- Trang chủ
- Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê
- Chương 57
Tác giả: Ất Thuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 57: Gặp chuyện.
Sáng ngày thứ hai, Kinh Ngạo Tuyết ăn điểm tâm xong, dự định đến vườn, hái thảo dược.
Thẩm Lục Mạn trước khi ra cửa, nghiêm túc dặn Liễu Nhi nói: "con ở nhà chờ, không được đâu hết, cho dù ai đến tím, cũng không được trả lời, nghe hiểu không?"
Liễu Nhi bất an gật đầu nói: "nương thân, có người xấu sao?"
Thẩm Lục Mạn lên tiếng nói: "Trương Xảo Nhi kia chính là người xấu, con không được nghe nó."
Nàng nghĩ một chút, trong lòng không yên, nhưng nếu mang Liễu Nhi ra vườn, hiện tại mùa hè nóng bức, thân thể nàng lại gầy yếu, cũng không chịu được ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.
Nàng lấy xuống hà bao mới may bên hống xuống, đem bùa cùng ngọc cho vào trong, dừng một chút, lại lấy một khối ngọc đeo lên cổ Liễu Nhi, nói: "con mang nó, không được làm mất."
Liễu Nhi nắm ngọc trong tay, nhu thuận gật đầu.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy, trong lòng tuy còn lo, nhưng nghĩ đến vườn cách nhà không xa, mà nàng cũng thấy được cái sân nhà, cho dù có gặp chuyện gì cũng kịp chạy về nhà.
Nàng lúc này mới xoay người rời đi, Liễu Nhi nhìn bóng lưng nàng đi xa, tâm hoảng sợ vuốt ngọc, vẫn như cũ cảm giác bất an quẩn quanh trong lòng.
Nàng cắn môi đến thư phòng, đóng cửa bắt đầu luyện chữ.
Kinh Ngạo Tuyết cầm công cụ đứng trước cửa nói: "ngươi nói gì với Liễu Nhi vậy?"
Thẩm Lục Mạn dừng một chút, tiếp nhận công cụ nói: "ta dặn nàng ở trong nhà đừng chạy loạn khắp nơi, ngươi cũng biết Lưu quản sự luôn nhìn chằm chằm Liễu Nhi, trong lòng ta cũng rất loạn, chúng ta mau hái thảo dược xong rồi về a."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, đột nhiên nói: "hay ngươi về nhà đi, một mình ta đi là được rồi."
Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: "không cần, một mình ngươi làm đến khi nào."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "ta hiện tại cũng không phải người phàm, nói đến tu vi chúng ta cũng ngang nhau, ta còn có... kỹ năng từ thế giới kia mang đến, ngươi cứ yên tâm. Nếu không xong, ta đến Ngô gia nhờ Ngô Chí An giúp."
Thẩm Lục Mạn chần chờ một chút, bất an trong lòng liền gật đầu nói: "được, vậy ngươi đi đi, ta ở nhà trông Liễu Nhi."
Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, đem nông cụ bỏ xuống đất, liền xoay người đi đến Ngô gia.
Ngô Chí Dũng sáng hôm quan đã từ trên trấn về, còn vội giúp hái thảo dược trong vườn.
Kinh Ngạo Tuyết tò mò hỏi hắn đã làm gì, hắn cũng không nói được, Kinh Ngạo Tuyết cũng hiểu được là chuyện của Tần tướng quân, cũng không hỏi nhiều.
Hôm nay đến, Ngô Chí Dũng đã y phục chỉnh tề, xem ra là phải ngoài.
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút nói: "ngươi định đâu vậy a?"
Ngô Chí Dũng thở dài một hơi nói: "Tần tướng quân nói ta đi theo nàng, lên trấn tới Lưu gia bái kiến một vị đại nhân, ta cũng không muốn đi, nhưng mà..."
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ một chút, cũng hiểu được hắn nói vị đại nhân kia là ai.
Hôm qua nghe ý tứ nói chuyện, Lưu Văn Diệu cùng quốc sư đại nhân, hiện tại đang là khách ở Lưu phủ.
Nói về chức quan, Tần tướng quân là Nhất Phẩm Phiêu Kỵ đại tướng quân, tuy hiện tại là một phế nhân, nhưng chức vị vẫn còn, nàng cũng không cần hạ mình đi bái kiến quan lớn Lưu Văn Diệu.
Vị đại nhân nàng muốn bái kiến kia, chỉ có thể là quốc sư đương triều dười một người trên vạn người.
Chuyện này cùng với dân chúng bình thường như nàng cũng không có liên quan gì, nàng chỉ đơn giả nói mục đích của mình, Ngô Chí Dũng liền đi vào phòng kêu: "tiểu đệ, qua đây giúp một chuyện a."
Ngô Chí An mang giày rơm đi tới, gãi tóc nói: "đại ca, lại có chuyện gì a?"
Khuôn mặt Ngô Chí Dũng mang ý cười thường lệ, nói: "hôm nay ngươi ở nhà cũng không có gì làm, vậy qua giúp Kinh Ngạo Tuyết đi hái thảo dược. Tối nay chắc ta không về được, ngươi nói với mẫu thân một tiếng, nói nàng và phụ thân đừng chờ ta về ăn cơm."
Ngô Chí An ngáp một cái, bất đắc dĩ nói: "đại ca, gần đây ngươi luôn bận a, tối cũng không về nhà. Vậy được rồi, ngươi đi đi, ta sẽ nói với nương."
Ngô Chí Dũng ỷ thân cáo, xoa đầu đệ đệ mình, liền cưỡi hắc mã rời đi.
Ngô Chí An nói thầm vài câu: "ta đã thành hôn sinh con rồi, sao còn xem ta như tiểu hài tử a."
Hắn thấy nét mặt Kinh Ngạo Tuyết mang tiếu ý, liền lúng túng xoa tay, nói: "cái đó, ngươi chờ ta một chút, ta đi nói với nương một tiếng, rồi ra vườn tìm ngươi, ngươi đi trước đi."
Kinh Ngạo Tuyết nói cám ơn, liền xoay người đi trước.
Nàng đến vườn trước, nhìn xa xăm không thấy đường biên, thở dài một cái, cầm nông cụ bắt đầu làm việc.
Ngô Chí An sau một lúc thì đến, hắn làm việc so với Kinh Ngạo Tuyết còn nhanh hơn, không những sắp đuổi kịp tiến độ của Kinh Ngạo Tuyết, còn cười lên tiếng chào hỏi, nhanh chóng đã vượt qua nàng.
Kinh Ngạo Tuyết: "..." nàng sao lại không bằng một phàm nhân được a, liền vùi đầu làm tiếp.
Cùng lúc đó, Ngô Chí Dũng đã đến ngoài viên Tần tướng quân bên kia, hạ nhân đi vào thông báo một tiếng, Tần tường quân liền khoác áo choàng, được một nữ á nhân ôm ra, đặt lên một cỗ xe ngựa xa hoa.
Ngô Chí Dũng xuống ngựa bước lên trước nói: "Tần tướng quân, thuộc hạ đi trước dò đường."
Tần Diệc Thư cho hạ nhân vén rèm lên, nheo mắt lại thản nhiên nói: "không cần, đi cùng đi."
Ngô Chí Dũng nói vâng, thấy hạ nhân trong xe Tần Diệc Thư lại kéo rèm xuống, liền đi theo sau xe ngựa, cùng các thuộc hạ khác vào trong trấn.
Xe ngựa không nhanh không chậm, Cố Bạch Vi cũng ở trên xe ngựa của Tần Diệc Thư, nàng bất an nói: "quốc sư đại nhân kia cũng không dễ đối phó, ta sợ ngươi đến lần nữa sẽ chịu thiệt."
Tần Diệc Thư híp lại nửa mắt, nói: "việc này không cần lo, ta chỉ di lên chào một tiếng thôi, quốc sư đại nhân tính hay đa nghi, tin tức linh thông, nếu biết ta ẩn cư ở đây, sẽ không ngừng cho người đến tìm hiểu, nhưng nếu ta chủ động đến cửa cầu kiến, nàng không muốn gặp ta, thì cũng sẽ bị ta bức rời đi."
Cố Bạch Vi nghe vậy sửng sốt, ánh mắt phức tạp nói: "ngươi... nghĩ như vậy?"
Tần Diệc Thư ngước mắt nhìn nàng, mi dài đen nhánh hơi hơi vỗ, tựa như hai cái quạt nhỏ.
Vốn là nhân vật hung ác, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, nhưng mà lại mang một khuôn mặt khiến lòng người sinh mến mộ, khó trách quốc sư đại nhân đối với nàng...
Cố Bạch Vi cắn răng, quay đầu đi không muốn nhìn nàng.
Tần Diệc Thư thấy vậy, thở dài một hơi nói: "Bạch Vi, mấy ngày qua làm phiền ngươi."
Viền mắt Cố Bạch Vi ửng đỏ, tức giận nói: "nói gì vậy? ta là vị hôn thê của ngươi, cho dù ngươi không nhận ta, ngươi không thích ta, ngươi không... ta cũng không bỏ lại ngươi một mình, ngươi nghĩ ai cũng có ý chí sắt đá như ngươi sao?"
Tần Diệc Thư nghe vậy ngẩn ra, cũng không phản bác.
Cố Bạch Vi thấy trong lòng càng thêm tức giận bất mãn, nàng không để ý tính tình ủy khuất của mình, liền nói: "dừng xe, ta muốn xuống."
Xa phu liền dừng xe ngựa lại, Cố Bạch Vi từ trên xe ngựa nhảy xuống, lấy một con ngựa tốt từ phía sau, giơ roi đánh một cái, chớp mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Tần Diệc Thư nhìn khói bụi ngoài xe bốc lên, khẽ thở dài: "đi thôi."
Xe ngựa không nhanh không chậm đi đường, không biết qua bao lâu, rốt cược đã lên trấn.
Nàng không thể xuống xe ngựa được, liền để xa phu báo với lính canh thành, quan binh kia cũng là ngu dốt không biết nghĩ, chờ xa phu nói xong liền nổi giận nói: "mau xuống xe, đây là mệnh lệnh của Lưu đại nhân, mặc kệ đối phương là ai, đều phải làm theo quy tắc."
Tần Diệc Thư tai thính mắt tinh, không cần xa phu bẩm báo, cũng nghe thấy được.
Nàng dừng một chút, đang chuẩn bị cho người bế xuống, thì thấy một chiếc xe ngựa khác viết chữ "Lưu" từ bên cạnh đi ngang qua.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, dường như nàng nghe được âm thanh hài tử non nớt.
Nàng nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa phía trước, thì thấy xe ngựa đến cửa thành, binh lính giữ cửa thành chỉ nhìn thoáng qua chữ trên thùng xa, liền cung kính nhường đường, cho phép xe ngựa kia đi đầu qua trước.
Mọi người giận không dám nói gì, lắc đầu lại cúi đầu tiếp tục chờ.
Tần tướng quân mang hạ nhân cùng thuộc hạ đến, thấy vậy mọi người đều phẫn nộ bất bình.
Tần tướng quân hơi nheo mắt lại, cười nhạt nói: "người đến, qua đây ôm ta xuống dưới."
Nữ á nhân to con ôm nàng xuống, bộ mặt tức giận đi tới, quan binh vẫn hung hăng không tha, nói: "ai nha, thiên kim tiểu thư nhà ai, đến cả xuống cũng phải bế a?"
Tần Diệc Thư cười nhạt nói: "hạ thể tại hạ bất tiện, chỉ có thể nhờ hạ nhân làm giúp."
Quan binh liếc nàng một cái, gắt gỏng nói: "thì ra là tàn phế, vậy mà còn có mặt mũi ra ngoài, đúng là mất mặt trấn ta mà."
Thuộc hạ Tần tướng quân đều gồ bắp thịt lên, dường như muốn đánh quan binh này một trận.
Quan binh thấy vậy trong lòng sợ hãi, lại giương nanh múa vuốt tiếp tục nói: "vốn chính là vậy a, các ngươi muốn làm gì? người nào cũng bộ dạng khả nghi, người đâu, đem bọn chúng bắt nhốt vào ngục mau."
Tần Diệc Thư kêu người bên cạnh đưa đến một cái hà bao, cười nói: "quan gia làm việc không dễ, đây là chút tâm ý nhỏ của tại hạ, mong quan gia vui lòng nhận cho."
Quan binh nhìn bạc đưa đến, nhìn bên trong có hơn mười lăm lượng bạc, mặt liền đổi sắc cúi người gật đầu nói: "ai nha, không cần, thì ra các ngươi là khác nhân từ nơi khác đến, không hiểu quy củ, ta cũng không trách tội các ngươi. Lần sau đến thì nói sớm một chút, không cần đưa mặt khó coi như vậy."
Hắn được tiên nghi còn khoe mã, quở trách vài câu, mới cho đi.
Tần Diệc Thư ngồi trên xe ngựa, ánh mắt hơi lạnh nói: "ngươi như vậy, đáng sống sao?"
Hạ nhân trong xe ngựa lạnh lùng nói: "tướng quân, hay để ta..."
Nàng dùng tư thế giết địch, Tần tướng quân lắc đầu nói: "không cần, loại người giết không hết, khuyết điểm nằm ở gốc rễ, nếu quốc sư chưa diệt, hoàng đế chưa phế, quốc gia này sớm muộn cũng sẽ diệt vong..."
Nàng cười nhạt, không để ý nói: "bất quá... hắn có mắt như mù, nên dạy hắn một bài học, ngươi đi xử lý đi."
Hạ nhân ứng tiếng, chớp mắt liền biến mất khỏi thùng xe.
Tần Diệc Thư nằm trong xe ngựa mềm mại, trong lòng lóe lên nhiều mưu tính.
Xe ngựa một đường đến trước Lưu phủ, hạ nhân báo với tên cạnh cửa một tiếng, tên canh cửa lười biếng nói: "sao bây giờ mới đến a, phu nhân nahf ta đã sớm bồi quốc sư lên núi bái phật rồi, ngươi hôm khác quay lại đi."
Hạ nhân tức không nhẹ, xoay người bẩm báo, Tần Diệc Thư nghe vậy, tính tình tốt đẹp nói: "nếu vậy, hôm khác đến bái phỏng, xa phu, cho xe ngựa đến tửu lâu trên trấn, ngày mai chúng ta lại đến."
Dứt lời, xe ngựa liền rẽ đi, đến tưu lâu sang trọng nhất trấn, bao hết những gian phòng hảo hạng.
Tần Diệc Thư dựa vào cửa sổ nói: "người kinh thành, đến chưa?"
Ám vệ hắc y từ trong bóng tối đi ra nói: "bẩm tướng quân, vẫn chưa."
Tần Diệc Thư nghe vậy, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn nói: "phái người đi thăm dò chiếc xe ngựa Lưu gia trước cửa thành khi nãy, thói quen quốc sư đại nhân đúng là khó sửa, đến cái trấn nhỏ xa xôi, cũng mờ ám đến như vậy."
Ám vệ ứng tiếng, thấy nàng không phân phó thêm, liền xoay người biến mất khỏi phòng.
Tần Diệc Thư nhìn về phía Lưu gia, khẽ thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Lưu gia, Lưu Văn Diệu, quốc sư, hoàng đế.... ah!"
Nàng dùng nội lực chấn nát cửa sở, che đi tầm nhìn bên ngoài.
Sắc trời dần tối, vườn ruộng trong thôn dài mênh mông, Kinh Ngạo Tuyết cố gắng làm, cật lực giơ hai tay lên lau mồ hôi trên mặt.
Nàng xoay người nhìn bờ ruộng phía sau thật dài, trong lòng thở dài một hơi nói: "còn nhiều thảo dược chưa hái xong a, việc này đúng là làm không hết được, mệt quá."
Ngô Chí An cách nàng không xa nghe vậy cười nói: "được rồi, hôm nay cũng không còn sớm, làm đến đây thôi a, còn lại qua ngày mai rồi hái tiếp."
Ngô Chí An nhì sắc trời, cũng tán thành gật đầu.
Hai người ôm thắt lưng đi ra, Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "đa tạ ngươi hôm nay đến giúp, nếu chỉ có một mình ta, cũng không biết khi nào mới xong."
Ngô Chí An khoát tay nói: "chỉ một cái nhấc tay mà thôi, chúng ta đều là hàng xóm, quan hệ cũng thân, ngươi đừng nói lời xa cách như vậy, nghe đả thương người a."
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "cũng được, vậy hôm nào ta cho ngươi thêm mấy lọ đan dược cùng thuốc cao, thứ đó tuy không chữa được bệnh nặng, nhưng kiện thể thì được."
Ngô Chí An nghe vậy, nhất thời hai mắt tỏa sáng, hắn nhớ đến đan dược của đối phương rất lâu rồi.
Trước đó vài ngày, Kinh Ngạo Tuyết vì cảm tạ hắn đã giúp chiếu cố Liễu Nhi, đưa cho hắn mấy lọ đan dược tự chế.
Lúc đầu hắn còn tưởng là hạt đậu, cũng không để ý nhiều, liền ném cho hai tiểu tử trong nhà ăn.
Nào ngờ nhi tử nhà hắn da khỉ cũng không cần lo, nhưng mà cháu gái trong nhà thân thể yếu ớt, thường ho khan, sau khi ăn đan dược, thì lại mạnh khỏe hơn nhiều.
Lúc này hắn mới hiểu được chỗ tốt của đan dược, vội đem hết đan dược cho Mộng Thu ăn, tiểu hầu tử nhà hắn còn nói hắn bất công.
May là đan dược không ăn nhiều được, tiểu hầu tử bình thường cũng quan tâm tỷ tỷ, cho nên chỉ oán trách vài câu, liền đem chuyện này quên mất.
Mà Mộng Thu ăn đan dược một thời gian, sau đó cũng không còn ho khan nữa, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn.
Hắn dẫn nàng đến nhà đại phu trong thôn xem, đại phu liền tò mò hỏi hắn, có phải là buôn bán có lời trữ bạc mua thuốc bổ cho cháu gái ăn, nếu không sao thân thể lại khỏe mạnh như vậy.
Hắn nghe vậy kích động đến suýt chút nhảy dựng lên, cháu gái hắn từ lúc trong bụng mẹ đi ra đã mang bệnh, còn là tâm bệnh trong nhà, năm đó tẩu tử cũng vì vậy mà qua đời.
Mấy năm qua, đại ca tham gia quân đội đến chiến trường, hắn cũng thấy hổ thẹn vì không chiếu cố được tẩu tử cùng cháu gái, hiện tại tẩu tử đã qua đời, mà cháu gái cũng yếu ớt.
Buổi tối nghĩ đến, hắn lăn qua lăn lại cũng không ngủ yên được.
Vốn cũng nghỉ phải nuôi Mộng Thu cả đời, để nàng sống cuộc sống không buồn không lo, sống đến bao nhiêu tuổi bọn hắn cũng sẽ tận lực mà nuôi.
Nhưng không ngờ, có ngày thân thể nàng lại thực sự khỏe mạnh trở lại.
Từ sau việc đó, gia đình hắn im lặng coi Kinh Ngạo Tuyết là ân nhân, thỉnh thoảng qua giúp một chút cũng không hề từ chối, so với thân thể Mộng Thu thì mấy chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Mặc dù phụ thân hắn không biết chữ, nhưng lại dạy dỗ hắn và đại ca rất nghiêm, hắn cũng đã thầm nghĩ muốn hỏi Kinh Ngạo Tuyết lấy thêm mấy lọ đan dược, cũng định nghiêm túc mở miệng.
Hôm nay đột nhiên nghe Kinh Ngạo Tuyết chủ động nhắc đến, liền mở miệng cười to nói: "được a, ta chờ đan dược