc dũng có màu xanh nhạt, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được ngực đối phương.
Nàng không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, xoay người liền muốn rời đi.
Kinh Ngạo Tuyết lại đột nhiên mở miệng nói: "ta sẽ ở trong mộc dũng đả tọa chữa trị thân thể, nên phải liên tục cho nước nóng vào mộc dũng, mới đảm bảo hiệu quả trị liệu, nên nhờ ngươi..."
Nàng còn chưa nói hết, Thẩm Lục Mạn liền hiểu ý nàng nói: "được, ta sẽ cách một giờ, đem thêm nước nóng vô cho ngươi."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy đối phương đỏ mặt mất tự nhiên, còn tưởng là bị nhiệt khí huân đỏ, lại không ngờ do mình quá phóng túng mới dọa người.
Điều này cũng không thể trách nàng, nàng đối với thân phận Á Nhân của mình không có cảm giác lớn gì, dưới cái nhìn của nàng thì mình và Thẩm Lục Mạn bề ngoài không có gì khác biệt, nhìn qua đều là nữ nhân.
Nữ nhân nhìn thân thể nhau cũng không có gì, khi nàng còn ở mạt thế dị năng phát triển chậm, những năm đầu nàng đều ở cùng các nữ dị năng giả khác, khi tắm cũng nhìn thân thể nhau là chuyện bình thường.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, sau khi nói tiếng cám ơn liền nhắm mắt lại, bắt đầu dẫn đạo mộc hệ dị năng, thong thả chữa trị kinh mạch bị hư tổn trong cơ thể.
Ba ngày sau, mỗi ngày nàng đều làm hết nửa ngày, rồi lặp lại liên tục, chế thuốc, tắm.
Buổi chiều còn lại, liền nằm xuống nghỉ ngơi khôi phục tinh lực.
Cứ như vậy, kinh mạch bị thiêu hủy trong cơ thể nàng cũng khôi phục hơn phân nửa, còn nhân họa đắc phúc, nới rộng kinh mạch trong cơ thể, tăng hệ mộc dị năng, hiện tại dị năng của nàng đã khôi phục đến cấp hai.
Tính mạng nguy hiểm đã không còn, mọi chuyện đều tốt lên tâm tình Kinh Ngạo Tuyết vô cùng tốt, hôm sau thức dậy rời giường rửa mặt, liền chuẩn bị đem Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi đi tửu lâu ăn một bữa lớn.
Đi được nửa đường, nàng mua ba xâu hồ lô, chia cho Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi hai xâu, còn một xâu tự mình ăn thoải mái.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy thở dài một hơi, chỉ cảm thấy tính tình đối phương quá trẻ con.
Nàng hồ lô ăn một hai miếng, liền không động dự định để lại cho Liễu Nhi ăn.
Kinh Ngạo Tuyết liếc nàng một cái, đang chuẩn bị hỏi nàng thích gì? liền mua cảm tạ nàng mấy ngày qua trợ giúp, thì nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc, vui vẻ nói: "Kinh Á Nhân, đã lâu không gặp a."