- Trang chủ
- Đốt Thiên Tiên Đạo
- Chương 9: Chân Long Khiếu Huyệt
Tác giả: Lưu Lãng Đích Cáp Mô
“Đây là khiếu huyệt và đường di chuyển của chân khí trên người Kim Long?!”
Trần Thất nhìn ngắm trong chốc lát đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, nhưng hắn càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ này không đúng.
Trần Thất âm thầm vận khí tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết, dựa theo Chân Long Khiếu Huyệt miêu tả trên trang sách vàng này mà chậm rãi vận chuyển, quả nhiên chân khí trong đan điền ồ ạt rót vào trong khiếu huyệt hội âm, ngưng tụ ở trong khiếu huyệt thành một khối khí nhỏ.
Không giống với chân khí ban đầu di chuyển trong kinh mạch mà không có cách nào tồn trữ trong khiếu huyệt khác.
“Thì ra là thế, chả trách ta không thể bước vào bước tu luyện tiếp theo.
Hóa ra, phải tiếp tục tu luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết này, còn phải phối hợp với Chân Long Khiếu Huyệt đồ này nữa.”
Trần Thất phát hiện ra điều này, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Tuy rằng đả thông được một khiếu huyệt cũng không phải là ngày một ngày hai, nhưng có được bí quyết trong nay thì dĩ nhiên tiến bộ sẽ nhanh hơn, so với việc đoán mò không phương hướng thì phải mạnh mẽ hơn trăm lần.
Trần Thất cẩn thận thu trang sách vàng này lại, nhân lúc trời còn chưa sáng, luyện Thái Thượng Hóa Long Quyết, bồi dưỡng chân long kình.
Sau khi có được Chân Long Khiếu Huyệt đồ, hắn lại tiếp tục tu luyện bài thần chú này, tự mình thấy thông thuận hơn rất nhiều.
Vận công một hồi chẳng những chân khí trong đan điền dồi dào hơn mà ngay cả khiếu huyệt vừa đả thông cũng tự mình có chân khí ngưng tụ thành một khối.
Thấy trời sắp sáng, trong viện cũng ồn ào tiếng người, Trần Thất đi ra ngoài xem sao thì, quả nhiên là Lục Hạo Chi ra ngoài cả đêm chưa về giờ đã trở lại.
Hắn thấy vẻ mặt của Lục Hạo Chi rất hưng phấn, tuy rằng nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng không hề buồn ngủ.
Thấy Trần Thất, vị Song Âm tú tài kéo lấy tay hắn rồi cười giả lả nói: “Ngươi biết ta đi đâu không? Ta đến Phàn Dương phủ lệnh, ngay cả Thái Thú bản quận cũng ở đó, vẫn chưa hết đâu, ở đó ta còn gặp được một vị cao nhân, ngươi đoán xem là ai?
Tuy rằng Trần Thất đã sớm đoán ra nhưng nghe từ chính miệng Lục Hạo Chi nói căn đại trạch viện tối hôm qua lại là phủ đệ của Phàn Dương thì cũng không khỏi giật mình.
Hắn đương nhiên không dám đoán rằng “Ngươi gặp được lão đạo sĩ biết dùng pháp thuật trong Hòa Sơn Kinh.” Chỉ thuận miệng nói: “Chẳng lẽ nhị ca gặp được hai vị bang chủ còn lại của Trúc Chi bang?”
Lục Hạo Chi cười nhạt: “Trúc Chi bang thì tính là gì, bọn họ tuy rằng có chút quan hệ với bản quận Thái Thú nhưng cũng không đáng để phủ lệnh Thái Thú mở tiệc chiêu đãi.
Nói cho ngươi biết....”
Lục Hạo Chi nhỏ giọng, ra vẻ thần bí nói: “Ta gặp một vị cao nhân tiên đạo, vị cao nhân này pháp lực cao cường, ông ta ra thù lao rất hậu hĩnh, treo giải cho người tìm ra được hành tung của Tiêu Bình Nam.”
Trần Thất hoảng sợ, vội hỏi: “Vì sao vậy?”
Lục Hạo Chi lấy lại bình tĩnh, kêu người hầu đưa trà nước lên, kéo Trần Thất đến chính đường đãi khách của nhà mình, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Thất đệ, ngươi nào biết chân tướng của chuyện này.
May mà hôm nay ta đi tìm hiểu tin tức lại gặp được tam bang chủ, được dẫn đi tham gia buổi tiệc tối lần này, thế nên mới biết được một ít chân tướng.”
Lục Hạo Chi nói với Trần Thất thì Trần Thất mới biết được manh mối của chuyện này.
Hóa ra Tiêu Bình Nam chính là môn đồ của Ngự Thú Trai, một môn phái tiên đạo cực kỳ bí ẩn.
Ngự Thú Trai và Hòa Sơn Đạo chính là kẻ địch đối đầu.
Hai nhà ai cũng có sở trường riêng, đấu với nhau đã vài thập niên, cả hai bên đều bị tổn hại nhưng rồi cũng không làm gì được đối phương.
Bang chủ của Ngự Thú Trai thế hệ này đã nghĩ ra một chủ ý, bí mật bồi dưỡng một đệ tử, cho hắn ta lẻn vào làm môn hạ của Hòa Sơn Đạo rồi ăn trộm kinh văn tu đạo của Hòa Sơn Đạo.
Nhưng rồi lại không nghĩ rằng Tiêu Bình Nam tuy rằng thành công nhưng lại bại lộ tung tích lúc đang định lẩn trốn ra ngoài.
Không lâu sau, có tin tức truyền ra, hóa ra trong bộ kinh thư đó của Hòa Sơn Đạo có dấu bộ đệ nhất thiên thư năm đó của lão tổ Thiên Hà.
Điều này nhất thời kinh động rất nhiên môn phái tiên đạo lâu nay không màng thế sự.
Hòa Sơn Đạo nguyên là vật chủ nhưng cũng không biết chuyện cuốn kinh trấn phái của nhà mình lại có dấu của một vật trọng yếu như vậy.
Thế là vội vàng dùng thủ đoạn, báo với một vị Thái thượng trưởng lão của bổn phái hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ trong triều đình tiếp cận và tìm kiếm Tiêu Bình Nam, tránh cho các phái khác đắc thủ.
Còn Tiêu Bình Nam bị ai ám toán khiến thân chịu trọng thương, cuối cùng ngã chết lăn trước mặt Trần Thất, không cần nói Lục Hạo Chi, ngay cả Thái thượng trưởng lão của Hòa Đạo Sơn cũng không thể biết được.
Trần Thất nghe được những chuyện này cũng không khỏi cảm thấy âm thầm sợ hãi, trong lòng thầm nói:
“Tiêu Bình Nam quả nhiên cũng là một nhân vật không tầm thường, có thể trộm một vật quan trọng như vậy trong một môn phái đối đầu.
Nhưng là...!Nhị đương gia Lục Hạo Chi nói những chuyện này, chỉ sợ cũng có chút sai lệch, nhưng ít nhất ta cũng biết được rằng Tiêu Bình Nam căn bản không biết trong kinh sách của Hòa Sơn Đạo có dấu ba trang sách vàng kia.
Nếu như Tiêu Bình Nam mà biết được bí mật này thì đã mở kinh sách của Hòa Sơn Đạo ra rồi, sao đến lượt ta được? ”
Trần Thất suy nghĩ lại những chuyện này một phen, cảm thấy trong lời nói của Lục Hạo Chi còn có thiếu sót, rất nhiều chỗ không giống như giấc mơ.
Nhưng hắn lại nghĩ lại một chút rồi tự mình thấy thoải mái, thầm nghĩ: “Việc này hắn nghe từ miệng của người khác, truyền qua nhiều người như vậy chỉ sợ câu chuyện đã sớm thành tam sao thất bản rồi.
Huống chi vị Thái thượng trưởng lão của Hoa Sơn Đạo cũng không chắc đã biết rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, ít nhất ông ta sẽ không biết Tiêu Bình Nam bị người ám toán trọng thương rồi chết trong tay ta.”
Bình thường Lục Hạo Chi tính tình âm trầm, vậy mà hôm nay lại có chút hưng phấn, thao thao bất tuyệt, cũng không nhìn sắc mặt của Trần Thất mà tự mình nói: “Vị Thái Thượng chưởng giáo của Hòa Sơn Đạo kia ưu ái ta, ta đã quyết định không tiếc thứ gì mà nhận làm đồ đệ của vị cao nhân đó.
Chỉ cần ta học được một phần của ông ta, thiên hạ này còn không phải đợi ta quay lại hay sao?”
Lục Hạo Chi ngang nhiên ưỡn ngực, mắt nhìn chân trời, chí khí vô biên nói: “Đến lúc đó chỉ cần Nhị ca mang cho ngươi chút đỉnh thì không chỉ là chút cơ nghiệp như Thiên Mã Sơn cho dù là tam đại bang hội của bản quận được tính là gì?”
Trần Thất nghe đến đó, còn không hiểu tại sao Lục Hạo Chi lại quan ái như vậy.
Nhưng Lục Hạo Chi trong lòng rõ ràng, hắn vẫn chưa bị hưng phấn làm cho choáng váng đầu óc.
Tính toán trong lòng hắn ta thực ra là thế này: “Tư chất của ta thế nào ta biết rõ, cho nên năm đó ở Âm Sơn phái cũng không học được võ nghệ cao thâm gì.
Vị Thái thượng trưởng lão của Hòa Sơn Đạo này chỉ sợ cũng không nhất định dạy được ta.
Nhưng tư chất của Trần Thất thì lại rất bất phàm, ở tuổi như vậy mà đã có thể tu luyện công phu ngoại môn như Thiết Cốt Công đến mức có thể sinh ra chân khí, vị Thái thượng trưởng lão kia nhất định sẽ liếc mắt một cái là nhìn trúng ngay.
Ta cứ nương nhờ vào khí lực của Trần Thất, nhất định sẽ nắm chắc bảy tám phần được bái sư.
Chuyện này cũng không thể nói cho hắn, nhất định phải để hắn mang lợi về cho ta.
Nói ra thì đây cũng là may mắn của ta, nếu không phải nhìn ra khả năng của hắn, hơn nữa nhiều lần thử đủ loại rồi tùy cơ ứng biến thì sao có thể tạo cho mình một cơ hội tốt như vậy?”
Lục Hạo Chi chỉ cảm thấy mình thần cơ diệu toán, mới có thể có kết quả tốt như vậy.
Lôi kéo Trần Thất, ra sức lấy lòng hắn, khiến cho Trần đại đương gia cũng hơi gợn gợn trong lòng, luôn cảm thấy có chỗ nào đấy rất không đúng.
Trần Thất cũng không muốn gặp lão đạo sĩ kia.
Hắn cũng không có chút hứng thú đối với đề nghị của Lục Hạo Chi.
Dù pháp thuật của Hòa Sơn Đạo lợi hại nhưng hắn có bộ Hòa Sơn Kinh kia trong tay rồi, cũng đâu cần đi bái sư.
Hơn nữa ba trang sách vàng đó quan hệ rất rộng, Trần Thất cũng không nghĩ rằng mình đem trả nó lại sẽ gặp được việc đại cát gì, có mà được xong đời thì đúng hơn.
Nhưng Lục Hạo Chi hoàn toàn không tin tưởng vào tư chất của mình.
Hắn muốn lừa gạt Trần Thất đi gặp vị Thái thượng trưởng lão của Hòa Sơn Đạo kia.
Mặc cho Trần Thất từ chối như thế nào, hắn cũng nhất định phải làm vậy.
Hai người đều kiêng nể nhau, không ai dám nói thẳng.
Nói chuyện phiếm mất một buổi sáng cũng không có kết quả gì.
Trần Thất mặc kệ Lục Hạo Chi nói như thế nào, hắn cũng không chịu đồng ý đi cùng vị “Nhị ca” này đến phủ đệ của phủ lệnh Phàn Dương làm khách.
Lục Hạo Chi khuyên hồi lâu cũng cảm thấy hơi lạ.
Theo lý mà nói thì so với việc làm cường đạo trên Thiên Mã Sơn thì có cơ hội được bái nhập vào môn phái tiên đạo tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ai cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
Trần Thất lại không đồng ý, Lục Hạo Chi cũng hơi nghi ngờ, không tiếp tục khuyên bảo, chỉ dặn dò người hầu nhanh chóng chuẩn bị điểm tâm, cùng Trần Thất ăn xong hắn ta liền đi ngủ.
Lục Hạo Chi trằn trọc cả đêm không ngủ, tinh thần vì thế mà không được sảng khoái.
Mặc dù nghi ngờ Trần Thất nhưng cũng không chứng cứ rõ ràng gì, trở về phòng là lập tức ngủ luôn.
Sau khi Lục Hạo Chi trở về phòng Trần Thất lập tức quyết định, thầm nghĩ trong lòng: “Đi theo Nhị đương gia đến gặp lão đạo sĩ kia là chuyện ngu xuẩn ngàn vạn lần không thể làm.
Bị lão đạo sĩ kia phát hiện ra bí mật của mình thì Trần đại đương gia đó của ta dù có mười cái mạng cũng không đủ cho người ta vờn chơi.
Nếu hắn quay trở lại Thiên Mã Sơn hoặc là chạy trốn đi thì chỉ sợ cũng sẽ bị hiềm nghi, lập tức biến thành con người vô cùng mờ ám.
Lục Hạo Chi cũng là hạng người giả dối, hắn nổi tiếng là người khôn ngoan ở sơn trại, hắn mà lại nghĩ đến điều gì đó thì lại càng bất lợi cho mình.”
Trần Thất thay đổi quyết định, cũng nghĩ ra bảy tám ý tưởng nhưng đều không tin được.
Nhưng hắn cũng là một người cực kỳ quyết đoán, suy nghĩ một lát đã chọn ra một lựa chọn tốt nhất, cười dài rồi đi ra cửa.
Ban ngày phủ Phàn Dương náo nhiệt hơn buổi tối gấp trăm lần.
Mấy con phố trong thành đều buôn bán thịnh vượng, người đi kẻ lại tấp nập.
Trần Thất đi không xa lắm đã tìm được một tửu lâu có chút khí phái rồi tùy tiện chọn một chỗ ngồi thoáng rộng, gọi tiểu nhị lại.
Tiểu nhị của quán thấy hắn trẻ tuổi quần áo lại hoa mỹ nên không dám khinh thường vội vàng chạy đến.
Lúc này không phải là thời điểm ăn cơm, lại vắng khách nên tiểu nhị đặc biệt chú ý ân cần.
Trần Thất thuận miệng gọi hơn mười món đồ ăn, tiểu nhị đã hơi ái ngại, thầm nghĩ “Vị thiếu gia này sao có thể có bụng lớn như vậy.
Bằng này đồ ăn đủ cho bốn năm cường giả ăn rồi.
Không phải là phá gia chi tử nào ra ngoài tiêu phá tiền của phụ mẫu đấy chứ.” Nhưng rồi hắn lại nghĩ “Ta chỉ là tiểu nhị, làm sao quản được chuyện của khách, phụ mẫu hắn có tiền, liên quan gì tới ta.” Sau đó lập tức báo đồ ăn cho phòng bếp.
Sau đó không quá mười phút đồ ăn đã được mang lên đầy đủ.
Dù Trần Thất đã ăn sáng nhưng có chút tâm sự cho nên ăn không thấy no.
Hắn ở trên Thiên Mã Sơn mặc dù được ngoạm miếng thịt lớn nhưng sơn tặc thì làm gì có đầu bếp? Thịt thì đủ nhưng hương vị thực sự không ngon.
Đầu bếp nhà Lục Hạo Chi tay nghề cũng chỉ là bình thường, làm sao so được với đầu bếp của tửu lâu này.
Món ăn nổi tiếng khắp nơi, mùi vị thiếu chút nữa khiến Trần Thất nuốt mất lưỡi.
Hắn đang ăn vui vẻ thì bỗng nhiên nghe được bên cạnh có giọng nói khinh thường: "Tiểu tử này hình như chưa từng ăn thứ gì ngon nghẻ thì phải.
Đồ ăn kém cỏi như vậy mà hắn vẫn có thể nuốt trôi.”.