- Trang chủ
- Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê
- Chương 13
Tác giả: Ất Thuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 13: Thay đổi
Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Kinh Ngạo Tuyết quên luôn chuyện ánh sáng màu xanh không còn gì.
Nàng đứng dậy đi rửa mặt, định hôm nay dẫn Thẩm Lục Mạn và Kinh Liễu Nhi về thôn.
Lúc ăn cơm, Thẩm Lục Mạn không dấu vết nhìn nàng một cái, cảm quan của Kinh Ngạo Tuyết nhạy cảm, liền nhận thấy tầm mắt của nàng.
Bất quá không nghĩ nhiều, còn tưởng dáng vẻ ăn cơm của mình khó coi, mới khiến đối phương chú ý.
Nàng không khỏi cắn đũa, mới đến xuyên đến thế giới này, cách ăn của hàn đúng là như lang thôn hổ yết, hận không thể đem thứ ngoạm hết.
Thế nhưng sau vài ngày sinh hoạt, lại cố dung hợp ký ức nguyên chủ, nàng cũng thay đổi không ít.
Nhưng mà cho dù vậy, thì cùng với xuất thân thế gia nguyên chủ vẫn chênh lệch rõ ràng.
Kinh Ngạo Tuyết từ từ điều chỉnh tư thế của mình, hoàn toàn không cảm giác được lúc trước mình bại lộ quá nhiều, chỉ là lúc này mới biết mất bò lo đi làm chuồng.
Sau khi ăn cơm xong, nàng ước chừng khế giấy thuê cái trạch này sắp đến hạn, liền đem những thứ trước kia mua đóng gói chuẩn bị đem đi.
Cái trạch này là do Lương Thăng Vinh giới thiệu cho nguyên chủ, hôm qua nàng thắng Lương Thăng Vinh nhiều bạc như vậy, đối phương qua một đêm nghỉ ngơi, nói vậy hẳn là đã hoàn hồn rồi.
Với tính tình đối phương, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, xem ra hôm nay sẽ xông đến cửa làm hung a.
Kinh Ngạo Tuyết không sợ hắn, bất quá hắn chỉ như tiểu cường đánh không chết mà thôi, chuyện tính sổ để sau rồi nói.
Nàng để cho Thẩm Lục Mạn đóng gói mọi thứ, còn nàng đi ra chợ mướn một chiếc xe ngựa.
Phu xe đưa xe ngựa đến ngoài cửa trạch, Kinh Ngạo Tuyết đem hành lý bỏ lên xe, ba người liền lên xe.
Nàng đến Bách Thảo Đường trước, lấy hơn 2000 lượng bạc, mua nhân sâm quý lộc nhung các loại dược liệu trung phẩm.
Kỳ thực dược liệu phẩm dược vẫn tốt hơn, nhưng mà chỉ mới một cái nhân sâm cực phẩm đã 3000 lượng rồi, bạc trên người nàng chỉ đủ mua một cây nhân sâm, chỉ đủ cho vậy thôi.
Nàng tu luyện cần nhiều thảo dược, ở mạt thế phòng nghiên cứu khai thác nhiều loại thuốc đặc thù, không chỉ hữu dụng với tu luyện của nàng, mà còn thể giúp Kinh Liễu Nhi phát triển tiềm năng trong cơ thể.
Dĩ nhiên, Thẩm Lục Mạn cũng có thể dùng, nhưng mà Thẩm Lục Mạn với nàng lại giống nhau, thân thể đã trưởng thành, cho dù có được thuốc kích phát tiềm năng thì cũng chỉ đến mức có hạn.
Cho nên dược liệu cần thiết cho các nàng không phải là con số nhỏ, chỉ mua ở tiệm thuốc thì cần hơn vạn lượng bạc.
Nàng âm thầm chậc lưỡi, bạc cũng không phải gió thổi đến, trước đó nàng cũng chỉ đầu cơ trục lợi, sau này cũng sẽ không có vận khí tốt như vậy được.
May mắn nàng có mộc hệ dị năng, có thể tự chữa thương trong người, còn có thế giúp thực vật sinh trưởng.
Giá dược liệu quá mắc nàng mua không nổi, nên mua mầm hơn mười loại dược liệu đem về thôn tự trồng.
Trong lòng nàng đều là dược liệu, hoàn toàn không thấy được ánh mắt khiếp sợ của lão đại phu.
Khi thấy nàng mua dược liệu xong chuẩn bị tính tiền, lão đại phu đúng lúc chẩn bệnh xong cho một bệnh nhân.
Hắn vội hai ba bước đến trước mặt nàng vuốt râu nói: "ta nhớ người trẻ tuổi này a, lần trước xem mạch đúng là sống không lâu, nhưng hôm nay lại gặp mặt hô hấp của ngươi cùng sắc mặt đều bình thường, xem ra là khỏi rồi a."
Hắn lắc nhẹ đầu, giọng buồn bực nói: "điều này sao có thể chứ? có thể cho phép lão hủ này chẩn lại lần nữa cho ngươi được không?"
Ấn tượng Kinh Ngạo Tuyết đối với lão đại phu này cũng không tệ lắm, nhân tiện nói: "có thể."
Nàng vươn tay, lão đại phu nhíu mày bắt mạch, ngạc nhiên không thôi nói: "kinh mạch trong cơ thể ngươi vốn đã hư hết, cư nhiên trong mấy ngày ngắn ngủi đã khôi phục khỏe mạnh, tim đập so với trước kia còn mạnh mẽ hơn, mạch này so với người bình thường còn khỏe hơn."
Hắn chậc chậc kêu kỳ quái nói: "đây thực là thần kỳ a, lão hủ học y nhiều năm, đây là lần đầu nhìn thấy một người khôi phục sức khỏe cường đại như vậy, ngươi..."
Thẩm Lục Mạn thầm nghĩ không tốt, theo như lời lão đại phu nói, đã khiến những người khác chú ý.
Đây là nhân gian, đối với tu tiên vẫn cho là truyền thuyết, có rất ít người biết có tồn tại tu tiên giới.
Mà Kinh Ngạo Tuyết trên người có chỗ quỷ dị, nếu truyền đi vậy thì sẽ phiền phức lớn.
Nàng vội lôi Kinh Ngạo Tuyết lại, ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết cũng nhìn những người khác.
Ánh mắt nàng chuyển động, cười híp mắt nói: "đại phu không biết a, trước đó mạnh tượng của ta sinh cơ đoạn tuyệt, là do mắc phải bệnh lạ của gia tộc, nhiều đại phu cũng vô phương cứu được, trường hợp này thương thế không nặng, chỉ cần dựa theo phương thuốc bí mật của gia tộc uống vài ngày là khôi phục được."
Lão đại phu bừng tỉnh đại ngộ, hắn chữa bệnh nhiều năm, cũng không dám chắc các chứng bệnh khắp thiên hạ.
Học hải vô nhai, chữa bệnh vô chi cảnh, hôm nay xem như hắn được mở mang thêm kiến thức.
Những người khác nghe vậy, lắc đầu thương hại Kinh Ngạo Tuyết còn trẻ tuổi đã mặc bệnh lạ, nhưng lại quên mất việc chẩn bệnh trước đó.
Nguy cơ được giải trừ Thẩm Lục Mạn cúi đầu, đối với phản ứng của Kinh Ngạo Tuyết vừa lo vừa ngạc nhiên, chỉ cảm thấy đối phương như được khai khiếu, gần đây kiếm không ít bạc, còn thông minh hơn trước.
Khi Kinh Ngạo Tuyết trả tiền xong, liền nói xa phu ghé vào tạp hóa bên đường.
Nàng không biết nhiều tình huống trong nhà, cũng không biết trong nhà thiếu gì cần bù vào, liền đem việc này giao cho Thẩm Lục Mạn xử lý.
Còn nàng đến hiệu sách, mua nhiều địa lý nhân văn, sách viết về canh nông làm ruộng.
Kinh Liễu Nhi đi theo cạnh nàng, tự mình cầm mứt quả ăn đến hài lòng.
Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu hỏi: "con biết đọc chữ học bài chưa?"
Kinh Liễu Nhi chần chờ gật đầu nói: "biết, biết một chút... nương thân, đã dạy."
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, mua mấy quyển sách học chữ dành cho ấu nhi, và mua thật nhiều giấy viết, mực.
Nàng không ép Liễu Nhi học tập, dù sao đối phương chỉ mới bốn tuổi, đang còn là tuổi chơi đùa, chờ nàng lớn thêm một chút rồi đưa đi học đường cũng được.
Nàng ở tiệm sách tùy ý xem sách, thấy hợp mắt liền mua, nàng tiêu tiền như nước, khiến lão bản tiệm sách cười toe toét.
Ở dị giới giá sách cao chót vót, khi Thẩm Lục Mạn mua đồ xong đến tìm nàng, tính tiền hao hết hơn 10 lượng.
Kinh Ngạo Tuyết giờ mới biết được, nhà bình thường một năm chỉ tiêu chưa đến 20 lượng, mà mười mấy cuốn sách đã tiêu hết 10 lượng, khó trách người nghèo không có ai là đọc sách.
Lão bản hiệu sách cười vui vẻ đóng gói sách, Thẩm Lục Mạn liếc mắt một cái, phát hiện ngoại trừ mấy quyển du ký ra thì còn có Tam Tự Kinh cùng Bách Gia Tính.
Cái này rõ ràng không phải cho Kinh Ngạo Tuyết xem, mà là cho người duy nhất trong nhà không biết chữ Liễu Nhi.
Thẩm Lục Mạn mấp máy môi, trong khoảng thời gian ngắn đủ loại cảm giác xông lên đầu, thần tình nàng phức tạp nhìn Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn không ra tâm tình đối phương, nàng nhìn theo ánh mắt đối phương liếc sang cũng thấy được Tam Tự Kinh.
Nàng liền giải thích: "nghe Liễu Nhi nói, ngươi dạy nàng biết chữ, ta mua cho nàng mấy cuốn sách, nếu ngươi không có thời gian dạy nàng, thì cũng không cần quá lo lắng, chờ tuổi nàng lớn thêm chút nữa sẽ đưa nàng đến học đường, tự có phu tử dạy cho nàng."
Thẩm Lục Mạn cúi đầu nhìn Liễu Nhi, không biết đang suy nghĩ gì.
Đóng gói xong sách vở, Kinh Ngạo Tuyết trả tiền, đem sách mang lên xe ngựa.
Nàng còn đang suy nghĩ muốn mua thêm gì, quay đầu liền thấy hai mẹ con y phục rách nát cũ kỹ, nàng mới nhớ đến chuyện hôm qua quên mất, vội vỗ ót của mình nói: "đi thôi, đến tiệm vải mua mấy bộ y phục."
Liễu Nhi nghe như vậy, tự giác đi theo sau lưng nàng, như cái đuôi nhỏ.
Thẩm Lục Mạn nhìn bóng lưng các nàng, cắn môi một cái thầm nghĩ: lần này không thể gạt mình rồi, Kinh Ngạo Tuyết thực sự thay đổi.
Tuy người vẫn là người đó, mặt không đổi, ánh mắt vẫn cố chấp và cao ngạo.
Thế nhưng trước đây nàng chưa từng làm một mẫu thân có trách nhiệm, nàng không quan tâm Liễu Nhi cũng không biết chủ động đem bạc giao cho nàng, để nàng toàn quyền xử lý.
Trước đó nàng còn tưởng rằng sở dĩ Kinh Ngạo Tuyết kỳ lạ là vì đối phương có âm mưu.
Nhưng cái này không thể nói nổi gì, vì đối phương đối với nàng và Liễu Nhi thực sự quá tốt rồi, nàng thực không biết đến cùng đối phương muốn mưu đồ cái gì.
Thẩm Lục Mạn nhíu mày sinh lòng bất an, Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng không đi theo, liền xoay người: "còn đứng đó làm gì, mau đi thôi."
Thẩm Lục Mạn chỉ có thể bỏ lại suy nghĩ, đi theo sau.
Kinh Ngạo Tuyết dẫn các nàng đến tiệm vải, nhưng tiệm vải khác với tiệm quần áo ở mạt thế.
Chỗ này thợ may quá ít, ít nhiều cũng không hợp, trong tiệm nhiều nhất chỉ có vải.
Người ở đây đều mua vải về may y phục, còn không thì để lại số đo cho tiệm may, rồi quay lại lấy, còn mình thì trả thêm phí may vá.
Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ một chút, dự định để thợ may may luôn, bớt lo bớt việc.
Thẩm Lục Mạn lại mở miệng nói: "mua vải về đi, ta sẽ may y phục."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cũng bất ngờ, nàng thấy đối phương liếc mắt thầm nói: thê tử nguyên chủ đúng là người có năng lực a.
Biết vào núi săn thú kiếm bạc, còn biết may vá y phục, đúng là một người toàn năng đáng có a.
Nguyên chủ mắt mù sao?
Thê tử xinh đẹp như hoa vậy mà lại không cần, ngược lại coi trọng một tên vai thể gánh tay không thể xách củi mục như Hàn cử nhân.
Nàng âm thầm phỉ nhổ nguyên chủ, cũng cảm thấy vì Thẩm Lục Mạn không đáng giá, hiện tại nàng xuyên qua làm Kinh Ngạo Tuyết, sẽ không đáng đối phương mà sẽ đối xử với Thẩm Lục Mạn tốt hơn một chút.
Nàng nghĩ như vậy liền chọn mười khúc vải, định mang về cho Thẩm Lục Mạn làm y phục.
Nàng mua nhiều, lúc tính tiền lão bản tiệm vải cao hứng cười toe toét.
Người làm trong tiệm vải đem vải gói kỹ vải lại đem lên xe, Kinh Ngạo Tuyết thấy đã mua đủ đồ rồi, liền lên xe ngựa ngồi, phân phó xa phu đánh xe quay về Đa Bảo thôn.
Còn Lương Thăng Vinh mang theo đám người hung hăng chạy đến trạch viện tìm Kinh Ngạo Tuyết gây sự, nhưng lại chỉ thấy một cái sân trống không, đối phương đã sớm quay về thôn, còn lấy đi hết mọi thứ tốt trong viện.
Cho nên chẳng những không tìm được Kinh Ngạo Tuyết mà hắn còn phải bồi thường tổn thất lại cho chủ nhà.
Hai ngày ngắn ngủi mất nhiều bạc như vậy, hắn tức đến lệch mũi.