- Trang chủ
- Động Xuân Tâm
- Chương 92: Chương 92
Tác giả: Cố Liễu Chi
Đêm khuya, Lý Từ Phong ngồi ở vị trí lúc nãy Tề Duyên từng ngồi, nghe quyết định của Khương Trĩ Y xong, xác nhận hỏi: "Quận chúa là nói —— ngươi muốn giả vờ đáp ứng hòa thân?"
Khương Trĩ Y gật đầu: "Bệ hạ không muốn khai chiến cùng Tây La, không hy vọng A Sách ca ca lại lập quân công, công cao cái chủ.
Cùng giống như cái phong thánh chỉ lần trước vậy, hòa thân cũng là do bệ hạ thuận thế thử một chút, nếu A Sách ca ca chấp nhận, bệ hạ liền không còn lý do làm khó dễ, nếu hắn cự tuyệt, hiện giờ bệ hạ trông gà hoá cuốc, tất nhiên sẽ nhận định hắn hiếu chiến hỉ công là vì muốn mưu phản, sẽ nhân lúc cánh của hắn còn chưa cứng cáp mà đẩy hắn vào tử địa.
Mà ta lại đang ở Trường An, A Sách ca ca chỉ có thúc thủ chịu trói.
Cho nên trước hết ta cần đáp ứng hòa thân, rời khỏi Trường An."
Lý Từ Phong gật gật đầu: "Như vậy ý tứ quận chúa là, chờ đội ngũ hòa thân đi về phía Tây, khi đi ngang qua Hà Tây, ngươi cùng thiếu tướng quân sẽ hội hợp khởi binh?"
Khương Trĩ Y lắc đầu: "Cũng không phải, bệ hạ tất nhiên sẽ đoán đến khả năng A Sách ca ca chặn đội ngũ hòa thân lại, cho nên cho dù ta được ra khỏi Trường An, nhưng cữu cữu ta cùng Thẩm phu nhân đều không được ra khỏi Trường An.
Bệ hạ biết ta trọng tình, không có khả năng bỏ qua cho cữu cữu.
Tình cảm của Thẩm Nguyên Sách lúc trước cùng mẹ kế cũng thân thiết, bệ hạ không biết Thẩm Nguyên Sách đã đổi thành người khác, nên cũng sẽ coi chừng Thẩm phu nhân cẩn thận."
"Nói cho cùng, cho dù A Sách ca ca mặc kệ hết tất cả, nhưng lúc trước ngay cả Hà Đông cũng không dám vô cớ xuất binh, bọn họ phải mượn nạn hạn hán mới dám khởi binh, hiện giờ một tướng quân niên thiếu khinh cuồng, vì sắc khởi binh, mặc kệ sinh tử của mẫu thân không màng, đánh vỡ bang giao hai nước, một tướng quân như vậy sẽ có người đi theo ủng hộ hay sao? Thất đạo giả quả trợ (Editor: đánh mất đạo nghĩa thì không ai hỗ trợ), lúc đó quân dân thiên hạ, văn võ cả triều đều sẽ đồng ý thảo phạt Huyền Sách Quân.
Trước mắt, Huyền Sách Quân lại vừa mới hành quân mấy ngàn dặm đánh qua đánh lại, tinh nhuệ cũng bị thương, chưa hồi phục được mấy phần, bệ hạ chính là đoán chắc nếu Hà Tây khởi binh ngay cái thời điểm mấu chốt này, triều đình thật sự chiếm ưu thế ở nhân tâm cùng binh lực.
Nếu đánh một trận như vậy, sẽ có bao nhiêu người vô tội hy sinh đây?"
Lý Từ Phong nhăn mi lại: "Nếu không khởi binh, quận chúa vẫn phải gả đi Tây La, đâu ra cái chuyện giả vờ đáp ứng hòa thân vừa nói?"
"Đó chính là mục đích ta muốn thương nghị cùng Lý Quân Y, ta muốn hỏi một chút, trong tay Lý Quân Y có phương thuốc nào chết giả hay không?"
Ánh mắt Lý Từ Phong chợt lóe: "Quận chúa muốn dùng phương pháp giả chết ở Tây La để thoát thân?"
Khương Trĩ Y trịnh trọng gật đầu một cái: "Nếu ta lấy thân phận công chúa hoà thân bị chết ngoài ý muốn ở Tây La, đó chính là lỗi của Tây La, kế tiếp thì thương nghị quan hệ hai nước nằm trong quyền chủ động của Đại Diệp ta, bất luận Đại Diệp ta lựa chọn là hoà hay là chiến, đều đứng ở thế thượng phong, còn ta, A Sách ca ca nhất định có thể nghĩ ra cách tiếp ứng ta."
Nàng biết Nguyên Sách không có khả năng từ bỏ nàng, mặc dù nàng đáp ứng hòa thân, hắn vẫn sẽ hủy thiên diệt địa cũng phải liều chết ẩu đả vì nàng, như vậy, nếu chưa đến một khắc cuối cùng, nàng cũng không thể từ bỏ, cho dù có là hấp hối, đều phải giãy giụa.
"Kế hoạch của quận chúa xác thật là có lý, chỉ ngoại trừ một điểm —— phương thuốc chết giả rất có tổn thương đối với thân thể, hơn nữa một khi chuyện tiếp ứng xảy ra sự cố, kéo dài quá lâu, thì quận chúa rất có thể cuối cùng cũng không tỉnh lại."
"Có Lý Quân Y ở đây, nếu thân thể có tổn hại, ngày sau chậm rãi điều dưỡng là được.
So với chuyện có thể ngoài ý muốn không tỉnh lại, thì cái kết cục mà cữu cữu ta, Thẩm phu nhân và rất nhiều tướng sĩ Huyền Sách Quân hẳn phải chết, thì đây đã là kế hoạch có lời nhất rồi, không phải sao?"
Lý Từ Phong dứt khoát lắc đầu: "Dù vậy, thiếu tướng quân cũng sẽ không đồng ý."
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng cười: "Lý Quân Y là y sư giỏi nhất trên đời này, chỉ cần ngươi nói phương thuốc này không tổn thương thân thể, cũng không có nguy hiểm tánh mạng, thiếu tướng quân ngươi liền sẽ tin."
......! Khó trách thiếu phu nhân hắn vòng vo quanh co nhiều như vậy, nêu ra nhiều lý do để thuyết phục hắn, hoá ra là còn chỗ này chờ hắn.
Hắn cho rằng kiếp này hắn chỉ phải quản một kẻ điên không sợ chết, không nghĩ tới lại là hai kẻ.
Trung thu qua đi, triều hội lại nghị luận chuyện hoà thân của Đại Diệp cùng Tây La.
Sáng sớm, trong Dao Quang Các, Khương Trĩ Y đứng trước đài trang điểm, nhẹ nhàng mở ra hộp y phục chứa áo cưới lộng lẫy.
Áo cưới màu đỏ vân cẩm dệt kim thêu màu, từng đường kim mũi chỉ thêu thành hình khổng tước sinh động như thật, khi cử động, còn có từng đợt ánh sáng nhè nhẹ lưu chuyển.
Phía sau, Vĩnh Ân Hầu cùng Bảo Gia thấy nàng thật cẩn thận chạm đến hoa văn thêu trên áo cưới, không đành lòng mà quay đầu đi.
Đêm trung thu đoàn viên, nàng đã nói kế hoạch của mừng cho cữu cữu cùng Bảo Gia a tỷ, dưới sự khẳng định của Lý Từ Phong tuyệt đối sẽ tổn thương một phân một hào đến quận chứ, cữu cữu cũng không còn đối sách vạn toàn nào hơn, chỉ có thể đáp ứng.
"Kinh Chập, mặc áo cưới vào cho ta đi." Khương Trĩ Y nhẹ giọng nói.
"Sau hôm nay, thế gian sẽ không còn Vĩnh Doanh quận chúa, lần cuối cùng này cũng muốn oanh liệt chút, làm cho văn võ cả triều đều nhớ kỹ giờ khắc này."
Mũ phượng, khăn quàng vai, từng món từng món mang lên người, Khương Trĩ Y ngồi ở trước kính, điểm hoa điền lên trán, khẽ nhấp môi, nhìn bộ dáng người trong gương, hỏi: "Bảo Gia a tỷ, ta đẹp không?"
Bảo Gia nhìn nàng trong gương, mi dày như cánh bướm, mũi thon dọc dừa, môi đỏ răng trắng, như một bức vẽ trong tranh, một đôi mắt thu thủy doanh doanh, đáy mắt đựng đầy ý cười.
"Đẹp, a tỷ chưa bao giờ thấy tân nương tử nào xinh đẹp như thế." Bảo Gia nhịn nước mắt đáp.
Khương Trĩ Y cười rộ lên, lẳng lặng nhìn vào kính một lát, sao đó nghiêm mặt đứng dậy, chắp tay đi về hướng ra ngoài.
Hoàng cung, trên điện Kim Loan Điện, lấy Bùi tướng quốc dẫn đầu, hơn phân nửa triều thần kiệt lực phản đối hòa thân, còn các triều thần còn lại, có người thấy rõ thánh tâm, quyết định thuận theo thánh ý, tranh cãi với Bùi Tướng đến mặt đỏ tai hồng, nước miếng bay tứ tung, có người biết chuyện này căn bản là mâu thuẫn giữa thiên tử cùng Hà Tây, quyết định bo bo giữ mình, im miệng không nói lời nào, lại có người làm cỏ đầu tường, gió thổi đâu thì nghiêng đó.
Phía dưới tranh luận không thôi, Hưng Võ Đế lại thấy tay che trán, nhìn như vô cùng đau đầu.
Tề Duyên đứng đầu tiên trước một chúng triều thần, vì một quyết sách vốn hẳn đã nhìn rõ kết quả cứ phải nghị luận đi, nghị luận lại mà nhắm hai mắt.
Chợt nghe nội thị cao giọng nói: "Vĩnh Doanh quận chúa đến ——!"
Cả tòa đại điện nháy mắt lặng ngắt như tờ, Hưng Võ Đế nâng mắt lên, một chúng triều thần bỗng nhiên xoay người quay đầu lại nhìn theo.
Ngày mùa thu nắng vàng rực, thiếu nữ trong bộ áo cưới đỏ thẫm như rặng mây hoàng hôn, tà váy phết đất uốn lượn theo từng bước đang trang nghiêm túc mục đi lên từng bậc thang cẩm thạch trắng, mũ phượng trên đầu đính đầy đá quý lộng lẫy, tua rua rũ xuống, đầu vai quàng khăn lụa rực rỡ lung linh, giống như tiên tử minh diễm nhiệt liệt từ trên trời rơi xuống.
Kinh diễm chấn động qua đi, mọi người giống như đều đã hiểu rõ ý đồ đến của thiếu nữ, một khắc tiếp theo, cảnh tượng chợt chuyển, giống như đang nhìn thấy cảnh đại mạc cát vàng, lục lạc rung lên leng keng, thiếu nữ ngồi trên hỉ kiệu đi về phía Tây, bên ngoài gió thổi phong sương, làm tân nương thê lương nhất thế gian này.
Giống một mặt gương đồng đang phản chiếu hình ảnh tốt đẹp đột nhiên bị đánh nát, ánh vàng rực biến thành tà dương, áo cưới biến huyết y, trong lúc nhất thời, đến những người vì lấy lòng thiên tử mà tán đồng hòa thân cũng tận đáy lòng cảm thấy chua xót, chỉ còn thở dài vô tận.
Bùi Tướng Quốc đứng phía trước, một thân áo tím cũng trần ngập bi ai, mấy lần muốn đấm ngực dậm chân, hận thân mình chỉ có thể đứng trong miếu đường, không thể giết tới Tây La, gi3t chết tên nhị vương tử đang muốn chia rẽ Đại Diệp của mình.
Tề Duyên nhìn chằm chằm tân nương đi từng bước một vào đại điện, cắn chặt răng, trong lòng hơi chấn động.
Những năm gần đây, hắn chưa bao giờ hối hận mình đi lên con đường này.
Mới đầu chỉ là muốn tự bảo vệ mình, muốn có tiếng nói ở trong cung, muốn cho chính mình cùng mẫu thân không bị khi dễ, sau đó liền đi lên con đường này, mới chậm rãi phát hiện Đại Diệp có rất nhiều ảnh hưởng chính trị, có rất nhiều chuyện mà Hoàng tổ phụ cùng phụ hoàng đều làm sai, lại không có ai dám nói, không ai dám sửa, vì thế hắn cầm lấy kiếm, càng thêm nỗ lực mà vượt mọi chông gai, muốn bổ ra những cành khô hủ bại kia, để cho chồi lá mới được sinh trưởng.
Một đường đi tới đây, từng có thống khổ, từng có ảm đạm, lại chưa từng từng có thời khắc nào hắn quay đầu lại.
Nhưng tại một khắc này, lần đầu tiên hắn quay đầu nhìn lại, thấy điểm bắt đầu của con đường này ——
Nếu tại nơi bắt đầu, hắn không từ bỏ cái cô nương này, như vậy nàng tuyệt đối sẽ không bị cuốn vào cuộc tranh đấu của thiên tử cùng Hà Tây, tuyệt đối sẽ không trở thành vật hy sinh trên bàn cờ ban giao giữa hai nước.
Lại hoặc là nếu hắn có thể nhanh hơn một bước, lại nhanh hơn một bước nữa, chỉ kém một bước nữa thôi......
Tề Duyên nắm chặt hai bàn tay, mắt thấy Khương Trĩ Y dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, đi đến trước điện, đôi tay chắp lại để ở trước người, hành bái đại lễ: "Hôn khế của thần nữ cùng Thẩm Thiếu tướng quân đã giải, nay nguyện lấy thân tự do, thừa chí hướng của Đức Thanh công chúa, vì Đại Diệp hoà thân đi Tây La, lấy kết giao của hai nước."
Tháng tám, năm Hưng Võ thứ mười hai, đế sách phong Vĩnh Doanh quận chúa vi Vĩnh Doanh công chúa, ra lệnh gả đi Tây La, do Hồng Lư Tự khanh cầm đầu, một chúng phó tì thị vệ hơn 300 người, khởi hành trong tháng cùng với sứ thần Tây Vực.
3 tháng rưỡi sau, tại giao giới của Hà Tây cùng Tây La, trên ốc đảo sa mạc phụ cận Hổ Dương quan.
Đang lúc hoàng hôn, Hồng Lư Tự khanh Đoan Chính An đang chỉ huy một bọn thị vệ mau mau bận việc, dựng trướng sưởi ấm.
Mùa đông khắc nghiệt, vùng Tây Bắc sương tuyết bao trùm, đi đường gian nan, trước khi mặt trời xuống núi đều cần phải dừng lại nghỉ chân, để tránh làm công chúa rét lạnh.
Đoan Chính An lần đầu tiên đi sứ, vốn tưởng rằng Vĩnh Doanh công chúa tất nhiên vạn phần kiều khí, trên đường nhất định sẽ bắt bẻ oán giận, lại không nghĩ cho đến ngày hôm nay, đoàn người đã đi được hơn ba tháng, bất luận là khi xe ngựa rơi vào hố tuyết, hay là gió to giật sập lều trại, một đường mệ nhọc, gió cát quấy phá bừa bãi, công chúa chưa bao giờ oán hận một câu, ngược lại còn an ủi phó tì thị vệ đang luống cuống tay, khi cần quyết định quyết sách cũng không đẩy trách nhiệm lên cho bọn họ, cứ nói có chuyện gì nàng chịu trách nhiệm.
Thời điểm than hỏa không đủ, công chúa nghe nói có người ban đêm bị lạnh đến mức phát sốt, còn đem than của chính mình chia cho bọn họ.
Lúc đầu, mọi người phụng thánh mệnh đi một chuyến khổ sai như vậy, ai nấy cũng đều tâm bất cam, tình bất nguyện, chiếu cố công chúa cũng chỉ là lo lắng sợ công chúa trên đường đi có vấn đề gì sẽ mất mạng nhỏ, nhưng càng về sau, từ tận đáy lòng mọi người đều yêu quý công chúa, cho dù liếc mắt một cái cũng không thể nhìn công chúa bị lạnh.
May mà vị y sư bên cạnh công chúa y thuật cao siêu, công chúa có cái gì đau đầu nhức óc, y sư vừa ra tay, liền thực mau thuốc đến bệnh trừ.
Hơn nữa có lẽ địa giới Hà Tây này cũng thích công chúa, nghe nói năm nay là mùa đông ấm nhất ở Hà Tây trong mười mấy năm trở lại đây.
Sắc trời dần tối, trong lều chính, than lửa đang đốt rất ấm áp, Khương Trĩ Y quấn lấy chăn, tay ôm ly trà nóng ngồi ở trên giường, được Kinh Chập ấn ấn thái dương, nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, bước chân phân loạn, bận rộn làm bữa tối.
"Kinh Chập, hình như chỉ còn một ngày nữa, chúng ta liền phải ra khỏi Hà Tây nhỉ." Khương Trĩ Y xuất thần hỏi.
Kinh Chập khẽ đáp phải.
Khương Trĩ Y gật gật đầu: "Xem ra hắn cũng nghe lời."
Tháng tám, nàng cùng Nguyên Sách cách xa nhau gần hai ngàn dặm, lại vì thời cuộc khẩn trương, thông tín nguy hiểm, cho nên chưa từng truyền tin qua lại cho nhau, nhưng nàng tin tưởng nàng cùng Nguyên Sách tâm ý tương thông, hắn tất nhiên hiểu rõ dụng ý nàng đáp ứng hòa thân.
Cũng may Hà Tây đích xác không có truyền ra dị động, Nguyên Sách cũng giống như đã chấp nhận quyết định này, gió êm sóng lặng, hết thảy phảng phất như giai đại vui mừng.
Sau lại nàng một đường đi về phía Tây, thẳng đến khi tiến vào địa giới Hà Tây, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để Lý Từ Phong đưa mật tin đi Cô Tang, thuyết minh kế hoạch của nàng, bảo Nguyên Sách ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Cả đoạn đường này nàng khoan dung đãi hạ như thế, ngoại trừ xác thật không đành lòng để những người đi theo cái công chúa xui xẻo này chịu khổ, cũng có mục đích khác ——
Chỉ có bắt lấy nhân tâm, sau khi nàng đi sâu vào Tây La, thì mới dễ dàng thực hiện kế hoạch.
Khương Trĩ Y nghĩ đến đây, liền khe khẽ thở dài.
Rõ ràng đang ở Hà Tây, nhưng nàng là công chúa hòa thân, hắn là tướng quân thủ biên cương, hai người gần nhau trong gang tấc mà như cách nhau biển trời, không thể gặp mặt, còn khó chịu hơn khi trước cách xa hai ngàn dặm.
Hơn nữa, khi chẳng bao lâu sẽ đến ngày diễn ra kế hoạch, sợ rút dây động rừng, nàng liền càng thấy bất an.
Khương Trĩ Y uống trà nóng, nghĩ nghĩ một lát liền cảm thấy có chút buồn ngủ.
Chung quanh an tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió Bắc kêu khóc, làm người ta cảm thấy giống như thân đang ở trong một căn hầm trú nạn giữa mùa đông giá rét, vừa bế tắc, lại chỉ có tiếng gió vù vù, mí mắt từng chút mị lên.
Đúng lúc này, Khương Trĩ Y bỗng nhiên giật nảy người một cái bừng tỉnh.
Mới vừa rồi bên ngoài không phải còn vô cùng náo nhiệt, đang thu xếp bữa tối sao?
Khương Trĩ Y ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Kinh Chập, bên ngoài sao lại không còn tiếng người nữa vậy?"
Kinh Chập nghiêng tai lắng nghe: "Có lẽ là mọi người sợ phiền ngài nghỉ ngơi, nên nhỏ giọng lại chăng."
"Vậy cũng không thể nhỏ đến mức như vậy, ngươi mau đi xem một chút, mong rằng đừng có xảy ra thêm chuyện, gặp phải đạo phỉ tới kiếp hôn đi!" Khương Trĩ Y lo lắng mà nói.
Khương Trĩ Y đứng dậy nhìn theo Kinh Chập vén màn đi ra, nhưng lúc này trong lòng bất an như vậy, thế mà cơn buồn ngủ ban nãy lại lũ lượt kéo đến một lần nữa.
Khương Trĩ Y híp mắt đánh giá, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một loại dự cảm không tốt lắm.
Nàng đã khẩn trương đến như vậy, sao vẫn nhịn không được cảm thấy mệt rã rời, nàng là......
Khương Trĩ Y mơ mơ màng màng nhìn chung trà nóng trong tay, hoảng hốt hồi tưởng lại phản ứng kỳ quái của Kinh Chập mới vừa rồi.
Nếu bên ngoài không có động tĩnh, Kinh Chập hẳn phải cảm nhận được trước cả nàng.
Nhưng bộ dáng Kinh Chập ban nãy lại giống như đang nín nhịn cái gì đó.
Chẳng lẽ......
Khương Trĩ Y còn chưa kịp nghĩ đến đáp án cuối cùng, thì một tức tiếp theo, chung trà lật nghiêng một chút rơi xuống, thân mình nàng mềm nhũn lảo đảo ngã phía trước, bị người trước mặt lắc mình mà đến, đón được một phen, chỉ rơi vào lồ ng ngực ấm áp vững chắc của hắn.
Trong khoảnh khắc nàng nặng nề hôn mê đi, một giọng hừ lạnh quen thuộc mà hơn ba tháng nay, hàng đêm nàng đều mơ thấy chợt vang lên trên đỉnh đầu ——
"Lúc trước cả nhà già trẻ Lý gia lưu đày biên quan, là ta cứu mạng bọn họ, Lý Từ Phong có thể bị nàng xúi giục mà phản bội ta sao?"
"Cho dù hắn có phản bội ta, nàng cảm thấy Nguyên Sách ta có thể cam tâm may áo cưới cho người khác, để cho nàng mặc một thân hỉ phục này, ra khỏi quan ải Hà Tây của ta đi vào Tây La sao?"
"Công chúa kim tôn ngọc quý, chỉ cần để ý không làm dơ góc váy của mình, còn vai kẻ điên này, để thần đảm đương."
Khương Trĩ Y liều mạng muốn nói chuyện, liều mạng muốn ngăn cản hắn, nhưng khí lực lại từng chút từng chút trôi đi hầu như không còn, chỉ có thể chảy xuống hai dòng lệ nóng bỏng..