- Trang chủ
- Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê
- Chương 40
Tác giả: Ất Thuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 40: Nổi ghen
Các nàng đến trấn trên, liền đi thẳng đến Bách Thảo đường.
Lúc này lão đại phu Cố Thanh đang đứng trước tủ thuốc, dạy học đồ nhận biết hai loại dược liệu nhìn gần giống như nhau, thấy Kinh Ngạo Tuyết đến vội dạy xong, liền đi đến cười nói: "ah, ngươi lại đến a."
Hắn đang định chọc vài câu, thì thấy xe ngựa đậu sau lưng đối phương cách đó không xa, trên xe ngựa nhảy xuống hai người một lớn một nhỏ, chính là thê nhi của Kinh Ngạo Tuyết, Thẩm Lục Mạn và Kinh Liễu Nhi.
Hắn liền sửa lại cười nói: "hôm nay muốn mua dược liệu gì?"
Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "hôm nay ta đến không phải mua dược liệu, mà muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện."
Lão đại phu Cố Thanh nói: "ah, chỗ này không tốt, chúng ta lên lầu nói đi."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "không cần, cũng không phải chuyện lớn, ta và thê tử muốn ra ngoài làm một chuyện, không thể đem theo Liễu Nhi, cho nên muốn gửi nàng ở đây nhờ ngươi chăm sóc dùm."
Cố Thanh a một tiếng, hỏi nàng muốn làm chuyện gì, rồi liếc nhìn Liễu Nhi gật đầu nói: "được rồi, ngươi cứ để nàng ở đây a, ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt."
Kinh Ngạo Tuyết nói tiếng cám ơn, lấy trong tay áo ra một cái hà bao đưa cho Cố Thanh nói: "đây là tiền ăn của nàng, chúng ta không biết khi nào về, nên chỉ biết là cố gắng sớm nhất, nếu nửa đường trễ nãi mong ngươi..."
"Ai nha." Cố Thanh vội từ chối nàng cau mày nói: "bất quá chỉ là hài tử, nàng ăn được bao nhiêu a, nếu ta đã đáp ứng chiếu cố nàng, thì phải lo cho nàng ăn no chứ. Bạc ngươi đưa ta không lấy đâu mau thu về đi, ta biết ngươi không thiếu bạc, nếu còn lo lắng thì hôm nào rảnh mời ta đến tửu lâu uống rượu là được, ha ha..."
Kinh Ngạo Tuyết nở nụ cười, dặn dò Liễu Nhi vài câu, rồi xoay người đem Thẩm Lục Mạn ly khai.
Hai người các nàng đi trên đường, Thẩm Lục Mạn hỏi: "ngươi biết nhà Lương Thăng Vinh ở đâu sao?"
Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, nguyên chủ từng theo Lương Thăng Vinh có giao tình không tệ, mỗi lần tìm Lương Thăng Vinh đều ở trong nhà đối phương, cho nên nàng không chỉ biết chỗ ở của Lương Thăng Vinh mà còn biết cụ thể bố trí trạch viện của hắn.
Lương Thăng Vinh mấy năm qua làm ăn phát tài, viện tử cũng không còn là phú thương nổi danh ở trấn trên a.
Nàng đi đường mua chút điểm tâm, cùng Thẩm Lục Mạn vừa đi vừa ăn, một bên nhàn nhã tự tại đi đến trước nhà Lương Thăng Vinh.
Lúc này, cửa phòng đóng chặt, nàng nheo mắt lại gõ cửa một cái, canh cửa hỏi hỏi: "là ai a?"
Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh nói: "là ta, Kinh Ngạo Tuyết."
Gác cửa dừng một chút, Kinh Ngạo Tuyết từng thường xuyên đến Lương phủ, hạ nhân quý phủ đều biết nàng, Lương Thăng Vinh đối với Kinh Ngạo Tuyết cũng rất khách khí, nhìn qua thì đối xử chân thành, thực tế lại đối với á nhân này vô cùng hèn mọn.
Gác cửa chuyển động tròng mắt, cười mở cửa nói: "thì ra là ngươi a, ngươi đến tìm lão gia chúng ta a, đáng tiếc tối hôm qua lão gia chúng ta say rượu quay về, sáng sớm này đã đến phương bắc tìm bằng hữu của hắn rồi."
Lời này nghe không giống giả, Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "vậy ngươi biết hắn đi đâu chứ?"
Gác cửa lắc đầu nói: "chúng ta chỉ là hạ nhân trong phủ, lão gia sao có thể bái nơi đi cho chúng ta, nhưng mà nếu ngươi muốn biết, thì có thể đi vào hỏi phu nhân chúng ta một chút."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, liếc nhau với Thẩm Lục Mạn, lấy trong tay áo ra hai đỉnh bạc nói: "vậy phiền ngươi báo với phu nhân một tiếng."
Gác cửa thấy bạc sáng mắt, vội vàng gật đầu xoay người đi báo tin.
Thẩm Lục Mạn nhìn bóng lưng của hắn nói: "người này tin được không?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "ta từng xuất thủ phóng khoáng, thưởng hắn rất nhiều bạc, thái độ hắn đối với ta không tệ, theo ta nghĩ thì việc này là thật."
Thẩm Lục Mạn nhìn xung quanh một chút nói: "Mới sáng sớm Lương Thăng Vinh đã bỏ đi, việc này nói thế nào cũng kỳ quái a."
"Ta cũng thấy vậy" Kinh Ngạo Tuyết cau mày nói.
Chờ một hồi gác cửa liền đi tới, chỉ là ánh mắt lúc này nhìn Kinh Ngạo Tuyết có chút sợ hãi và e ngại, hắn vội run rẩy rũ mắt xuống, vờ như đang đuổi người nói: "phu nhân chúng ta không biết lão gia đi đâu, ngươi khi khác quay lại đi."
Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn nhìn nhau, có thể khẳng định vài chuyện.
Nàng cười đi lên trước, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai gác cửa, gác cửa chỉ cảm thấy vai hắn nặng thêm 50 kg, gánh nặng này khiến thân thể hắn mất cân bằng cả người té xuống đất.
Kinh Ngạo Tuyết chậm rãi ngồi trước mặt gác cửa, thần tình lạnh nhạt nói: "ngươi nói thật hay muốn ta đánh ngươi gần chết thì ngươi mới nói thật?"
Gác cửa sợ hãi lắc đầu, cúi đầu nói: "đừng giết ta, ta không biết gì hết, ta chỉ nghe phu nhân nói tối hôm qua dưới chân lão gia dính đầy máu chạy về, cử chỉ điên rồ, nói năng mê sảng, sáng hôm nay trời còn chưa sáng liền dọn hành lý tìm nhà quen hắn liền bỏ đi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy cau mày nói: "ngươi biết hắn tìm nhà người thân ở đâu chứ?"
Gác cửa hốt hoảng nói: "ta không biết, việc này ta không rõ, đều là người khác nói với ta, ta biết đã nói rồi."
"Vậy sao ngươi lại sợ ta như vậy?"
Gác cửa muốn khóc nói: "ta bị Tứ Hậu cùng nha hoàn Tiểu Thúy hầu hạ tứ nương Lam Di nương níu lại, nói về chuyện hôm qua lão gia nói bậy, ta sợ quá, ta biết ngươi không phải người như vậy, ngươi chắc chắn sẽ không giết người."
Kinh Ngạo Tuyết à một tiếng nói: "lời này nói không phải là giả, ta cũng không tùy ý giết người."
Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, Thẩm Lục Mạn trầm mặc một chút nói: "ý ngươi nói là hôm qua Tứ Hậu là người dọn hành lý cho lão gia, ở chỗ của Lam Di nương? ngươi mang chúng ta đi gặp nàng ngay bây giờ đi."
Lời này là đang ra lệnh, gác cửa không dám phản kháng, nghe Kinh Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng, gác cửa nhớ đến Tiểu Thúy vừa rồi nói với mình máu me đầm đìa, vội gật đầu đồng ý.
Hắn vội chống người đứng dậy, nhưng dưới chân không nghe liền trượt ngã, không để ý liền kêu đau, chỉ thấy Kinh Ngạo Tuyết vươn tay muốn giúp hắn đi, hắn liền hoảng sợ bò lui về sau hai mét, mới cứng ngắc đứng dậy cúi người chào nói: "hai vị khách nhân cho mời, ta liền mang các ngươi đi gặp Lam di nương."
Kinh Ngạo Tuyết cười một tiếng nói cám ơn, ba người cùng đến hậu viện Lương phủ.
Lương Thăng Vinh sau khi phát tài, thú thê nạp thiếp sinh con không hề bỏ lỡ, không chỉ dùng bạc cưới khuê nữ nhà tú tài, còn nạp ba cái tiểu thiếp, không mấy năm đã sinh 6 đứa bé rồi.
Kinh Ngạo Tuyết trong trí nhớ biết được, vị Lương phu nhân tính tình ôn nhuận, nói trắng ra là không được gì, hạ nhân di nương trong nhà đều có thể cưỡi lên cổ nàng, nàng hay khúm núm không dám cáo trạng cũng không dám nói gì, chỉ âm thầm kiềm chế.
Chuyện này Lương Thăng Vinh cũng biết, nhưng trước kia hắn thú thê chỉ là muốn nối dòng, đạt được mục đích, nữ nhân này thế nào hắn cũng không quan tâm.
Ngược lại trong nhà có ba cái tiểu thiếp xinh đẹp như hoa, bên ngoài còn nhiều hồng nhan giai nhân, hắn cũng không muốn treo cổ trên một cái cây.
Mà vị Lam di nương kia, Kinh Ngạo Tuyết nhớ được là tiểu thiếp được sủng ái nhất, trên mặt lại hiện vẻ lúng túng.
Thẩm Lục Mạn đi bên cạnh nàng, trong lúc vô tình lại thấy biểu tình này của nàng, liền thấp giọng hỏi: "sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết gãi gãi khuôn mặt thầm nói: còn không phải khuôn mặt này của nguyên chủ gây ra, Lam di nương từ lầu xanh đi ra, chơi đùa cái gì cũng đã nếm thử hết, lần đầu ở Lương phủ nhìn thấy nguyên chủ đã đi rình trộm.
Nghe Thẩm Lục Mạn hỏi, nàng nhất thời vội lắc đầu nói: "không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy cái viện này... Lương Thăng Vinh thật đúng là nhiều tiền a."
Thẩm Lục Mạn luôn cảm giác nàng nghĩ không phải cái này, bất quá hiện tại cũng không tiện nói, ánh mắt nàng dạo một vòng quanh viện, cười nhạt một cái nói: "không đâu hơn cái này."
Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi một cái, không phải sao nguyên chủ từng là nữ nhân của gia tộc ở tu tiên giới a, ở tu tiên giới chỉ một cái tiểu viện thì cái viện phàm tục cũng đã không bằng được rồi, càng không nói Kinh phủ, xây dựng so với hoàng cung còn hoa lệ khí phái hơn.
Nàng nghe ra Thẩm Lục Mạn là đang giễu cợt nàng, lại thêm lúng túng.
Cũng may đường đi trong nhà không dài, các nàng cũng đến được ngoài viện của Lam di nương.
Gác cửa báo cho Tiểu Thúy bên trong một tiếng, Tiểu Thúy sợ đến khăn thêu trên tay rơi xuống đất, không dám nhìn Kinh Ngạo Tuyết liền chạy vào báo với Lam di nương.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy cũng tò mò tối hôm qua Lương Thăng Vinh đã gặp chuyện gì, còn ly khai vội vàng như vậy, không lẽ đã thấy nàng giết người rồi chứ...
Kinh Ngạo Tuyết hơi nheo mắt lại, thầm nói: rất có thể a, bất quá tối hôm qua nàng giết đỏ cả mắt, căn bản không lưu ý đến chuyện xung quanh, mà Lương Thăng Vinh trốn ở phía sau nàng nhìn không thấy đối phương cũng là tự nhiên.
Sau khi nàng nghĩ thông suốt, liền nói nhỏ vài câu bên tai Thẩm Lục Mạn, đúng lúc này một người mặc hồng y, trên mặt trang điểm vén mành dáng người chập chờn đi ra.
Nàng mang tiếu ý dịu dàng trên mặt, sóng mắt lưu chuyển mang theo phong tình cũng xinh đẹp, nàng đi thẳng đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, lại gần thân mật nói: "ai nha, ngươi rốt cuộc cũng đến tìm ta a, làm ta nhớ muốn chết a."
Lời nói này...
Kinh Ngạo Tuyết cảm giác nhạy cảm khí tức dày đặc bên cạnh mình, mặt nàng không đổi phủi sạch quan hệ nói: "Lương phu nhân, lâu không gặp, lần này ta đến là muốn..."
"Ai nha, đừng nói a, nhắc đến lão gia ta liền cảm thấy mất hứng a, khó có được hôm nay ngươi đến, cứ theo ước định lần trước của chúng ta, vào phòng ta rồi từ từ chúng ta trò chuyện a."
Nói xong, còn nháy mắt mấy cái, biểu tình mười phần câu nhân.
Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, đang nhức đầu nghĩ cách dùng bạo lực nói chuyện, thì Thẩm Lục Mạn lại đột nhiên lên tiếng vẻ mặt tươi cười hỏi: "thê lang, vị phu nhân này là?"
Lam di nương biến sắc, phe phẩy quạt liếc mắt nói: "Thê lang nào a? thiếu phụ này là ai a?"
Hai ánh mắt chạm nhau, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác mình như bị sét đánh.
Lập tức, các nàng liền đưa mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết, Lam di nương vẻ mặt ủy khuất, Thẩm Lục Mạn thần tình lạnh lùng.
Kinh Ngạo Tuyết: "..." cái này chính là cuộc chiến tu la trong truyền thuyết a?
May là nàng trong sạch, Kinh Ngạo Tuyết trong lòng vì mình lau mồi hôi.
Lúc này có nói cũng chỉ dư thừa, nhìn nàng biểu diễn một chút cái gì gọi là tìm được đường sống trong chỗ chết a.
Nàng đi đến bên cạnh Lam di nương, không chút thương hương tiếc ngọc bóp cổ nàng, nâng cả người nàng lên, cười híp mắt nói: "ta có chuyện quan trọng cần làm, không thích tốn thời gian với ngươi, Lương Thăng Vinh đi đâu rồi?"