- Trang chủ
- Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê
- Chương 16
Tác giả: Ất Thuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 16: Xấu hổ
Thẩm Lục Mạn chăm chú nghiên cứu phương thuốc, đúng như lời Kinh Ngạo Tuyết nói trước đó, nàng cũng coi như tinh thông luyện đan.
Vì nàng biết tư chất của mình kém, lại còn là ngũ linh căn, muốn tăng tu vi sẽ vô cùng trắc trở, vì muốn tự vệ cho bản thân tại tu tiên giới vi tôn thực lực, trong lúc nhàn rỗi cũng học nhiều phương thức trợ giúp.
Như là luyện đan, luyện khí, bày binh bố trận, các loại bùa chú, nàng còn biết một vài cái, thể chất nàng đặc thù, trong đó học tốt nhất lại chính là luyện đan.
Qua nghiên cứu cẩn thận, nàng phát hiện đơn thuốc này tuy dùng thuốc đơn giản, mười mấy vị thuốc đều bình thường, nhưng phối cùng nhau, lại đạt được công hiệu thần kỳ không tưởng được.
Trong lòng nàng ngạc nhiên không thôi, ngẩng đầu chuẩn bị hỏi Kinh Ngạo Tuyết, còn có đơn thuốc nào khác không, liền thấy ánh mắt đối phương lom lom nhìn nàng chằm chằm.
Nàng còn tưởng mặt mình dính bẩn, liền đưa tay xoa xoa, cảm thấy sạch rồi mới nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thì thấy đối phương đã thu hồi ánh mắt, đang cầm khăn sạch lau nước trên tay.
Nàng đem nghi vấn hỏi ra, Kinh Ngạo Tuyết nói: "phương thuốc như vậy còn một ít, nếu ngươi thấy hứng thú, ta sẽ chép lại toàn bộ cho ngươi."
Mặc dù Thẩm Lục Mạn có chút quen thái độ của Kinh Ngạo Tuyết, nhưng lần này vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Nên biết là phương thuốc như vậy, thường là sẽ không truyền lại cho người ngoài.
Nàng và Kinh Ngạo Tuyết tuy thành hôn nhiều năm, nhưng lại chưa từng có ý thân cận nhau.
Hiện tại, Kinh Ngạo Tuyết lại chủ động đưa tay, đã nhiều ngày đối với nàng và Liễu Nhi vô cùng tốt, Thẩm Lục Mạn cũng dần hạ phòng bị, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa vài phần.
Kinh Ngạo Tuyết liếc nàng, muốn chế giễu vài câu lại sợ mạo phạm khiến Thẩm Lục Mạn nổi giận, liền nghiêm túc nói: "ngươi đã kiểm tra rồi, thấy không có vấn đề gì, vậy tối nay thử phương thuốc này đi, ta đã rửa ấm thuốc rồi, ngươi đi nấu nước nóng, chút nữa ta sẽ tạo tốt dược hoàn rồi gọi ngươi."
Thẩm Lục Mạn gật đầu, đốt hỏa lò nấu một nồi nước nóng lớn, nghĩ đến tắm thuốc cũng như đi tắm bình thường, liền quay về phòng lấy một bộ đồ sạch.
Khi quay về phòng bếp thì Kinh Ngạo Tuyết đã bắt đầu chế thuốc.
Lần trước Kinh Ngạo Tuyết đóng kín cửa phòng, nàng không biết đối phương làm sao mà làm được, lúc này nàng nhìn tận mắt hành động của Kinh Ngạo Tuyết.
Thấy nàng đem thuốc căn cứ vào dược tính chia làm nhiều phần, rồi đem mỗi phần được phân biệt cho vào các ấm thuốc khác nhau, thêm nước vừa đem đến, đốt hỏa lò bắt đầu ngao chế thuốc.
Lửa hỏa lò lớn, không lâu sau trong không khí liền nồng mùi thuốc đông y.
Nhưng chỉ như vậy thì công hiệu nhất định không tốt như vậy.
Vốn Kinh Ngạo Tuyết cần đem toàn bộ dược liệu tôi luyện một hồi, giờ lại biến thành ngao chế.
Nhưng mộc hệ dị năng của nàng đã có thể tăng cấp, mộc hệ dị năng cấp hai cũng cường đại hơn, có thể nhảy qua quá trình này.
Nàng đang chuẩn bị điều động mộc hệ dị năng trong cơ thể, Thẩm Lục Mạn liền mở miệng nói: "quá trình ngao chế này giống như luyện đan, nếu muốn kích phát dược hiệu lớn nhất của dược thảo, thì phải tiến hành canh thâm luyện, ta là ngũ linh căn, ở tu tiên giới cũng từng luyện đan, để ta thử một chút."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, thấy biểu tình nàng kiên định, chính nàng cũng có vài phấn hứng thú chuyện ở tu tiên giới liền gật đầu đồng ý.
Cho dù Thẩm Lục Mạn thất bại cũng không sao, ngược lại nàng mua nhiều thảo dược cũng đủ dùng rồi.
Thẩm Lục Mạn cảm kích sự tin tưởng của nàng, nhắm mắt lại đem hỏa mộc linh khí hòa làm một, rót vào trong ấm thuốc.
Kinh Ngạo Tuyết vận chuyển mộc hệ dị năng trong người, cảm giác được trong không khí dày đặc mộc hệ nhân tử.
Nàng phát hiện khi Thẩm Lục Mạn làm như vậy, trên người phát ra ánh sáng màu xanh, mộc hệ nhân tử quanh nàng sống động cũng phát ra ngưng hợp tinh thuần.
Hẳn là linh khí a, cũng có chỗ giống mộc hệ dị năng, đối với luyện chế thảo dược đúng là có trợ giúp.
Nhưng mà nếu muốn luyện chế được hoàn mỹ, công hiệu dược hoàn mạnh, thì vẫn cần có mộc hệ dị năng của nàng hỗ trợ.
Cảm giác này tương tự dùng linh khí luyện chế tạp chất, mà mộc hệ dị năng lại kích phát dược hiệu trong dược liệu, khiến nó tỏa ra sức sống, dung hợp thành một khối vật chất nhỏ gọn.
Hai người đồng tâm hiệp lực, ngao chế ra dược hoàn, so với Kinh Ngạo Tuyết một mình độc chế càng tốt hơn.
Kinh Ngạo Tuyết vuốt vuốt trong tay dược hoàn có màu xanh huỳnh quang, có thể ngửi được mùi dược hoàn truyền đến mũi, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, thành quả lần này lại hoàn mỹ ngoài dự liệu, có thể so với nàng dùng dị năng cấp 6 luyện ra.
Xem ra linh khí ở tu tiên giới này thực bất phàm a, đáng tiếc thân thể này linh căn hủy hết, nếu không.... thật muốn dùng mộc hệ dị năng cùng mộc hệ linh lực hòa làm một thử một lần.
Đúng lúc Thẩm Lục Mạn nhô đầu ra xem dược hoàn trong tay nàng, Kinh Ngạo Tuyết liền đem dược hoàn cho nàng dùng sớm, trong lòng thoải mái thầm nói: cho dù nàng không có mộc hệ linh lực, thì còn có Thẩm Lục Mạn a, các nàng còn ở chung một thời gian dài, sau này có chế thuốc, chỉ cần tìm Thẩm Lục Mạn hỗ trợ là được rồi.
Nghĩ thông điều này, nàng đem cặn thuốc trong ấm cho vào một cái chén, liền đem nước nóng vào mộc dũng cách vách.
Nàng đổ nước nóng vào mộc dũng, Thẩm Lục Mạn xách hai xô nước thường đổ vào, nàng đưa tay ra thử nước ấm một chút, cảm thấy nhiệt độ cao hơn thân nhiệt một chút, liền đem cặn thuốc trong chén đổ vào.
Nàng chuyên chú khuấy nước trong mộc dũng, nói với Thẩm Lục Mạn: "được rồi, ngươi cởi y phục vào ngâm đi a."
Các nàng: nàng chờ một hồi, Thẩm Lục Mạn không chút phản ứng.
Nàng liền tò mò quay đầu nhìn vì sao nàng không cởi y phục, chỉ thấy Thẩm Lục Mạn nghiêng người, cúi đầu đáp lại: "ngươi ra ngoài trước đi a."
"Ai nha?" Kinh Ngạo Tuyết buồn bực nói: "tại sao phải ra ngoài? ngươi còn nhớ mấy ngày trước ngươi bồi ta tắm trong mộc dũng không? thuốc này phải tắm ở nhiệt độ thích hợp, mới có thể phát huy công hiệu tốt nhất, còn còn phải trông chừng quá trình ngươi ngâm mình rồi còn nấu nước nóng a."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng, không tự chủ cắn môi một cái.
Nàng không giống Kinh Ngạo Tuyết, là một người ở dị giới trời sinh trời nuôi, tuy Kinh Ngạo Tuyết là Á Nhân, nhưng trong mắt nàng đó chính là thê lang của nàng, so với đôi vợ chồng ở mạt thế cũng không có gì khác nhau.
Nàng dù sao cũng là nữ nhi gia, sao có thể ở trước mặt thê lang cởi y phục được?
Ngược lại cũng không lo lắng Kinh Ngạo Tuyết làm gì nàng, chỉ thuần túy xấu hổ mà thôi.
Nhưng mà Kinh Ngạo Tuyết lại không biết cái này, còn nhíu mày khó hiểu hỏi:"lẽ nào hôm nay ngươi tới ngày dì cả rồi? vậy sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"
Dì cả? đó là cái gì?
Thẩm Lục Mạn khó hiểu nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết không có ý rời đi, liền hít sâu một hơi tay run run tháo đai lưng, từng chút từng chút cởi y phục trên người.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn động tác chậm chạp của nàng hận không thể đi đến giúp nàng cởi y phục.
Nàng cũng không biết đối phương đang do dự điều gì, không thể mè nheo được nước sắp lạnh rồi a.
Nàng thở dài một hơi nói: "vậy ngươi từ từ cởi đi, ta đi nấu nước nóng."
Thẩm Lục Mạn thấy sắc mặt nàng không ổn, mặc dù có chút áy náy, nhưng trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.
Nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, liền cởi y phục trên người bước vào mộc dũng.
Nước ấm ngập hơn thân người, nàng nhắm mắt lại cảm nhận linh khí dũng động trong đan điền.
Trước đó đã dùng qua dược hoàn huỳnh quang màu xanh, nàng liền cảm nhận được một nguồn linh lực mộc hệ tinh thần, theo kinh mạch trong cơ thể như nước vọt khắp người.
Công hiệu xác thực kinh người, khiến Thẩm Lục Mạn thất kinh.
Trước kia nàng có rất ít cơ hội được dùng đan dược ở tu tiên giới, chủ yếu là vì đan dược giá rất cao, cơ hội tự mình luyện chế đan dược cũng không nhiều, thỉnh thoảng luyện chế được cũng vì kiếm linh thạch cũng phải bán đi.
Nhưng cho dù thế nào, nàng cũng có thể cảm giác được tác dụng của dược hoàn này, so với nàng tự mình luyện chế còn tốt hơn nhiều.
Linh khí thuộc tính mộc có tính năng chữa trị kinh mạch, nhanh chóng trút vào đan điền hình thành một vòng xoáy nhỏ, tự động vận chuyển.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy linh khí mộc hệ này so với ở tu tiên giới trước kia khác nhau.
Dưới sự so sánh, thì mộc hệ linh khí này sinh cơ bừng bừng, như là ý thức tự chủ, mỗi vòng vận chuyển, cũng sẽ điều động linh lực nguyên bản của nàng vận chuyển theo.
Khi nàng ngâm nước thuốc trong mộc dũng được phân nửa thời gian, thì đã đem linh khí mộc hệ nàng tu luyện hơn 10 năm điều động hơn phân nửa.
Không chỉ đơn thuần dược hiệu của thuốc tốt, mà dòng nước ấm xanh nhạt trong mộc dũng này cũng có hiệu quả rất mạnh.
Nàng có thể cảm nhận được làn da có chút đau, như là loại tạp chất ra khỏi da, lại khiến nàng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái không ít.
Thần tình nàng phức tạp nhìn mộc dũng, trong lòng cảm khái nói: quả nhiên không hổ là phương thuốc của tu sĩ kim đan trung kỳ, đối với thân thể nàng lại có kỳ hiệu như vậy.
Bất quá, nàng nghĩ nhiều hơn vẫn là Kinh Ngạo Tuyết.
Phương thuốc này là Kinh Ngạo Tuyết cho nàng, nàng rõ ràng có thể cất dấu, không ai nói nàng nửa câu, nhưng nàng lại hào phóng đem ra, thảo dược dùng cả ngày hôm nay đều do nàng dùng bạc có được mua.
Nghĩ vậy, tim nàng có chút xúc động, vô ý đưa tay kích dòng nước trong mộc dũng.
Tâm tư nàng lơ lửng, cho nên mất cảnh giác không nghe thấy tiếng bước chân của Kinh Ngạo Tuyết, đợi nàng mở cửa ra đi tới, thì nàng lại hoảng sợ ngồi cúi người dìm vào trong nước.
Kinh Ngạo Tuyết mang theo nước nóng, ngược lại không chú ý nét mặt nàng nhăn nhó, chỉ nhìn thoáng qua mộc dũng thầm nói: ngâm nước lâu như vậy, nước ấm cũng thành lạnh rồi a.
Nàng không để ý bước lên trước, đem nước nóng đổ vào trong mộc dũng, tay còn thò vào trong thùng nước khuấy khuấy, thử nhiệt độ.
Thẩm Lục Mạn chỉ cảm thấy cả người nóng hổi, mặt đỏ bừng.
Hình dáng nàng có chút kỳ quái, khiến Kinh Ngạo Tuyết chú ý, nàng trì độn nhìn nàng một cái nói: "đâu cần đem mặt ngâm trong nước, ngươi ngồi trong đó không thấy khó chịu sao?"
Thẩm Lục Mạn hoảng hốt lắc đầu, tim đập như đánh trống, tựa như sau đó nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "còn nói không khó chịu, mặt đỏ lên rồi kìa."
Thẩm Lục Mạn: "..."