- Trang chủ
- Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê
- Chương 27
Tác giả: Ất Thuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 27: giấu giếm
Sở dĩ Thẩm Lục Mạn mở thứ này ra xem cũng là hiếu kỳ trong chốc lát.
Nàng vừa ngồi lên xe ngựa, liền thấy cái túi màu đen, để ngay chính giữa xe ngựa, nàng không nhìn đến cũng không được.
Nàng ngồi vững vàng trên xe, cầm cái túi trên tay suy nghĩ, căn cứ theo suy đoán nàng nghĩ đây hẳn là sách để xem, nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ nghĩ chắc là sách Kinh Ngạo Tuyết mua cho Liễu Nhi, liền bình tĩnh mở nuốt buộc bên ngoài.
Đúng là không ngờ, hành động từ tốn của nàng lại khiến người ngồi bên cạnh sống lưng thấy lạnh.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi còn chưa vững liền đưa tay đoạt đồ trong tay nàng.
Thẩm Lục Mạn phản ứng nhanh hơn nàng, hơi nghiêng người qua tránh tay nàng, nghi hoặc không hiểu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, liền thấy vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết còn đang bình thường, lúc này vẻ mặt lại hoảng loạn không biết làm gì.
Khẳng định có quỷ!
Thẩm Lục Mạn hơi nheo mắt lại, cầm túi vải hỏi: "trong này là cái gì? ngươi sao lại khẩn trương như vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết giả vờ bình tĩnh nói: "ta.... ta làm gì mà khẩn trương a, chỉ do ngươi cầm đồ không chịu để ý đến ta, ta... ta nổi ghen."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy bất đắc dĩ liếc nàng một cái, trong lòng cũng không nghĩ gì.
Nàng cúi đầu che khuôn mặt đỏ ửng, để túi vải xuống, liền thấy bên trong đúng là có mấy cuốn sách, bìa sách không có chữ, xem ra đây là sách có hình vẽ.
Kinh Ngạo Tuyết âm thầm nuốt nước miếng một cái, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong đầu nàng hiện tại điên cuồng bật đèn đỏ cảnh báo, cả người như đứng ở ngã ba, trước mắt chỉ có hai con đường.
Một là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, hai là chống cự sẽ bị nghiêm trị.
Là người nên chọn thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Hơn nữa... hơn nữa nàng cũng vì tính phúc cho hai người nên mới nghĩ vậy a, không phải là làm chuyện xấu tội ác tày trời gì, không được cùng đối tượng ân ái, còn phải cố gắng chịu đựng.
Có người nói chuyện đó rất thoải mái, nàng có thể khuyên Thẩm Lục Mạn cùng nàng thử.
Nhưng chuyện này lại không thể nói ra bình thường được, cho dù da mặt nàng dày, thì cũng có chút ngại ngùng, mà da mặt Thẩm Lục Mạn mỏng, nói vậy nàng cũng lộ ra chút ý tứ, người ta sẽ thẹn quá thành giận.
Lúc này không phải là cơ hội tuyệt hảo sao?
Kiểu này bên ngoài cùng thê lang cùng nhau mở sách đen ra xem, trong lúc mơ màng liền mở ra thế giới mới, sau đó dựa theo thái độ cùng nhau diễn luyện một phen, từ này về sau cuộc sống cũng trở nên hài hòa.
Thật lãng mạn a, chắc chắn sẽ mình sẽ không giống như tên lưu manh.
... ừm ...
Sẽ không a!
Kinh Ngạo Tuyết không xác định nghĩ đến, lúc này thái độ lại khác khi nãy, ước gì Thẩm Lục Mạn nhanh mở ra xem một chút.
Nhưng mà, lần này Thẩm Lục Mạn chỉ cúi đầu xem bìa bên ngoài, liền buông xuống, nói: "nếu là mua cho Liễu Nhi, vậy mang về cho nàng xem a."
Kinh Ngạo Tuyết: "..."
Không phải, không phải mua cho Liễu Nhi, nếu thứ này để Liễu Nhi thấy được, Thẩm Lục Mạn sẽ xé xác nàng a~
Kinh Ngạo Tuyết trong lòng điên cuồng, mờ mịt thúc giục nàng nói: "cái này..... ngươi không thử mở ra xem trước đi?"
Thẩm Lục Mạn kỳ quái nhìn nàng, cảm thấy từ lúc lên xe ngựa, Kinh Ngạo Tuyết trở nên kỳ lạ.
Nàng liếc xuống mấy cuốn sách thả trên người nói: "sao vậy? ngươi rất muốn cho ta xem sao?"
Nàng chỉ thuận miệng nói, không ngờ Kinh Ngạo Tuyết liền gật đầu nghiêm túc nói: "ngươi là nương thân Liễu Nhi, phải chịu trách nhiệm a, không thể để..... những quyển sách không rõ ràng này, chưa kiểm tra đã cho Liễu Nhi xem, lỡ như bên trong có gì ác độc, khiến Liễu Nhi nhà chúng ta học hư thì làm sao?"
Nói được một nửa, nàng vội chuyển lời, suýt chút thì cắn đầu lưỡi của mình.
Không biết vì sao, bản năng của nàng lại ù ù, nói cho nàng biết tuyệt đối không được cho Thẩm Lục Mạn biết, thứ này là nàng kêu người ta đi mua.
Cái này, đúng là ngại quá, hại chết đạo hữu là do bần đạo, liền đổ cho quản sự sòng bạc a.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cầm một cuốn sách lên muốn mở ra xem, trong miệng còn nói: "mấy quyển sách này không phải ngươi mua sao?"
Kinh Ngạo Tuyết không trả lời nàng, chỉ mở to mắt nhìn, đối phương tự nhiên mở sách ra xem.
Sau đó....
Ah, mắt ta sắp mù rồi a !
Thật sự thì nàng nghĩ muốn cùng Thẩm Lục Mạn mở ra thế giới mới, nhưng không phải phải là cái thế giới mới kỳ cục này a~
Nhìn hình vẽ trong đó, trang đầu tiên là chơi đu dây, trang thứ hai chơi trói tay chân rồi nhỏ sáp nến, trang thứ ba là ép cưỡi ngựa gỗ....
Cái này không phải sách đen bình thường a, đây là tập hợp các tư thế SM a~
Thì ra ở dị giới cũng có thứ này sao? không phải bọn họ rất đơn thuần và thành thật sao?
Vì sao chơi so với người hiện đại còn máu lửa hơn vậy?
Nội tâm nàng điên cuồng phỉ nhổ, lo sợ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lục Mạn, liền thấy đối phương cả người bốc hắc khí, một thân khí thể đen xì a.
Mấy cuốn sách trong tay chốc lát liền bị hỏa diễm nuốt chửng, cuối cùng hóa thành đống tro bụi, lưu lại trong không khí chút khói trắng.
Cái này.... làm đẹp lắm.
Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu liền lo sợ, hơn nữa chờ hồi lâu không nghe thấy lời Thẩm Lục Mạn trách cứ nàng, càng khiến lòng nàng thêm bất an, liền nhỏ giọng nhận sai nói: "ta cũng không biết cái này, quản sự sòng bạc đưa cho ta lúc nói chuyện cũng kỳ quái, chỉ biết là không phải thứ tốt, nhưng kết quả...."
Nói đến đây Kinh Ngạo Tuyết liền nghĩ đến, lúc ở sòng bạc lúc tay chân đem sách đến, vẻ mặt thô bỉ nhìn mình, không phải hắn lại nghĩ mình thành mấy thứ biến thái đó chứ a?!
Không hiểu vì sao lại ngứa tay, Kinh Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi vẻ mặt bi phẫn.
Qua một hồi Thẩm Lục Mạn bình phục tâm tình, mặt không đổi nói: "thứ đồ này, đối với sức khỏe ngươi không tốt, sòng bạc cũng không phải chỗ tốt, sau này nếu không có gì thì tránh xa chỗ đó ra."
Kinh Ngạo Tuyết vội gật đầu, tội nghiệp nói: "ta biết rồi, tất cả đều nghe theo lời ngươi."
Thẩm Lục Mạn nói tiếp: "chúng ta là tu sĩ, phải thanh tâm quả dục bảo trì linh đài thanh minh, không thể quá mức chú trọng nhục dục thân thể, mặc dù hiện tại là người phàm, cũng không thể để thứ này làm tiêu hao tinh huyết, nhất là những thứ đó, đối với thân thể không có gì tốt, ngươi bệnh nặng mới khỏi, sau này không nên xem mấy thứ đó, sẽ hao tổn tinh lực."
Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu nghĩ: ý là muốn nàng "ăn chay" sao?
Nói thật, nàng trước đó cũng nghĩ như vậy, đối với thứ này vẫn không có hứng thú gì.
Sở dĩ đòi đi mua sách về xem cũng chỉ muốn tìm hiểu sinh dục của á nhân thế nào, khi đó cùng nữ nhân nên làm gì, còn lại là không muốn để mình cùng Thẩm Lục Mạn cùng nhau "ăn chay"
Bây giờ, nghe Thẩm Lục Mạn nói thì ý tứ lại như nàng trước kia từng nghĩ đến.
Đối với chuyện này, nàng cũng không quá chấp nhất, ngược lại hôn sờ sờ một chút cũng đủ thoải mái rồi.
Vì vậy, nàng lần nữa ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy, đáy lòng mới thở dài một hơi.
Mấy ngày qua đến giờ, nàng cũng quen với thay đổi của Kinh Ngạo Tuyết, cũng không muốn nàng bị làm hư, cách tốt nhất là lừa nàng, để nàng đối với chuyện này không còn hứng thú.
Nếu thực sự thân thể đối phương có nhu cầu, buổi tối nàng có thể qua "hỗ trợ" nhưng tuyệt đối không cho phép Kinh Ngạo Tuyết đi tìm người khác, càng không nói đến mấy cách chơi quá đáng như vậy.
Nàng ở phương diện này cũng có kiên trì tính chiếm hữu của mình, Kinh Ngạo Tuyết là người dễ nghe, trước kia nàng tận tình khuyên can, thoạt nhìn cũng có hiệu quả, giải quyết được một chuyện nguy hiểm ẩn bên trong.
Thẩm Lục Mạn lúc này thả lỏng tinh thần, cảm giác mệt mỏi đánh úp.
Vừa rồi nàng đi mua dụng cụ xong đến cửa trấn đợi, chờ trái phải cũng không thấy Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng sốt ruột liền dùng chút pháp thuật, phạm vị trong thôn không nhỏ, lúc này nàng cũng tiêu hao nhiều linh khí.
Vì lừa Kinh Ngạo Tuyết trong lòng nàng cũng áy náy, không dám nói nhiều với đối phương, đơn giản chỉ dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy vội vàng đến gần cẩn thận nói: "người nằm trong ngực ta đi, xe này vách nó cứng, không có ấm áp thoải mái như là ngực của ta đâu."
Nàng nói vậy, nhưng nghĩ đến tính tình Thẩm Lục Mạn hay xấu hổ, liền không chờ Thẩm Lục Mạn đồng ý, liền ôm nàng kéo vào trong ngực mình.
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, nhìn nàng một cái nói: "ta nghỉ ngơi một chút, đến phố hàng hóa thì gọi ta."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nhìn đối phương trong ngực mình nhắm mắt ngủ.
Nàng vén rèm cửa sổ lên, thấy lúc này đã đi được nửa đường, liền yên lòng thầm nghĩ: may mà nàng thông minh, nếu không hôm nay tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Mà thôi không cần nghĩ nhiều, chỉ thêm sốt ruột, chờ mua đồ xong rồi về nhà sớm a.
Xe ngựa lái đến tạp hóa trên phố, lúc này trời đã sẫm tối, xem chừng về đến nhà thì trời đã tối thui rồi.
Vì tiết kiệm thời gian, Kinh Ngạo Tuyết liền cùng Thẩm Lục Mạn phân công với nhau hành động, Kinh Ngạo Tuyết một mình đi mua sách rồi mua chút đồ chơi, Thẩm Lục Mạn thì ngồi xe ngựa đến chỗ khác mua gạo mang về nhà.
Kinh Ngạo Tuyết đến hiệu sách, vì buổi chiều đã gặp người này, lão bản hiệu sách vẫn còn nhớ nàng.
Hắn cười híp mắt nói nhỏ: "vị khách quan a, không biết có mua được thứ mong muốn chưa?"
Kinh Ngạo Tuyết tức giận trừng hắn nói: "thê tử ta nói, thứ này làm hại thân mình, lần này ta đến là mua sách vở đàng hoàng."
Lão bản hiệu sách bị nàng nói dỗi một câu, ngại ngùng sờ mũi nói: "như vậy a, khách quan muốn mua sách gì a?"
Kinh Ngạo Tuyết chắp tay sau mông, nhìn hiệu sách trưng bày một vòng, chọn vài quyển mang về, buổi tối kể cho Liễu Nhi nghe.
Nghĩ đến khi này Thẩm Lục Mạn dặn, nàng mua thêm chút giấy và bút mực.
Lần trước lên trấn mua về dùng cũng sắp hết, không riêng gì Liễu Nhi cần luyện chữ, đến cả nàng thỉnh thoảng cũng hứng thú dùng bút viết lên vài nét chữ.
Khi còn ở mạt thế nàng cũng từng luyện qua chữ, sau mạt thế lại bỏ đi không cần.
Còn nguyên chủ từ nhỏ được dạy dỗ tinh anh, một tay chữ viết vô cùng đẹp, nàng đương nhiên sẽ không lãng phí vô ích bản năng của thân thể này, liền thử cầm bút lên luyện chữ.
Qua vài ngày tập luyện, cũng luyện được mô phỏng gần giống, chí ít so với Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi vẫn tốt hơn nhiều, nàng nghĩ đến lại có chút tự đắc.
Mua đồ xong trả tiền, nàng lại đi mua vài món đồ chơi, dự định mang về cho Liễu Nhi chơi.
Thẩm Lục Mạn đi mua cũng không thể xong nhanh được, Kinh Ngạo Tuyết đứng trên đường chờ một hồi, nhàn rỗi buồn chán, lại mua thêm một đống đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn.
Chờ đến khi Thẩm Lục Mạn đi xe ngựa đến đón nàng, thì nàng cũng đã ăn no một nửa rồi.
Nàng nhảy lên xe ngựa, xe ngựa bình ổn mà chạy, nàng cầm đồ ăn trong tay mua được đưa cho Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn cũng đói bụng, liền cầm ăn vài miếng.
Hai người đến cổng trấn, gặp lại xa phu kia, liền vội vàng cùng quay về thôn.
Kinh Ngạo Tuyết ôm Thẩm Lục Mạn mệt mỏi ngủ mê man, ánh mắt nhìn thanh sơn lục thủy lướt qua xe.
Mặt trời dần buông xuống, ánh nắng chiều dần tắt, dưới chân trời hồng một mảng, màu đỏ không đồng chất, sau một lúc về đến nhà chỉ còn lại đường chân trời.
Kinh Ngạo Tuyết cảm khái trong lòng vén rèm cửa sổ lên, gió đêm chạng vạng nhẹ thổi vào, nàng ôm chặt Thẩm Lục Mạn hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, thần tình nàng ôn nhu, tâm tình càng thêm bình tĩnh.
Mộc hệ nhân tử xung quanh vô cùng sinh động, nàng liền nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Nàng vừa hấp thụ mộc hệ ước số, vừa dẫn đạo mộc hệ dị năng, truyền đến cơ thể Thẩm Lục Mạn, cho nàng được ngủ thư thái.
Chỉ là dần dần, không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không.
Nàng phát hiện càng đến gần Đa Bảo Thôn, thì mộc hệ nhân tử trong không khí càng sinh động.
Nàng khẽ nhíu mày, thử thăm dò cảm ứng một đoạn đường, phát hiện quả thực đúng như nàng suy nghĩ.
Lần trước nàng đi qua con đường này, cũng đã nghi ngờ như vậy, chỉ là bị âm thanh của Liễu Nhi cắt ngang, dời đi lực chú ý nàng chỉ lo đến tật nói lắp, nhưng lại quên mất chuyện dị thường này.
Trong đầu nàng hiện lên ý tưởng lộn xộn, thần tình trên mặt thay đổi, liền nổi lên nghi ngờ vì sao nguyên chủ mới đến nhân gian, lại đặt chân đến Đa Bảo thôn thoạt nhìn không tầm thường này.
Theo lý thuyết, khi đó linh căn nguyên chủ hủy hết, tu vi hoàn toàn không còn, không có khả năng cảm nhận được linh khí tồn tại.
Cho dù là tu sĩ, địa vực ở dị giới nhân gian lớn như vậy, các quốc gia lại chỉ có hơn trăm cái, với cách tính thô sơ của nàng giản lược đi, thì chí ít diện tích địa cầu cũng lớn như vậy.
Bọn họ có thể ở nơi nhân gian lớn như vậy, chọn một nơi có linh khí sung túc, khó khăn không khác gì mò kim đáy biển, nếu nói là vận khí, tuyệt đối là không thể nào.
Mà nguyên chủ trước đó là bị người của đại bá Kinh gia phái ném xuống nhân gian, đúng lúc rơi vào một làng chài nhỏ ven biển.
Sau đó các nàng đổi vật trên người làm lộ phí, dọc theo đường đi đều đi sâu vào trong nội địa.
Trên đường trải qua nhiều quốc gia, vì nguyên nhân này nên cũng không dừng lại lâu, liền tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến Đa Bảo thôn, thì mới bắt đầu dừng lại mua nhà sinh sống.
Cẩn thận nghĩ lại, con đường của các nàng tuy có chút xa nhưng vẫn luôn hướng về một phương mà đi về phía trước.
Mà phương hướng này chính là Đa Bảo thôn hiện tại.
Cho nên định cư ở Đa Bảo thôn, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, mà là ý định kết quả nguyên chủ được dẫn đi.
Kinh Ngạo Tuyết tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, biết đối phương là một người làm việc tùy tâm sở dục, không hề nhìn xa trông rộng.
Vậy thì, người duy nhất chỉ có thể làm chuyện này cũng chỉ có Thẩm Lục Mạn lúc nào cũng đi theo bên cạnh nguyên chủ.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ vậy liền thấy tinh thần chấn động.
Nàng cúi đầu nhìn Thẩm Lục Mạn ngủ say trong ngực, dáng ngủ đối phương mềm mại, bộ dạng ỷ lại tin tưởng nàng.
Thế nhưng ở chung vài ngày, nàng cũng hiểu rõ đối phương cũng không ôn hòa như là bê ngoài, nói đúng hơn thì chỉ là một kiểu thủ đoạn, không phải nhẫn nhục chịu đựng như trong trí nhớ nguyên chủ.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau