- Trang chủ
- Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê
- Chương 80
Tác giả: Ất Thuần
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 80: Ấm áp
Kinh Ngạo Tuyết quay lại thôn, trước tiên ở nhà cùng Thẩm Lục Mạn thu dọn phòng ở, dọn dẹp thú săn được một chút, đem gia vị ướp, dự tính đến tối quay về làm một bữa.
Theo lý Kinh Ngạo Tuyết tu vi đến mức này rồi thì có thế tích cốc, nhưng nàng vẫn ăn một ngày ba bữa như cũ, đột nhiên dừng lại không bỏ được.
Vì ăn no nên bụng khó chịu, hiện tại vẫn luôn quý trọng mỗi bữa cơm hàng ngày được ăn.
Hơn nữa tu sĩ tích cốc vì không muốn ăn ngũ cốc hoa màu nhiều, trong cơ thể tích lũy nhiều tạp chất không tốt cho tu hành.
Nhưng Kinh Ngạo Tuyết có mộc hệ dị năng, chỉ bốn năm mộc hệ dị năng của nàng so với tăng tu vi còn nhanh hơn, đã khôi phục thành hình thái ban đầu, chính là cửu cấp.
Sau khi mộc hệ dị năng thăng cấp, tạp chất trong cơ thể tự nhiên cũng đào thải, hiện tại vấn dề tạp chất đã không còn là vấn đề của Kinh Ngạo Tuyết.
Hơn nữa Thẩm Lục Mạn nhanh như vậy đã qua rèn thể kỳ, là được hấp thụ mộc hệ dị năng.
Mỗi khôi Kinh Ngạo Tuyết tu luyện, nàng liền biến thành bản thể dây leo quấn quanh người Kinh Ngạo Tuyết, khi đối phương tỏa mộc hệ dị năng, loại bỏ tạp chất trong cơ thể, khiến bản thể tôi luyện càng thê thông thấu.
Cho nên chỉ vài năm ngắn ngửi, nàng đã vượt qua rèn thể kỳ, bước vào giai đoạn đầu tiên.
Thọ mệnh yêu tu rất dài, tu luyện lại gian nan, phần lớn thời gian cuộc đời đều dùng để tu luyện, mặc dù già rồi thì cũng khó vượt qua nguyên anh kỳ.
Cái này cũng khiến người ta bất đắc dĩ thực sự.
Chỉ có con người, được thiên đạo phù hộ, trong cơ thể có linh căn, nếu tốc độ nhanh thì 1000 năm, có thể kết thành nguyên anh.
Nhưng ở yêu tộc, 1000 năm, có thể cũng lên được rèn thể kỳ.
Cho nên, tốc độ tu hành của Thẩm Lục Mạn hiện tại nhanh như vậy, cũng là do cơ duyên thúc đẩy trước đó.
Đầu tiên là hỏa diễm phượng hoàng giúp nàng biến thành yêu, hỏa diễm phượng hoàng sinh sôi không ngừng trong cơ thể nàng, cho nên dáng vẻ bản thể của nàng cũng có màu đỏ, là nơi lưu chuyển huyết dịch.
Mà công lao lớn hơn, chính là Kinh Ngạo Tuyết giúp nàng tu luyện.
Mộc hệ dị năng của Kinh Ngạo Tuyết tu luyện tốc độ so với tu vi còn nhanh hơn, đến cả mộc hệ dị năng phóng ra cũng có ý thức, đem mộc hệ ước số tụ lại tăng lên khả năng của mộc hệ dị năng, nhưng cũng có để sót lại chút linh khí tăng cấp.
Chuyện này, Thẩm Lục Mạn hiểu rõ, trong lòng nàng cảm kích, từng đề nghị Kinh Ngạo Tuyết cố gắng tăng tu vi, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại nói không vội.
Thậm chí, hai năm trước nàng đã luyện xong cổ độc, nhưng không biết từ đâu Kinh Ngạo Tuyết lại biết được, yêu tu trong thời kỳ rèn thể kỳ thì không thể làm chuyện đó, nhất là không thể trao đổi dịch thể, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tốc độ thăng cấp.
Cho nên, nàng lại nhịn thêm hai năm, mặc dù thỉnh thoảng nàng không đành lòng, muốn chọc đối phương, nhưng đối phương chỉ đè xuống mãnh hôn một trận, lại cắn răng nói: chờ sau này trừng trị nàng.
Thẩm Lục Mạn lại nhớ đến lần đó, nhịn không được đỏ mặt.
Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết đang đi bên cạnh, tâm tình đối phương rất tốt còn khẽ hát, nàng liền hỏi: "chuyện gì, mà vui vẻ như vậy?"
Nhưng mà, dường như lúc nào đối phương cũng có tâm tình cực tốt.
Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút cười nói: "ta mới nhìn thấy thảo dược trồng trong vườn nhà chúng ta, trước đó còn chưa lên, Ngô Chí Dũng đúng là khiến ta đỡ lo, ta cũng nói...."
Lời còn chưa nói hết, thì thấy một đám phụ nhân đứng cách đó không xa, ngay phía trước nhà nàng thì thào.
Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, tai và thị lực của nàng đều rất tốt, có thể nhận ra được vài phụ nhân quen mắt, chính là mấy người trước kia hay thường đi cùng thím Trương gia buôn chuyện.
Sau chuyện nhà thím Trương bị giết sạch khó hiểu, trong thôn không biết là ai đồn, nói nàng cùng thím Trương quan hệ không tốt, trước kia là người cặn bã sống xấu xa, cho nên giết cả nhà thím Trương.
Khi đó, thôn trưởng chỉ dám trách cứ vài câu, không dám răn đe hoàn toàn, như vậy càng xác nhận thái độ suy đoán của mọi người.
Kinh Ngạo Tuyết cũng không muốn tính toán với người trong thôn, chỉ nói một câu, nếu có chứng cứ thì đi cáo trạng đi.
Ngươi trong thôn kiến thức nông cạn, bọn họ nghĩ đến nha môn thì chân đã run, không có chuyện gì nhìn thấy nha môn còn phải đi đường vòng, huống chi còn chủ động đi vào.
Mặc dù trước kia nhà nàng cùng Hàn gia không ưa nhau, nhưng sau khi lần đầu Hàn gia gặp mặt nàng thì bị nàng dọa sợ, Hàn cử nhân không ở trong thôn, đến nay cũng không có tin tức, bọn họ dĩ nhiên không dám đắc tội Kinh Ngạo Tuyết.
Hiện tại, đối phương lại tu tập trước nhà mình, khẳng định là không có ý tốt.
Kinh Ngạo Tuyết ôm tay, cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, liền đứng một bên xem cuộc vui.
Một phụ nhân trong đó nói: "Ngô gia này đúng là lương thiện a, không khác gì tay sai của Kinh Ngạo Tuyết, ta thấy mấy ngày đầu năm nay, người nhà hắn còn chưa hầu hạ xong, thì đã chạy qua nhà Kinh Ngạo Tuyết làm vườn, ngươi nói có đúng không...."
Nàng chớp mắt ra hiệu, một phụ nhân khác hùa theo nói: "nói đúng a, nếu không người ta sao lại đi trồng dùm cho nàng, Kinh Ngạo Tuyết này trước kia từng cùng nam nhân trong thôn thông đồng, Ngô Chí Dũng cũng là người cường tráng, đến phụ nữ còn không chịu nổi, còn chưa nói đến sóng lớn."
Lời nói này cực kỳ khó nghe, Kinh Ngạo Tuyết cắn răng, đang định xông đến đánh người, chợt nghe có người khác nói: "không nên nói như vậy a, nếu để ta nói a, Kinh Ngạo Tuyết này bộ dạng nhìn cũng xinh đẹp, nhưng mà chỉ là á nhân, Ngô Chí Dũng trước kia cũng đã lấy thê tử, nếu ghép lại thì thành cái gì a."
Nàng chớp mát, nhỏ giọng cười nói: "ta cảm thấy Ngô Chí Dũng nhìn trúng Kinh Ngạo Tuyết người ta làm thê tử a, nữ nhân kia dáng vẻ nhìn đẹp lại tốt tính, năm đó sửa nhà, tướng công nhà ta có nói, Ngô Chí Dũng làm việc cũng hăng say, đây không phải đối với người ta có ý tứ thì là gì?"
Nàng chậc chậc hai tiếng nói: "ta thấy a, Kinh Ngạo Tuyết nhìn như Võ Đại Lang a, nói không chừng thê tử nàng đã sớm thông đồng với Ngô Chí Dũng rồi a."
Mấy người khác nghe vậy cười rộ lệ, đang nói thì xoay người nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng.
Kinh Ngạo Tuyết híp mắt đầy nguy hiểm đi tới, cười lạnh nói: "chư vị thực hăng say a, việc nhà còn chưa làm xong, đã đứng trước cửa nhà ta nhiều chuyện, trước ta không tính toán với các ngươi là ta nhịn thôi, nhưng mà lúc này, thực xin lỗi, đây là 20 lượng."
Nàng lấy trong túi ra hai khối bạc, liền ném vào người phụ nhân nói chuyện khó nghe đầu tiên.
Bọn họ đau, hét chói tai, còn khóc lo um sùm.
Kinh Ngạo Tuyết tức giận đi tới nói: "đây là tiền thuốc cho các ngươi, hôm nay ta phải dạy các ngươi cách làm người a."
Dứt lời, nàng không chờ mấy người kia phản ứng, liền hai ba cái đã giải quyết đám phụ nhân nhiều chuyện này.
Bọn họ năm dưới đất rên la đủ kiểu, Kinh Ngạo Tuyết đạp mông một phụ nhân nói: "lần sau chú ý cho ta, ta đã giết người lần đầu, thì cũng không ngại lấy thêm mạng đâu."
Lời nàng nói ý chỉ ở mạt thế và Lương Thăng Vinh, nhưng trong mắt phụ nhân khác thì đó là vụ giết cả nhà thím Trương.
Nhất thời sắc mặt bọn họ trắng bệch, cả người đổ mồ hôi, liên tục nói xin lỗi.
Kinh Ngạo Tuyết xì cười một tiếng, tức giận nói: "cút cho ta, sau này ta còn nhìn thấy các ngươi gần nhà ta, đừng trách chân tay lìa người."
Đám phụ nhân vội vàng đỡ nhau bỏ đi.
Nếu là nam nhân đánh nữ nhân thì quá đáng thật, nhưng Kinh Ngạo Tuyết là á nhân, trước khi xuyên qua cũng là nữ nhân hoàn toàn, cản bản cũng không có gì áy náy trong lòng.
Tâm tình nàng không vui, đánh cũng đánh rồi, đáng đời bọn họ!
Thẩm Lục Mạn đến bên cạnh nàng nói: "cần gì chấp nhặt với đám người phàm này."
Nàng biết Kinh Ngạo Tuyết không có xuống chút lực nào, nếu không những phụ nhân kia đã sớm mất mạng.
Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nói: "đó không phải cách giải quyết của ta, trong mắt ta, cho dù là con kiến chọc ta giận, ta vẫn sẽ tính sổ như vậy, không thể để những người này làm xằng bậy được."
Thẩm Lục Mạn thấy nàng bị chọc tức không nhẹ, vội vỗ lưng nàng nói: "chúng ta đi thôi."
Kinh Ngạo Tuyết chán nản gật đầu, đi vài bước xoay người nói: "chúng ta đến nhà Ngô Chí Dũng trước, bình thường chúng ta ít ở trong thôn, mấy lời đàm tiếu này cũng ít đến tai chúng ta, nhưng Ngô Chí Dũng ở trong vườn cả ngày, khẳng định bị nói không ít, vậy cũng ủy khuất cho hắn."
Thẩm Lục Mạn chần chờ một chút, gật đầu đồng ý.
Hai người đến Ngô gia, Ngô Chí Dũng đang chuẩn bị cơm tối, hai người già trong nhà tuy được uống đan dược, nhưng mà người phàm thọ mệnh ngắn, hiện tại cũng đã là đèn cạn dầu rồi.
Từ năm ngoài, bọn họ cũng không lo được nữa, chỉ ở nhà chăm con cháu.
Còn Ngô Chí An bồi bổ vài năm, thân thể cũng đã khỏi hắn, mấy năm trước chuẩn đoán vợ không thể để thì lại mang thai, năm thứ hai liền sinh một đôi nam hài.
Cái này khiến Ngô Chí An vui đến điên, mùa đông năm ngoái, thê tử hắn lại mang thai, tính thời gian, cũng đã sáu bảy tháng rồi, bụng cũng đã lớn hơn.
Nên việc nhà, nấu cơm nước đều để Ngô Chí Dũng làm.
Hắn nấu ăn không tệ, người lại thông minh, làm cơm mùi vị cũng tốt, so với đệ muội không kém.
Kinh Ngạo Tuyết thấy hắn ở ngoài trời nhóm bếp, khói mù trời, thì dừng cước bộ.
Ngô Chí An đang đầu chăm cặp sinh đôi, bọn nhỏ so vói Xuân Ca Nhi còn ồn ào hơn, lại đang tuổi chưa hiểu chuyện, nháy mắt một cái đã chạy mất dạng.
Ngày thường Xuân Ca Nhi ở trên trấn học tập, thỉnh thoảng mới về nhà.
Ngô Mộng Thu thì lại ở nhà, nhưng mấy năm trước, Ngô Chí Dũng cũng nhờ được Tần Diệc Thư mời đến hai ma ma giáo dưỡng ở kinh thành về, các nàng hiện tại là người dạy ở trong viện mới, Ngô Mộng Thu căn bản cũng không ra ngoài được.
Ngô Chí An bị hài tử trêu chọc, tức giận nói: "các ngươi ngoan ngoãn cho ta, nếu không đét mông."
Hai đứa bé giống nhau như đúc, nghe vậy cũng không sợ, thè lưỡi nói: "cha hư, chúng ta đi méc mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân, người xem cha muốn đánh chúng ta."
Nói xong, liền chạy vào phòng thê tử Ngô Chí An đang nghỉ ngơi, cái này đúng là khiến cho Ngô Chí An tức điên.
Thê tử của hắn lần này lại mang song thai, chỉ mới sáu bảy tháng thôi bụng đã lớn đến mức đứng không vững, bình thường đều phải nằm trong phòng chờ, gần đây lại bị phù thũng. buổi tối khó chịu không ngủ ngon được.
Vừa rồi hắn phí không ít sức mới dỗ thê tử hắn ngủ được, hai tiểu hầu tử này không hiểu chuyện đã chạy đi quấy rầy mẫu thân của mình.
Ngô Chí An vốn không định đánh, dù sao hai đứa nhỏ là ruột của mình.
Nhưng hắn bị chọc giận phải làm như vậy, túm lấy hai tiểu đầu đất đang chạy, dùng chút lực đánh mông bọn chúng.
Tiểu hài nhi bình thường luôn là tiểu bảo bối trong nhà, gia gia nãi nãi cũng không nỡ nói nặng bọn họ, hôm nay đột nhiên chịu ủy khuất lớn như vậy, liền oa oa khóc lớn.
Thê tử Ngô Chí An cũng bị đánh thức, cố gắng mở cửa sổ ra nói: "sao vậy, sao hài tử lại khóc?"
Ngô Chí An quay đầu, vội đi trấn an nàng.
Ngô gia loạn thành như vậy, căn bản không ai tiếp Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi một cái, đến cạnh Ngô Chí Dũng, bị một hồi đại loạn như vậy, cũng không biết nên nói thế nào.
Ngô Chí Dũng thấy nàng đến, cao hứng nói: "lão đệ, ngươi lại về thôn rồi a, ah, phải rồi, hai mẫu đất nhà ngươi ta đã trông thảo dược xong rồi, chờ ngày mai, ta đưa cháu trai đệ đệ về, đem thảo dược trồng được trong nhà lên trấn."
Mấy năm qua Ngô Chí Dũng được Kinh Ngạo Tuyết giúp, kiếm không ít tiền, ít lắm cũng được mấy vạn lượng, trong thôn chính là độc nhất.
Nhưng hắn tin tiền không thể để lộ, cho nên đến giờ tài sản cũng kha khá, nhưng vẫn ở trong cái viện cũ, không có ai đến xây lại.
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ cười cười, đúng lúc Ngô Chí An ôm mặt đi ra, thấy nàng lúng túng lên trước nói: "ngươi đến rồi a, có muốn ở lại ăn bữa cơm không?"
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "không cần, ngươi trong nhà náo nhiệt như vậy, ta sợ ngươi cũng không chú ý đến vị khách như ta a."
Ngô Chí An đau đầu nói: "đều do tiểu tư nhà ta quá bướng bính, so với Xuân Ca Nhi năm đó còn dày vò người hơn."
Hắn thở dài một hơi, Xuân Ca Nhi hiện tại đã lớn, còn đi học ở trường, cũng trưởng thành nhiều hơn, khi nghỉ về thôn, còn chủ động mang theo hai tiểu đệ ra ngoài chơi.
Nếu có Xuân Ca Nhi ở nhà, hắn cùng thê tử cũng đỡ cực hơn.
Kinh Ngạo Tuyết cười cười, biết hắn trong lòng cũng vui vẻ, hiện tại trong mắt phàm nhân, hài tử càng nhiều càng tốt.
Không chỉ trong nhà náo nhiệt, vì sinh hài tử, mà tương lai bọn họ còn có thể giúp nhau.
Chí ít khi Ngô Mộng Thu gả đi, đệ đệ trong nhà nhiều, nhà chồng cũng không dám khi dễ nàng.
Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ, liền bỏ đi suy nghĩ trước kia, ngồi một hồi, thấy nhà người ta định ăn cơm, thì xoay người cáo từ rời đi.
Nàng cùng Thẩm Lục Mạn lên đường đến Tần gia, Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "thê tử, đột nhiên ta lại không muốn có hài tử nữa a."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, sẵng giọng nói: "hài tử ngươi không muốn thì không cần sao?"
Thân thể nàng lại dễ mang thai, nhưng đến hậu yêu đan kỳ, vẫn còn khống chế được một chút, Liễu Nhi ở nhà bọn họ cũng không cần lo nhiều, nàng muốn nhân lúc tu vi cao, đúng lúc có thể mang thai, lại sinh thêm một đứa.
Nhưng ý này, nàng chỉ dám để trong lòng, không nói cho Kinh Ngạo Tuyết biết.
Ngược lai, nếu nàng đã mang thai, thì Kinh Ngạo Tuyết cũng không dám ép nàng phá.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng đỏ mặt, không dám nghĩ nhiều.
Nàng nghĩ đến Liễu Nhi nhà mình, Liễu Nhi tuổi cũng đã lớn, hiện tại đã 10 tuổi, bộ dạng nhìn tương tự nàng, cũng không còn giống như khi bé.
Nếu nói khi nhỏ có bảy tám phần giống nàng, thì hiện tại chỉ còn lại năm sáu phần mà thôi.
Trên người Liễu Nhi có phong cách quý phái, nghe Tần Diệc Thư nói, đến cả công chúa, quận chúa hoàng thất, cũng không có khí độ như Liễu Nhi.
Liễu Nhi bình thường đều học giống Tần Diệc Thư 99%, mặt bất động thanh sắc, nếu nàng không nói, thì không ai đoán được tâm tư của nàng.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, tò mò hỏi: "Liễu Nhi khi còn nhỏ bộ dạng như thế nào?"
Hiện tại nàng cũng đã không còn nhớ được, lúc đầu Liễu Nhi tính tình thế nào, nhưng nàng nhớ rõ, hiện tại đã thay đổi rất nhiều, nàng cũng không tin Liễu Nhi trong ký ức là đứa bé có tính tình mềm yếu.
Thẩm Lục Mạn dừng một chút nói: "hài tử mới sinh đều có nếp nhăn, đỏ hỏn. Liễu Nhi nàng cũng như vậy, nàng từ nhỏ đã thích khóc, nước mắt lau không hết, lúc đầu ta còn sợ nàng khóc đến hỏng hai mắt, nhưng sau đó lại...."
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau